Rắn Rết Thứ Nữ

Chương 230 - Chương 167: Lao Tới Biên Cương

Trước Sau

break
Giơ tay chém xuống, Mộc Tịch Bắc chặt đứt gân tay An Nguyệt Hằng, đang muốn ra tay lần nữa, Ân Cửu Dạ lại lấy đi dao găm trong tay Mộc Tịch Bắc, phóng ra hai đao, liền chặt đứt luôn gân chân của An Nguyệt Hằng.

Mộc Tịch Bắc không có ngăn cản, chỉ an tĩnh đứng xem, An Nguyệt Hằng đã khôi phục không ít tri giác, nhưng có lẽ là vì ảnh hưởng của thuốc tê nên hắn cảm thấy đau đớn này vẫn có thể tiếp nhận được.

Lúc này, người hầu được phân phó trước từ bên ngoài chuyển vào một cái hoả lò, trong lò lửa than cháy rất mạnh, đỏ bừng cả lò, phát ra tiếng vang đốp đốp.

Ân Cửu Dạ cùng Bạch Trúc chỉ nghĩ rằng Mộc Tịch Bắc định tra tấn An Nguyệt Hằng một phen, lại không biết hiện giờ Mộc Tịch Bắc căn bản không có suy nghĩ này, nàng chẳng qua là hi vọng giữ lại mạng của hắn, dùng cái này giữ lại mạng của mình.

Dùng kìm gắp một cục than lửa cháy đỏ, Mộc Tịch Bắc đi về phía An Nguyệt Hằng, Bạch Trúc nhìn thấy động tác của nàng, lại cảm thấy có chút không thông, bởi vì Mộc Tịch Bắc cầm chính là than nung đỏ, mà không phải một cái bàn ủi.

Ân Cửu Dạ dường như hiểu được ý đồ của Mộc Tịch Bắc, tiếp nhận cái kìm trong tay nàng, đi đến trước mặt An Nguyệt Hằng.

Mộc Tịch Bắc nhìn bóng lưng Ân Cửu Dạ, con mắt ướt át, nàng rốt cuộc biết chính mình cuối cùng cũng chỉ là một nữ nhân bạc tình bạc nghĩa, ngắn ngủi hai năm, rốt cuộc cũng thấy được An Nguyệt Hằng thê thảm và chật vật như vậy, nhưng nhìn thấy nam nhân này vì chính mình mà làm nhiều việc như thế, lại cảm thấy trong lòng nghẹn ngào, giờ khắc này, nàng bỗng nhiên rất muốn nói cho hắn biết, nàng yêu hắn.

Ân Cửu Dạ bóp cằm An Nguyệt Hằng, đem cục than cháy đỏ bỏ vào trong miệng hắn, trong nháy mắt, phát ra tiếng xì xì khi than gặp nước, sau đó là mùi vị bị đốt cháy khét.

Bạch Trúc ở trong chớp mắt Ân Cửu Dạ làm động tác kia, liền quay đầu lại, Mộc Tịch Bắc lại bình tĩnh nhìn, nàng muốn cùng hắn cùng nhau gánh vác tất cả tội nghiệt và giết chóc thảm khốc này.

An Nguyệt Hằng rít lên một tiếng hét chói tai, giây lát liền mất thanh âm, than trong miệng lăn xuống dưới, đầu lưỡi An Nguyệt Hằng đã bị hủy, mà đôi môi đẹp mắt kia cũng đã bị bỏng sưng phồng, lở loét một mảnh.

An Nguyệt Hằng trừng lớn hai mắt, nhìn Mộc Tịch Bắc, giống như đang cảnh cáo cái gì, trong lòng Ân Cửu Dạ không vui, nhớ tới Mộc Tịch Bắc đã từng nói, bị hắn tự tay móc đi hai mắt, trong mắt Ân Cửu Dạ lóe lên một tia tàn nhẫn, cầm lấy chủy thủ, trực tiếp móc luôn hai mắt xuống dưới.

Trên cả khuôn mặt, nháy mắt có thêm hai cái lỗ máu, máu tươi chảy xuống không ngừng, nhìn cực kì doạ người.

Hai tròng mắt lăn xuống mặt đất, hình như còn mang theo một chút co dãn, rất nhanh liền bị dính đầy bụi bặm, nhìn không ra hình dáng lúc đầu.

Mộc Tịch Bắc không có ngăn cản, một ngày này rốt cục cũng đến, nàng đã từng chịu bao nhiêu khổ sở, thì bây giờ An Nguyệt Hằng rốt cục cũng chịu lại gấp trăm ngàn lần.

Ân Cửu Dạ ôm chầm Mộc Tịch Bắc, nắm chặt tay của nàng, Mộc Tịch Bắc nhẹ nhàng nắm lại tay Ân Cửu Dạ cùng đi ra ngoài, không tiếp tục nhìn An Nguyệt Hằng thêm một chút nào nữa.

Rất nhanh, sẽ có người vào trị liệu cho hắn, sẽ không để cho hắn vì vậy mà mất mạng.

Từ nay về sau, mỗi ngày đều sẽ có người mang đến cho hắn dược liệu tốt nhất, giúp hắn điều trị, mỗi ngày, đều sẽ có người ép hắn ăn một số món ngon mỹ vị, để cho hắn sống thật tốt, hắn sẽ có thật nhiều người hầu hạ, muốn chết cũng không xong, phải, nàng sẽ không để cho hắn chết, nàng muốn để hắn sống thật tốt, cảm thụ được thân thể mình càng ngày càng cường kiện, lại chịu nỗi thống khổ vì cái gì cũng không làm được, nàng muốn hắn suốt ngày hồi tưởng lại từng chi tiết bản thân thất bại, lại lãng phí thời gian từng chút ở đây.

Vốn dĩ, nàng có thể đơn giản giết chết hắn, khiến hắn mất hết, nhưng nếu hắn lấy tính mạng uy hiếp nàng, thì nàng cũng phải làm chút gì đó, hết thảy nói cho cùng, chỉ là hắn tự làm tự chịu thôi.

Thế nhưng, khi hai người rời đi rồi nên không phát hiện ra, trên khuôn mặt chật vật gần như vặn vẹo của An Nguyệt Hằng, khóe miệng dữ tợn lại lộ ra một nụ cười vô cùng quỷ dị.

Mộc Tịch Bắc và Ân Cửu Dạ hai người sóng vai đi dạo trong phủ thái tử, nhìn cảnh sắc hơi hiu quạnh trong phủ.

Mộc Tịch Bắc mở miệng trước nói: Chiến sự với Bắc Bang thế nào rồi?

Ân Cửu Dạ trầm mặc một chút sau đó nói: Sắp kết thúc rồi.

Khi nào thì đi? Mộc Tịch Bắc khẽ hỏi.

Ngày mai.

Mộc Tịch Bắc gật gật đầu, không nói lời gì nữa, Ân Cửu Dạ đột nhiên chạy về nhất định là bởi vì lo lắng tin tức sắc phong nàng làm hậu mà An Nguyệt Hằng thả ra, cho nên mới vứt bỏ chiến sự biên cương lẻ loi một mình suốt đêm chạy trở về, bây giờ phản loạn đế đô cơ bản đã bình ổn, chỉ còn lại công tác kết thúc, nên hắn nhất định phải trở lại biên cương giải quyết chiến sự.

Bây giờ An Nguyệt Hằng bị thua, trong Tây La mặc dù vẫn còn có chút rung chuyển bất an, nhưng cũng đang dần dần khôi phục quỹ đạo, Hoàng đế cũng đang từng bước dời về Đế đô, hết thảy dường như đã kết thúc.

Nếu An Nguyệt Hằng đã bị thua, chắc hẳn không lâu nữa Bắc Bang cũng sẽ thu binh, nếu không Nam Kiều luôn không tham dự trong đó sẽ ngư ông đắc lợi, nhìn Tây La và Bắc Bang lưỡng bại câu thương.

Có lẽ do thời gian gặp nhau quá ngắn ngủi, lại phải tiếp tục chia cách, nên hai người cũng không biết nên nói cái gì, chỉ là hai cánh tay vẫn nắm chặt lấy nhau.

Chờ ta trở lại. Ân Cửu Dạ chăm chú nhìn nữ tử trước mặt.

Mộc Tịch Bắc gật gật đầu, nâng lên khuôn mặt tươi cười nói: Được.

Hai người đi dọc theo Hồ Tây Tử trong phủ một hồi lâu, gió mang hơi lạnh thổi lên mùi vị mặn chát của nước hồ, mái tóc theo gió nhẹ nhàng quấn quanh ở trên mặt, nhu hòa đáng yêu.

Cho đến giữa trưa, mặt trời treo cao chính giữa, dù không cảm thấy oi bức, nhưng ánh nắng bắn thẳng đến vẫn rất chói mắt, Ân Cửu Dạ liền dẫn Mộc Tịch Bắc trở về.

Dường như bởi vì mấy ngày liền khẩn trương cao độ khiến Mộc Tịch Bắc vô cùng rã rời, nên khi thả lỏng xuống, lại cảm thấy có chút mệt mỏi.

Ân Cửu Dạ đặt Mộc Tịch Bắc lên giường, giúp nàng cởi giày, đắp chăn lên, ngồi ở bên giường nói: Ngủ một lát đi.

Mộc Tịch Bắc gật gật đầu, nhìn nhìn ánh mắt ôn hòa của Ân Cửu Dạ, chậm rãi nhắm hai mắt lại.

Ân Cửu Dạ an tĩnh đánh giá nữ tử trên giường, một trái tim bất an đột nhiên cảm thấy thực thỏa mãn.

Trên thế giới này có rất nhiều chuyện, căn bản không thể dùng đúng và sai để cân nhắc, nhưng trong lòng mỗi người đều có kiên trì của chính mình, bởi vì kiên trì, cho nên rất nhiều chuyện đúng sai cũng chẳng còn quan trọng nữa.

Két Một tiếng, cửa bị đẩy ra, thổi vào không ít gió lạnh, nhiệt độ trong phòng cũng xua tan một chút.

Ân Cửu Dạ không vui nhíu mày quay đầu nhìn lại, trước cửa đứng không phải người khác, chính là Thanh Từ một thân váy dài gọn gàng.

Trong tay Thanh Từ cầm kiếm, dường như bởi vì khẩn trương mà cầm rất chặt, lại bởi vì e ngại, nên hô hấp cũng có chút bất ổn, nhưng dù vậy, nàng vẫn đứng ở nơi đó không chịu rời đi, kiên trì nhìn Ân Cửu Dạ.

Ánh mắt lạnh lùng của Ân Cửu Dạ bắn thẳng vào đáy lòng Thanh Từ, Thanh Từ muốn đi, nhưng lại bắt buộc chính mình không thể rời đi.

Ân Cửu Dạ quay đầu giúp Mộc Tịch Bắc dịch dịch góc chăn, rút tay ra khỏi tay Mộc Tịch Bắc, đứng lên đi ra ngoài, không quên đóng cửa lại.

Sau khi Ân Cửu Dạ đi ra cửa phòng, cũng không dừng lại trước của phòng, dường như sợ quấy rầy giấc ngủ của Mộc Tịch Bắc, một đường đi ra rất xa, đến khi đứng ở dưới một gốc đại thụ hơn mười người vây quanh, mới bình tĩnh ánh mắt nhìn về phía Thanh Từ.

Thanh Từ chỉ cảm thấy tim của mình đập bịch bịch không ngừng, mặc dù nam nhân trước mặt này vẫn rất tốt với tiểu thư nhà mình, nhưng Thanh Từ vẫn rất sợ hắn, hơi thở áp lực kia cơ hồ khiến cho người ta cảm thấy ngạt thở, còn có khí tràng cường đại khiến cho hai chân người ta cũng không tự chủ được phát run.

Thanh Từ nuốt nước miếng, cầm chặt kiếm hơn một chút mới mở miệng nói: Nghe nói Ngũ Lưu Ly ở biên cương có danh tiếng rất cao, là Thái Tử Phi danh chính ngôn thuận.

Ân Cửu Dạ không có lên tiếng, đương nhiên cũng không xem nhẹ một tia run rẩy trong thanh âm của Thanh Từ.

Thanh Từ thấy Ân Cửu Dạ không mở miệng, tiếp tục nói: Nghe nói Ngũ Lưu Ly với thái tử điện hạ mối tình thắm thiết, không biết Thái tử điện hạ thấy thế nào?

Ân Cửu Dạ vẫn không có mở miệng, chỉ là ánh mắt rơi vào trên người Thanh Từ, đây là lần thứ ba hắn nhìn thẳng nữ tử này, lần thứ nhất, là lần nàng nâng đao tự sát khi bản thân mình trở thành lợi thế uy hiếp Mộc Tịch Bắc, lần thứ hai, là nàng cho rằng mình cưỡng bức tiểu thư nhà nàng, lẻ loi một mình đến đây ám sát hắn, mà bây giờ, là lần thứ ba.

Hắn có thể cảm nhận được nàng sợ hắn, hơn nữa nỗi sợ này không phải chỉ một chút, nhưng hắn cũng nhìn ra được, mặc dù như thế, nàng vẫn luôn kiên trì vì Mộc Tịch Bắc.

Ân Cửu Dạ xoay người, trả lời: Tiếp tục.

Thanh Từ căng thẳng, tiếp tục nói: Ta chỉ là muốn nói cho ngươi, lúc tiểu thư nghe thấy Ngũ Lưu Ly vì ngươi cản một tên, bị bắt tới Bắc Bang làm con tin, miệng phun máu tươi, lúc biết nàng ta từ đầu đến cuối đều ở bên cạnh ngươi đồng sinh cộng tử, cô đơn làm cho lòng người đau đớn, sắc mặt trắng bệch lại không chịu nói nhiều một câu.

Tay Ân Cửu Dạ thoáng nắm chặt, rủ xuống con ngươi, hắn biết nàng tin tưởng hắn, biết nàng tín nhiệm hắn, lại quên đi cho dù có tín nhiệm cũng sẽ đau lòng, một Ngũ Lưu Ly vậy mà khiến cho nàng miệng phun máu tươi, tâm Ân Cửu Dạ nháy mắt bị bóp chặt.

Thanh Từ nhìn bóng lưng Ân Cửu Dạ tiếp tục nói: Nếu như ngươi thật sự muốn tốt cho tiểu thư, cho dù là lời đồn, ta tin ngươi cũng có năng lực ngăn lại.

Ân Cửu Dạ không có mở miệng, Thanh Từ thì nhìn thật sâu hắn một chút, quay người rời đi.

Đợi đến khi đi ra rất xa, Thanh Từ tựa vào một bờ tường kín đáo thở hổn hển, ánh mắt lộ ra một chút tính kế, Ngũ Lưu Ly hại tiểu thư của nàng miệng phun máu tươi, nàng sao có thể ngồi yên không lý đến.

Ân Cửu Dạ đứng dưới đại thụ hồi lâu, có chút ảo não, hắn vẫn chưa diệt trừ Ngũ Lưu Ly, thứ nhất là bởi vì đang ở thời kỳ giao chiến, Ngũ Lưu Ly trong quân có danh vọng cực cao, thứ hai là đội quân tinh nhuệ mà nàng ta mang đến, nhưng làm ít công to, cho nên hắn vẫn không vội vã động nàng ta, chỉ muốn đợi đến khi chiến sự kết thúc thì tìm lý do giải quyết nàng.

Hắn không sợ mình bị đánh bại, không chiếm được giang sơn này, hắn chỉ sợ cô phụ nàng kỳ vọng, khiến nàng thất vọng, bằng không hắn quyết sẽ không bỏ mặc Ngũ Lưu Ly tạo thế cho mình như thế.

Lúc Ân Cửu Dạ trở lại phòng, Mộc Tịch Bắc còn chưa tỉnh lại, Ân Cửu Dạ đứng ở bên giường nhìn hồi lâu, từ đầu đến cuối không chịu dời mắt.

Lúc Mộc Tịch Bắc tỉnh lại, mặt trời đã bắt đầu xuống núi, cảm thấy ngủ một giấc hơi lâu.

Thấy Mộc Tịch Bắc tỉnh lại, Ân Cửu Dạ sai người tỉ mỉ chuẩn bị cơm canh, hôm nay món ăn tương đối nhiều, tám món ăn hai món canh.

Ăn cơm thôi.

Mộc Tịch Bắc gật gật đầu, nhìn trên bàn cơm canh thanh đạm, biết được đây đều là hắn cho người tỉ mỉ chuẩn bị, liền cũng buộc mình ăn nhiều một chút.

Đến tối, Ân Cửu Dạ dẫn Mộc Tịch Bắc lên một nóc nhà cực cao ngắm sao, hai người nằm thẳng ở trên nóc nhà, đầu gối lên hai tay, nhìn bầu trời đêm mênh mông, ánh sao lấp lánh, chỉ cảm thấy phá lệ an bình.

Ân Cửu Dạ. Mộc Tịch Bắc khẽ gọi.

Hửm.

Chúng ta sẽ hạnh phúc chứ.

Sẽ.

Mộc Tịch Bắc cong lên khóe miệng, không nói gì nữa.

Đêm ngày càng sâu, dần dần có chút gió lạnh, Ân Cửu Dạ ôm Mộc Tịch Bắc xuống nóc nhà, cõng nàng trên lưng mình, từng bước một đi về phía trước.

Trong phủ thái tử đèn đuốc lấp lánh, lưu quang trên toái ngọc giao nhau thành hàng, đẹp không sao tả xiết, một thân ảnh vĩ ngạn cõng một thân thể nhỏ nhắn xinh xắn từng bước một giẫm lên lưu quang đầy đất, bình yên tiêu sái.

Mộc Tịch Bắc ôm thật chặt cổ Ân Cửu Dạ, trên mặt tràn đầy nụ cười hạnh phúc: Ân Cửu Dạ, vì sao là ta.

Ân Cửu Dạ nghiêm túc nghĩ nghĩ, cuối cùng mở miệng nói: Không biết.

Mộc Tịch Bắc xì một tiếng bật cười, ở trên mặt nam tử hôn bẹp một cái.

Nam tử hơi cong lên khóe môi, cõng nữ tử một đường về tới phòng ngủ.

Có lẽ ban ngày ngủ nhiều, nên ngày hôm sau Mộc Tịch Bắc thức dậy rất sớm, lúc tỉnh lại, Ân Cửu Dạ đang mặc quần áo, Mộc Tịch Bắc thấy vậy đi lên, giúp Ân Cửu Dạ sửa sang lại áo khoác.

Sau khi dùng qua đồ ăn sáng, Ân Cửu Dạ liền phải xuất phát, Mộc Tịch Bắc đứng ở trước cửa phủ thái tử nhìn hắn xoay người lên ngựa, trên mặt hiện lên mỉm cười: Bình an trở về.

Được. Ân Cửu Dạ gật gật đầu.

Mộc Tịch Bắc do dự hồi lâu, cuối cùng mở miệng: Đừng giết Ngũ Lưu Ly.

Ân Cửu Dạ hơi nhíu mày, cuối cùng vẫn gật đầu: Được.

Con ngựa rất nhanh đã lao đi vùn vụt, nhất kỵ tuyệt trần, rất nhanh liền không thấy thân ảnh.

Tiểu thư, vì sao không thể giết Ngũ Lưu Ly? Thanh Từ có chút buồn bực.

Mộc Tịch Bắc lắc đầu, không nói gì, nàng không thể xác định lời An Nguyệt Hằng nói tới là thật hay giả, nếu như Ngũ Lưu Ly thật sự cũng hạ sinh tử cổ với Ân Cửu Dạ, như vậy Ngũ Lưu Ly nhất định không thể chết, nếu không Ân Cửu Dạ sẽ có nguy hiểm.

Tiểu thư, có phải qua năm hai người sẽ tổ chức đại hôn không.

Dường như nhận thấy Mộc Tịch Bắc không muốn nhiều lời, Thanh Từ dời đi chủ đề, tóm lại nàng tin cho dù không giết Ngũ Lưu Ly, Ân Cửu Dạ cũng sẽ không bỏ qua cho nàng ta.

Mộc Tịch Bắc gõ đầu Thanh Từ: Ngươi chưa lấy chồng ta sẽ không lập gia đình.

Thanh Từ mặt đầy kinh ngạc, tiếp theo biến thành mướp đắng, tiểu thư sẽ không nói thật chứ.

Chuẩn bị đồ. Mộc Tịch Bắc lạnh giọng nói với Thanh Từ.

Thanh Từ vẻ mặt khó hiểu: Tiểu thư là muốn ra ngoài à?

Mộc Tịch Bắc gật đầu, Thanh Từ lại không biết Mộc Tịch Bắc muốn đi đâu: Tiểu thư muốn đi đâu?

Biên cương.

Thanh Từ trừng lớn hai mắt, Mộc Tịch Bắc không có giải thích, nàng không nói với Ân Cửu Dạ muốn đi cùng hắn là bởi vì sợ Ân Cửu Dạ cố kỵ thân thể của mình, mà thả chậm hành trình, trì hoãn chiến sự.

Ân Cửu Dạ đi cả ngày lẫn đêm, đại khái mất khoảng ba ngày, thì chạy tới biên cương.

Mà Mộc Tịch Bắc cũng trong ngày thứ ba chạy được hơn phân nửa lộ trình.

Chiến sự biên cương đã hướng tới bình ổn, tướng sĩ Bắc Bang từ lâu đã mất đi ngạo khí cùng phách lối ban đầu, bây giờ tướng lĩnh Bắc Bang cũng vô cùng do dự, không biết là nên tiến công hay là rút lui.

Thái Tử Phi, ngươi thử nói xem, bây giờ chúng ta nên làm cái gì đây? Tên tướng lãnh Bắc Bang nói với Ngũ Lưu Ly đang chậm rãi ngồi xuống ở đối diện.

Bắc Bang bọn họ hợp tác với An Nguyệt Hằng còn có Ngũ gia, thế nhưng sự tình tiến triển một thời gian, An Nguyệt Hằng lại bị diệt, Ngũ quốc công phản chiến, Bắc Bang bọn họ lại gặp được Diêm Vương lấy mệnh Ân Cửu Dạ, đến bây giờ một chút lợi ích đều không đạt được, thật sự là không biết bước tiếp theo phải đi như thế nào mới tốt.

Vết thương trên người Ngũ Lưu Ly dường như được chữa trị rất tốt, nhìn không ra có gì không ổn, nghĩ đến, Thái Tử Phi Tây La là nàng bị bắt tới quân doanh Bắc Bang cũng không bị khắt khe cái gì, chịu khổ điều gì.

Ngũ Lưu Ly ngồi ngay ngắn không mở miệng, không biết suy nghĩ cái gì.

Sau nửa ngày, Ngũ Lưu Ly mở miệng nói: Bây giờ An Nguyệt Hằng binh biến thất bại, mà bây giờ lãnh binh Tây La chính là Thái tử Ân Cửu Sanh, nhân mã của Cung Túc thân vương sợ là khó mà đánh hạ, mà đợi đến khi Đế đô khôi phục bình ổn, Hoàng đế nhất định sẽ phái binh đến đây tương trợ, cho nên bây giờ phần thắng của Vương gia không lớn.

Cung Túc thân vương là tướng lĩnh Bắc Bang hiện tại, cũng là người có tiếng nói cực cao.

Nghe Ngũ Lưu Ly nói vậy, Cung Túc thân vương nhíu mày, lần này không đánh hạ được một tòa thành Tây La, nếu cứ như vậy trở lại Bắc Bang, thật sự là quá mất mặt.

Ngũ Lưu Ly tựa như biết được Cung Túc thân vương đang nghĩ gì, mở miệng nói: Nếu Vương gia có thể giúp ta một chuyện, ta thật ra có một biện pháp hay, có thể làm cho vương gia đại thắng một trận khải hoàn trở về.

Thái Tử Phi nói nghe một chút. Cung Túc thân vương nhãn tình sáng lên.

Ngũ Lưu Ly hạ giọng nói gì đó với Cung Túc thân vương, Cung Túc thân vương gật gật đầu, không lập tức đồng ý, mà là vuốt vuốt râu suy nghĩ lời nói của Ngũ Lưu Ly.

Ngũ Lưu Ly cũng không vội, kiên nhẫn chờ đợi Cung Túc thân vương cân nhắc, Cung Túc thân vương nghĩ một lát mở miệng nói: Không biết Thái Tử Phi muốn ta hỗ trợ cái gì?

Trong mắt Ngũ Lưu Ly lóe lên một tia sáng, chỉ nói: Cái này về sau Vương gia sẽ biết.

Cung Túc thân vương gia nhẹ gật đầu, xem như đồng ý.

Sau khi Ân Cửu Dạ đến biên thành được ba ngày, thì Mộc Tịch Bắc rốt cuộc cũng đến được biên thành.

Thanh Từ và Phó Dĩ Lam một đường đi theo, mà A Tam thì đảm đương xa phu.

Khi xe ngựa lái vào Hàn Thành, Mộc Tịch Bắc nhấc lên màn xe, nhìn nhìn cảnh tượng Hàn Thành.

Hai bên đường phần lớn đều là một ít tiểu thương, ngoại trừ người Tây La, còn có không ít người của tiểu quốc dị vực xung quanh, bán một số đồ chơi nhỏ mới lạ cổ quái, có hơi khác biệt ngôn ngữ khắp nơi có thể thấy được, mọi người ăn mặc cũng không hoàn toàn giống nhau.

Dường như bởi vì cách đó không xa nối liền đại mạc cuồng sa, dẫn đến không khí nơi này cũng có chút tối tăm mờ mịt, trong không khí dường như còn xen lẫn tro bụi cùng đất cát, một trận gió thổi tới, cuốn lên đầy trời cuồng sa, mọi người rối rít dùng tay áo che mặt, tránh gió mạnh.

Mộc Tịch Bắc không nghĩ tới bão cát này lại đến đột nhiên như vậy, chỉ nháy mắt là đã thổi tới, lập tức bị hoa mắt, lại vì trong gió có đất cát nên bị đánh vào gương mặt đau nhức.

Tiểu thư, mau thả rèm xuống đi. Thanh Từ có chút lo lắng mở miệng.

Mộc Tịch Bắc không có phản đối, một lần nữa dựa về trên nệm êm trong xe ngựa.

Bởi vì đã đến Hàn Thành, nên A Tam thả chậm tốc độ, ngẫu nhiên hỏi người qua đường doanh địa đại quân Tây La là ở nơi nào, sau đó lại chạy tới phương hướng vừa chỉ.

Phó Dĩ Lam thì có chút kích động, bởi vì nơi này cách đất Bắc Yên ít nhiều cũng gần hơn đế đô một chút.

Xe ngựa kẽo kẹt kẽo kẹt lái về phía quân Tây La đóng quân, A Tam đậu xe ngựa ở trước cổng doanh địa, nhưng Mộc Tịch Bắc còn chưa kịp xuống xe, đã nghe thấy bên ngoài có binh sĩ đi lên phía trước nói: Người nào! Nơi này không được dừng xe!

A Tam chỉ nhìn lướt qua hai người, không để ý đến, quay người nhấc màn xe lên, Thanh Từ trước nhảy xuống, đỡ Mộc Tịch Bắc đi ra.

Hai tên binh sĩ thấy A Tam âm trầm, trong lòng có chút không chắc, nhưng vừa nhìn thấy trong xe đi ra là ba nữ tử nũng nịu, lúc này tiếp tục nói: Các ngươi là ai! Quân doanh trọng địa, mau mau rời đi!

Mộc Tịch Bắc nhìn hai người ngăn ở trước mặt mình mở miệng nói: Ta tìm Thái tử các ngươi.

Hai tên tướng sĩ liếc nhau, đang muốn mở miệng, phía sau hai người liền xuất hiện một đội trưởng, đội trưởng này đầu to, hơi béo, nhưng không phải mập giả tạo, mà là mười phần béo khỏe, chỉ là ánh mắt lấp lóe, vẻ mặt nịnh nọt, thoạt nhìn không giống người tốt.

Đây là có chuyện gì? Người đội trưởng kia cao giọng hỏi.

Một tên binh sĩ trong đó lập tức trở về nói: Chu đội trưởng, mấy người kia dừng xe ở nơi này, tuyên bố muốn gặp Thái tử.

Phó Dĩ Lam nghe xong, phụt một tiếng bật cười, nhìn dáng dấp hắn có phần giống heo, không nghĩ tới thật sự là họ Chu!

Chu đội trưởng kia đánh giá mấy người từ đầu tới đuôi một lần, cuối cùng ánh mắt rơi vào trên người Mộc Tịch Bắc, ánh mắt khinh miệt: Đừng ỷ vào mình có mấy phần tư sắc liền cho rằng có thể vào mắt Thái tử, Thái tử là người mà những dân đen các ngươi có thể gặp sao?

Lời này vừa ra, tràng diện lập tức lạnh xuống, A Tam rút ra đại đao bên hông từ sau lưng Mộc Tịch Bắc đi ra, tên Chu đội trưởng thấy vậy cũng không sợ, dù sao sau lưng mình chính là trăm vạn hùng binh, chẳng lẽ lại sợ một mình hắn, mặc dù nói vẻ mặt tràn đầy dữ tợn là có chút doạ người, nhưng lão Chu hắn cũng không phải kẻ dễ bị dọa.

Mộc Tịch Bắc biết vì sao người này lại lên tiếng như vậy, đoàn người mình rời đi vội vàng, màn trời chiếu đất, vì để thuận tiện nên đều mặc thường phục mà đi, ngay cả nàng cũng chỉ mặc cực kì đơn giản, chỉ là không ngờ y phục đắt đỏ ở trong mắt Chu đội trưởng vậy mà lại thành hàng tiện nghi rẻ tiền.

Ôi chao, các huynh đệ, hắn đây là muốn động thủ kìa.

Tên Chu đội trưởng này vừa thấy chính là một tên suốt ngày diễu võ giương oai, hắn vừa mở miệng, mấy tên tướng sĩ sau lưng đều động đao, có người thì vén tay áo.

Mộc Tịch Bắc ngăn lại A Tam, đưa ra một thỏi bạc cười nói: Phiền toái thông truyền cho chúng ta một chút, chúng ta muốn gặp Thái Tử.

Chu đội trưởng ước lượng bạc, thái độ vẫn cao ngạo như trước.

Hừ, ngươi người này thật đúng là không biết tốt xấu, thật đúng là cho rằng có hai đồng bạc thì muốn gặp ai là gặp được à? Mau mau cút đi, cút nhanh lên, nể tình thỏi bạc này, ta sẽ không làm khó các ngươi.

Phó Dĩ Lam tức giận, đang muốn mở miệng đã thấy tên Chu đội trưởng kia đầu tiên là vẻ mặt chấn kinh, sau đó vẻ mặt lại lập tức trở nên vô cùng cung kính, đẩy ra mấy người Mộc Tịch Bắc ngăn ở trước mặt, xông lên phía trước: Thái Tử Phi! Thái Tử Phi thật là ngài sao? Ngài bình an trở về thật sự là quá tốt.

Một chiếc xe ngựa khác đứng ở bên ngoài doanh địa, từ trên xe chậm rãi đi xuống một nữ tử, sau khi nữ tử đi xuống, còn đi theo một tỳ nữ Bắc Bang, sau đó chiếc xe ngựa kia liền quay trở lại.

Chu đội trưởng đã lâu không gặp, vẫn mạnh khỏe chứ? Ngũ Lưu Ly mở miệng cười nói.

Tướng quân Bắc Bang biết đại thế đã mất, muốn Thái tử thả cho bọn họ một con đường sống, liền thả ta trở về. Ngũ Lưu Ly bình tĩnh mở miệng.

Chu đội trưởng thấy vậy, làm ra vẻ đại hỉ, chỉ là Mộc Tịch Bắc lại có thể nhìn ra dối trá trong đó.

Nói như vậy, Thái Tử Phi ngài vốn không còn đáng ngại, ngài có thể bình an trở về thật sự là phúc khí Tây La ta. Chu đội trưởng xu nịnh nói.

Phó Dĩ Lam khinh thường xì một tiếng khinh miệt, không chút nào che giấu bất mãn của nàng.

Nhưng tỳ nữ Bắc Bang lại mở miệng nói: Trước không nên cao hứng quá sớm, nếu như các ngươi không chịu lui binh, Thái Tử Phi các ngươi sẽ chết.

Lớn mật! Thái Tử Phi... Cái này. Đây là ý gì?

Tỳ nữ kia cũng không sợ hãi, tiếp tục nói: Trên người của Thái Tử Phi các ngươi có Truy Hồn đan mà Tướng quân của chúng ta hạ, nếu trong hai mươi ngày không có giải dược nhất định sẽ chết.

Cái này... Cái này... Thái Tử Phi cát nhân thiên tướng, nhất định không có việc gì, thuộc hạ thấy Thái Tử Phi một đường xe ngựa mệt mỏi, vẫn là về trước nghỉ ngơi đi, tin tưởng Thái tử nhất định sẽ vì ngài đòi lại một cái công đạo. Chu đội trưởng mở miệng nói.

Ngũ Lưu Ly nhẹ gật đầu đi vào doanh địa, ánh mắt nhẹ nhàng đảo qua Mộc Tịch Bắc đứng ở một bên, lại chỉ giả bộ như không trông thấy.

Đứng lại! Phó Dĩ Lam mở miệng nói, Ngũ Lưu Ly dừng chân lại, hơi nghiêng đầu, Phó Dĩ Lam thì nói với Chu đội trưởng: Vì sao nàng ta có thể đi vào, mà chúng ta thì không thể!

Hừ, các ngươi tính là thứ gì, đây chính là đường đường Thái Tử Phi, ngươi cho rằng các ngươi là ai, nếu các ngươi là Thái Tử Phi, ta cũng để cho các ngươi đi vào. Chu đội trưởng vẻ mặt không kiên nhẫn.

Thái Tử Phi cái chó má, Thái Tử các ngươi thừa nhận sao? Ta nghe nói, khi Thái Tử Phi các ngươi bị quân địch làm hại, vậy mà Thái tử các ngươi ngay cả con mắt đều không chớp lấy một cái. Phó Dĩ Lam một bộ thiên hạ ta ngang nhất, xem ngươi có vẻ mặt thế nào.

Ngũ Lưu Ly đưa lưng về phía mấy người bàn tay nắm thành nắm đấm.

Không sai, chuyện này truyền đến đế đô có lẽ sẽ bị thay đổi, khiến cho mấy người không chiếm được tin tức chân thực nhất, nhưng ở Hàn Thành này, muốn biết chân tướng thật sự là rất dễ dàng.

Chu đội trưởng thấy vậy nói: Các ngươi biết cái gì, đó là Thái Tử chúng ta mưu tính sâu xa, các ngươi không nhìn thấy bây giờ Thái Tử Phi bình an trở về sao? Mau mau cút đi, nếu không cút, lão tử sẽ động thủ! Cái thứ không ra gì, cũng không nhìn xem mình là mặt hàng gì.

Phó Dĩ Lam ở Bắc Yến từ trước đến nay nổi tiếng ngang ngược, lúc nào đã chịu qua cục tức này, lúc này vén tay áo lên nói: Ngươi là điếc hay là mù, không nghe thấy tỳ nữ kia vừa mới nói Thái Tử Phi chó má của các ngươi trúng độc sao, sống không quá hai mươi ngày!

Ngươi. Ngươi. Ngươi!

Chu đội trưởng làm sao nói lại được Phó Dĩ Lam mồm miệng lanh lợi, vô cùng tức giận, lúc này nói với binh lính sau lưng: Đều lên cho ta, hảo hảo giáo huấn cái đồ không biết trời cao đất rộng này một chút!

Mấy tên binh sĩ sau lưng lúc này liền vọt lên, A Tam khiêng một cây đao nằm ngang ở trước ba người, Phó Dĩ Lam cũng không kịp chờ đợi động tay, mấy tên binh lính bình thường căn bản không đủ xem, chưa tới một hồi, liền bị đánh bại trên mặt đất.

Nhưng như trước đó nói tới, nơi này là doanh địa của trăm vạn binh sĩ, cho nên nơi này vừa xảy ra chuyện, lập tức tuôn ra hai đội nhân mã, một đường chạy chậm tới.

Ngũ Lưu Ly vốn muốn rời khỏi, nhưng bởi vì lời nói vừa rồi của Phó Dĩ Lam, trong lòng nổi nóng, nhìn thấy bây giờ có nhiều người xông tới như vậy, tự nhiên muốn nhìn xem bộ dạng không hay ho của mấy người các nàng.

Sao lại thế này? Một tướng sĩ mở miệng hỏi Chu đội trưởng.

Giờ phút này Chu đội trưởng càng thêm danh xứng với thực, A Tam rất phối hợp đánh hắn thành đầu heo.

Chu đội trưởng sưng mặt chỉ vào mấy người nói: Mấy người kia tự tiện động thủ, muốn đi vào doanh địa, không biết là ý đồ gì?

Sơ Nhất giờ phút này đang muốn ra ngoài làm việc, kết quả nhìn thấy một màn trước cổng, liền nhíu mày, lại tập trung nhìn kỹ, Mộc Tịch Bắc? Dụi dụi con mắt, thật sự là Mộc Tịch Bắc!

Má ơi! Lập tức liền bay ra ngoài, Mộc Tịch Bắc thế mà đến Hàn Thành, hắn có ngày lành tháng tốt rồi!

Lần này cấp quan của người tới dường như cao hơn Chu đội trưởng một chút, đầu tiên là đánh giá mấy người một phen, sau đó mở miệng nói: Các ngươi là ai, cần làm chuyện gì?

Chúng ta muốn gặp Thái tử, phiền toái thông báo một tiếng. Mộc Tịch Bắc gật đầu nói.

Người kia tiếp tục nói: Không biết có thủ dụ hoặc là lệnh bài không?

Mộc Tịch Bắc nhíu mày nghĩ nghĩ, lắc đầu nói: Không có.

Thật sự có lỗi, nếu như không có thủ dụ lệnh bài thì không thể tự tiện xuất nhập doanh địa, còn xin mấy vị mau mau rời khỏi trọng địa quân sự. Người đội trưởng này tiếp tục nói.

Thái tử điện hạ đến. Thanh âm ngắn gọn hữu lực, không giống lanh lảnh như thái giám cung trong.

Một đám tướng sĩ đều nghiêng người tránh ra, ngay cả đầu heo trên đất cũng vội vàng bò dậy.

Ngũ Lưu Ly ngăn ở giữa đường, mà Mộc Tịch Bắc từ đầu đến cuối đều đứng ở bìa bên ngoài, cho nên tất cả mọi người đều cho rằng Ân Cửu Dạ là bởi vì Thái Tử Phi trở về mới có thể xuất hiện ở đây.

Tay Ngũ Lưu Ly giấu ở trong tay áo càng nắm chặt, nàng sợ hắn là vì Mộc Tịch Bắc mà đến, như vậy không phải lại một lần nữa mình lại ở trước mắt bao người bị hắn vứt bỏ hay sao.

Đầu heo dẫn đầu tiến lên một bước nói với Ân Cửu Dạ: Thái tử điện hạ, Tướng lĩnh Bắc Bang đưa Thái Tử Phi trở về, hành động lần này tất cả đều dựa vào uy danh của thái tử điện hạ.

Ân Cửu Dạ không để ý đến hắn, nghiêng mặt ánh mắt liền rơi vào trên người Mộc Tịch Bắc đứng ở một bên, dường như bởi vì đoạn đường này xóc nảy, hoặc là nửa năm qua vất vả, khiến cho sắc mặt Mộc Tịch Bắc vẫn luôn không tốt lắm, Ân Cửu Dạ nhìn thấy một trận bất mãn.

Đầu heo kia nhìn theo ánh mắt Ân Cửu Dạ, tự cho là thông minh mở miệng nói: Khởi bẩm thái tử điện hạ, mấy cái dân đen này đến đây gây chuyện, vậy mà tự tiện xông vào quân doanh, ti chức lập tức cho người đuổi bọn họ ra ngoài.

Ân Cửu Dạ lúc này mới thu hồi ánh mắt, rơi vào trước mặt tên đầu heo này.

He he. Đầu heo lấy lòng cười.

Ân Cửu Dạ không để ý đến hắn, mà là trực tiếp đi về phía Mộc Tịch Bắc, khi lướt qua Ngũ Lưu Ly không hề dừng lại lấy một chút.

Mộc Tịch Bắc đứng tại chỗ nhìn Ân Cửu Dạ một thân trang phục màu đen, nhàn nhạt cong lên khóe môi, lộ ra một nụ cười.

Ân Cửu Dạ đi đến trước mặt nàng, ôn nhu nói: Sao lại tới đây.

Nhàn rỗi vô sự, liền đến đây. Mộc Tịch Bắc hai mắt cười thành nguyệt nha, tỏ rõ tâm tình của nàng vào giờ khắc này.

Dường như bởi vì nụ cười của nữ tử, nên tâm tình Ân Cửu Dạ cũng biến tốt, cởi áo choàng trên người mình khoác vào trên người Mộc Tịch Bắc: Có mệt không.

Mộc Tịch Bắc lắc đầu: Không mệt, đoạn đường này chính là thong thả đến đây, ngược lại nhìn thấy không ít phong cảnh.

Ánh mắt Ân Cửu Dạ đảo qua A Tam bên cạnh Mộc Tịch Bắc, sau đó tiếp tục nói: Trước dẫn nàng đi nghỉ ngơi.

Giờ phút này tròng mắt của những người xung quanh đều sắp rơi xuống đất, nam nhân đang thấp giọng thì thầm trước mặt này thật sự là Thái Tử tính tình bạo ngược giết người như ngóe, ra tay tàn nhẫn kia sao?

Ân Cửu Dạ nắm tay Mộc Tịch Bắc đi vào doanh địa, mà tên Chu đội trưởng giờ phút này đã hoàn toàn choáng váng, nữ tử kia là... Là ai? Chẳng lẽ là sủng phi của Thái tử? Xong rồi xong rồi, hắn đá trúng thiết bản rồi!

Binh lính chung quanh từ đầu đến cuối yên tĩnh không phát ra một tiếng động, chỉ là ánh mắt lại nhịn không được bồi hồi qua lại giữa Mộc Tịch Bắc và Ngũ Lưu Ly, trong lòng đều đang suy đoán đây là chuyện gì xảy ra, nhưng mặc kệ thế nào, hôm nay bọn họ vậy mà nhìn thấy Thái tử điện hạ biết ôn nhu như vậy? Cái này tuyệt đối là một tin tức vô cùng động trời.

Ngũ Lưu Ly đứng ở tại chỗ lúng túng không thôi, Mộc Tịch Bắc, nàng quyết sẽ không bỏ qua cho nàng ta!

Đi qua bên người Chu đội trưởng, Phó Dĩ Lam cười lạnh nói: Các ngươi vậy mà mưu toan động thủ với Thái Tử Phi tương lai, mắt chó của đám súc sinh các ngươi coi thường người khác nên kéo ra ngoài đánh chết!

Mọi người đầu tiên là bởi vì một câu Thái Tử Phi tương lai của Phó Dĩ Lam mà sửng sốt, sau đó lại phát hiện Ân Cửu Dạ không có phản ứng chút nào, từng người trong lòng đều biết Thái tử là thái độ gì.

Chu đội trưởng liền nói ngay: Vâng vâng vâng, tiểu nhân thật sự là có mắt không biết Thái Sơn, mong rằng tiểu thư đại nhân đại lượng, đừng so đo với loại tiểu nhân vật như chúng ta.

Phó Dĩ Lam cười lạnh muốn nói thêm gì đó, phía trước lại trực tiếp truyền đến hai chữ âm trầm: Đánh chết!

Lần này, những người kia sắc mặt đều trắng, bịch bịch một tiếng tất cả đều quỳ trên mặt đất, kịch liệt dập đầu: Thái tử tha mạng Thái tử tha mạng a. Tiểu nhân cũng không dám nữa.

Ngũ Lưu Ly thấy vậy liền mở miệng cầu tình, một là vì thu nạp lòng người, hai là thể hiện sự nhân thiện của nàng: Bọn họ cũng chỉ dựa theo quy củ làm việc, không có thủ dụ cùng lệnh bài xác thực không thể tiến vào doanh địa, đánh chết không khỏi quá mức nghiêm trọng.

Phó Dĩ Lam thấy vậy trên dưới đánh giá Ngũ Lưu Ly một phen nói: Nếu như mắt ta không mù, chỗ mà Ngũ Lưu Ly ngươi đang đứng bây giờ chính là trong doanh địa, như vậy xin hỏi lệnh bài cùng thủ dụ của ngươi đâu?

Ngũ Lưu Ly bị nghẹn nói không ra lời, Phó Dĩ Lam tiếp tục nói: Người không biết còn tưởng rằng ngươi là Thái tử đấy, có phải ngươi muốn làm Nữ Hoàng, bằng không là ngươi thu nạp những người này, nếu không vì sao bọn họ thả ngươi tiến vào, mà không thả chúng ta tiến vào a.

Ngươi.! Ta là Thái Tử Phi Tây La, đến đây tương trợ phu quân của ta có gì không thể, hơn nữa ta là phụng mệnh bệ hạ theo quân mà đến. Ngũ Lưu Ly từ trước đến nay khinh thường tranh luận, nhưng cũng không biết làm sao, Phó Dĩ Lam cứ tìm nàng gây phiền phức, hơn nữa những ngày qua xem phản ứng của Ân Cửu Dạ ở trong mắt, nàng càng nuốt không trôi cục nghẹn này.

Trước không nói ngươi còn chưa cử hành đại hôn đã luôn mồm gọi phu quân, thật không biết xấu hổ đến cỡ nào, ngươi nói ngươi là Thái Tử Phi, vậy thánh chỉ sắc phong đâu, lệnh bài đâu? Phó Dĩ Lam đánh giá Ngũ Lưu Ly từ đầu đến chân.

Thánh chỉ ở trong doanh trướng, lệnh bài ở... Ngũ Lưu Ly lại phát hiện túi cẩm tú dắt ở bên hông đã không thấy, bên trong chính là lệnh bài Thái Tử Phi.

Mộc Tịch Bắc cũng không vội đi vào, đứng ở một bên nhìn một màn này, không cần phải nói, lệnh bài của Ngũ Lưu Ly khẳng định là bị Phó Dĩ Lam trộm rồi.

Lấy ra a, ngươi không phải là giả mạo chứ, không phải là Bắc Bang phái người ngụy trang thành Ngũ Lưu Ly của Tây La chúng ta, sau đó muốn thừa cơ điều tra tình báo hoặc là ám sát Thái tử? Ngươi xem, ngươi cái gì cũng không có, bọn hắn liền thả ngươi tiến vào, chẳng lẽ không nên phạt sao? Xảy ra sự tình, ngươi đến phụ trách? Phó Dĩ Lam câu câu sắc bén, nếu không phải một thân trang phục nữ hài tử, thật sự rất có dáng vẻ của một nhị thế tổ.

Ngũ Lưu Ly bị tức sắc mặt trắng bệch, ngực kịch liệt phập phồng, bị một đám người vây ở giữa, nhưng không có một ai mở miệng nói giúp, mà nam nhân nàng chung tình giờ phút này lại đang ôm một nữ tử khác đứng ở một bên nhìn nàng chịu nhục, quả nhiên là xấu hổ giận dữ không chịu nổi!

Thấy Ngũ Lưu Ly không nói lời nào, Phó Dĩ Lam cười nói: Ta nghe nói ngươi dẫn theo hai mươi vạn tinh nhuệ Ngũ gia đến đây hiệp trợ thái tử điện hạ, ngươi miệng đầy nhân thiện, đạt được vô số binh sĩ ủng hộ, thế nhưng ngươi vì sao đối với phụ thân mưu phản thất bại của ngươi chẳng quan tâm, vì sao đối với tỷ muội chết thảm lại thờ ơ, ngươi đối với thân nhân sinh ngươi nuôi ngươi từ nhỏ cùng ngươi lớn lên đều lạnh lùng như vậy, rất khó tưởng tượng vừa rồi ngươi cầu tình cho mấy người kia có mang theo mục đích gì hay không? Ngươi nếu nói ngươi quan tâm thiên hạ khó khăn, thương cảm bách tính binh sĩ, sẽ có người tin sao?

Ngũ Lưu Ly lảo đảo lui lại một bước, một tay che ngực, tức không nhẹ, Mộc Tịch Bắc rủ xuống con ngươi khóe miệng nhếch lên, Phó Dĩ Lam quả nhiên là người thích hợp nhất, nhìn khí thế hùng hổ doạ người này, cũng không uổng đoạn đường này nàng Dạy bảo nàng ấy, nhanh như vậy đã biết cách vận dụng rồi.

Người xung quanh bị một màn này làm cho sợ ngây người, nữ tử này từ đâu đến đây, cũng dám chỉ vào mũi Thái Tử Phi mà mắng, nhưng sau khi kinh ngạc, bọn họ cũng nghĩ lại lời nói của Phó Dĩ Lam, trong lúc nhất thời nhìn về phía Ngũ Lưu Ly ánh mắt mang theo dò xét.

Ân Cửu Dạ không kiên nhẫn mở miệng nói: Kéo ra ngoài đánh chết.

Mộc Tịch Bắc nhìn thấy trên đất đại khái quỳ hơn mười tên lính, khẽ nói: Chu đội trưởng lấy công mưu tư, vi phạm chế độ trong quân, thu lấy ngân lượng, tự tiện để người không lệnh bài không thủ dụ vào, vốn dĩ phải đánh chết, về phần những người còn lại chẳng qua chỉ là nghe lệnh làm việc, tuy có hùa theo, nhưng đánh chết không khỏi có chút nghiêm trọng.

Một đoàn người quỳ trên mặt đất trên đầu chảy ra mồ hôi mịn, nhưng trong lòng thì lo lắng bất an, Thái Tử Phi nói chuyện đều không được, nữ tử lai lịch không rõ này có tác dụng sao?

Thấy vậy, Ân Cửu Dạ sửa lời nói: Vậy thì đánh chết Chu đội trưởng, những người còn lại mỗi người lĩnh hai mươi quân côn.

Đa tạ thái tử điện hạ đa tạ thái tử điện hạ... Ngoại trừ đầu heo thì những người này đều thở dài một hơi, muốn nói lời cảm tạ với Mộc Tịch Bắc, lại không biết nên xưng hô như thế nào.

Mà đầu heo kia lại tê liệt nằm trên mặt đất, hoàn toàn trợn tròn hai mắt.

Ân Cửu Dạ dường như rất phiền chán những việc vặt này làm chậm trễ thời gian lâu như vậy, sắc mặt có chút không tốt, mang theo Mộc Tịch Bắc một đường trở lại doanh trướng.

Mộc Tịch Bắc ngồi ở bên giường, đánh giá bố trí trong phòng, đơn giản sạch sẽ, mang theo vài phần khí tức của hắn.

Có mệt không. Ân Cửu Dạ lập lại.

Mộc Tịch Bắc quay đầu nhìn hắn lắc đầu nói: Sao chàng trở nên dài dòng như vậy rồi.

Ân Cửu Dạ cũng không tức giận, ngồi xổm trên mặt đất, giúp Mộc Tịch Bắc cởi giày ra, nhìn thấy chân nàng phát sưng, nhẹ nhàng giúp nàng xoa nhẹ.

Hắn biết, dọc theo con đường này ở giữa có vùng núi, còn có hoang mạc cỡ nhỏ, xe ngựa khẳng định là đi không được, nàng lại không có nội lực, tất nhiên là đi rất nhiều đường hiểm.

Mộc Tịch Bắc hai má ửng đỏ, nâng lên mặt Ân Cửu Dạ, ở trên môi mỏng của hắn hôn một cái.

------ Đề lời nói với người xa lạ ------

Hôm qua có một cô nàng tặng cho ta một vạn hai phiếu thúc giục. Ta và đám bạn tiểu hoả của ta đều sợ ngây người...

Nhưng mà ta xấu hổ chính là. Ta... Ta không có lời thô đến một vạn hai / Meo, quá sai lầm
break
Chị Gái Lầu Trên
Ngôn tình Sắc, Sủng, Tổng Tài
Cô Nàng Livestream Web Người Lớn
Ngôn tình Sắc, Sủng
Cố Ý Mê Hoặc (Sắc)
Ngôn tình Sắc, Sủng, Đô Thị
Trước Sau

Báo lỗi chương

Ngôn tình sắc Đam mỹ sắc