Tràng diện trong nháy mắt yên tĩnh hẳn, dường như không ai ngờ tới kết quả lại là như vậy, bên trong thỏi bạc lại là một cục sắt, thế mà lại có người lợi dụng làm giả quan ngân chẩn tai, thật sự là gan to bằng trời.
Không có ai mở miệng, tâm tư đều đang nhanh chóng chuyển động, trước đó nói số quan ngân này không khớp với sổ sách, hiện giờ cũng không cần làm rõ chân tướng nữa, vì sao? Bởi vì có người thừa dịp xảy ra bạo loạn bỏ cục sắt vào trong số quan ngân này, nói không chừng bao nhiêu bạc lưu thông trên thị trường đều là thỏi bạc giả, vậy thì sổ sách khớp được mới là lạ?
Trong lòng An Nguyệt Hằng trầm xuống, Mộc Chính Đức quả nhiên là biết suy nghĩ, vậy mà hắn ngay cả một chút xíu cũng không nghĩ tới Mộc Chính Đức có thể lợi dụng làm giả số quan ngân này, hơn nữa Mộc Chính Đức còn không lên tiếng trước khi Ngô Hán bị xử tử, mà còn chờ người chết đi mới nói, cho nên nếu Hoàng đế muốn trách tội, tất nhiên chỉ có thể trách tội đến trên đầu của hắn, nếu hắn lại muốn tìm một con dê thế mạng, chắc chắn là không thể nào.
An Nguyệt Hằng, ngươi ngược lại nói cho trẫm nghe, đây là có chuyện gì! Trong giọng nói của Hoàng đế xen lẫn tức giận cùng vui mừng nhảy nhót, nếu như cẩn thận nghe, đại khái sẽ nhận ra vui mừng nhiều hơn phẫn nộ.
Trên mặt An Nguyệt Hằng vẫn như cũ không có một gợn sóng, không thể không nói hắn bảo trì bình thản rất tốt, giờ phút này cũng đang nhanh chóng đánh giá kết quả sau khi chuyện này thất bại, hắn từ trước đến nay thích chuẩn bị cho trường hợp xấu nhất,, chỉ có điều chuyện lần này thật sự là ra ngoài dự liệu, làm hắn không kịp chuẩn bị.
Hồi bẩm Bệ hạ, vi thần cũng không biết được việc này, Ngô Hán cả gan làm loạn, vậy mà làm giả quan ngân, khiến cho Thừa tướng đại nhân chịu đủ hoài nghi, bách tính Đế đô hỗn loạn bất an, vi thần thật sự là thẹn trong lòng, khẩn cầu Bệ hạ trách phạt. An Nguyệt Hằng cũng không ôm việc này vào trên người mình, nhưng lại nói nguyện ý chịu trách phạt.
Trong lòng Hoàng đế nghẹn một cục tức, bởi vì sau khi đẩy Ngô Hán ra chịu tội thay, thì hiện giờ cũng không có tội chứng chứng minh An Nguyệt Hằng thật sự tham dự vào việc này, nhưng nếu thứ này là ở trong phủ An Nguyệt Hằng tìm ra, dù thế nào hắn cũng không tránh khỏi chịu tội, chỉ là An Nguyệt Hằng giảo hoạt, lại cam nguyện lãnh phạt, cho nên việc này nếu truyền ra ngoài, lại thành An Nguyệt Hằng nguyện ý vì môn sinh đã chết mà nhận tội.
Hai mắt của Mộc Chính Đức khẽ nheo lại, đến lúc này An Nguyệt Hằng vẫn không quên tính kế một phen, bởi vì nếu như Hoàng đế thật sự xử trí hắn, sau khi truyền đi, mọi người chỉ cho rằng An Nguyệt Hằng là người có tình có nghĩa, dù sao dưới tay một người có vô số môn sinh phụ tá, làm sao quản được mỗi một người không phạm sai lầm, nhưng An Nguyệt Hằng lại bởi vì môn sinh sai lầm, cam nguyện phụ trách với mấy dân chúng chịu khổ, truyền ra ngoài, ngược lại cũng không có ai sẽ mắng hắn cái gì, nhiều nhất chỉ nói là không biết lòng người, dùng người không quản.
Lúc này, viên quan kiểm nghiệm quan ngân lại mở miệng nói: Khởi bẩm Bệ hạ, trải qua chúng vi thần thương nghị, số quan ngân này cũng không phải là số lượng mà trong cung cấp ra, mà là thuần túy giả tạo, niên hiệu trên đó mặc dù cực kì tương tự, nhưng ở trên lực đạo lại có khác biệt rất nhỏ, mỗi một thỏi đều là như thế.
Mọi người lại nhịn không được nghị luận ầm ĩ, mặc dù nói trước đó đã đoán được đại khái, nhưng lại không nghĩ tới, lại có người có bản lãnh lớn như vậy, thật có thể phỏng chế ra quan ngân.
Lúc này, ngoại trừ một số người hết sức ngạc nhiên, còn có không ít người lạnh mình bất an, không vì cái gì khác, tất nhiên là vì bọn họ cũng đã từng làm loại chuyện tương tự, thí dụ như đem số bạc tham ô được nấu lại trùng tạo, sau đó xen lẫn số bạc trước đó, bọn hắn liền có thể xài quang minh chính đại rồi.
An Nguyệt Hằng, quý phủ của ngươi đề phòng sâm nghiêm, chẳng lẽ Ngô Hán ở quý phủ của ngươi giấu nhiều quan ngân như vậy mà ngươi không điều tra? Hoàng đế trầm giọng mở miệng nói.
Khởi bẩm Bệ hạ, vi thần đối với môn khách từ trước đến nay luôn tin cậy, nếu như bọn họ xuất nhập Vương phủ đều phải trải qua tra xét, thật sự là không tín nhiệm với bọn hắn, thời gian lâu dài, sẽ làm cho lòng người lạnh ngắt. An Nguyệt Hằng không nhanh không chậm đáp lời, cùng giọng nói vội vàng của Hoàng đế tạo thành chênh lệch rõ ràng.
Hoàng đế nhất thời nghẹn lời, Mộc Chính Đức lại tiến lên một bước, mở miệng hỏi quan viên điều tra Nhiếp Chính vương phủ: Quan ngân này là từ ngoại viện hay là nội viện điều tra ra?
Là từ nội viện... Người kia mang theo vài phần thấp thỏm trả lời câu hỏi của Mộc Chính Đức.
Mộc Chính Đức không để ý đến hắn, mà là quay đầu nhìn về phía An Nguyệt Hằng nói: Xin hỏi Vương gia, môn khách của ngài đều là ở tại ngoại viện, vì sao quan ngân này lại xuất hiện ở trong nội viện, phải biết rằng nội viện có không ít nữ quyến, chẳng lẽ Vương gia tin cậy môn khách đến độ, thậm chí cho phép tùy ý xuất nhập nội viện vương phủ, ngay cả nữ quyến đều không cần kiêng dè?
Không ít người nhịn không được vỗ tay khen hay, thậm chí còn tồn tâm tư xem náo nhiệt, xem lần này An Nguyệt Hằng phải đáp lời như thế nào?
Sắc mặt của An Nguyệt Hằng rốt cục có chút buông lỏng, Mộc Chính Đức mặc dù không phải là một Diêm Vương sống, thì cũng tuyệt đối là một tiểu quỷ khó chơi, trọng yếu nhất chính là, tâm tư của tiểu quỷ này lại cực sâu, ngay cả mình đều không phỏng đoán được.
Khởi bẩm Bệ hạ, vi thần cho rằng, nếu như có người tồn tâm tư muốn làm chuyện nào đó, tóm lại là sẽ có biện pháp, vi thần đối với việc này cũng không hay biết, cũng giống như trong cung thịnh hành Ngũ Thạch Tán vậy, vốn trong cung canh phòng sâm nghiêm, tường thành cản trở, nhưng vẫn bị lưu truyền đến cung trong, dù vậy cũng không thể biểu thị việc Ngũ Thạch Tán là được Bệ hạ đồng ý, chuyện phát sinh trên người vi thần, cũng tương tự với đạo lý này. An Nguyệt Hằng xảo diệu giải thích.
Nhất thời làm cho Hoàng đế không còn lời nào để nói, dù sao sự tình đúng là như vậy, mình cũng không cho phép, nhưng trong cung vẫn xuất hiện Ngũ Thạch Tán, trong lòng hận An Nguyệt Hằng không khỏi nhiều hơn mấy phần, nhưng nhất thời lại không thể làm gì.
Mộc Chính Đức nhắm hai mắt lại, xem ra Bắc Bắc nói không sai, muốn mượn chuyện quan ngân vu oan giá họa đến trên người An Nguyệt Hằng là không thể nào, ngôn từ của An Nguyệt Hằng mặc dù không tính sắc bén, nhưng lại trật tự rõ ràng, chỉ có thể dựa theo lời Bắc Bắc nói, bỏ lớn lấy nhỏ, từ bỏ bắt lấy chuyện quan ngân, mà chủ yếu bắt hắn không biết rõ người, dùng người không quản, Ngô Hán chính là ví dụ tốt nhất.
Khởi bẩm Bệ hạ, vi thần cho rằng, vương gia nói rất có lý, việc này chính là Ngô Hán gây nên, Vương gia cho dù có lòng nhưng cũng bất lực. Mộc Chính Đức mở miệng lần nữa.
Ngũ quốc công và An Nguyệt Hằng đều đem ánh mắt dừng ở trên người Mộc Chính Đức, ông ta làm sao lại đột nhiên đổi giọng, chẳng lẽ chuyện này cứ như vậy cho qua?
Vậy theo ý của ái khanh là? Trong lòng Hoàng đế cũng do dự mở miệng dò hỏi Mộc Chính Đức.
Theo vi thần đến xem, Vương gia mỗi ngày xử lý rất nhiều sự vụ, vốn cũng đã bận đến bù đầu, cho nên cho dù biết người không rõ, dùng người không lo cũng có thể lý giải được. Mộc Chính Đức nhìn như vì An Nguyệt Hằng giải vây.
Nhưng người thông minh đều hiểu ra ý tứ của Mộc Chính Đức, lời ngầm chính là đang nói, chuyện làm giả quan ngân xác thực không có liên quan gì đến đường đường Nhiếp Chính Vương ngươi, nhưng mà ngươi thật sự quản quá nhiều chuyện, hiện giờ không quản được, quan viên bổ nhiệm lại xuất hiện sai lầm lớn như vậy, có phải là nên uỷ quyền hay không?
Trong lòng của An Nguyệt Hằng cũng đột nhiên căng thẳng, ý tứ của Mộc Chính Đức chẳng phải là nói hắn nên buông tha cho quyền bổ nhiệm quan viên trong triều ở trong tay hắn sao, vậy thì thật khó làm.
Hoàng đế tự nhiên cũng lĩnh hội được ý tứ của Mộc Chính Đức, mở miệng nói: Thừa tướng nói có lý, nhiều năm như vậy, Vương gia thật sự là vất vả quá nhiều quốc sự, khó tránh khỏi lực bất tòng tâm, cho nên mới sẽ phát sinh tình huống biết người không rõ, dùng người không lo như hôm nay.
Bệ hạ. Vi thần... An Nguyệt Hằng đang muốn mở miệng lần nữa, lại bị Hoàng đế đánh gãy.
Vương gia tay cầm quyền bổ nhiệm, bãi nhiệm không ít quan viên trên triều đình ta, thật sự là khiến Trẫm không yên lòng, phải biết rằng phía sau mỗi một chức quan, đều quan hệ đến sinh tử của vô số dân chúng, lại càng quan hệ đến hưng suy của Tây La ta, cho dù Trẫm biết Nhiếp Chính vương là bởi vì vất vả quá độ, nhưng cũng không thể miễn trách. Cho nên Nhiếp Chính Vương tạm thời tu dưỡng một thời gian đi, giao quyền lực trong tay cho Trẫm, Trẫm sẽ đích thân hỏi đến mọi việc của quan viên trong triều. Trong lòng Hoàng đế hàm chứa chờ mong, nếu như cả bộ phận quyền lực này cũng nằm trong tay mình, vậy thì ngày mà mình nhất thống hoàng quyền cũng tới rồi.
An Nguyệt Hằng không nói nữa, dường như biết được việc này là ván đã đóng thuyền, không thể thay đổi, dù sao mình trước đó vì giải vây chuyện quan ngân không liên quan đến mình mà tự nhận là dùng người không quản, bây giờ bị Mộc Chính Đức bắt lấy nhược điểm này, nếu như mình phản bác nữa, chẳng phải là đang tự đánh vào mặt của mình, không thể tưởng được lần này vậy mà biến khéo thành vụng, hay cho một tên Mộc Chính Đức!
An Nguyệt Hằng mặc dù không có mở miệng, nhưng những người sau lưng An Nguyệt Hằng lại nhao nhao thỉnh cầu Hoàng đế thu hồi mệnh lệnh đã ban ra, cho rằng làm như vậy là không ổn, thậm chí có người còn tuyên bố Nhiếp Chính Vương vì Tây La cúc cung tận tụy mấy năm, nhưng bởi vì một sai lầm, mà lại bị xử trí như vậy, thật sự là tổn thương lòng người.
Nhưng lại bị Hoàng đế lấy thưởng phạt phân minh, luận công ban thưởng cản trở về.
Đám người sau lưng An Nguyệt Hằng thấy hắn không có mở miệng, nên sau khi bị Hoàng đế từ chối, thì cũng không nói nữa.
Lúc mọi người ở đây đều cho rằng việc này là ván đã đóng thuyền, thì Mộc Chính Đức lại mở miệng lần nữa: Khởi bẩm Bệ hạ, vi thần cho rằng, việc này thật sự không ổn lắm, Vương gia vì Tây La ta cúc cung tận tụy mấy năm, có thể nói là tận tâm tận lực, cho dù là quân chủ anh minh, dưới tay còn có quan viên gian nịnh, huống chi Vương gia bề bộn nhiều việc.
Không ít người nghe thấy lời của Mộc Chính Đức đều cảm thấy rất kinh ngạc, cho rằng lão hồ ly này sao đột nhiên lại đổi tính, giờ lại muốn xướng màn gì nữa đây?
Những người đứng phía sau Mộc Chính Đức cũng đều gật đầu tán thành, Hoàng đế cũng bởi vì câu quân chủ anh minh mà dưới tay còn có quan viên gian nịnh, huống chi An Nguyệt Hằng bề bộn nhiều việc mà hạ quyết tâm, sau này nhất định phải diệt trừ Mộc Chính Đức.
Hoàng đế chỉ vừa nghĩ, liền hiểu được ý tứ của Mộc Chính Đức, chuyện này từ đầu tới cuối đều là Mộc Chính Đức hắn đang cùng Nhiếp Chính Vương phủ và Quốc Công phủ khổ chiến, thậm chí từng thời từng khắc đều nguy hiểm mất mạng, nhưng bây giờ sự thành, Hoàng đế ngươi lại muốn ngư ông đắc lợi? Chẳng phải là người si nói mộng!
Trên đời này làm gì có chuyện tốt như vậy, nếu như Hoàng đế ngươi không cho ta chút lợi ích trong đó, vậy Hoàng đế ngươi cũng không cần lấy lợi ích gì nữa cả, còn không bằng đem quyền lực này giao vào trong tay An Nguyệt Hằng.
Hoàng đế tạm thời trầm mặc, nhưng cũng biết quyền lực mới vừa đoạt được từ trên tay An Nguyệt Hằng là không thể nào cất vào túi của mình.
Trầm mặc chỉ chốc lát, Hoàng đế rốt cục mở miệng lần nữa, chỉ là sắc mặt rõ ràng không còn tốt như trước đó: Ái khanh nói có lý, nhưng theo trẫm thấy, công việc trong tay Nhiếp Chính Vương thật sự là quá nhiều, khó tránh khỏi có chỗ sơ suất, ngược lại là Thừa Tướng bây giờ đang phụ trách chuyện chẩn tai, chắc là cần bổ nhiệm rất nhiều quan viên, cho nên không bằng để ái khanh tiếp nhận việc này đi?
Hoàng đế vừa nói ra lời này, mọi người liền hiểu được vì sao trước đó Mộc Chính Đức lại nói giúp An Nguyệt Hằng.
Mộc Chính Đức cười lạnh trong lòng, lại mở miệng nói: Khởi bẩm Bệ hạ, vi thần đồng dạng cũng chưởng quản rất nhiều công việc, sợ khó mà chu toàn, có thể sinh ra sai lầm, cho nên việc này mong rằng Bệ hạ cẩn thận suy tính một hai.
Trong lòng Hoàng đế chán ghét và hận Mộc Chính Đức không thể ít hơn so với An Nguyệt Hằng, bởi vì hai người này đều là người ông ta không thể nắm giữ, thậm chí còn có thể làm trái quyết định của ông ta.
Nhưng ở trong quan trường trà trộn một thời gian, đương nhiên biết không thể tuỳ tiện để cho cảm xúc của mình tiết ra ngoài, cho nên mặc dù trong lòng không muốn, nhưng Hoàng đế vẫn mở miệng cười nói: Theo Trẫm thấy, Mộc tướng ngươi là mười phần có thể đảm nhiệm, Nhiếp Chính Vương mặc dù cũng là việc nhân đức không nhường ai, nhưng rốt cuộc tuổi tác không lớn bằng Mộc tướng, kinh nghiệm không đủ, mới có thể xuất hiện chuyện lần này, thậm chí suýt nữa bị người liên lụy, cho nên việc này không cần nói nhiều, liền giao cho Mộc ái khanh phụ trách đi.
Vi thần lĩnh chỉ. Mộc Chính Đức cũng lười từ chối tiếp, nghĩ đến sau khi về Mộc Tịch Bắc biết được lần này sự thành, nhất định sẽ thoải mái.
Được rồi, Mộc tướng ngươi lại nhắm vào sự kiện làm giả quan ngân cẩn thận điều tra đi, xem xem còn có những quan viên khác tham dự trong đó hay không, sau đó thu hồi lại từng quan ngân đã lưu thông trong Đế đô, đem tiệm lương thực Kim thị nhập vào quan phủ, lần nữa phát gạo cho nạn dân. Hoàng đế nói với Mộc Chính Đức, nhưng trong lòng thì rất không vui.
Vi thần lĩnh chỉ. Mộc Chính Đức lại mở miệng.
Sau khi bãi triều, xung quanh Mộc Chính Đức tụ tập không ít đại thần, phần lớn là có thêm người chúc mừng.
An Nguyệt Hằng chỉ nhẹ nhàng nhìn lướt qua, liền dời đi ánh mắt, rồi rời đi.
Mà Ngũ quốc công đạo hạnh có vẻ như kém hơn một chút, nhìn vẻ mặt đắc ý của Mộc Chính Đức, hừ lạnh một tiếng, phẫn nộ phất tay áo rời đi.
Lúc Mộc Chính Đức trở lại Tướng phủ, chuyện lần này đã truyền khắp phố lớn ngõ nhỏ, mà trong thời gian điều tra, cứu trợ nạn dân ngoài thành đều là Mộc Chính Đức tự mình móc tiền túi, cho nên sau khi những chuyện này truyền khắp Đế đô, trước đó dân chúng phẫn nộ cũng đều bình tĩnh trở lại, bắt đầu cảm thấy áy náy và cảm kích với Mộc Chính Đức đã bị bọn họ oan uổng.
Trong lúc nhất thời, vốn là Mộc Chính Đức bị mắng vang dội, lại đột nhiên biến thành quan tốt trong miệng bách tính.
Lúc Mộc Chính Đức hồi phủ, vẫn không đi vào từ cửa chính, bởi vì nơi đó vẫn như cũ tụ tập không ít bách tính, chỉ có điều lại khác biệt với chửi mắng trước đó, lần này là biến thành ca ngợi, trước đó trứng gà rau quả định dùng để ném người, lần này lại được chỉnh chỉnh tề tề đặt ở trước cửa phủ Thừa Tướng.
Ở trên cái thế đạo này, có rất ít dân chúng sẽ để ý ngươi rốt cuộc có phải một vị quan tốt hay không, có phải là một vị thanh quan hay không, mà họ coi trọng hơn là ngươi có thật sự làm một ít chuyện gì đó cho dân chúng không, nếu ngươi thật sự làm việc có lợi cho dân, rất nhiều chuyện dân chúng đều sẽ tha thứ hết cho ngươi.
Mộc Chính Đức vừa hồi phủ, ngay lập tức chạy đến Minh Châu Viện của Mộc Tịch Bắc, có chút giống như đứa trẻ tranh công.
Bắc Bắc, lần này Ngũ Quốc Công và An Nguyệt Hằng đều tính sai, bọn hắn làm sao cũng không ngờ được chúng ta vậy mà có thể phát hiện trước mọi chuyện, chướng nhãn pháp kia xem như vô dụng rồi! Mộc Chính Đức còn chưa vào cửa, liền bắt đầu ồn ào.
Thanh Từ vén màn cửa lên, để Mộc Chính Đức đi vào.
Giờ phút này Mộc Tịch Bắc đang đứng ở trước bàn luyện chữ, có vẻ như hôm đó nhìn thấy Mộc Chính Đức luyện chữ, mới nhớ tới hình như lâu lắm rồi mình không có viết chữ, cả ngày đều mưu tính, lại bỏ quên rất nhiều thú vui.
Thấy Mộc Chính Đức tiến vào, Mộc Tịch Bắc buông bút xuống, đi tới bàn rót cho Mộc Chính Đức một chén trà Phổ Nhị vừa mới pha xong, bưng cái chén tử sa tới trước mặt ông, cũng không vội mở miệng.
Đợi cho Mộc Chính Đức uống cạn một ngụm, Mộc Tịch Bắc mới ngồi ở bên cạnh ông, mở miệng nói: Chuyện lần này vẫn chưa xong, chung quy phải nhìn cha tạo ra bao nhiêu phong ba nữa?
Mộc Chính Đức đầu tiên là sững sờ, lại trong nháy mắt hiểu được ý tứ của Mộc Tịch Bắc.
Mộc Tịch Bắc tiếp tục nói: Có người tư tàng Ngũ Thạch Tán, chào hàng trong cung, việc này liền có thể bắt đến mấy người, sau đó làm giả quan ngân, chuyện này lại có thể liên lụy ra không ít người.
Mộc Chính Đức gật gật đầu, Mộc Tịch Bắc đứng dậy, đi đến trước bàn nâng bút viết xuống mấy chữ, giao cho Mộc Chính Đức nói: Trên đây là sào huyệt chế tạo quan ngân giả, có thể cùng nhau lôi ra, tốt nhất còn có thể bắt được mấy kẻ trước kia trung gian kiếm lời riêng nữa.
Mộc Chính Đức nhìn địa chỉ trên tờ giấy, nhẹ gật đầu, phía trên viết chính là cửa hàng sau khi Mộc Tịch Bắc trùng sinh, đổi trâm cài thành ngân phiếu, thậm chí còn là nơi đã từng vô số lần trợ giúp An Nguyệt Hằng dời đi bạc bẩn.
Lúc ấy phát hiện được mục đích của An Nguyệt Hằng là ở số ngân lượng cùng lương thực chẩn tai, Mộc Tịch Bắc liền phái người tiến về cứ điểm để Mộc Chính Đức chế tạo một số quan ngân giả, bởi vì khi đó thời gian còn dư giả, lại thêm số lượng bạc không cần quá nhiều, cho nên liền không khó hoàn thành.
Hơn nữa ở bên trong bạc bỏ thêm cục sắt, cho nên chi phí cũng thấp xuống không ít, đối với Tướng phủ mà nói, cái đó không có gì khó.
Sau đó bởi vì dự liệu được Ngũ Quốc công và An Nguyệt Hằng sẽ lợi dụng chuyện sổ sách không khớp, cộng với trong lương thực có trộn lẫn vào vôi cùng đất cát làm tiền đề, nên mình liền tương kế tựu kế, kêu Mộc Chính Đức điều động ma ma trong Xuân Mãn Lâu vốn là cứ điểm trước giờ, âm thầm đưa quan ngân giả tràn ra ngoài.
An Nguyệt Hằng và Ngũ Quốc công lấy chuyện sổ sách làm tiền đề, là bởi vì muốn nói Mộc Chính Đức tham ô ngân lượng, thế nhưng mình lại đưa ngân lượng giả tràn ra ngoài, liền tự nhiên mà giải trừ hiềm nghi của Mộc Chính Đức, lại còn có thể trả đũa, dù sao quan ngân giả tồn tại, nếu như sổ sách có thể khớp được mới là lạ!
Rồi sau đó Phương Tỉnh đến đây, Mộc Chính Đức lại nói cho hắn biết bạc trong tay Thu Phong là giả, nhưng mà bạc ở trong phủ Thị lang hoặc là trong tay Thu Nương lại là thật.
Cái này cũng rất dễ lý giải, bởi vì Thu Phong xài bạc khắp nơi, tất nhiên không thể để cho người ta biết là thật, nếu không chẳng phải là thành trung gian kiếm lời riêng, mà số bạc ở trong phủ Thị lang lại là số bạc mua lương dư lại, tóm lại, hiện tại thật thật giả giả, không cần lo lắng sổ sách rốt cục có thể đối chất được hay không.
Mộc Chính Đức cũng không lên tiếng, mà đang suy nghĩ hành động kế tiếp, nhưng lại không biết, hành động sau đó của hai cha con, cuối cùng lại liên lụy ra vô số quan viên, đến mức về sau sách sử ghi lại, được xưng là Thiên Khải đại án.
Mà sau khi An Nguyệt Hằng hồi phủ, sắc mặt âm trầm lợi hại, Ngũ Thanh Thanh và Bắc Bang công chúa đều không dám nhiều lời, dù sao hiếm khi nhìn thấy sắc mặt An Nguyệt Hằng khó coi thành như vậy.
Tâm An Nguyệt Hằng càng ngày càng trầm xuống, những thế gia đại tộc kết đồng minh với mình đều đã bị hủy diệt hết, binh quyền trong tay đồng minh cũng đã bị Hoàng đế thu hồi, thậm chí có một ít ở trong tay Lục hoàng tử, mà bây giờ quyền bổ nhiệm, miễn nhiệm quan viên trong triều của mình cũng bị thu hồi, hơn nữa còn rơi vào trong tay Mộc Chính Đức.
Vì sao bắt đầu từ năm ngoái, quyền thế trong tay mình liền bắt đầu dần dần giảm xuống, mà phái ra sát thủ cũng liên tiếp thất thủ, ngược lại biến thành nhược điểm.
Binh khí của Liễu gia chủ, hôm nay đã bị hủy diệt, danh vọng của Lư gia chủ, cũng đã bị mất sạch, binh quyền của Tề gia chủ, lại rơi vào tay của Hoàng đế, thuế ruộng của Ngũ gia chủ, lại liên tiếp hao tổn.
Chính mình khổ tâm kinh doanh phác hoạ ra một bản kế hoạch chi tiết, lại từng bước một bị hủy diệt, chính mình mấy năm kiến tạo ra Ma Thiên Đại Lâu ( nhà chọc trời), nhưng cũng bắt đầu dần dần đổ sụp, thế gia đại tộc liên tiếp tổn hại tạm thời không tính, nhưng ngay cả quyền lực trong tay mình cũng đã bắt đầu lung lay, điều này khiến An Nguyệt Hằng bực bội vô cùng.
Nhìn lại hơn một năm nay chính mình phái người chấp hành nhiệm vụ, lại liên tiếp không thuận lợi, không khỏi kìm nén lợi hại.
Vương gia, là có chuyện gì phiền lòng sao? Ngũ Thanh Thanh dẫn đầu mở miệng.
Cho dù Vương gia có chuyện phiền lòng, cũng đều là quốc gia đại sự, sao có thể nói với một giới phụ nhân như ngươi? Nói chuyện chính là Bắc Bang công chúa.
Từ sau khi Ngũ Thanh Thanh sinh ra một đứa con trai, An Nguyệt Hằng sủng ái Ngũ Thanh Thanh càng ngày càng nhiều hơn, cho nên chiến hỏa giữa hai người cũng càng ngày càng kịch liệt, mà thiếu đi Mộc Tịch Bắc âm thầm hỗ trợ, Bắc Bang công chúa liên tiếp bị ăn khổ, cho nên hận ý với Ngũ Thanh Thanh cũng ngày càng nhiều.
An Nguyệt Hằng nghe hai nữ nhân cãi lộn không dứt, tâm phiền ý loạn, không khỏi nhớ đến Tịch Tình, nhớ rõ đã từng lúc hắn cảm thấy phiền lòng, nàng chỉ lẳng lặng đứng ở bên cạnh hắn, rót cho hắn một chén trà, liền thối lui đến sau lưng, không hề nói chuyện.
Mà khi đó, những nữ tử bên trong hậu viện cũng đều làm ầm ĩ như hai người này, nhưng quân cờ có lợi cho hắn, lại chưa từng thiếu một người.
Nhìn lại bây giờ, hai nữ tử ồn ào trước mặt, lại hủy đi tất cả quân cờ hắn khổ tâm kinh doanh nhiều năm, nếu như một ngày kia hắn đăng cơ làm đế, nhất định sẽ giết chết hết hai con chim sẻ ồn ào trước mắt này!
Được rồi, các ngươi trở về cả đi. An Nguyệt Hằng có chút không vui mở miệng.
Ngũ Thanh Thanh và Bắc Bang công chúa cũng không dám nhiều lời, sau khi rời đi, An Nguyệt Hằng lại nghĩ đến cặp con ngươi kiên nghị kia, Tịch Tình, nàng cứ như vậy từ đầu đến cuối đứng ở bên cạnh mình, không khóc không nháo, tựa như không có tình cảm, nhưng chỉ cần chính mình ra mệnh lệnh lại không có lúc nào không hoàn thành.
Nghĩ như vậy, An Nguyệt Hằng đột nhiên cảm thấy mình dường như có chút tưởng niệm nữ tử rõ ràng nên là một búp bê, cuối cùng lại biến thành mình đồng da sắt, không biết từ khi nào, nữ tử từng ôm hắn khóc, đã trở nên cho dù là máu thịt be bét cũng sẽ không nhíu mày một chút, mất đi sự dịu dàng cùng mềm mại mà nữ tử nên có, cả ngày trầm mặc tựa như một lưỡi đao.
Mà thời gian lâu dài, hắn cũng thật xem nàng như một lưỡi đao, nhưng hôm nay, cũng không biết làm sao lại nhớ tới khoảng thời gian lúc ban đầu, hắn bồi nàng tập võ luyện kiếm, giúp đỡ nàng băng bó vết thương, cũng sẽ dạy nàng viết chữ, nói cho nàng nghe cái nhìn của mình đối với nhân sinh.
Hắn khi đó, còn hăng hái, còn trẻ trung, cho dù là nội liễm, nhưng vẫn như trước mang theo cuồng ngạo, lại luôn không tự chủ ôn nhu với nàng, nhưng cũng không biết bắt đầu từ lúc nào, nàng đối với hắn chẳng qua cũng chỉ là một quân cờ trong vô số những quân cờ khác, đến mức hắn đối với nỗ lực của nàng giả bộ như không nhìn thấy, thẳng đến cuối cùng, bởi vì đáy lòng che dấu phần sợ hãi, mà tiễn nàng xuống Hoàng Tuyền.
Mới đầu, hắn cũng không có cảm giác gì, chẳng qua là cảm thấy nhẹ nhàng thở ra, nhưng mà theo thời gian càng ngày càng xa xưa, hắn lại dần dần bắt đầu cảm thấy trong lòng trống rỗng cùng bất an, mà loại trống rỗng này, lại chỉ có thể dùng càng nhiều quyền thế hơn đến lấp đầy.
An Nguyệt Hằng nghĩ đến vận thế của mình bắt đầu ngã xuống, hình như chính là bắt đầu từ sau khi nàng chết đi, không khỏi tự giễu nói: Chẳng lẽ chính là báo ứng sao?
Nhiều năm như vậy nàng làm việc vì chính mình hắn cũng không phải không trông thấy, không phải là không có chút cảm động, nhưng hắn vẫn luôn tin chắc người thành đại sự không câu nệ tiểu tiết, truy đuổi quyền thế sao có thể bị nhi nữ tình trường chi phối.
Còn nữa, cặp mắt hắc bạch phân minh kia luôn làm hắn bất an, từ lúc lợi dụng cùng lừa gạt nàng càng ngày càng sâu sắc, chính mình liền càng ngày càng không dám đối mặt với nàng, giống như cặp mắt trong suốt kia có thể phản chiếu ra tất cả dơ bẩn cùng hắc ám trong lòng của hắn, những lúc như thế hắn đều cảm giác rất chột dạ.
Nghĩ đi nghĩ lại, An Nguyệt Hằng cũng không biết làm sao lại nghĩ đến Mộc Tịch Bắc, hai thân ảnh hoàn toàn không giống nhau, lại bởi vì một đôi mắt tương tự mà dần dần hợp lại cùng một chỗ.
Một mình ngây người một lát, An Nguyệt Hằng rốt cục vẫn lướt qua những đa sầu đa cảm ấy, theo hắn thấy, cái gì cũng không an tâm bằng quyền thế, chỉ có nắm chặt quyền thế ở trong tay mình, mới có thể đứng ở thế bất bại.
Sau chuyện lần này, Mộc Chính Đức bận rộn một thời gian dài, mãi cho đến đầu xuân năm thứ hai, mới mơ hồ có thế ngừng lại, chuyện này trực tiếp liên lụy ra một nhóm đại thần, làm cho An Nguyệt Hằng và Ngũ quốc công khó lòng phòng bị, thế lực lần nữa bị hao tổn rất lớn, mà nhóm nạn dân ngoài thành cũng phân biệt được lĩnh quần áo mùa đông và lương thực, thậm chí còn cho một chút bạc vụn, đủ để chịu qua năm nay, đợi đến xuân về hoa nở.
Mọi người luôn luôn cảm thấy chỉ cần có thể qua được năm nay, thì nhất định còn có thể sống tiếp, bỏ đi một thân xúi quẩy, nhất định có thể lây dính chút phúc khí.
Bởi vì hành động lần này rất lớn, nên Mộc Tịch Bắc nhất thời cũng yên tĩnh trở lại, tới gần cuối năm, Mộc Chính Đức vẫn còn bận bịu, Lão thái phi lại mang theo Thanh Quốc công chúa cùng với tiểu thư công tử trong phủ, đi đến Mộc phủ đi đón năm mới.
Mộc Tịch Bắc vẫn luôn cảm thấy Tướng phủ mới là nhà của mình, cũng không muốn đi Mộc phủ nhiều người phức tạp, đến nơi đó, không thiếu được vẫn phải mang theo một bộ mặt nạ, khắp nơi cùng người quần nhau, rất chán.
Cô, năm nay, con muốn đón năm mới ở Tướng phủ. Mộc Tịch Bắc nhìn Lão thái phi đang dựa ở trên ghế dựa.
Một thân áo tím da chồn trắng phối hợp với sa tanh Bát Bảo màu hương trà, cả người vẫn như lúc trước tinh xảo và cao quý, năm tháng cũng không có ở trên mặt nữ nhân lưu lại bao nhiêu vết tích, nhưng lại lưu lại cho bà mấy phần tang thương.
Lão thái phi thấy Mộc Tịch Bắc ngồi ở bên cạnh, liền đứng thẳng người lên, để nàng ngồi gần hơn một chút.
Nếu không muốn đi thì không đi, ta mang theo mấy người kia đi Mộc phủ, con cũng có thể thanh tịnh một chút. Lão thái phi nói lời thấm thía.
Mộc Tịch Bắc gật gật đầu, cười nói: Đa tạ ý tốt của cô.
Con đứa nhỏ này, cho tới bây giờ đều không an phận, khó được con chịu yên tĩnh, cứ ở nhà nghỉ ngơi một chút đi, đối ngoại ta liền nói con nhiễm lạnh, không đi Mộc phủ, phòng ngừa đã bệnh nặng hơn. Lão thái phi vỗ vỗ tay Mộc Tịch Bắc.
Dạ, vậy nhờ cô làm chủ. Mộc Tịch Bắc cười yếu ớt gật đầu.
Lão thái phi xuyên thấu qua cửa sổ mở rộng, nhìn sắc trời bên ngoài, mùa xuân năm nay tới trễ, băng tuyết đều đã tan ra, cảm thấy không bao lâu nữa mùa xuân sẽ tới.
Cô đang nhìn cái gì? Mộc Tịch Bắc mở miệng cười, nhìn theo ánh mắt của lão thái phi.
Đang nhìn sắc trời. Lão thái phi yếu ớt đáp.
Có nhìn ra được gì không? Mộc Tịch Bắc hỏi tiếp.
Nhìn ra rồi, đây là thời tiết muốn thay đổi. Lão thái phi như có điều suy nghĩ mở miệng.
Mộc Tịch Bắc không nói gì thêm, chỉ lặng im.
Không tới mấy ngày, Lão thái phi liền dẫn không ít người trong phủ đi Mộc phủ, mà Mộc Tịch Bắc thì ở lại Tướng phủ, hưởng thụ phần thoải mái khó có được này.
Nhìn ngoài cửa sổ đã không còn lại bao nhiêu vết tích của tuyết, không khỏi nghĩ đến năm ngoái, đúng là vượt qua trong U Minh viện trong cung.
Đang nghĩ gì vậy? Ân Cửu Dạ từ phía sau ôm lấy nữ tử, trầm giọng mở miệng.
Mộc Tịch Bắc ngoái đầu nhìn lại cười cười: Nhớ tới Tết năm ngoái.
Khóe miệng của Ân Cửu Dạ cũng giương lên một chút ý cười, không nói gì.
Ân Cửu Dạ.
Hửm?
Mộc Tịch Bắc nghĩ nghĩ cuối cùng không có mở miệng.
Muốn nói cái gì?
Không có gì.
Tay Ân Cửu Dạ đang ôm nữ tử không khỏi nắm thật chặt, hỏi lại: Muốn nói cái gì?
Chúng ta sẽ mãi tiếp tục bên nhau như vậy sao? Sẽ mãi mãi cho đến già sao? Trong mắt Mộc Tịch Bắc lóe lên một tia mê mang.
Sẽ.
Khẳng định như vậy?
Ừ.
Mộc Tịch Bắc giương lên khóe môi, nở nụ cười.
Sau một lúc lâu, lại nhịn không được mở miệng hỏi: Nếu như có ngày ta không yêu chàng nữa thì sao?
Tay Ân Cửu Dạ vòng lấy Mộc Tịch Bắc không khỏi càng gia tăng hơn một chút, con ngươi đen nhánh trong nháy mắt liền lóe ra hồng quang.
Vậy trước tiên ta sẽ giết hết tất cả những người bên cạnh nàng. Ân Cửu Dạ nói làm cho trong lòng Mộc Tịch Bắc căng thẳng, nếu như đặt ở lúc trước, hắn nhất định sẽ không trả lời như vậy.
Vì sao? Mộc Tịch Bắc khẽ hỏi.
Bởi vì như vậy thế giới của nàng liền chỉ có một mình ta, yêu hoặc là hận đều chỉ có thể là ta, nếu như không thể yêu vậy thì hận đi, bi hoan hỉ nhạc đều là nàng cho, ta vẫn luôn nguyện ý. Ân Cửu Dạ nhàn nhạt mở miệng.
Khóe mắt của Mộc Tịch Bắc có chút ướt át, cũng không dám dễ dàng ưng thuận hứa hẹn, chỉ là nhắm lại hai con ngươi an tĩnh tựa vào trong ngực nam nhân.
Chuyện trên đời này luôn luôn không có định số, sống ở hôm nay, còn không biết ngày mai, làm sao dám nhắc tới chuyện tương lai?
Nếu như một ngày kia, ta phụ chàng, thì chàng cứ giết ta đi. Mộc Tịch Bắc không có mở mắt, nàng biết trên thế giới này có quá nhiều chuyện không xác định, cho dù là nàng lời thề son sắt muốn cùng hắn cùng nhau đi xem tế thủy trường lưu, nhưng cuộc sống chắc chắn sẽ có nguyên do này hoặc là nguyên do kia chia rẽ các ngươi, khi còn sống nàng cho không thể hứa hẹn, nhưng chết rồi thì lại có thể.
Ân Cửu Dạ nhẹ nhàng Ừ. Một tiếng, không nói thêm lời thừa thãi nữa.
Hắn mặc dù trải qua rất nhiều gió tanh mưa máu, nhưng tóm lại không thể cảm nhận được sự thất vọng của nàng đối với thói đời nóng lạnh, có lẽ đối với người bên ngoài mà nói, trên thế giới này tình là một thứ dễ có biến số nhất, nhưng đối với hắn mà nói, sống hay chết đều là nàng.
Bắc Bắc, ta yêu nàng giống thiêu thân lao đầu vào lửa, biết rõ sẽ chết nhưng cũng sẽ không ngừng lại.
Ân Cửu Dạ, chàng thật sự là một tên điên, không, hoặc là một kẻ ngốc, ta chưa bao giờ thấy qua nam tử bướng bỉnh như chàng, làm cho trái tim của ta đều đau đớn theo.
Năm mới rất nhanh liền đi qua, Mộc Tịch Bắc và Ân Cửu Dạ từ đầu đến cuối ở tại Tướng phủ, hưởng thụ cuộc sống phá lệ yên tĩnh, hai người nhàn rỗi vô sự, liền ở trong Tướng phủ tản bộ, thường thường đều là Ân Cửu Dạ lôi kéo nàng đi ở phía trước, Mộc Tịch Bắc đi theo phía sau, nhìn băng trên mặt hồ từng chút một bị hòa tan, nhìn trời chiều từ từ khuất sau ngọn cây, nhìn đàn chim nhạn ngẫu nhiên không biết từ chỗ nào bay về, yên tĩnh lại nhu hòa.
Đến năm mới, hai người cũng không tiếp tục đắp người tuyết như năm ngoái nữa, nhưng Ân Cửu Dạ lại đốt pháo, ánh lửa nổ lốp bốp tỏ rõ một năm mới rốt cục đã đến, giống như xua tan tất cả điềm xấu, phù hộ bọn họ sang năm đại cát đại lợi.
Mộc Tịch Bắc mặc áo lông xù, đứng ở trên bậc thang nhìn nam tử đốt pháo xong liền chạy về bên cạnh mình, hiếm khi nở nụ cười, nhưng chạy về phía nàng lại cười thoải mái, Mộc Tịch Bắc không tự chủ được liền bị hấp dẫn, dừng lại nhìn hình ảnh hắn tươi cười, cũng giương lên khóe miệng, trên mặt tràn đầy nụ cười hạnh phúc.
Có muốn thử một chút không? Ân Cửu Dạ nhìn Mộc Tịch Bắc mở miệng hỏi.
Mộc Tịch Bắc có chút do dự, đối diện với con ngươi đen nhánh của nam nhân vẫn gật đầu.
Ân Cửu Dạ mang theo Mộc Tịch Bắc cầm cây châm lửa, đi tới một cái pháo hoa bên cạnh.
Mộc Tịch Bắc vừa muốn tiến về phía trước, Ân Cửu Dạ lại đột nhiên la lên: Chạy mau!
Mộc Tịch Bắc run rẩy một cái, liền quăng luôn cái pháo hoa kia, ngay cả cây châm lửa cũng thuận tay vứt luôn, dường như bị dọa không nhẹ.
Ân Cửu Dạ cưng chiều nhìn Mộc Tịch Bắc, Mộc Tịch Bắc sững sờ, mới phát giác vừa rồi căn bản còn chưa đốt, đúng là bị nam nhân này lừa gạt.
Trừng mắt liếc hắn một cái, quay người liền bỏ đi, giống như không để ý đến hắn nữa, cánh tay dài của Ân Cửu Dạ chụp tới, trực tiếp phủ lên bờ môi của nữ tử.
Mộc Tịch Bắc có chút đỏ mặt, nhưng cũng không trốn tránh, nhẹ nhàng nhắm hai mắt lại.
Nam tử cẩn thận hôn lấy bờ môi mềm mại của nữ tử, ngửi mùi thơm ngát của nàng, ánh sao đầy trời làm bối cảnh, tựa như một dải Ngân Hà.
Khuôn mặt như yêu tinh của nam tử mị hoặc chúng sinh, môi mỏng đỏ thắm phảng phất có thể nhỏ ra máu, nhưng hai mắt thì lại giống như đứa trẻ nhu thuận, yên lặng, không nhao loạn không ầm ỹ.
Mộc Tịch Bắc vụng trộm mở to mắt nhìn khuôn mặt của nam tử, không khỏi sững sờ ở nơi đó, làn da của Ân Cửu Dạ rất trắng rất trắng, là trắng nhợt do lâu ngày không thấy ánh nắng mặt trời, mặc dù hắn ra ngoài đã hơn một năm, nhưng dường như vẫn chưa phục hồi được.
Phối hợp với hơi thở âm lãnh trầm thấp của hắn, thật giống như yêu tinh đến từ Địa ngục, hút hồn phách con người, làm cho ngươi trầm luân.
Đúng lúc này, pháo hoa trước đó bị Mộc Tịch Bắc không cẩn thận chạm vào lại vô tình bị bén lửa, bốn phương tám hướng bắt đầu phun ra vô số khói lửa, bởi vì không có phòng bị, nên y phục của Ân Cửu Dạ bị đốt ra hai cái lỗ.
Sau đó kịp phản ứng hai người liền bắt đầu nhấc chân nhảy loạn bốn phía, nơi nơi né tránh.
Mộc Tịch Bắc cười như đứa nhỏ không tim không phổi, nếu người nào nhìn thấy, nhất định sẽ bị chế giễu một phen.
Ân Cửu Dạ, chàng thật ngốc! Mộc Tịch Bắc chỉ vào hai cái lỗ bị lửa đốt trên người Ân Cửu Dạ vừa cười vừa nói.
Ân Cửu Dạ nhìn nữ tử cười đến run rẩy hết cả người, một tay kéo nữ tử tới bên cạnh mình, làm ầm ỹ, pháo hoa bởi vì bị ném lung tung, mà rất nhanh liền đốt hết.
Trong viện lập tức yên tĩnh trở lại, bị Ân Cửu Dạ kéo, Mộc Tịch Bắc lảo đảo một cái liền ngã xuống, Ân Cửu Dạ vốn là muốn kéo lấy người, ai ngờ lại dẫm lên váy của Mộc Tịch Bắc, lần này hai người đúng là vững chắc té ngã trên mặt đất.
Chỉ có điều khi té xuống, Ân Cửu Dạ lại nhanh chóng trở mình, bản thân nằm ở phía dưới, cứ như vậy, Mộc Tịch Bắc không có ngã sấp xuống, mà cả người lại nằm đè lên người Ân Cửu Dạ, mơ hồ còn có thể cảm nhận được lồng ngực tráng kiện của hắn.
A a a a! Ta cái gì cũng không nhìn thấy, ta cái gì cũng không nhìn thấy! Sơ Nhất vừa đến đã bắt đầu dắt cuống họng ồn ào, làm bộ muốn đi trở về.
Mộc Tịch Bắc cuống quít đứng dậy, Sơ Nhất thì bị cặp mắt đen của Ân Cửu Dạ nhìn chăm chú một lát.
Sơ Nhất gãi đầu, lại làm như không nhìn thấy ánh mắt lạnh lẽo của Ân Cửu Dạ, tiến đến bên cạnh Mộc Tịch Bắc nói: Bội phục bội phục! Ta thật sự là không ngờ thì ra chủ tử thích ở dưới!
Mộc Tịch Bắc đầu tiên là sững sờ, sau đó liền đỏ bừng mặt, nói không ra lời.
Ân Cửu Dạ thì nguy hiểm trừng mắt Sơ Nhất, một cước liền đạp tới mông Sơ Nhất, Sơ Nhất phản ứng cực nhanh, rất khó làm cho người ta không khỏi nghĩ đến hắn có phải là bị đạp quen, mà lần này học được thông minh, trực tiếp trốn đến sau lưng Mộc Tịch Bắc.
Ân Cửu Dạ sợ làm bị thương Mộc Tịch Bắc, thu hồi chân lại ra tay, đánh qua đánh lại mấy cái, lại bởi vì Sơ Nhất trốn ở sau lưng Mộc Tịch Bắc, nên Ân Cửu Dạ đều không đụng được tới hắn.
Mộc Tịch Bắc nhìn hai người tranh đấu, trong mắt lóe lên một tia giảo hoạt, thừa dịp Sơ Nhất chuyên tâm ứng phó Ân Cửu Dạ, lúc không chú ý, hung hăng dẫm lên chân Sơ Nhất.
Sơ Nhất sơ ý, liền bị Ân Cửu Dạ đá mạnh vào đầu gối, cả người suýt nữa quỳ xuống, đau đến kêu oa oa.
Mộc Tịch Bắc và Ân Cửu Dạ cũng không để ý tới hắn nữa.
Thanh Từ bưng một tô sủi cảo tới, dường như còn nóng, Thanh Từ bưng một hồi liền đem cái tô cho Sơ Nhất, một mặt thổi thổi ngón tay, một mặt vội vàng lấy tay xoa xoa vành tai, hóp lưng lại như mèo, vô cùng đáng yêu, giống như muốn làm dịu một chút đau đớn.
Mộc Tịch Bắc nhìn vành tai đỏ lên, cũng không biết là bị bỏng hay là bị lạnh, chỉ ôn nhu cười cười.
Tất cả mọi người vào phòng, cái bàn không tính lớn, cũng không có đồ ăn gì khác, chỉ có một tô sủi cảo, cho nên rất nhanh sủi cảo liền không còn thừa đến một cái, sau đó mấy người uống hết mấy ngụm rượu, uống đến mặt ửng hồng, cảm thấy rất ấm áp.
Một chén sủi cảo nóng hổi vào trong bụng, cái bàn cũng không có dọn dẹp, mấy người đều không buồn ngủ, nhưng Ân Cửu Dạ lại không muốn hai người Sơ Nhất và Thanh Từ thành bóng đèn, mặt lạnh đuổi hai người đi.
Sau đó hai người liền ngồi ở trên bậc thang, đứng xa xa nhìn trong hoàng thành pháo hoa nở rộ đầy trời, không nói gì.
Mộc Tịch Bắc ngửi thấy mùi rượu nhàn nhạt cũng không biết là trên người mình hay là trên người Ân Cửu Dạ, chỉ cảm thấy hơi say.
Ân Cửu Dạ.
Hử?
Đây là mơ đi.
Ừ.
Không cần tỉnh lại.
Được.
Thật sự sợ có một ngày đột nhiên tỉnh lại, phát hiện hết thảy đều là giả.
Nàng tỉnh ta liền cùng nàng tỉnh, nàng mơ ta liền cùng nàng mơ. Nếu nàng ở trong mơ, thì ta cũng ở trong mơ không tỉnh lại nữa. Ân Cửu Dạ ôn nhu nói.
Ân Cửu Dạ, chàng thật ngốc.
Ừ.
Lần đầu tiên gặp chàng, đúng là dọa ta sợ gần chết, quả thực ta nghĩ rằng chàng muốn ăn ta.
Ân Cửu Dạ ngửi ngửi mùi thơm trên tóc nữ tử, nhẹ nhàng cắn vành tai khéo léo của nữ tử khàn khàn nói: Ta vẫn luôn muốn ăn nàng.
Mộc Tịch Bắc lấy tay đẩy hắn ra, nói một tiếng: Lưu manh! Liền vào trong phòng.
Ân Cửu Dạ nhìn thấy nữ tử chạy trối chết, giương lên khóe môi.
Nhàn nhã hồi lâu, năm mới rốt cục cũng qua, Mộc Chính Đức cuối cùng cũng hoàn thành tất cả công việc, Lão thái phi cũng mang theo nữ quyến trong phủ trở về phủ, dường như hết thảy lại bắt đầu đi vào quỹ đạo.
Mà đáng để nói chuyện lại là, đầu xuân, chuyện đầu tiên bị đưa lên thượng nghị lại liên quan tới sắc lập Thái tử, cho dù Hoàng đế vẫn tiếp tục cản trở, nhưng cuối cùng không thể chậm chạp không lập Thái tử.
Huống chi quyền thế trong tay Mộc Chính Đức càng lúc càng lớn, Hoàng đế lại luôn nhận lấy áp lực rất lớn, đành phải tạm thời chính thức sắc phong Thái tử, mà người được chọn, dĩ nhiên là người có danh vọng cực cao hiện giờ, Ân Cửu Dạ.
Thời gian sắc lập Thái tử được định vào tháng ba, cử hành ở trong cung, đến lúc đó văn võ bá quan sẽ tham dự, chính thức tiến hành đại điển sắc phong.
------ Đề lời nói với người xa lạ ------
Ngày mai ta lại thi cấp bốn.... Đám bạn cùng phòng đều đang đọc sách, còn ta đang gõ chữ. Đây là tốc độ muốn chết nha... Bình luận buổi tối ngày mai hoặc là ngày mốt hồi phục, hazz, cảm giác tê tái vẫn không qua được... Có không. Ta muốn lâm thời ôm hạ chân phật.