Cho đến khi trên chân bớt sưng vù đi một chút, Ân Cửu Dạ lại cầm khăn nóng giúp Mộc Tịch Bắc lau tay.
Mộc Tịch Bắc an tĩnh nhìn, vẻ mặt ấm áp.
Trước ngủ một lát đi. Ân Cửu Dạ nhìn khuôn mặt tươi cười có vẻ hơi rã rời của Mộc Tịch Bắc thoáng đau lòng nói.
Mộc Tịch Bắc gật gật đầu: Vậy chàng ngủ cùng ta đi.
Trên mặt Ân Cửu Dạ hiện lên một ý cười xấu xa, xích lại gần tai nàng cắn cắn vành tai nàng nói: Đây là đang mời ta à?
Gương mặt Mộc Tịch Bắc hiện lên màu hồng oánh nhuận, giống như mật đào, có thể chảy ra nước, nhẹ nhàng đánh ngực Ân Cửu Dạ, sau đó xoay người đưa lưng về phía hắn nằm ở trên giường.
Ân Cửu Dạ cởi bỏ y phục quả nhiên xoay người mà lên, nhưng hắn chỉ ôm thật chặt Mộc Tịch Bắc vào trong khuỷu tay của mình, cũng không có hành động nào khác, vẫn rất thành thật, có lẽ là thông cảm Mộc Tịch Bắc một đường xe ngựa mệt nhọc.
Giường trong doanh trướng không quá lớn, lại có chút thấp bé, mặc dù hắn là Thái Tử cao quý, nhưng điều kiện nơi biên cảnh cũng không tốt như trong tưởng tượng, hơn nữa không có Mộc Tịch Bắc ở bên, hắn lại không có tâm tư để ý đến những thứ này, cho nên vẫn luôn để tuỳ ý.
Hai người nằm ở trên giường, hơi có chút chật chội, nhưng chính bởi vì giường nhỏ, nên thân thể hai người ép sát vào nhau, rõ ràng có thể cảm nhận được nhiệt độ trên thân thậm chí là da thịt ma sát của nhau.
Ân Cửu Dạ vẫn luôn không nghỉ ngơi tốt, ngửi thấy mùi hương quen thuộc trên người nữ tử, bất tri bất giác cũng thấy buồn ngủ, chỉ chốc lát liền truyền đến tiếng hít thở đều đều của hai người.
Sắc trời dần dần trở tối, người đưa bữa ăn cùng người bẩm báo đều bị Sơ Nhất cản lại, Thanh Từ ở trong doanh trướng nghỉ ngơi, Phó Dĩ Lam thì không biết mệt mỏi chạy đến võ đài tham quan bốn phía, về phần A Tam, không biết ẩn núp ở góc nào, từ sáng đến tối không thấy bóng dáng.
Mộc Tịch Bắc tỉnh lại trước, chớp chớp lông mi thật dài, đánh giá nam tử trước mặt, nhịn không được duỗi ra tay nhỏ nắm mũi hắn, không ngờ còn chưa nắm được, tay nhỏ đã bị bàn tay của hắn cầm lại, đem ngón tay nhỏ nhắn của nàng ngậm vào trong miệng.
Mặt Mộc Tịch Bắc lập tức đỏ bừng, nam nhân này từ lúc nào thì trở nên như thế....
Bầu không khí trong phòng tiếp tục ấm lên, một tay khác của nam nhân bắt đầu không an phận, Mộc Tịch Bắc rủ xuống con ngươi, không dám tiếp nhận ánh mắt nóng bỏng của nam nhân nào đó.
Ân Cửu Dạ, ta đói. Mộc Tịch Bắc đỏ mặt mở miệng.
Ừ, ta cũng đói bụng. Nam nhân có hàm ý mở miệng, vẫn như cũ chăm chú nghiên cứu trên người nữ tử, rất nhanh, y phục của Mộc Tịch Bắc cũng đã mỗi thứ một nơi.
Nhả ra ngón tay nhỏ nhắn của Mộc Tịch Bắc, kéo ra một sợi chỉ bạc, ám muội không thôi.
Ân Cửu Dạ xoay người mà lên, nụ hôn thô bạo giống như mưa to gió lớn rơi vào trên môi mỏng của Mộc Tịch Bắc, thỏa thích mút vào phần mềm mại kia, đầu lưỡi linh hoạt một đường công chiếm thành trì, giống như uy vũ tướng quân, bá đạo công khai biểu thị chủ quyền của mình.
Nữ tử dưới thân phát ra một tiếng ưm, lại càng khơi dậy dục vọng của nam tử, bàn tay to theo vạt áo mở một nửa trượt vào áo trong của nữ tử, một đường thuận thế thăm dò bảo tàng mềm mại.
Mộc Tịch Bắc không khỏi nhắm chặt hai mắt, hai tay ôm cổ của nam nhân, tiếng hô hấp của hai người dần dần tăng lên, vì bóng đêm yên tĩnh mang đến một tia nhu hòa.
Cho đến khi Mộc Tịch Bắc không thể thở nổi nửa, Ân Cửu Dạ mới dời đi trận địa, đầu dụi vào cổ nữ tử, ở trên cần cổ trắng ngọc của nữ tử gieo xuống từng dấu hôn màu hồng phấn, thẹn thùng mà đáng yêu.
Thuận cổ một đường xuống phía dưới, bồi hồi ở trên xương quai xanh tinh xảo của nữ tử, bàn tay to chẳng biết lúc nào đã leo lên hai nơi hương mềm, vừa khẽ động, nữ tử dưới thân liền nhịn không được phát ra một tiếng ưm, làm cho bụng dưới nam nhân không khỏi xiết chặt.
Nữ tử khuôn mặt đỏ hồng, mị nhãn câu hồn, làm cho trái tim Ân Cửu Dạ nháy mắt đều đổi nhịp.
Bắc Bắc. Thanh âm khàn khàn mang theo nồng đậm tình dục, nhìn thấy nam nhân ẩn nhẫn Mộc Tịch Bắc có chút không đành lòng, đang muốn mở miệng nói gì đó, nam nhân lại nói bên tai nàng: Nàng là của ta.
Sau đó hôn môi nàng một cái, liền xoay người đứng dậy, đi ra ngoài.
Mộc Tịch Bắc ngồi ở trên giường, cong lên khóe môi, nhàn nhạt mà cười cười.
Không bao lâu, Ân Cửu Dạ đã sửa sang lại mình xong, liền cầm y phục sạch sẽ một lần nữa tiến đến, cũng giúp Mộc Tịch Bắc thu thập sạch sẽ, mặc y phục chỉnh tề.
Người bên ngoài đã mang đồ ăn vào, cả đám đều nhịn không được âm thầm đánh giá nữ tử xôn xao hôm nay, về sau, bọn hắn đã đoán ra thân phận của Mộc Tịch Bắc, lại từ chỗ Phó Dĩ Lam có được tin tức chứng thực.
Biết được nữ tử này chính là Vĩnh Dạ quận chúa, càng là nhân vật chính làm cho Thái tử tại chỗ cự tuyệt Thái Tử Phi do Hoàng đế sắc phong, cũng là căn nguyên gây nên trận chiến sự này.
Cho nên, trong lúc hai người đang ân ái với nhau, thì bên ngoài đã đồn ầm lên, đều muốn nhìn kỹ hình dáng nữ tử này, hơn nữa nghe nói nàng đùa bỡn quyền mưu cao minh, điều binh khiển tướng thoả đáng, ngay cả Nhiếp Chính Vương cũng không phải đối thủ của nàng, cho nên trong lúc nhất thời những người bên ngoài đã sớm xem Mộc Tịch Bắc là Thần Ma hóa.
Lại nhìn cơm canh mấy ngày này, đều là cố ý phân phó tỉ mỉ chuẩn bị, phải biết ngày xưa Thái tử sẽ không bắt bẻ những cái này, có thể thấy được trình độ được sủng ái của nữ tử này, trong lúc nhất thời trong lòng mọi người đều phỏng đoán, nữ tử này vô cùng có khả năng sẽ trở thành sủng phi của Thái tử.
Những người kia không dám ở lâu, chỉ là trong lúc giương mắt nhìn thấy vẻ mặt ôn nhu của Ân Cửu Dạ, trong lúc nhất thời liền tin chuyện nghe đồn đến tám phần.
Ăn nhiều một chút. Ân Cửu Dạ nhìn Mộc Tịch Bắc dặn dò.
Mộc Tịch Bắc gật gật đầu, hai người đều không nói gì thêm, chỉ là thỉnh thoảng Ân Cửu Dạ lại gắp chút đồ ăn cho Mộc Tịch Bắc.
Sau khi dùng xong bữa tối, tin tức liên quan đến chiến sự bắt đầu lần lượt được trình lên, thỉnh thoảng còn có một số tướng lĩnh đến đây cầu kiến, Ân Cửu Dạ nhất thời liền bận rộn.
Mộc Tịch Bắc không muốn làm phiền hắn, nghĩ đến hắn bên mình một ngày, nhất định có rất nhiều sự tình chậm trễ, cho nên Mộc Tịch Bắc liền dẫn Thanh Từ đi dạo trong doanh địa, nhìn ánh trăng gần tái ngoại, xem đại mạc cuồng sa.
Nhớ lại lúc trước mình vì muốn thoát thân, không muốn bị Thái hậu bắt được nhược điểm, liền gả cho Chiến Đông Lôi để thoát thân, Ân Cửu Dạ mang người không ngủ không nghỉ một đường chạy đến, khóe miệng Mộc Tịch Bắc liền có chút giương lên.
Có đôi khi cảm thấy thời gian trôi qua thật chậm, chưa đến thời gian ba năm cũng đã trải qua nhiều sinh tử như vậy, phát sinh nhiều chuyện như vậy.
Có khi lại cảm thấy thời gian trôi qua thật nhanh, thời gian ba năm ở trong âm mưu tính kế không gián đoạn từng bước vượt qua, lần lượt cửu tử nhất sinh, lần lượt thoát hiểm miệng hổ, trong nháy mắt lại đều đã thành quá khứ.
Trong doanh địa dựng rất nhiều doanh trướng, nhánh cây chống lên đốt chậu than cháy rực, thị vệ tuần tra đi tới đi lui, bộ pháp chỉnh tề.
Đoạn đường Mộc Tịch Bắc đi qua, đều có không ít người nhìn nàng, xem xem một nữ tử có thể đem Thái Tử Phi có uy vọng cực cao ở trong lòng bọn họ biếm không đáng một đồng rốt cuộc là có ba đầu hay là sáu tay.
Mộc Tịch Bắc cũng không thèm để ý, chỉ nhàn nhạt cười lại một tiếng.
Lập tức liền có binh sĩ khờ đầu khờ não mặt đỏ lên như hoa.
Phần lớn người đều cảm thấy Mộc Tịch Bắc chỉ là một nữ tử mềm mại khiến cho người ta nhịn không được yêu thương, không tự chủ được liền khiến cho người ta bắt đầu yêu thích, không có tận lực lôi kéo nhân tâm, cũng không có vênh váo tự đắc không ai bì nổi, hết thảy đều thản nhiên như nước chảy, giống như vốn dĩ là thế.
Đương nhiên, cũng có một số người nhận ân huệ của Ngũ Lưu Ly, nên khi nhìn Mộc Tịch Bắc luôn cảm thấy nàng chính là một hồ ly tinh, cướp đoạt hạnh phúc vốn nên thuộc về Ngũ Lưu Ly, thậm chí khiến nàng ta một nữ nhân gia lần lượt chịu nhục nhã, bọn họ không dám oán trách Ân Cửu Dạ, lại đem phần ác ý này chuyển hướng Mộc Tịch Bắc.
Không đi bao xa, đối diện liền đi tới một thân trắng thuần Ngũ Lưu Ly, ba ngàn tóc đen chỉ vấn thành một búi tóc đơn giản, một cái bạch ngọc trâm cũng không có trang sức dư thừa, một thân váy dài màu trắng gạo không mang theo một điểm trang trí, liền thành một khối, giống như tiên nữ từ cửu thiên bay xuống.
Xung quanh Ngũ Lưu Ly có năm người nữ tỳ, hai người phía trước là nữ tỳ cầm đèn, phía sau đi theo một thiếp thân nha hoàn, đằng sau nữa còn có hai người, một đoàn người không biết hấp dẫn bao nhiêu ánh mắt.
Mộc Tịch Bắc không có né tránh, hai người cứ như vậy song song mà đi, cho đến khi khoảng cách giữa hai người đại khái còn có hai ba mét, thiếp thân nha hoàn bên cạnh Ngũ Lưu Ly lại chỉ vào Mộc Tịch Bắc quát lớn: Lớn mật! Thái Tử Phi ở đây, còn không quỳ xuống làm lễ.
Mộc Tịch Bắc đánh giá nha hoàn này từ đầu đến chân một lần, một thân áo váy màu hồng diễm, nhưng thật ra cũng gọn gàng, chỉ là giữa lông mày quá sắc nhọn, vừa nhìn liền biết không phải người hiền lành.
Ta nhớ Thái tử cũng không thừa nhận nàng ta là Thái Tử Phi, chẳng lẽ Thái tử Tây La đã đổi người? Mộc Tịch Bắc cười nói.
Ngũ Lưu Ly đứng ở nơi đó không có mở miệng, dường như đã khôi phục tỉnh táo.
Thái Tử Phi chính là đương kim Thánh thượng tự mình sắc phong, thái tử điện hạ chỉ là bị yêu nữ mê hoặc, mới có thể sinh ra hiểu lầm với Thái Tử Phi, chỉ là bất kể như thế nào, Thái Tử Phi đều là phu nhân danh chính ngôn thuận của Thái Tử, tuyệt không phải những a miêu a cẩu nào đó có thể so sánh. Nha hoàn kia trên dưới đánh giá Mộc Tịch Bắc một phen châm chọc nói.
Mộc Tịch Bắc cười nói: Cái này thật thú vị, ta mới đến, đầu tiên là bị người ta so với dân đen, giờ lại bị một nha hoàn giáo huấn thành a miêu a cẩu, chẳng lẽ đây chính là cái gọi là quy củ?
Hừ, nếu như ngươi thức thời, liền quỳ xuống với chủ tử chúng ta, chuyện hôm nay cũng có thể không so đo. Nha hoàn kia nhìn Mộc Tịch Bắc trong mắt mang theo cảm xúc không nói rõ được cũng không tả rõ được.
Xung quanh dần dần vây lại không ít người, nhưng tâm lý của đại đa số vẫn hướng về Ngũ Lưu Ly, dù sao Ngũ Lưu Ly ở bên bọn họ đồng cam cộng khổ lâu như vậy,mà tình cảm của nàng ta với Thái tử ai ai cũng rõ như ban ngày, không có đạo lý không thiên vị nàng.
Ta lại không biết, chủ tử còn chưa mở lời, một cái nha hoàn đã có thể làm càn như thế, không nói trước Thái Tử Phi các ngươi có được Thái tử thừa nhận hay không, chỉ nói ngươi một cái nha hoàn không có một tí phẩm giai liền dám lớn lối giáo huấn một Quận chúa như ta, chẳng lẽ không đem Bệ hạ để vào mắt? Hay là nói, ngươi đã đem chủ tử của mình trở thành Hoàng hậu, cho rằng dưới gầm trời này không có ai có thể vào mắt ngươi. Ngữ khí của Mộc Tịch Bắc cũng không sắc bén, vẫn như cũ ấm áp mềm mại, so sánh với nhau, thì nha hoàn kia nhìn có vẻ cả vú lấp miệng em.
Ngươi! Nha hoàn kia vốn định thay chủ tử mình xả giận, lại không ngờ bị Mộc Tịch Bắc phản quân, Mộc Tịch Bắc lời này vừa ra, nha hoàn này lập tức nói không ra lời, sắc mặt có chút tái nhợt, dường như có chút sợ.
Ngũ Lưu Ly đương nhiên sẽ không bỏ mặc tin tức xấu này truyền đi, liền mở miệng nói: Vĩnh Dạ quận chúa khoan dung độ lượng, chắc là sẽ không so đo với một tiểu nha hoàn của ta chứ.
Mộc Tịch Bắc nhếch miệng nói: Thái Tử Phi luôn luôn như vậy lòng dạ đàn bà, hôm nay Chu đội trưởng nhận hối lộ, không tuân thủ quân quy, ngươi còn thay hắn cầu tình, bây giờ nha hoàn của ngươi dĩ hạ phạm thượng, ngươi vẫn còn muốn bao che, hẳn là ngươi đã quên, nơi này không phải hậu trạch, nơi này là quân doanh, nếu có tội không phạt, có công không thưởng, dùng cái gì để phục chúng?
Ngũ Lưu Ly bị ngữ khí không nóng không lạnh của Mộc Tịch Bắc giáo huấn sắc mặt có chút khó coi, hôm nay sự tình buổi sáng nàng còn chưa tìm nàng ta tính sổ, vậy ma nàng ta ̀ lại giáo huấn lại mình.
Ngũ Lưu Ly đang muốn mở miệng, Mộc Tịch Bắc lại tiếp tục nói: Bây giờ có nhiều binh sĩ nhìn như vậy, nếu ngươi không phạt thì dùng cái gì để phục chúng? Phải biết rằng, những điều binh sĩ này cần không chỉ là ngươi hỏi han ân cần, tự mình đưa canh đưa thuốc, những chuyện này tự có nha hoàn hạ nhân đi làm, bọn họ cần chính là một hoàn cảnh thưởng phạt phân minh, cần chính là một loại chế độ nghiêm cẩn, chỉ có như vậy, chỉ có quân kỷ nghiêm ngặt cùng cơ chế thưởng phạt phân minh, mới có thể khiến cho nhiều người giữ được tính mạng đoàn tụ với thân nhân, mà không phải giống ngươi, nhất định phải đợi đến khi bọn họ bị thương, mới đi đền bù, loại này chẳng qua là trị ngọn không trị gốc thôi.
Mộc Tịch Bắc nói một phen làm cho đám người nghẹn họng nhìn trân trối, nhưng cũng khiến cho những thiết huyết hán tử trong nháy mắt trong lòng dâng lên sự tôn kính, bọn họ ủng hộ Ngũ Lưu Ly là bởi vì nàng ta thân mật với bọn họ, quan tâm bọn họ, càng là bởi vì nàng ta nguyện ý cùng bọn họ đồng cam cộng khổ, thế nhưng lời mà Mộc Tịch Bắc nói, lại giống như là lời của một người tướng lãnh nói, mới càng giống một Tướng quân có thể dẫn dắt bọn họ về nhà, dẫn dắt bọn họ đi đến thắng lợi!
Đúng vậy, cũng giống như quân chủ một nước, xử lý phải là quốc gia đại sự, nắm trong tay toàn cục, mà không phải đích thân làm từng việc nhỏ, nếu như gà nhà nào bị mất, nhà ai có đánh nhau, đều muốn người quân chủ này đến giải quyết, vậy thì sự tình vĩnh viễn cũng không có ngày kết thúc.
Ngũ Lưu Ly nhìn cặp mắt đen nhánh lấp lánh của Mộc Tịch Bắc, bàn tay giấu ở trong tay áo lần nữa nắm lại, ra vẻ một bộ dáng khiêm tốn thụ giáo, dường như muốn nói cái gì.
Nhưng nha hoàn áo trắng dường như phách lối đã quen, lại lần nữa mở miệng nói: Ngươi đây là đang giáo huấn ai, lúc Thái Tử Phi chúng ta bôn ba ngàn dặm, điều động quân đội Ngũ gia bôn ba trong đêm cứu đại quân đang trong nước sôi lửa bỏng thì ngươi đang làm cái gì? Lúc Thái Tử Phi chúng ta cùng tướng sĩ hăng hái chiến đấu, giết địch vô số ngươi lại đang làm cái gì, lúc Thái Tử Phi chúng ta đi thăm toàn doanh, trấn an tướng sĩ bị thương, khích lệ bọn họ ngươi lại đang ở xó nào? Lúc Thái Tử Phi chúng ta vì cứu Thái tử mà thân trúng một tên, ở trại địch chịu khổ thì ngươi đâu, ngươi có tư cách gì mà giáo huấn Thái Tử Phi chúng ta!
Người xung quanh hồi tưởng lại từng cảnh tượng ấy xác thực trong lòng cũng có cảm động, Ngũ Lưu Ly làm ra hết thảy thật sự là rất nhiều rất nhiều, rất khó để không làm cho những thiết huyết hán tử này cảm kích, nha hoàn này nhắc lại quá khứ từng li từng tí, chính là vì nhắc nhở bọn họ nữ tử trước mặt những người này, chính là nữ nhân đối địch với Thái Tử Phi đã toàn tâm toàn ý trợ giúp bọn họ!
Nàng ta thay bản Thái tử cản lại một tên bị bắt tới trại địch chẳng qua là tự cho là đúng, mũi tên kia ta vốn có thể né tránh, ngươi nói nàng ta vì cứu bản Thái tử mà đặt mình vào nguy hiểm, rơi vào trại địch, nhưng ngươi có biết hay không sự ngu xuẩn của nàng ta lại trở thành lợi thế để áp chế quân đội Tây La ta, cho nên trong miệng ngươi nói cái gì chịu khổ chẳng qua là nàng ta gieo gió gặt bão, kết quả của tự cho là đúng, ngươi ngược lại còn có mặt mũi lấy ra khoe khoang! Ân Cửu Dạ trầm giọng nổi giận nói.
Mọi người dường như không nghĩ tới vị Thái Tử luôn luôn kiệm lời ít nói vậy mà giờ lại nói nhiều lời như vậy, tất cả đều kinh ngạc không thôi, nhưng ngẫm lại lời của Thái tử, mặc dù lãnh khốc vô tình nhưng cũng không mất đạo lý.
Mọi người đều nhường ra một lối đi, Ân Cửu Dạ từ sau đám người đi ra, nha hoàn kia bị quở mắng vẻ mặt không phục: Nhưng mà Thái Tử Phi ngài ấy rõ ràng...
Ân Cửu Dạ nhìn nha hoàn sắc nhọn này âm thanh lạnh lùng nói: Ngươi là ai, vậy mà dám chất vấn ta?
Nha hoàn kia vừa thấy Ân Cửu Dạ trầm mặt, lập tức câm như hến, Ngũ Lưu Ly ở trước mặt mọi người càng mất hết mặt mũi.
Kéo ra ngoài, đánh chết! Ân Cửu Dạ không kiên nhẫn nhìn nha hoàn kia, đứng ở bên cạnh Mộc Tịch Bắc.
Hắn vốn đang trong doanh trướng cùng các tướng lãnh thương lượng chuyện hưng binh, chỉ là lại nghe thấy có người nói Bắc Bắc gặp Ngũ Lưu Ly, nhớ tới lời Thanh Từ nói, hắn không khỏi lo lắng không thôi, sợ Bắc Bắc bị khi dễ, không ngờ vừa chạy tới, lại nghe thấy nha hoàn này lôi chuyện trúng tên ra nói, càng tức giận vô cùng.
Thái tử tha mạng a... Thái tử tha mạng a... Nha hoàn kia lập tức mất đi vênh váo hung hăng trước đó, quỳ trên mặt đất dường như bị dọa không nhẹ.
Tiểu thư, ngài mau cứu ta ngài mau cứu ta... Nha hoàn kia kéo ống quần Ngũ Lưu Ly lau nước mắt.
Ngũ Lưu Ly nhìn nha hoàn trước mặt, trong lòng sinh ra một cỗ tức giận, nếu không phải hôm nay nha hoàn này tự tác chủ trương, nàng cũng không phải chịu nhục nhã như vậy, không khỏi làm ra một dáng vẻ hiểu rõ đại nghĩa, đau lòng nhắm mắt lại nói: Hồng Anh ngươi biết sai không sửa, đã là phá hư quy củ rồi, quả thực đáng chết, Vĩnh Dạ quận chúa nói không sai, mọi thứ phải có cương pháp, mới có thể thái bình.
Nha hoàn kia không dám tin nhìn chủ tử nhà mình, nàng rõ ràng là vì nàng ta mới có thể ra mặt, lúc trước nàng ta chọn nàng ở bên người chính là nhìn trúng miệng lưỡi bén nhọn của nàng, biết nhìn sắc mặt, vừa rồi ý tứ của Ngũ Lưu Ly này rõ ràng chính là để cho mình tìm Mộc Tịch Bắc gây phiền phức, bằng không nàng nào dám? Thế nhưng nàng ta từ lúc bắt đầu đến giờ đều đứng ở bên cạnh xem kịch, không chịu hỗ trợ một câu, bây giờ xảy ra chuyện, lại còn muốn giết mình?
Nhưng không ngờ, sự tình còn chưa kết thúc, Phó Dĩ Lam lại không biết từ chỗ nào chui ra, chỉ vào Ngũ Lưu Ly nói: Ngươi người này thật đúng là lãnh khốc vô tình, không nói trước cha mẹ tỷ muội ngươi xảy ra chuyện ngươi có quan tâm hay không, giờ lại nói nha hoàn này ra mặt vì ngươi, lại còn hầu hạ bên ngươi nhiều năm như vậy, vậy mà ngươi lại lãnh khốc vô tình đến thế, ngươi rốt cuộc có nhân tính hay không, chẳng lẽ bởi vì Ngũ Khang thành phản đảng ngươi liền không nhận người phụ thân này? Nuôi nữ nhi như ngươi có ích lợi gì? Chỉ có một bộ túi da đẹp, tâm lại như rắn rết!
Ngươi! Rốt cuộc Ngũ Lưu Ly không còn bình tĩnh được nữa, nếu nàng cầu tình Mộc Tịch Bắc nói nàng lòng dạ đàn bà không quyết đoán, nàng theo lẽ công bằng làm việc thì Phó Dĩ Lam này lại nói nàng lãnh huyết vô tình không có nhân tính! Được được được, thật sự là được!
Ngươi cái gì mà ngươi? Đừng tưởng rằng ta không biết loại nữ nhân như ngươi nghĩ như thế nào, ở đây khoe khoang nhân thiện thu mua lòng người, còn không phải là vì muốn có được sự ủng hộ của mọi người sao? Muốn để mọi người công nhận ngươi là Thái Tử Phi? Thái tử căn bản là không yêu ngươi, ngươi dùng loại thủ đoạn này đến lung lạc lòng người, không cảm thấy đáng xấu hổ sao? Nếu như ngươi thật sự lòng mang chính nghĩa, để ý nhân thiện, vậy phụ thân ngươi quy hàng nghịch tặc An Nguyệt Hằng, vì sao không thấy ngươi vì chuyện này mà có một tia áy náy, ngược lại còn làm một bộ đương nhiên? Phó Dĩ Lam hai tay ôm ngực, có chút tư thế của một bát phụ, dáng vẻ hùng hổ dọa người nhìn rất thẳng thắn đáng yêu.
Ai nói ta không có... Ngũ Lưu Ly đang muốn giải thích, Ân Cửu Dạ ôm cả eo Mộc Tịch Bắc đi đến trước mặt Ngũ Lưu Ly âm thanh lạnh lùng nói:
Phụ thân của ngươi thân là loạn đảng, đi theo An Nguyệt Hằng mưu cầu mưu phản, tội đáng tru sát cửu tộc, cho dù cuối cùng ông ta hoàn toàn tỉnh ngộ, nhưng cũng không thay đổi được sự thật này, nếu như phụ hoàng khai ân, tạm thời sẽ giữ lại tính mạng các ngươi, nhưng ngươi thân là nữ nhi của loạn thần, là chắc chắn không thể trở thành Thái Tử Phi.
Ngũ Lưu Ly lảo đảo một bước trước mặt nam nhân lãnh khốc vô tình, trừng lớn hai mắt lập tức ngã ngồi trên mặt đất, xung quanh lúc nhất thời nghị luận ầm ĩ, bọn họ vẫn luôn chiến đấu ở biên cương, lại quên mất chuyện này, đúng rồi, Ngũ Lưu Ly thân là nữ nhi của phản đảng, có thể giữ lại tính mệnh cũng không tệ rồi, làm sao có thể trở thành Thái Tử Phi? Cho dù nàng ta từng có công lao chống đỡ biên cương, nhưng cũng không có tư cách này.
Ngũ Lưu Ly nhìn nam nhân tàn nhẫn trước mặt, hắn vì bảo hộ một nữ nhân khác, không chút do dự đánh nát mộng đẹp của nàng từ đó tới nay, không lưu tình chút nào đem chân tướng máu me đầm đìa bày ở trước mặt nàng, tàn nhẫn nói với nàng, đừng có nằm mơ!
Ha ha ha ha ha ha! Rốt cuộc ta đã làm sai điều gì, có điểm nào kém hơn nữ nhân này! Ân Cửu Sanh, ngươi không có tâm, ta yêu ngươi như thế, ngươi lại tàn nhẫn với ta như vậy, ngươi sẽ gặp báo ứng! Ngũ Lưu Ly bị đè nén quá lâu rốt cục cũng bộc phát.
Ân Cửu Dạ trên cao nhìn xuống Ngũ Lưu Ly có chút phát điên âm thanh lạnh lùng nói: Ta nhân từ với ngươi chính là tàn nhẫn với nữ nhân ta yêu.
Ngũ Lưu Ly ngồi dưới đất điên cuồng cười to, hành vi cử chỉ cùng một thân trang phục của nàng ta cực kì không hợp, nàng ta vẫn luôn giả bộ kiên cường và giữ hình tượng đoan trang rốt cục bị sụp đổ dưới sự liên thủ kích thích của mấy người.
Giống như Mộc Tịch Bắc đã nói trước đó, nhược điểm lớn nhất của mấy nữ tử Ngũ gia chính là từ nhỏ đến lớn được người nâng quá cao, đây là bệnh chung của con em thế gia, bởi vì luôn luôn được người ta truy đuổi và thổi phồng, cho nên không chịu được nhất chính là loại đả kích này.
Ân Cửu Dạ quét mắt nha hoàn trên đất, binh sĩ hai bên lập tức hiểu ý, tiến lên kéo nha hoàn đi.
Thái tử tha mạng. Thái tử tha mạng a. Thái Tử Phi nô tỳ sai rồi nô tỳ sai rồi.... Ô ô. Tha mạng a. Tỳ nữ kia đau khổ cầu xin, chỗ xưng hô Thái Tử Phi cũng đã biến thành người khác, biến thành Mộc Tịch Bắc mà nàng ta chửi mắng trước đó.
Lúc này, Mộc Tịch Bắc bị Ân Cửu Dạ ôm ở trong ngực lại ôn nhu nói: Đợi chút.
Mọi người đều đem ánh mắt rơi vào trên người nữ tử yên tĩnh nhu thuận này, dường như tò mò nàng sẽ nói gì.
Mộc Tịch Bắc nhìn nữ tỳ gọi là Hồng Anh ôn nhu nói:
Khi chủ tử của ngươi bôn ba ngàn dặm, dẫn đầu hai mươi vạn quân đội Ngũ gia bôn ba trong đêm cứu đại quân trong lúc nước sôi lửa bỏng, ta dẫn đầu mười vạn cấm quân lọt vào vòng vây của hai trăm vạn phản quân, bị ép rời khỏi Đế đô, thành đào binh trong miệng dân chúng.
Khi chủ tử các ngươi cùng tướng sĩ hăng hái chiến đấu, giết địch vô số, ta dẫn đầu mười vạn cấm quân giết năm mươi vạn địch lại lần nữa mất đi Mặc Thành.
Giọng nói của Mộc Tịch Bắc vẫn nhàn nhạt như cũ, không có ý khoe khoang, chỉ là bình tĩnh trình bày từng màn lúc trước.
Khi chủ tử các ngươi thăm nom toàn doanh, trấn an tướng sĩ bị thương, khích lệ bọn họ ta lại mất đi hai tòa thành trì, ta vẫn như cũ lợi dụng mười vạn cấm quân diệt mấy chục vạn quân địch, bị ép vào tuyệt lộ, may mắn được tướng sĩ Bắc Yến cứu giúp, mới tuyệt xử phùng sinh, bắt đầu dẫn quân đoạt lại thành trì.
(Tuyệt xử phùng sinh: từ cảnh khốn cùng tìm được đường sống.)
Khi chủ tử ngươi vì cứu Thái tử thân trúng một tên, ở trại địch chịu khổ, ta đặt mình vào nguy hiểm, giả bộ bị An Nguyệt Hằng bắt, bị giam cầm tại Phượng Tường điện, lại thiết kế một chiêu lật tung hoàng cung, tru sát loạn đảng, đoạt lại đế đô.
Mộc Tịch Bắc chỉ là đơn giản trần thuật tất cả sự việc xảy ra ngày đó, lại không khó khiến cho người ta nghĩ đến gian nan nguy hiểm trong đó.
Tướng sĩ ở đây mặc dù cũng nghe thấy chuyện ở đế đô, nhưng bọn họ đều sống những ngày liếm máu trên lưỡi đao, cũng không có ai thật sự có tâm tư đi thám thính rốt cuộc là chuyện thế nào, chẳng qua chỉ là chuyện phiếm chốn trà dư tửu hậu thôi.
Nhưng giờ phút này, tất cả mọi người đều khiếp sợ nhìn nữ tử nhỏ nhắn xinh xắn này, khiếp sợ tất cả những lời trong miệng nàng nói tới, đều là người chinh chiến sa trường, đương nhiên không thể không biết gian khổ trong đó, trong lúc nhất thời đều lặng im không nói gì.
Mộc Tịch Bắc không nói gì thêm, kéo tay Ân Cửu Dạ quay người rời đi, Ân Cửu Dạ đau lòng nắm thật chặt tay nàng, Mộc Tịch Bắc lại ngước mắt cười một tiếng.
Hai người rời đi được mấy bước, tầm mắt của mọi người vẫn rơi vào trên thân hai người, nhìn thân ảnh một lớn một nhỏ kia, ở dưới bóng đêm vậy mà hài hòa như vậy, lại nhìn hai bàn tay nắm chặt lấy nhau, trong lòng không hiểu hiện ra một thứ gọi là cảm động.
Đi được mấy bước, Mộc Tịch Bắc dừng bước, quay đầu nói với mọi người: À, đã quên nói, khi các ngươi vô hạn tôn sùng Thái Tử Phi của các ngươi, càng thêm khen ngợi nàng ta, ta bởi vì đồng tâm yêu người lại bị ngăn cách hai nơi, sinh tử mịt mờ, khi các ngươi cho rằng ta chẳng qua chỉ là đùa bỡn thủ đoạn, hủy hoại hạnh phúc người khác, ta chính là miệng phun máu tươi, đau lòng khó nhịn. Nam nhân bên cạnh ta đây, là của ta, mặc kệ hắn có phải là Thái tử hay không, ai cũng đừng hòng đoạt được.
Mộc Tịch Bắc có ý riêng liếc nhìn Ngũ Lưu Ly trên đất, quay người rời đi.
Mọi người cũng không biết bởi vì Mộc Tịch Bắc cuồng vọng, hay là bởi vì lời của nàng mà bắt đầu nghĩ lại đủ loại sự tình này, trong lúc nhất thời đều lặng im không nói gì, nhìn Ngũ Lưu Ly trên mặt đất nơi nơi thể hiện nhân ái khắp nơi thể hiện sắc mặt, cũng không biết vì sao giờ khắc này, bọn họ lại cảm thấy Mộc Tịch Bắc đã rời đi càng khiến cho bọn họ đáng giá ủng hộ hơn.
Tràng diện trong lúc nhất thời yên tĩnh trở lại, hoàn toàn không xem trò hay sau náo nhiệt, Mộc Tịch Bắc sẽ không để cho mọi người cảm thấy nàng đang thổi phồng, mỗi một câu nàng nói ra đều đập mạnh vào lòng mọi người, khiến cho mọi người phải nghĩ lại, sự tình xảy ra hôm nay dường như quá nhiều, mọi người ai ai cũng an tĩnh rời đi, không hề có ồn ào náo loạn.
Ngũ Lưu Ly nhìn mọi người trong nháy mắt giống như thay đổi tâm ý, tức hung hăng cầm lấy một nắm đất trên mặt đất:
A!
Phó Dĩ Lam nhìn Ngũ Lưu Ly trên đất, đi lên phía trước nói:
Chậc chậc, thật sự là thảm nha... Đường đường Lục tiểu thư Ngũ gia... À không, là Thái Tử Phi vậy mà lại không có chút hình tượng ngồi dưới đất chơi đất, thế nào? Chơi vui không?
Ngũ Lưu Ly nhìn khuôn mặt muốn đánh đòn của Phó Dĩ Lam, một nắm đất bay ra ngoài, nhưng Phó Dĩ Lam là ai? Thần trộm khinh công tuyệt đỉnh! Tất nhiên liền dễ dàng lách mình tránh ra.
Hừ, là của ngươi chính là của ngươi, không phải của ngươi thì sẽ không phải của ngươi, ngươi vĩnh viễn cũng không chiếm được Thái tử, đừng có si tâm vọng tưởng! Phó Dĩ Lam rời đi, không quên quay đầu chế nhạo Ngũ Lưu Ly một phen.
Ngũ Lưu Ly không để cho người ta đỡ, một thân một mình từ dưới đất bò dậy, vừa mới xoay người, lại lần nữa quay đầu.
Vị trí mà vừa rồi Mộc Tịch Bắc đi đến, chỉ thấy trên mặt đất đang an tĩnh nằm một cái khuyên tai mã não xinh xắn, rất nhỏ, cũng không dễ dàng bị phát hiện, nếu không phải bởi vì vấn đề góc độ, tia sáng chiết xạ đến trong mắt của Ngũ Lưu Ly, thì nàng ta cũng không phát hiện được.
Ngũ Lưu Ly nắm chặt khuyên tai này trong tay, quay người rời đi.
Phó Dĩ Lam một đường chạy lẹ trở về tìm được Mộc Tịch Bắc, hai tay ôm quyền: Ngươi thật sự là quá trâu rồi!
Mộc Tịch Bắc nhíu nhíu mày: Muốn để ta khen ngươi?
Hì hì, ta biểu hiện thực không tệ phải không? Phó Dĩ Lam gãi đầu một cái.
Mộc Tịch Bắc búng nhẹ một cái ở trên mặt nàng nói: Nhanh đi làm việc đi, bị chậm trễ chính sự rồi.
Phó Dĩ Lam không có đáp lời, nhanh như chớp liền biến mất không thấy.
Ân Cửu Dạ nhìn lướt qua Mộc Tịch Bắc, tiếp tục xem chiến báo trong tay.
Tay Mộc Tịch Bắc có chút nắm chặt, sỡ dĩ hôm nay nàng liên tiếp kích thích Ngũ Lưu Ly, làm cho nàng ta biết là Ân Cửu Dạ sẽ không yêu nàng ta, chẳng qua là vì khiến cho nàng ta xuất ra con cổ trùng kia, một khi ép nàng ta nóng nảy, nàng ta mới có thể làm như vậy.
Trước đó nàng từng phân tích qua, đại khái là Ngũ Lưu Ly còn chưa dùng con cổ trùng ở trên người Ân Cửu Dạ, dù sao khoảng thời gian nàng ta ở biên cương có thể nói là xuôi gió xuôi nước, tất cả mọi người đều ủng hộ nàng ta, mỹ danh của nàng ta càng ngày càng vang rất xa, dựa theo cá tính cao ngạo của người Ngũ gia, Ngũ Lưu Ly nhất định không cam tâm nhận thua, muốn Ân Cửu Dạ chân chính yêu mình, mà sẽ không lập tức sử dụng cổ trùng kia.
Trải qua náo loạn hôm nay, sợ là nàng ta sẽ nhanh chóng lấy ra, mà việc Phó Dĩ Lam phải làm là trộm cổ trùng của nàng ta, như vậy Ân Cửu Dạ mới không có nguy hiểm.
Sau khi Ngũ Lưu Ly trở lại doanh trướng của mình, quả thật là từ trong một cái hộp trang sức đã khóa lại lấy ra một cái bình sứ, lặp đi lặp lại ma sát trong tay, không biết suy nghĩ cái gì, ánh nến ở trong tròng mắt của nàng ta nhảy qua nhảy lại, tia sáng có chút doạ người, khóe miệng lại nổi lên một nụ cười âm lãnh.
Đây đều là các ngươi ép ta, đợi đến khi cổ này dùng ở trên người Ân Cửu Dạ, xem nàng ta còn có thể kiêu ngạo như vậy nữa không!
Ngũ Lưu Ly đã khẩn cấp muốn nhìn sắc mặt khó coi của Mộc Tịch Bắc, thậm chí dáng vẻ nàng ta cầu xin mình, nàng nhất định sẽ không để cho bọn họ ở bên nhau!
Ngũ Lưu Ly cố gắng bình phục tâm tình, nhưng cũng đang vì tương lai mà trù tính khắp nơi, nàng thật sự là không ngờ, Mộc Tịch Bắc lại có bản lãnh lớn như vậy, nàng ở chỗ này vất vả chịu khổ gần nửa năm, mới lôi kéo được lòng người, thế nhưng lại bị dăm ba câu của nàng ta hóa giải.
Nhưng cũng may hôm nay người ở đây cũng không nhiều, nhiều nhất không quá ngàn người, đối với mấy chục vạn đại quân mà nói chỉ là chín trâu mất sợi lông, bọn họ trở về trắng trợn thổi phồng chuyện xảy ra hôm nay, chắc hẳn cũng không dậy nổi sóng gió gì lớn, nhưng những lời cuối cùng Ân Cửu Dạ nói tới, quả thật là đang nhắc nhở nàng, phụ thân của nàng đầu nhập An Nguyệt Hằng, nhưng An Nguyệt Hằng lại thất bại, thân phận của mình bây giờ thật sự là một vấn đề.
Ngũ Lưu Ly một mình suy nghĩ hồi lâu, cuối cùng đem bình sứ một lần nữa khóa lại trong hộp, chậm rãi chìm vào giấc ngủ.
Phó Dĩ Lam một mực chờ ở bên ngoài nhìn rõ ràng hết thảy bên trong, cho đến khi xác nhận Ngũ Lưu Ly đã chìm vào giấc ngủ, lúc này mới toàn thân áo đen lặng lẽ lẻn vào doanh trướng của Ngũ Lưu Ly, tìm được hộp trang sức kia, bắt đầu mân mê bẻ khóa.
Loại khóa cấp độ này đối với nàng mà nói chẳng qua là trò vặt, hai ba cái liền lấy bình sứ vào tay, từ trong mười bình sứ mà mình mang theo tìm được một lọ cực kì tương tự một lần nữa đặt trở lại, lúc này mới lặng yên rời đi.
Lúc Phó Dĩ Lam trở lại doanh trướng, Mộc Tịch Bắc vẫn luôn ở ngoài trướng đợi nàng, thấy nàng trở về liền nghênh đón: Thế nào?
Phó Dĩ Lam cười tà một tiếng, ném bình sứ trong tay cho Mộc Tịch Bắc, Mộc Tịch Bắc tiếp được bình sứ, giữ ở trong lòng bàn tay, một trái tim lúc này mới hạ xuống.
Thanh Từ và Phó Dĩ Lam vây ở bên cạnh, nhìn dáng vẻ Mộc Tịch Bắc khó hiểu mở miệng nói: Trong bình này là thứ gì, ngươi khẩn trương như vậy, mở ra xem xem.
Mộc Tịch Bắc khẽ nói: Là cổ trùng.
Thanh Từ và Phó Dĩ Lam đều mở to hai mắt, dường như cực kì kinh ngạc, Phó Dĩ Lam tò mò nói: Cổ gì?
Mộc Tịch Bắc không nói gì, chỉ đi về phía một đống lửa trên đất, quăng mạnh bình sứ vào trong đống lửa, bình sứ rơi xuống đất vỡ thành từng mảnh, cổ trùng bên trong cũng trong nháy mắt biến thành tro tàn.
Mộc Tịch Bắc lúc này mới xem như trút bỏ được một tâm sự, cho tới bây giờ, chuyện cổ trùng này có lẽ có thể giải quyết được rồi?
Vất vả rồi. Mộc Tịch Bắc gật đầu với Phó Dĩ Lam, Phó Dĩ Lam không nói gì thêm.
Lúc trở lại trong doanh trướng, Ân Cửu Dạ cũng đang chờ nàng, nhấn nàng ngồi trên đùi mình trầm giọng nói: Có việc giấu ta?
Mộc Tịch Bắc cười nói: Chỉ là chuyện với Ngũ Lưu Ly thôi, nàng ta cướp nam nhân của ta, ta cũng không thể ngồi chờ chết đúng không.
Ân Cửu Dạ tìm tòi nghiên cứu nhìn nhìn Mộc Tịch Bắc, không nói gì thêm, chỉ là ôm chặt nàng.
Ngày hôm sau, Ngũ Lưu Ly dậy rất sớm, đem bình sứ kia nhét vào trong tay áo của mình, dường như chuẩn bị tùy thời tìm kiếm thời cơ.
Nhưng trước đó, Ngũ Lưu Ly biết mình nhất định phải làm những gì, phải làm cho thanh danh Mộc Tịch Bắc mất sạch mới được, chỉ có mọi người sinh ra oán hận bất mãn thậm chí là hoài nghi với nàng ta, mới có thể khiến cho mọi người không chút do dự lần nữa giúp đỡ chính mình.
Y Na. Ngũ Lưu Ly mở miệng gọi.
Tỳ nữ cùng Ngũ Lưu Ly trở lại từ Bắc Bang đi đến, nàng đã từng muốn chủ động biểu đạt ý tứ Bắc Bang tướng quân muốn lấy lòng Ân Cửu Dạ, thỉnh cầu Ân Cửu Dạ lui binh, nhưng nàng từ trong thần sắc của Ân Cửu Dạ nhìn ra hắn đối với người gọi là Thái Tử Phi này là tuyệt không quan tâm, đối với chuyện lui binh cũng không có biểu hiện gì.
Hiện tại tình hình hai nước hết sức phức tạp, Bắc Bang không chỉ không đạt được lợi ích gì, Tây La bây giờ lại dừng chân ở đường biên giới hai nước, trú đóng ở đây, có chút ý đồ không rõ.
Ngũ Lưu Ly thấp giọng nói gì đó với Y Na, Y Na gật đầu một cái, quay người rời đi.
Ngũ Lưu Ly nhìn Y Na rời đi, mặt lộ vẻ âm tàn, Mộc Tịch Bắc, đợi đến khi ngươi thân bại danh liệt, ta xem ngươi phải làm sao đấu với ta!
Ngũ Lưu Ly lại gọi một nha hoàn tới, mặt mày mỉm cười, nhẹ nhàng vỗ vỗ tay của nàng nói: Lục Anh, từ khi Hồng Anh đi, ngươi chính là tâm phúc duy nhất của ta, bây giờ Ngũ gia chúng ta đã bị thua, ta cũng coi như cảm nhận được cái gì gọi là người đi trà lạnh.
Tiểu thư. Đừng nói như vậy, chỉ cần ngài muốn, ngài vẫn là Thái Tử Phi, nô tỳ cũng sẽ giúp ngài! Nha hoàn gọi là Lục Anh trấn an nói.
Ngũ Lưu Ly không ra vẻ già mồm, chỉ nhàn nhạt mở miệng nói: Bây giờ ta cũng chỉ có thể ăn cả ngã về không, chỉ là không biết ngươi có nguyện ý giúp ta làm một chuyện hay không.
Tiểu thư với ta ân trọng như núi, Lục Anh chính là xông pha khói lửa cũng quyết không chối từ.
Tốt, đêm nay, ngươi đem túi đồ này đổ vào trong cái giếng phía đông đi. Ngũ Lưu Ly đưa ra một túi đồ rất kín đáo.
Đây là...
Cái này ngươi cũng không cần quản, ngươi chỉ cần theo lời ta nói đi làm là được. Ngũ Lưu Ly nhìn hai mắt nha hoàn trước mặt.
Nha hoàn kia chỉ hơi hơi do dự, liền gật đầu, nhận lấy đồ trong tay Ngũ Lưu Ly.
Đồng thời Ngũ Lưu Ly cũng giao cái khuyên tai mã não đêm qua nhặt được cho nha hoàn, nếu như nàng nhớ không lầm, trước kia một lần ở bữa tiệc trong cung, nàng từng nhìn thấy Mộc Tịch Bắc đeo cái này! Hình như chính là lần Mộc Tịch Bắc một thân áo đỏ khiêu vũ.
Để cái này ở bên cạnh giếng. Ngũ Lưu Ly phân phó nói.
Nha hoàn gật gật đầu, hơi hơi khẩn trương.
Mộc Tịch Bắc vốn đang ở trong doanh trướng lật xem bản đồ, Thanh Từ lại nói: Tiểu thư, có người tìm.
Mộc Tịch Bắc hơi kinh ngạc nhíu nhíu mày, Thanh Từ cũng không nói người đến là ai.
Ân Cửu Dạ mắt nhìn Mộc Tịch Bắc, Mộc Tịch Bắc cười nói: Ta đi ra xem thử.
Ừm, chú ý an toàn.
Lúc Mộc Tịch Bắc đi ra, đứng chờ ở bên ngoài chính là Y Na: Tiểu thư, nữ nhân này nói có chuyện quan trọng tìm ngài.
Mộc Tịch Bắc đánh giá Y Na một lần, là một nữ tử Bắc Bang điển hình, ngũ quan thâm thúy, mười phần lập thể, nhìn cũng có chút mạnh mẽ.
Ngươi tìm ta có việc? Mộc Tịch Bắc mở miệng nói.
Y Na gật gật đầu, đi về phía rừng cây xa xa, Mộc Tịch Bắc nhìn nhìn bóng lưng Y Na, lúc này mới đi theo, Thanh Từ tự nhiên cũng không yên lòng đi theo.
Hai người đi đến ngoài bìa rừng, Y Na cũng đánh giá Mộc Tịch Bắc một phen, trong lòng âm thầm so sánh nàng với Ngũ Lưu Ly, mở miệng nói: Vĩnh Dạ quận chúa quả thật là khuynh thành tuyệt sắc, khó trách khiến cho thái tử điện hạ Tây La ái mộ như thế.
Đa tạ khích lệ. Mộc Tịch Bắc cười yếu ớt, làm cho người ta nhìn không ra suy nghĩ trong lòng.
So với Thái Tử Phi thì hình như ngài càng được Thái tử sủng ái hơn, bây giờ Y Na có một chuyện muốn nhờ, không biết Quận chúa có thể hỗ trợ không? Nếu như Quận chúa nguyện ý, thật sự là một chuyện tốt có thể tạo phúc cho vô số dân chúng. Y Na đánh giá thần sắc Mộc Tịch Bắc.
Trước nói nghe một chút.
Xin Quận chúa khuyên nhủ Thái tử lui binh, Bắc Bang ta cũng hi vọng có thể dàn xếp ổn thỏa, nếu cứ tiếp tục đánh xuống, sẽ chỉ lưỡng bại câu thương. Y Na nghĩa chính ngôn từ mở miệng.
Mộc Tịch Bắc lại cười nói: Lời này của Y Na tiểu thư không khỏi quá thú vị đi, là Bắc Bang các ngươi xâm phạm Tây La ta trước, bây giờ lại muốn Tây La ta rút binh trước, là cho rằng Tây La ta mềm yếu dễ bắt nạt sao?
Tiểu thư cũng nên biết, lúc trước nguyên nhân gây ra chiến tranh cũng là vì tiểu thư sát hại Bắc Bang công chúa ta, sứ giả muốn cưỡng ép mang tiểu thư về Bắc Bang, nhưng tiểu thư có chỗ không biết chính là, trong chuyện này có hoàng tử chúng ta âm thầm bày mưu đặt kế, chẳng qua là vì có thể đón tiểu thư đến Bắc Bang. Y Na tiếp tục nói.
Chiến Đông Lôi? Mộc Tịch Bắc nhíu nhíu mày, lơ đãng đảo qua một số binh sĩ ở cách đó không xa đang nhìn về phía này.
Đúng vậy, điện hạ chúng ta vẫn luôn chung tình với tiểu thư, cho nên muốn mượn cơ hội này mời tiểu thư đến Bắc Bang một chuyến. Y Na tiếp tục nói.
Mộc Tịch Bắc lắc đầu nói: Đáng tiếc ta cũng không thích phương thức này.
Mộc Tịch Bắc nhìn thật sâu mắt Y Na, cười như không cười, xoay người rời đi.
Đợi đến khi Mộc Tịch Bắc đi được hơn mười mét, Y Na lại hô to: Mộc tiểu thư, hoàng tử chúng ta bây giờ đã là Thái tử Bắc Bang, Thái tử đáp ứng, chỉ cần ngài chịu đi Bắc Bang, không chỉ lui binh, còn cho ngài vị trí Thái Tử Phi, vĩnh viễn không nạp thiếp! Để ngài làm nữ nhân tôn quý nhất Bắc Bang!