Rắn Rết Thứ Nữ

Chương 197 - Chương 134: Thỏi Bạc

Trước Sau

break
Bởi vì Nhiếp chính vương phủ cách hoàng cung không xa lắm, lại ở vào con phố phồn hoa nhất, hơn nữa vệ đội Hoàng gia xuất mã, không ai có thể cản trở, cho nên người Hoàng đế phái đi điều tra Nhiếp chính vương phủ rất nhanh đã trở về.

Thế nào, có điều tra được gì không? Trong mắt Hoàng đế hàm chứa vô vàn chờ mong, nhìn người thủ hạ, giống như nếu hắn dám nói cái gì cũng không tra được, thì Hoàng đế tức thì sẽ phán hắn cái tội làm việc bất lợi, kéo ra ngoài đánh chết.

Hồi bẩm Bệ hạ, ti chức ở trong vương phủ lục soát được mấy rương quan ngân. Thị vệ kia quả nhiên không phụ sự kỳ vọng, thật sự đã ra đồ vật mình cần.

Sắc mặt của Mộc Chính Đức cũng không biểu hiện ra bao nhiêu vui vẻ, cũng không cảm thấy kinh ngạc khi Mộc Tịch Bắc có thể đưa được mấy cái rương này vào Nhiếp Chính Vương phủ, bởi vì ông biết, những thứ ấy cũng là nó đã từng dùng mạng đổi lấy.

Quan ngân? Ngươi xác định chứ? Giọng nói của Hoàng đế khó mà ức chế kích động.

Chính là số quan ngân dùng để cứu tế ạ. Thị vệ kia cũng lộ ra khuôn mặt tươi cười, dường như cũng cảm thấy kết quả này rất tốt, lại hợp tâm ý Hoàng đế, như vậy có lẽ là hắn sắp có cơ hội thăng quan tiến tước rồi.

Triệu Vu Giang sau lưng Mộc Chính Đức khẽ tiến lên một bước, đem tờ giấy trong tay truyền cho Mộc Chính Đức.

Mộc Chính Đức im lặng tiếp nhận, sau đó mở ra tờ giấy bị vò thành một cục, nhìn mấy lời rải rác trên đó, lần nữa bất động thanh sắc thu tờ giấy vào trong tay áo.

Ngũ quốc công đúng lúc đứng đối diện, thời khắc chú ý đến Mộc Chính Đức ông ta tất nhiên là thu hết một màn này vào trong mắt, trong lòng không khỏi xốc lên tinh thần.

Nhiếp chính vương phủ từ trước đến giờ thủ hộ sâm nghiêm, trong bóng tối lại càng có vô số ánh mắt nhìn chằm chằm, Mộc Chính Đức làm thế nào để đưa đồ vào trong vương phủ nhỉ, còn có Mộc Chính Đức thật sự là có chút quá cuồng vọng, vậy mà trực tiếp chống lại An Nguyệt Hằng, lạc đà gầy còn lớn hơn ngựa béo, chẳng lẽ An Nguyệt Hằng thật dễ đối phó như vậy?

Còn có tờ giấy truyền đến trong tay Mộc Chính Đức rốt cuộc viết cái gì? Chẳng lẽ kế hoạch lần này Mộc Chính Đức đã sớm phát giác? Nếu thật sự là như thế, thì Mộc Chính Đức thật đúng là đáng sợ.

Ngũ quốc công vẫn nhớ mãi không quên chuyện tiệm lương thực Kim thị bị hao tổn, vô luận mình có chịu giao cho Hoàng đế hay không, thì thanh danh của tiệm lương thực cũng đã thối nát, chắc hẳn dân chúng cũng không muốn tới nữa, như vậy việc làm ăn liền khó làm.

Bởi vì lương thực có thể nói là đứng đầu trăm nghề, cho nên Ngũ gia tập trung vào lĩnh vực này rất lớn, bây giờ tiệm lương thực bị tổn hại, ít nhất sẽ giảm bớt mất một năm thu nhập của Ngũ gia, thậm chí còn nhiều hơn.

Mà Ngũ quốc công càng lo lắng hơn là chuyện phía sau Kim thị là Ngũ gia, sẽ bị người hữu tâm lôi ra, vậy sẽ trực tiếp ảnh hưởng đến những việc làm ăn khác của Ngũ gia, thối cũng là thanh danh của Ngũ gia, đến lúc đó tổn thất đúng là không thể đo lường.

Mắt thấy sắp đến du xuân mừng năm mới, chính là thời điểm tốt làm ăn thịnh vượng, e rằng Ngũ gia sẽ bị trì trệ đến gần nửa năm.

Sự thật đúng là như Ngũ quốc công suy đoán, Ân Cửu Dạ sớm an bài người, thời khắc đem chuyện trên triều đình cho tản ra ngoài, cam đoan dân chúng từ đầu đến cuối đều có thể nắm được tin tức trực tiếp, cho nên những dân chúng trước đó bao vây trước cửa Tướng phủ trong lúc nhất thời đều không làm ầm ĩ nữa.

Mà những nạn nhân tụ tập ngoài cửa thành, mỗi người trong tay đều bưng một bát cháo, cầm một cái bánh bao, có người thì ngồi ở trên bậc thang, có người thì ngồi lung tung dưới đất, còn có người thì ngồi dựa vào bờ tường, đều vừa ăn vừa nhìn thị vệ thủ thành.

Thị vệ kia rất biết cách nói chuyện, cũng không có làm cao gì, chỉ là bình thường thích khoác lác chút, nhưng lại không có ghét bỏ bọn họ, không có việc gì còn cùng bọn họ nói chuyện phiếm, ngẫu nhiên còn giúp đỡ bọn họ một chút, nếu người nào thật sự bị bệnh không chống đỡ được, hắn sẽ còn tự mình xuất tiền túi tìm đại phu xem bệnh cho người đó luôn.

Cho nên những nạn dân này cũng không làm ầm ỹ với hắn, cũng đều thích nghe hắn nói chuyện, kể một ít tin tức mới nhất trong thành truyền tới, cho dù có đôi khi không phải tin chuẩn xác, nhưng mọi người cũng không có ai trách cứ hắn.

Này, chư vị huynh đệ, ta nói với các ngươi, hiện tại trong thành này đều truyền khí thế ngất trời, việc này đúng là khá phức tạp. Thị vệ thủ thành ngồi xổm ở giữa, xung quanh dần dần vây lại không ít người.

Đại huynh đệ, ngươi mau nói nghe một chút, chúng ta cũng không vào được, rốt cuộc Hoàng Thượng nói thế nào, lương thực và tiền bạc rốt cuộc còn cho chúng ta hay không vậy. Ngưu Đản cắn một miếng bánh bao tuyết trắng, cùng với hắn bẩn thỉu tạo thành chênh lệch rõ ràng.

Ngưu Đản là người hoạt bát, cho nên qua lại nhiều với thị vệ cũng thành quen thuộc, thấy hắn tính tính tốt, cũng không có vẻ kiêu ngạo gì, nên rất hay nói chuyện với hắn.

Ta nói với các ngươi, các ngươi cũng đừng mắng thừa tướng nữa, việc này cũng không phải do Tướng gia đâu. Giọng của thị vệ kia không lớn, còn mang theo vài phần thần bí, nhưng cũng đủ để cho tất cả mọi người ở đây đều nghe thấy.

Không phải Tướng gia phụ trách sao? Chẳng lẽ tiền này không phải bị tướng gia nuốt? Ngưu Đản nghiễm nhiên thành đại biểu, mở miệng hỏi.

Đúng vậy. Đại huynh đệ, ngươi mau nói nghe đi, cũng đừng làm cho chúng ta hàm oan người tốt.

Không ít người đều tán thành, Sơ Nhất đứng ở trên tường thành nhìn phía dưới ầm ỹ, khóe miệng kéo ra một chút ý cười, xem ra chủ tử an bài tên này rất tốt, nếu như trước đó thị vệ này hờ hững với mấy nạn dân, sợ là hiện giờ hắn nói chuyện, thì sẽ có người trực tiếp cầm cục gạch đến nện hắn, chỗ nào còn tĩnh tâm nghe hắn nói nhảm.

Nghe nói việc này còn có mờ ám, các ngươi hẳn cũng đều biết gạo của Kim thị là tốt nhất quý nhất, Tướng gia sợ nhà khác lừa gạt các ngươi, cố ý chọn gạo của Kim thị. Thị vệ kia vẻ mặt đắc ý mở miệng nói.

Kim thị này ta biết. Thỉnh thoảng cũng có mua. Nhưng nếu ngày nào cũng ăn, đúng là không nỡ...

Ta thấy ông địa chủ của thôn chúng ta trước giờ đều ăn gạo của Kim thị, nhưng ta lại chưa được nếm qua, hình như giá tiền có hơi đắt một tí.

Nhà chúng ta thích ăn nhất chính là gạo của Kim thị, gạo kia vừa thơm vừa mềm, ngày lễ ngày tết sẽ luôn kêu ta mua lấy hai cân.

Lương thực của Kim thị so với nhà bên cạnh thì muốn đắt hơn một chút, nhưng cũng không phải lương thực cho hoàng hoàng thân quốc thích dùng, thật ra dân chúng cũng đều được ăn, chỉ có điều dân chúng đều là người lao động, bình thường đều là có thể bớt thì bớt, dù sao dùng số tiền này còn có thể mua được mấy cái bánh bao không nhân, có điều ngày lễ ngày tết, ngược lại cũng sẽ xa xỉ một phen.

Nhưng mà ai biết Kim thị này lại chuẩn bị hai tay, cho Tướng gia nhìn đều là gạo cực tốt, nhưng quay đầu lại bỏ gạo không tốt cho đủ số. Thị vệ kia giận dữ mở miệng.

Hả? Kim thị thật sự là quá đáng! Không ít người đều lòng đầy căm phẫn đứng dậy.

Đi, chúng ta đi tìm Kim thị lý luận đi! Mất công trước kia còn luôn mua gạo của bọn họ, hoá ra là thương nhân lòng dạ hiểm độc a!

Đúng, chúng ta đi đập hắc điếm ấy đi!

Các ngươi nhanh đều thành thật chút đi, sự tình còn chưa hoàn toàn tra ra manh mối, nghe ta nói hết đã. Thị vệ kia gọi lại, những nạn dân này ngược lại cũng đều nghe.

Còn có các ngươi nghe nói số quan ngân kia bị Tướng gia nuốt, vấn đề này cũng là có huyền cơ. Nghe nói là ở trong Nhiếp Chính Vương phủ tìm ra mấy rương quan ngân.... Có vẻ như ngồi xổm có hơi mỏi, thị vệ kia liền đặt mông ngồi trên mặt đất, cũng không sợ một thân binh phù sạch sẽ bị dính bụi đất, vô cùng phóng khoáng tiếp tục mở miệng nói.

Bên này lúc nào cũng thuật lại những tin tức mới nhất trên triều đình, nạn dân và dân chúng trong lúc nhất thời đều không làm ầm ĩ nữa, lại mơ hồ có ý tứ vận sức chờ phát động, giống như nếu cuối cùng xác nhận được là kẻ nào phát rồ tham ô, nhất định sẽ tìm hắn liều mạng một phen, dù sao đây cũng đang ở trên đất tuyết, những nạn dân lại đều mặc áo mỏng, cho nên dân chúng không tính giàu có liền vặn thành một cỗ dây thừng.

Mà trong cung, Hoàng đế sai người mang mấy rương quan ngân điều tra được từ trong Nhiếp Chính vương phủ lên trên đại điện, thị vệ rất nhanh lĩnh mệnh, mang lên đến năm cái rương.

Mọi người đều ghé mắt, nhìn về phía năm cái rương kia, mỗi cái đều là rương lớn sơn gỗ lim, phía trên đều là khóa đầu sư tử kim sắc, xung quanh rương là hoa văn điêu khắc phỏng kim, rất là khí thế.

Từng rương được người thị vệ dùng đòn màu đỏ mang lên trước mặt Hoàng đế, cho dù động tác của thị vệ rất nhẹ, nhưng lúc rương chạm vào mặt đất, vẫn phát ra tiếng vang không nhỏ, dường như mơ hồ còn có thể cảm nhận được chấn động, đủ để thấy độ nặng của mỗi rương.

An Nguyệt Hằng nhìn mấy rương quan ngân này, ánh mắt sâu thẳm, nhưng trong lòng thì sinh ra một cỗ cảm giác nguy hiểm, Nhiếp Chính vương phủ từ trước đến giờ sâm nghiêm, rốt cuộc Mộc Chính Đức làm thế nào đưa được mấy rương này vào trong vương phủ, chẳng lẽ nói trong vương phủ đã bị Mộc Chính Đức cài người? Xem ra trở về phải quét sạch một phen mới được.

Thứ hai An Nguyệt Hằng cũng không dò ra tâm tư của Mộc Chính Đức, chẳng lẽ là muốn giá họa mình tham ô quan ngân chẩn tai, nhưng mà dù vậy, dường như An Nguyệt Hằng vẫn không thể chứng minh được tình huống sổ sách không đúng.

Còn nữa chính là số bạc này đến kỳ quái, tiệm lương thực Kim thị là dưới cờ Ngũ gia, nhưng Công bộ thị lang Phương Tỉnh cũng chân chân chính chính thanh toán tiền bạc cho tiệm lương thực Kim thị, nhưng quan ngân tới tay tiệm lương thực Kim thị cũng không ít, như vậy số bạc mà Mộc Chính Đức phóng tới trong phủ mình lại từ đâu mà đến?

Chẳng lẽ nói, vì giá họa cho mình, mà Mộc Chính Đức lấy luôn số bạc còn lại trong tay, nhưng mà như vậy cũng không thể mang đến cho Mộc Chính Đức lợi ích gì, cho dù là giá họa cho mình, cuối cùng Mộc Chính Đức bỏ không ra số bạc này cũng là tốn công vô ích, rốt cuộc Mộc Chính Đức suy nghĩ cái gì?

Không thể không nói, đầu óc của An Nguyệt Hằng khá thông minh, trong thời gian ngắn cũng đã phân tích tới gần chân tướng sự tình, chỉ đáng tiếc tâm tư Mộc Chính Đức quả thật có chút quỷ bí, nên nhất thời An Nguyệt Hằng cũng đau đầu không đoán không ra ông muốn làm cái gì.

Chỉ là chuẩn bị cho trường hợp xấu nhất, An Nguyệt Hằng đã nghĩ kỹ để người trong phủ ra nhận tội danh này, kéo mình ra ngoài, tóm lại trong phủ có không ít người tùy tùng hết hi vọng về người nhà, chắc chắn sẽ có người nguyện ý gánh tội thay chính mình, trùng hợp mình nuôi những người này, còn có chút dùng tốt, đây đúng là không thể tốt hơn.

An Nguyệt Hằng ở trong lòng tính toán, nếu như có thể thay mình chống được tội danh này, ít nhiều cũng phải là một nhân vật có quan hàm không thấp, nghĩ đi nghĩ lại, trong mơ hồ đã chọn ra được một người.

Đem sự tình đại khái lướt qua trong đầu một lần, trái tim An Nguyệt Hằng lúc này mới thoáng buông xuống, lúc này mới lần nữa nhìn chăm chú tình hình trên điện.

Đem mở rương ra. Hoàng đế nói với thị vệ.

Ánh mắt của mọi người cũng đều rơi vào trên cái rương, dường như đang suy tư bước tiếp theo Mộc Chính Đức và An Nguyệt Hằng sẽ đi như thế nào.

Khóa đầu sư tử bị mở ra, từng nắp rương cũng được mở rộng, từng dãy bạc thỏi chỉnh chỉnh tề tề, ở dưới ánh đèn đại điện lóe ra hào quang chói mắt, không ít người nuốt một ngụm nước bọt, trong mắt lóe lên một tia tham lam.

Tuy nói số tiền qua tay còn hơn xa so với số này, nhưng phần lớn là ngân phiếu, không thể làm cho người ta đạt tới loại rung động này, loại rung động đánh sâu vào thị giác như vậy, chỉ có vàng ròng bạc trắng mới có thể mang đến, dù là số lượng ngân phiếu gấp mười cũng không thể làm được.

Hoàng đế liếc mắt ra hiệu cho Vương công công ở bên cạnh, Vương công công liền tiến lên lấy ra hai thỏi bạc, sau đó hai tay nâng đến trước mặt Hoàng đế.

Hoàng đế nhìn kỹ niên hiệu trên thỏi bạc, xác định là số quan ngân dùng để chẩn tai, dùng tay lơ đãng tung lên, không có mở miệng.

Chúng đại thần nhìn thấy hành động của Hoàng đế, sau đó cũng tự động lấy ra hai thỏi bạc để xem xét.

An Nguyệt Hằng cũng như vậy, nhưng hắn không hề động, trực tiếp liền có người lấy thỏi bạc tới, đưa cho hắn.

An Nguyệt Hằng mân mê thỏi bạc trên tay, giống Hoàng đế cẩn thận tra xét niên hiệu, cuối cùng thần sắc không rõ lấy tay vuốt vuốt.

Mộc Chính Đức cũng không ngoại lệ, Triệu Vu Giang giao thỏi bạc trong tay cho Mộc Chính Đức, sau đó lùi trở về.

Mộc Chính Đức không hành động như người khác, nhìn cũng không nhìn, chỉ là cầm thỏi bạc ở trong tay, xoay đi xoay lại.

Ngũ quốc công thì tức đến hổn hển, xem ra chuyện của tiệm lương thực Kim thị đúng là giẫm ông một phát đau, nhưng đến bây giờ ông vẫn chưa nghĩ ra, rốt cục Mộc Chính Đức muốn hát màn gì.

Bạc trong tay cũng không thấy có kỳ lạ gì, Hoàng đế dường như cũng đang suy nghĩ sau chuyện này phải đi như thế nào, dù sao chuyện này càng ngày càng phức tạp, Mộc Chính Đức cũng không chứng minh được mình không liên quan đến chuyện sổ sách, bây giờ lại kéo theo cả An Nguyệt Hằng, chuyện này có thể phải cẩn thận suy nghĩ một phen.

Ngũ quốc công trước hết lên tiếng: Tướng gia, cho dù số bạc này tìm ra từ phủ Vương gia, nhưng ngài vẫn không đưa ra một lời giải thích hợp lý, vì sao số bạc tính chung so với trên sổ sách lại nhiều hơn như vậy.

Lần này, ánh mắt của An Nguyệt Hằng cũng rơi vào trên người Mộc Chính Đức, Mộc Chính Đức cũng không lo lắng, cười mà như không cười nói: Quốc công đại nhân không mời Vương gia giải thích vì sao số bạc chẩn tai lại xuất hiện ở trong phủ Vương gia à?

Lời này vừa ra, Mộc Chính Đức đã đánh ra ký hiệu đối lập, không cần suy nghĩ nhiều, hắn chính là người làm trái lại, đầu mâu chỉ thẳng An Nguyệt Hằng.

Vi thần không biết số bạc chẩn tai này sao lại đến vương phủ, có điều trăm họ chịu khổ, đều là do vi thần thất trách mang đến, cho nên vi thần nguyện ý chịu tội. An Nguyệt Hằng bình tâm tĩnh khí mở miệng nói.

Cùng yên tĩnh lúc trước tạo thành chênh lệch rõ ràng, việc An Nguyệt Hằng tự nguyện lãnh phạt, ngược lại hạ thấp bất lợi cho hắn.

Lúc mọi người ở đây nghị luận ầm ĩ, một nam tử lại đột nhiên lảo đảo từ trong đám người ngã ra ngoài.

Hoàng đế nhìn nam tử kia, con ngươi tĩnh mịch, dường như đã nghĩ đến hắn là bị lôi ra để gánh tội thay An Nguyệt Hằng, trong lúc nhất thời lại phát tiết nổi giận đến trên người tên kia: Trước điện thất lễ, ngươi là muốn làm gì?

Người đẩy tên nam tử kia ra mở miệng nói: Khởi bẩm bệ hạ, Ngô Hán chính là ở tại Nhiếp Chính vương phủ, may mắn lúc trước được Vương gia bố thí một miếng cơm ăn, nhưng mà ai có thể ngờ, vậy mà đột nhiên bắt đầu lòng tham không đáy, vừa rồi thần nghe thấy chính hắn nói thầm thật xin lỗi Vương gia, vì thế liền cẩn thận nghe ngóng.

Vừa nghe, mới biết được số quan ngân đó là hắn giấu ở Nhiếp Chính vương phủ!

Hoàng đế nhìn người bị đẩy ra làm con dê thế tội, không cho sắc mặt tốt: Ngô Hán, hãy thành thật khai báo đi!

Ngô Hán run run rẩy rẩy, trong lòng nhịn không được nói, sớm đã biết mình tiếp tục lưu lại nơi đó, nhất định sẽ trở thành người gánh tội thay cho An Nguyệt Hằng mà.

Ngô Hán một mạch nhận toàn bộ tội danh, nói số bạc này là hắn cấu kết với tiệm lương thực Kim thị đạt được, chia của mà đến, lại còn có sức lực trả đũa, lần nữa kéo Mộc Chính Đức vào.

Ngô Hán, ngươi thật đúng là gan to bằng trời a, ngay cả bạc chẩn tai cũng dám đánh chủ ý! Hoàng đế trợn mắt nhìn, trong giọng nói vậy mà hiện ra mấy phần uy nghiêm.

Ngô Hán sắc mặt như tro tàn, có điều cũng không phản kháng, dường như chỉ còn chờ Hoàng đế ra lệnh một tiếng, lôi đi chém.

An Nguyệt Hằng rốt cục lại mở miệng nói: Khởi bẩm bệ hạ, là vi thần sơ sẩy, Ngô đại nhân là vi thần mang đến, nhưng hôm nay phát sinh loại chuyện này, vi thần lại không khuyên can Ngô đại nhân, thật sự là thẹn trong lòng, mong rằng Bệ hạ trách phạt.

Hoàng đế sắc mặt không tốt, An Nguyệt Hằng chẳng qua là nói lời khách sáo thôi, bây giờ có người xuất hiện thừa nhận việc này là mình gây nên, không liên quan đến An Nguyệt Hằng, cho dù Hoàng đế muốn bắt cái đuôi của hắn, nhưng vẫn bị hắn trượt đi.

Xin hỏi Ngô đại nhân, mỗi thỏi ngân lượng tổng cộng có bao nhiêu lượng, và mỗi một rương thỏi bạc thì cỡ khoảng bao nhiêu? Mộc Chính Đức cười như không cười mở miệng hỏi.

Ngô Hán đầu tiên là sững sờ, sau đó mắt nhìn An Nguyệt Hằng, tùy tiện nói ra một con số, cũng may không chênh lệch bao nhiêu.

Cũng không lâu lắm, Hoàng đế liền hạ lệnh kéo Ngô Hán ra ngoài đánh chết, mà sau khi An Nguyệt Hằng tìm được người thay thế, rốt cục xem như thở phào nhẹ nhàng một hơi.

Đáng tiếc tiệc vui chóng tàn, Mộc Chính Đức lại không đúng lúc mở miệng lần nữa: Khởi bẩm Bệ hạ, vi thần cảm thấy thỏi bạc này có vấn đề.

Nói nghe một chút. Hoàng đế vẫn luôn chờ Mộc Chính Đức mở miệng, nếu không thật đúng là không biết nên tiếp tục như thế nào nữa.

Vi thần luôn cảm thấy thỏi bạc này hình như nặng hơn so với bình thường, dùng tay tung lên cũng cảm thấy không đúng. Mộc Chính Đức thấy quỷ thế tội đã chết, lúc này mới lên tiếng, cũng là ném ra một quả bom nặng ký.

Đông đảo đại thần cầm ngân lượng bắt đầu lặp đi lặp lại ước lượng thỏi bạc trong tay, khoan hãy nói, thật đúng là phát giác chỗ không đúng, luôn cảm thấy thỏi bạc này hình như nặng hơn bạc thường một chút.

Sắc mặt của Ngũ quốc công và An Nguyệt Hằng rốt cục khó nhìn đi, trong mắt mang theo một tia phẫn hận, Mộc Chính Đức thật sự là đa dạng chồng chất, điểm này, bọn họ xác thực không ai ngờ được.

Hoàng đế nghe xong, liền cũng rõ ràng mấu chốt của vấn đề, tìm thợ tới, tốn không ít sức, cuối cùng cũng tách được thỏi bạc ra, nhưng mọi người vừa nhìn thấy, lại tức thì choáng váng, bởi vì ở trong thỏi bạc lại là một cục sắt khá lớn!

------ Đề lời nói với người xa lạ ------

Cộng thêm một vạn tối hôm qua, hôm qua ta hết thảy gõ một vạn năm. Hộc máu... Huhu, xin sự an ủi, các bảo bối trong nhóm~ số nhóm đã được đặt trong bản tin rồi...
break
Tán Tỉnh Chàng Cảnh Sát Hình Sự
Sắc, Sủng, Nữ Cường
Chỉ Mê Đội Trưởng Đội Bóng Rổ
Ngôn tình Sắc, Sủng, Nữ Cường
Cô Giáo Đừng Chạy
Ngôn tình Sắc, Sủng, Nữ Cường
Trước Sau

Báo lỗi chương

Ngôn tình sắc Đam mỹ sắc