Rắn Rết Thứ Nữ

Chương 173 - Chương 110: Hoàn Toàn Đảo Điên

Trước Sau

break
Bệ hạ... Dưới hố bẫy vậy mà lại truyền đến một giọng nói, không khỏi làm cho mọi người giật nảy mình, thậm chí còn nghĩ rằng có phải mình xuất hiện ảo giác, cho nên nghe lầm hay không.

Bệ hạ, thần thiếp có thể chứng minh đêm qua Ninh tần muội muội vẫn luôn ở nơi này. Giọng nói dưới hố bẫy lại tiếp tục truyền đến.

Hoàng đế nhướng mày: Người nào ở phía dưới?

Thị vệ kia bước nhanh tới trước một bước mở miệng nói: Hồi bẩm Bệ hạ, là Ngũ phi nương nương, đêm qua Ngũ phi nương nương và Ninh tần nương nương cùng nhau rơi xuống hố, lúc Bệ hạ đến ti chức chỉ mới cứu được Ninh tần nương nương lên.

Còn không mau cứu người! Hoàng đế cả giận nói với thị vệ.

Mấy người lập tức lại bận rộn, cẩn thận dùng dây thừng kéo Ngũ Y Nhân lên.

Lúc Ngũ Y Nhân được cứu lên, cũng đã mất đi vài phần đoan trang của ngày xưa, có chút chật vật không chịu nổi, không giống Ninh tần trước khóc lóc kể lể với Hoàng đế, mà sau khi Ngũ Y Nhân đi lên chuyện thứ nhất lại lảo đảo đi đến bên người Ninh tần, giận giữ không thôi mở miệng nói: Ninh tần muội muội, chuyện cho tới bây giờ, muội rốt cuộc còn muốn giúp đỡ nàng ta giấu diếm tới khi nào! Chẳng lẽ muội muốn vì nàng ta mà làm cho Bệ hạ mãi hiểu lầm muội!

Mọi người bị một màn bất thình lình làm cho mơ hồ, gia chủ Tề gia gia ở một khắc nhìn thấy Ngũ Y Nhân, liền sâu sắc nhận ra sự tình lần này đã bại lộ, một trái tim treo lên cao cao.

Ngũ phi, ngươi đang nói bậy bạ gì đó? Ngươi có thể chứng minh từ đêm qua đến giờ Ninh tần và ngươi vẫn luôn ở cùng nhau? Và vì sao các ngươi lại rơi xuống hố bẫy chứ? Hoàng đế trong lúc nhất thời chỉ cảm thấy như lọt vào trong sương mù, suýt nữa bị xoay mơ màng.

Mộc Kiến Ninh vẫn quay đầu qua chỗ khác, nhìn cũng không thèm nhìn Hoàng đế, nước mắt tràn mi mà ra, tựa như hai dòng suối nhỏ uốn lượn.

Ngũ Y Nhân cắn răng một cái, mở miệng nói với Mộc Kiến Ninh: Ninh tần muội muội, tỷ tỷ cần phải nói chuyện này ra, có một số người cần phải nhận trừng phạt, muội một lòng che chở cho nàng, nhưng người nhà của nàng lại cắn muội không thả đấy!

Kiên nhẫn của Hoàng đế đã không còn thừa bao nhiêu, cũng may Ngũ Y Nhân dường như đã đoán ra tâm tư Hoàng đế, đầu nâng lên, mang theo vài phần ngạo khí mở miệng nói: Khởi bẩm Bệ hạ, hôm qua Ninh tần muội muội vội vàng cáo biệt Vĩnh Dạ quận chúa, chính là nhìn thấy trong rừng cây có một bóng người, mà bóng người này không phải người khác, chính là Tề phi nương nương, cho nên Ninh tần muội muội liền nhịn không được đi theo, mà thiếp thân thì nhìn thấy Tề phi có hành vi khả nghi, cho nên một đường đi theo, thẳng đến trong rừng cây này, lại gặp phải Ninh tần muội muội.

Ngươi nói cái gì? Tề phi! Hoàng đế thật sự nghĩ mãi mà không rõ chuyện này rốt cuộc là như thế nào, làm sao lại liên quan đến cả ba phi tử của mình, xem ra đêm qua không chỉ có một mình Ninh tần, mà ngay cả Ngũ Y Nhân và Tề phi cũng không ở trong doanh trướng của mình, mấy cung tỳ này thật sự là to gan lớn mật, ngay cả chuyện lớn như vậy cũng không có ai báo cáo với ông, quả thực là không coi vị Hoàng đế như ông ra gì!

Phải, trước đó thiếp thân phát hiện Tề phi có hành vi khả nghi, ôm một bao hành lý liền chạy vào trong rừng cây, một đường còn trốn tránh, nên liền đi theo, thẳng đến ở trong rừng cây phát hiện Ninh tần muội muội cũng đi theo, hai người bọn thiếp liền kết bạn đi theo, nhưng lại nhìn thấy Tề phi đang gặp riêng một nam nhân, thậm chí chuẩn bị bỏ trốn, hai người bọn thiếp đang muốn tiếp tục đuổi theo xem rõ ngọn ngành, nhưng lại trời đất xui khiến lọt vào hố bẫy này. Ngũ Y Nhân vẻ mặt nghiêm túc, khiến cho người ta không thể không tin lời nàng nói chính là sự thật.

Ngươi nói là Tề phi! Hoàng đế hỏi ngược lại.

Ngũ Y Nhân gật gật đầu: Đúng vậy, thiếp thân và Ninh tần muội muội đều thấy rất rõ ràng, Tề phi và tên nam nhân hình như đi xuống từ con đường nhỏ của đỉnh núi này, sau đó cưỡi ngựa rời đi, mà đối với nghi ngờ của Tề đại nhân rằng Ninh tần muội muội có phải là sáng nay mới trở về hay không, thiếp thân cũng có thể cam đoan, đêm qua thiếp thân và Ninh tần muội muội vẫn luôn ở cạnh nhau, sau khi hai bọn thiếp bị té xuống hố bẫy, Ninh tần muội muội liền bị đụng đến hôn mê, mà thiếp thân sau một lát chiếu cố nàng, cũng cảm thấy lực bất tòng tâm, liền cũng mê man.

Vương Thuận Minh, lập tức đi tra cho ta đêm qua Tề phi ở đâu! Sắc mặt Hoàng đế đen có thể so với đáy nồi.

Gia chủ Tề gia dường như đã ý thức được sự tình không tốt, thậm chí vượt xa khỏi tưởng tượng của ông, người vừa mới phái đi đã trở về, nói với ông Tề phi căn bản không ở trong doanh trướng, điều này không khỏi làm ông cảm thấy cực kì bất an.

Tề Huy dường như vẫn không cam lòng: Ngũ phi nương nương, ngài thật sự là ngậm máu phun người! Nếu như Ninh tần thật sự nhìn thấy muội muội ta, vì sao trước đó nàng ta không nói ra nguyên do, lại chỉ trầm mặc.

Mộc Kiến Ninh hợp thời cười, mang theo vài phần bi thương, một đôi đôi mắt đẫm lệ nhìn Hoàng đế, mở miệng nói: Thứ nhất, ta vốn cho rằng trong tay ta không có bằng chứng, cho dù Bệ hạ nhìn thấy ta cũng chưa chắc có thể tin ta, thứ hai, ta nghĩ dù sao cũng là một chuyện ám muội, nếu như truyền ra ngoài, sẽ có hại đến anh minh của Bệ hạ, cho nên ta nguyện ý chịu đựng ủy khuất này. Thiếp thân nghĩ Bệ hạ nhất định sẽ tin tưởng thiếp thân, nhưng ai biết Bệ hạ lại hoài nghi thiếp thân như thế, đây thật sự khiến cho lòng thiếp đau như đao cắt.

Mộc Kiến Ninh cắn môi, gian nan phun ra từng chữ, khiến không ít lão giả ở đây đều cảm thấy Mộc Kiến Ninh đúng là một phi tử có lòng lo lắng cho Hoàng đế, thậm chí còn không để ý trong sạch của mình mà nguyện ý bảo toàn mặt mũi của Hoàng đế, thật sự là bội phục.

Hoàng đế sững sờ, nhìn khuôn mặt lê hoa đái vũ kia, trong lòng đau xót, ông thật sự không ngờ nàng lại nghĩ như vậy, càng không ngờ nàng không chịu giải thích thứ nhất là vì bảo toàn mình, thứ hai là vì oán hận mình không tín nhiệm, đang giận lẫy mình.

Trong lúc nhất thời, Hoàng đế có chút xấu hổ, dù sao trước đó mình đều đem tất cả lửa giận phát tiết ở trên người Ninh tần, xem nàng là người yêu đương vụng trộm với Thái tử, bây giờ lại quay ngược an ủi Mộc Kiến Ninh, cái này không khỏi làm cho Hoàng đế cảm thấy khá mất mặt.

Mộc Kiến Ninh lau khô nước mắt, hai mắt đã mất đi hào quang ngày xưa, mở miệng nói với Hoàng đế: Bệ hạ, trong cung mọi việc phức tạp, lòng người khó lường, Kiến Ninh qua thật sự là rất gian nan, mặc dù thiếp còn trẻ, nhưng lòng thiếp cũng đã mệt mỏi, sau khi chuyện này kết thúc, thiếp nguyện cắt tóc làm ni cô, còn xin Bệ hạ thành toàn!

Hoàng đế nghe xong, tròng mắt đều muốn trừng ra, ông chẳng thể ngờ được tính tình Mộc Kiến Ninh lại mạnh mẽ như vậy, liền trầm giọng mở miệng nói: Ngươi cứ ở trong cung, Trẫm sẽ không ân chuẩn cho ngươi xuất gia đâu!

Mộc Kiến Ninh lại thê thảm cười nói: Thiếp thân biết Bệ hạ đang nghĩ gì, Bệ hạ nhất định là nghĩ chỉ là oan uổng thiếp thân thôi, thiếp thân làm như vậy không khỏi có chút chuyện bé xé ra to, nhưng mà Bệ hạ làm sao hiểu được, thiếp khổ sở chính là Bệ hạ hoài nghi cùng không tín nhiệm, thiếp từng một lần cho rằng Bệ hạ yêu thiếp, thời gian Bệ hạ làm bạn ở bên cạnh thiếp là tốt đẹp như vậy, mỗi một giờ mỗi một phút, đều khắc sâu ở trong đầu của thiếp, nhưng tới hôm nay thiếp mới phát hiện, thì ra thiếp cũng chỉ là một nữ nhân bình thường của Bệ hạ thôi, hậu cung Bệ hạ giai lệ ba ngàn, không chiếm được tình yêu của Bệ hạ, kiếp này Kiến Ninh sẽ không bước vào hồng trần nữa!

Mộc Tịch Bắc nhìn vẻ mặt thê thảm bi thương của Mộc Kiến Ninh, ý cười bên môi nhịn không được sâu hơn, Mộc Kiến Ninh thật sự rất biết diễn trò, quả thực có thể dùng trên lô hỏa thuần thanh để hình dung, mặc dù mình đã sớm báo mọi chuyện cho nàng, thậm chí còn cẩn thận dạy bảo nàng phải biểu hiện ra sao, nhưng mà vở tuồng này của nàng, thật sự là vượt quá dự liệu của mình.

Hoàng đế nhất thời bị vây ở bên trong khiếp sợ, Mộc Kiến Ninh nói một phen mang đến cho ông rung động thật lớn, ông luôn cho rằng, những nữ nhân này đều là quân cờ quyền thần xếp vào bên cạnh mình, giấu trong lòng mục đích khác nhau, tranh quyền đoạt thế, trèo cao giẫm thấp, nhưng hôm nay nữ tử cực giống mẫu thân mình, lại nói với mình là nàng yêu mình, bởi vì nàng cảm thấy mình không yêu nàng, nàng thậm chí còn muốn cắt tóc đi tu, không thể không nói, điều này thật sự khiến ông rất cảm động.

Mà Ngũ Y Nhân quỳ gối ở một bên thì siết chặt nắm đấm, lúc Mộc Tịch Bắc tìm tới nàng chỉ nói với nàng, chỉ cần nàng chịu hỗ trợ, thì sẽ trợ giúp nàng vặn ngã Tề phi, nhưng ai ngờ được, nàng ta còn muốn lợi dụng cơ hội này nâng Mộc Kiến Ninh đi lên, thật sự là đáng hận.

Có điều chuyện cho tới bây giờ, nàng nhất định phải giúp đỡ Mộc Kiến Ninh triệt để giải quyết Tề phi, nếu không ngày sau ở trong hậu cung, Ninh tần được sủng ai, còn có một Tề phi kiêu ngạo, tình cảnh của nàng sẽ càng thêm gian nan.

Là Trẫm hiểu lầm nàng, đừng nói lời ngốc nghếch nữa, Trẫm đương nhiên là yêu nàng. Hoàng đế kéo Mộc Kiến Ninh vào trong ngực của mình.

Mộc Kiến Ninh bị đau, trong mắt lóe lên một tia ngoan ý, nam nhân này làm gì yêu mình chứ, nếu không vì sao trên chân của mình rõ ràng đã chảy máu, ông ta lại không chú ý chút nào.

Mộc Chính Đức hợp thời mở miệng: Nương nương không cần lo lắng, Bệ hạ chính là bởi vì yêu nương nương tha thiết, mới có thể tức giận khi nghĩ nương nương tư thông cùng người, chính cái gọi là yêu càng sâu trách càng nhiều, cho nên nương nương hoàn toàn không cần để tâm, đáng lý phải cảm thấy cao hứng mới đúng.

Hoàng đế ném ánh mắt tán thưởng nhìn Mộc Chính Đức, một mặt phụ họa: Đúng thế, đúng thế, đều là Trẫm không hiểu khổ tâm của nàng, thậm chí còn oan uổng nàng, trong lòng Trẫm thật sự là áy náy không thôi, trong đám nữ nhân hiện giờ, còn có ai hiểu rõ lý lẽ hơn nàng, làm cho người ta an tâm chứ.

Trong mắt Ngũ Y Nhân lóe lên vẻ tức giận, nàng lần này mặc dù là xử lý Tề phi, nhưng cuối cùng lại làm đồ cưới cho Mộc Kiến Ninh, Mộc Tịch Bắc thật đúng là khó đối phó, vậy mà triệt để lợi dụng nàng không sai chút nào.

Mộc Kiến Ninh thấy tốt liền thu, ngẩng đầu nhìn Hoàng đế hỏi ngược lại: Thật sao?

Hoàng đế gật đầu nói: Đương nhiên, lời Trẫm đã nói khi nào là giả? Đợi lần này hồi cung, Trẫm sẽ sắc phong nàng làm Ninh phi.

Lời này vừa nói ra, trong lòng các đại thần đều vang lên một hồi trống, nhưng cũng không ai mở miệng nói gì, bởi vì bọn họ hiểu được, trong hậu cung cũng sắp đổi trời rồi.

Hậu cung và triều đình chưa bao giờ là hai cá thể độc lập tồn tại, cho nên nếu lần này Tề phi đổ, Ninh tần thượng vị, như vậy cũng liền mang ý nghĩa hôm nay sẽ phải biến đổi hơn mấy lượt, thủ hạ Mộc Chính Đức nhịn không được giơ ngón tay cái với Mộc Chính Đức, Mộc Chính Đức đưa Ninh tần vào trong cung thật sự là lựa chọn cao minh, con đường tấn thăng so với Tề phi và ngũ phi còn nhanh chóng hơn nhiều.

Mộc Tịch Bắc nhếch miệng không có lên tiếng, kỳ thật chuyện này cũng không khó, chỉ cần bắt lấy một cái mấu chốt, đó chính là khiến Hoàng đế cho rằng Mộc Kiến Ninh yêu ông ta, không vì quyền thế không vì tiền tài, chỉ vẻn vẹn là nam nhân này, điều này sẽ khiến cho Hoàng đế có sự đối đãi khác biệt với Mộc Kiến Ninh.

Sắc mặt Tề Huy xanh mét, mọi chuyện sao lại thế này, trước đó rõ ràng là Ninh tần yêu đương vụng trộm, sao chỉ mới chớp mắt đã biến thành muội muội của mình, hơn nữa Ninh tần đáng chết lại còn được tấn thăng, điều này thật sự là không thể tưởng tượng nổi.

Sắc mặt Tề Túc cũng rất khó coi, nhìn về phía Mộc Tịch Bắc ánh mắt có chút phức tạp, mơ hồ cảm thấy có chút giống một người, nhưng thật sự nghĩ không ra khi nào thì gặp qua một nữ tử tàn nhẫn như vậy.

Tề Huy chuyển ánh mắt qua, thấy được tờ giấy trên mặt đất, mở miệng nói: Bệ hạ, thần có một chuyện không rõ.

Nói.

Nếu như Ninh tần nương nương thật sự chứng kiến Tề phi yêu đương vụng trộm cùng người bỏ trốn, vậy bức chân dung vẽ Thái tử là thế nào? Mong rằng Ninh tần nương nương giải đáp cho. Tề Huy mơ hồ mang theo vài phần chờ mong, tranh này là mình mua được cung nữ Ninh tần đặt ở bên dưới nghiên mực của nàng ta, cố ý lộ ra một góc để cho người ta phát giác.

Sắc mặt Hoàng đế cũng cứng đờ, Tề Huy không nói, ông suýt nữa cũng đã quên mất chuyện này.

Một trận gió thổi qua, thổi bay tờ giấy có chút nhăn nhúm, lại trực tiếp thổi tới trước mặt Mộc Tịch Bắc.

Ánh mắt của mọi người đều nhìn về phía bức chân dung kia, tiện thể nhìn luôn đôi giầy song châu màu lam điểm đầy thủy tinh này.

Mộc Tịch Bắc xoay người nhặt bức họa trên mặt đất lên, cẩn thận ngắm nghía, không nói gì.

Tề Huy không buông tha mở miệng nói: Nếu như thật sự Tề phi yêu đương vụng trộm, bức tranh này lại phải giải thích thế nào! Chẳng lẽ Ninh tần ngươi là muốn giá họa cho người Tề gia ta!

Mộc Kiến Ninh lúc này cũng mở miệng nói: Tranh này là trong một lần ta đi bái phỏng Tề phi nương nương đúng lúc vô tình nhìn thấy, thấy nương nương vậy mà giấu diếm chân dung Thái tử,tâm thấy không ổn, liền lặng lẽ trộm tranh này đi, về sau Tề phi nương nương phát hiện, nhiều lần tới tìm ta đòi lại, ta nhất thời không biết là nên bẩm báo cho Bệ hạ, hay là nhớ tới tình cảm tỷ muội với Tề phi mà trả lại cho nàng, liền nhiều lần đóng cửa không gặp.

Mấy người cung tỳ lập tức gật đầu nói: Xác thực như thế, Tề phi nương nương nhiều lần xin gặp mặt Ninh tần nương nương, nhưng đều bị nương nương khóe léo từ chối.

Hừ! Ngươi nói thật êm tai, vậy ta cũng có thể nói tranh này chính là ngươi cất giấu, bây giờ muốn đổ oan cho muội muội ta! Tề Huy một tay chỉ vào Mộc Kiến Ninh kêu gào mở miệng.

Gia chủ Tề gia quát lạnh một tiếng: Câm mồm! Đừng nói bậy bạ!

Ngươi. Ngươi thật sự là quá phận! Bây giờ biến mất chính là Tề phi, mà không phải ta! Mộc Kiến Ninh dường như cũng đã không thể nhịn được nữa.

Hoàng đế ngẫm nghĩ nửa khắc, nhưng vẫn bị Tề Huy gieo mầm mống hoài nghi, nhưng không có tùy tiện mở miệng như trước nữa.

Trên sân nhất thời yên tĩnh, đột nhiên lại truyền đến một giọng nữ mềm mại: Bệ hạ, trên bức tranh này rõ ràng đã ghi chú chủ nhân là ai.

Hả? Ghi chú chỗ nào? Hoàng đế có chút ngạc nhiên mở miệng hỏi Mộc Tịch Bắc.

Mộc Tịch Bắc đi lên phía trước, bày bức chân dung ra trước mắt Hoàng đế, ngón tay tinh tế trắng thuần chỉ vào chỗ vẽ sợi tóc của nam tử, mở miệng nói: Bệ hạ mời xem, sợi tóc của Thái tử đều dùng từng sợi chỉ thô màu đen phác hoạ, hãy nhìn hai sợi tóc ở giữa này.

Hoàng đế nhìn theo chỗ mà ngón tay Mộc Tịch Bắc chỉ, không ít đại thần cũng đều chụm lại, ở giữa hai sợi tóc kề nhau, dường như có giấu một hàng chữ nhỏ chi chít màu đen, nhỏ xíu căn bản không thấy rõ là viết cái gì.

Hoàng đế cầm lên bức tranh, giơ cao ở trước mắt, đối ngược ánh sáng, nhìn kỹ, sau đó nhẹ giọng mở miệng đọc: Ân Cửu Hạo tặng cho Tĩnh nhi, mong Tĩnh nhi nhìn tranh nhớ ta.

Ân Cửu Hạo tất nhiên là tục danh của Thái tử, mà tên của Tề phi chính là Tề Tĩnh, này vừa đọc ra thì đã biết chủ nhân tranh này là ai?

Trong mắt Mộc Tịch Bắc mang theo ý cười, tranh này đúng là Tề Huy phóng tới để hãm hại Mộc Kiến Ninh, nhưng mình cũng sẽ không như vậy tiện nghi hắn, liền lặng lẽ tặng thêm một hàng chữ nhỏ ở trên bức tranh.

Mộc Tịch Bắc thấy Hoàng đế đã đọc câu thơ lên, mở miệng nói: Nghe nói mấy năm trước Thái tử đã từng chiếm được một Tây Dương kính, có thể phóng to mọi vật, cho nên mới có thể viết được chữ nhỏ tinh tế như thế.

Mọi người nhịn không được liên tục gật đầu, xác thực, chữ nhỏ như vậy nhìn còn nhìn không rõ, huống chi là viết, cái này cần phải có ánh mắt rõ ràng cỡ nào, nhưng nghe Mộc Tịch Bắc nói, trong tay Thái tử có Tây Dương kính, điều này không khỏi liền làm mọi người tin phục.

Nghiệt tử! Đúng là nghiệt tử! Trong mắt Hoàng đế lóe lên lửa giận, dường như có thể châm lửa tất cả mọi thứ tiếp xúc được.

Tất cả đại thần đều giữ im lặng, biết được vấn đề này tuyệt đối không phải chuyện gì tốt, cả đám đều ẩn nhẫn cúi đầu.

Trong lòng Gia chủ Tề gia thấp thỏm không thôi, chuyện cho tới bây giờ, kế hoạch thế là hoàn toàn sập bàn, Mộc Kiến Ninh đã hoàn toàn rửa sạch bản thân, chớ đừng nói tới chuyện muốn liên luỵ đến trên người Mộc Tịch Bắc.

Trong lòng Mộc Tịch Bắc cười lạnh, rửa sạch bản thân rồi, thì nên đem chậu nước bẩn này hắt về phía Tề gia!

Đúng lúc này, theo tiếng gió gào thét, một công công cưỡi khoái mã vội vàng nhảy xuống, chạy đến trước mặt Hoàng đế mở miệng nói: Bệ hạ, tìm được Tề phi cùng Thái tử rồi!

Lời này vừa ra, lại nhấc lên sóng gió, Gia chủ Tề gia một hơi suýt nữa không đi lên, chẳng lẽ lần này thật sự phải nhìn nữ nhi mình mất đi sao? Không. Không thể...

Còn không mau dẫn người tới cho Trẫm! Hoàng đế mặc dù nổi nóng, nhưng cũng mang theo vài phần mừng rỡ, mặc dù Tề phi hầu ở bên cạnh ông đã nhiều năm như vậy, nhưng mà nói cho cùng, nàng đều là người Tề gia, là địch nhân, bây giờ bị mình bắt được nhược điểm, thật sự là khiến ông không kiềm nén được vui mừng!

Vâng! Công công hai tay ôm quyền, phất tay để cho người ta dẫn người tới.

Mọi người nhìn theo tiếng động, chỉ thấy Tề phi chỉ mặc một cái yếm, trên người đều là dấu hôn xanh đỏ giao thoa, rõ ràng mang theo dấu vết hoan ái, mà Thái tử lại càng chật vật hơn, trên thân thể gầy yếu bị cào ra mấy đường máu tím xanh, đủ để thấy lực đạo mạnh mẽ cỡ nào.

Mộc Tịch Bắc nhíu mày, người của Đông xưởng làm việc đúng là tàn nhẫn, Thang công công làm việc đích thật cũng đáng tin cậy, nhưng hai người thậm chí ngay cả quần áo đều không có mặc, cứ như vậy bị mang đến, điều này không khỏi làm cho Mộc Tịch Bắc có chút kinh dị.

Cẩm Y Vệ Đông xưởng trực tiếp buộc chặt hai người ném tới trước mặt Hoàng đế, gió thu thổi qua, trong không khí mơ hồ tản ra hương vị hoan ái.

Sắc mặt Hoàng đế đã không thể dùng xanh mét để hình dung, tức đến nỗi tiến lên liền đạp cho Tề phi cùng Thái tử một cước: Các ngươi. Các ngươi....Các ngươi đôi cẩu nam nữ này!

Tề phi đã tỉnh táo lại, rõ ràng nhận ra tình cảnh trước mắt, nhìn lại bộ dáng của mình cùng Thái tử bên cạnh, hoảng loạn nước mắt tách tách chảy xuống.

Mọi chuyện tại sao có thể như vậy, làm sao lại biến thành dạng này! Vì sao người cùng Thái tử bỏ trốn lại biến thành nàng, rõ ràng phải là Mộc Kiến Ninh mới đúng a, là sai lầm ở đâu, rốt cuộc là sai lầm ở đâu, nàng làm sao có thể tằng tịu với Thái tử?

Tề phi trừng mắt to như viên bi, bên trong tích tụ nước mắt, mãnh liệt lắc đầu: Không. Không. Không phải như vậy. Bệ hạ. Không phải như vậy, người nghe thiếp thân giải thích. Người nghe thiếp thân giải thích a...

Sắc mặt Thái tử cũng đỏ lên, hắn cũng không biết đây là có chuyện gì, chỉ nhớ đêm qua có người hẹn mình ra ngoài, sau đó mọi chuyện thế nào cũng không nhớ rõ nữa.

Hoàng đế bởi vì một cước kia dùng sức quá mức, cả người ngã quỵ về phía sau, nhanh chóng được thái giám sau lưng đỡ lấy, lúc này mới một lần nữa đứng vững.

Ngươi giải thích? Ngươi giải thích! Ngươi giải thích a! Ngươi giải thích cho Trẫm vì sao ngươi cấu kết với Thái tử, là ngươi muốn làm gì? Hay là Tề gia các ngươi muốn làm gì? Hả? Hoàng đế nghiêm nghị chất vấn.

Toàn bộ đám người Tề gia đều quỳ trên mặt đất: Bệ hạ bớt giận, chúng thần có tội.

Gia chủ Tề gia nặng nề nhắm lại hai mắt của mình, Tuấn nhi lần này sợ là bại rồi, Tề gia cũng thua, hơn nữa thua thương tích đầy mình, mặt mũi hoàn toàn mất hết!

Tề Huy nhìn Tề phi một thân chật vật, thậm chí cả quần áo đều không có mặc, hai mắt đỏ lên, nắm chặt nắm đấm, mang theo vài phần hận ý nghiến răng nghiến lợi nhìn về phía Mộc Tịch Bắc.

Mộc Tịch Bắc hình như sớm có dự liệu, lộ ra một nụ cười khiêu khích với Tề Huy, Tề Huy tức đến nỗi suýt nữa vọt đến, giết chết Mộc Tịch Bắc.

Da thịt tuyết trắng của Tề phi bại lộ ở trong không khí, khiến cho người ta nhịn không được phỏng đoán lên tình hình nàng và Thái tử ân ái.

Tề phi thấy Hoàng đế cho phép mình giải thích, lại thống khổ phát hiện, nàng căn bản không thể giải thích rõ: Thiếp thân thật sự cái gì cũng không biết... Bệ hạ, thiếp thân thật không biết đây là có chuyện gì... Người phải tin tưởng thiếp thân...

Hoàng đế giận dữ, tiến lên lại đá một cước thật mạnh vào lồng ngực Tề phi, Tề phi chỉ cảm thấy ngực kịch liệt đau nhức, tựa như bị thiêu đốt, không tới một lát, liền phun ra một ngụm máu tươi, cả người chật vật lợi hại.

Đôi tiện nhân các ngươi, cẩu nam nữ, gian phu dâm phụ! Cũng dám giấu Trẫm lén lút tư thông, Trẫm sẽ không bỏ qua cho các ngươi! Hoàng đế run rẩy chỉ vào Tề phi và Thái tử, vẻ mặt giận dữ.

Tề phi chỉ cảm thấy đời này của mình vậy là xong, không còn trông cậy vào đâu được nữa, đột nhiên, nàng ngẩng đầu nhìn về phía Mộc Tịch Bắc một thân ngăn nắp, giống như là Công chúa bên trong tháp ngà, trong lòng không khỏi sinh ra mấy phần tự giễu, nhìn mình thì chật vật, nhìn lại nàng thì ngăn nắp, liền có thể biết mình rốt cuộc thua thảm bao nhiêu! Thê thảm bao nhiêu!

Hoàng đế chuyển đầu mâu về phía Thái tử, đứa con trai này, ông mặc dù không cho hắn quá nhiều bảo hộ, nhưng ông lại cho hắn địa vị Thái tử, cho hắn cuộc sống giàu có, vậy mà hắn lại đối xử với mình như thế!

Ngươi thật sự là có tiền đồ! Ngươi để lễ pháp tổ tông ở chỗ nào, ngươi để Trẫm ở chỗ nào! Ngươi nghịch tử, nghịch tử! Hoàng đế lại vung tay tát cho Thái tử mấy cái.

Thái tử bởi vì không chịu nổi lực đạo lớn như vậy, liền té ngã trên đất, lại không biết từ chỗ nào rơi ra một món đồ.

Triệu Vu Giang vừa thấy, nhãn tình sáng lên, lập tức mở miệng nói: Bệ hạ, là Hổ Phù!

Gia chủ Tề gia thân thể chấn động, nhắm chặt hai mắt, không lên tiếng nữa.

Hoàng đế nghe thấy lời của Triệu Vu Giang, lúc này mới chú ý tới bên cạnh Thái tử rớt xuống Hổ Phù, tiến lên hai bước, tự mình nhặt lên, đặt ở trong tay cẩn thận xem xét.

Sắc mặt Tề phi trở nên trắng bệch trong nháy mắt, nhìn về phía Mộc Tịch Bắc trong ánh mắt mang theo tuyệt vọng, nàng ta... Nàng ta lại đem Hổ Phù đặt ở trên người Thái tử... Ha ha ha ha....

Tề phi phát ra tiếng cười bén nhọn, thì ra Tề gia bọn họ vẫn luôn bị thiếu nữ này đùa bỡn ở trong lòng bàn tay, chỉ cần có một cơ hội, thì sẽ lợi dụng đến cực hạn, lần này, Tề gia sẽ bị thương nặng, Tề phi nhắm hai mắt lại, hối hận vạn phần, đúng là nàng liên lụy Tề gia, liên lụy phụ huynh!

Tề phi lúc này mở miệng nói: Bệ hạ, ta và Thái tử tình đầu ý hợp, nhưng ta biết chuyện này thật sự là thiên lý khó dung, cho nên muốn lặng lẽ bỏ trốn, binh phù này là ta trộm từ trong tay ca ca ta, chỉ muốn tương lai có thể có một góc nhỏ để an thân.

Tề Huy một quyền đấm mạnh xuống đất, hắn biết hành động này của Tề phi là ôm hết tội danh, khiến tổn thất của Tề gia xuống đến nhỏ nhất, nếu không bị người đoạt tiên cơ, nói Hổ Phù này thành Tề gia tặng cho.

Như vậy Tề gia thật sự là đưa mình vào tròng, trở thành người trợ giúp Tề phi và Thái tử bỏ trốn, vốn là tội danh muốn giá họa cho Mộc Tịch Bắc, kết quả xoay chuyển một vòng, lại buộc ở trên người nhà mình, Mộc Tịch Bắc tâm tư rốt cục là thâm trầm cỡ nào! Hắn nhất định phải giết nàng! Nhất định!

Tề phi và nhị ca mình liếc nhau, lộ ra mấy phần cười khổ, nàng biết, nếu như nàng không nhận tội danh này, Hoàng đế nhất định sẽ thừa cơ trắng trợn thu hồi binh quyền trong tay Tề gia, Tề gia mấy đời tâm huyết coi như đều uổng phí, mà nàng hiện giờ dù sao cũng đã tẩy không sạch, chẳng bằng lại gánh thêm một nỗi oan, tận lực giảm bớt tổn thất cho Tề gia.

Chỉ là kể từ đó, chính mình sợ là không được chết tử tế, thậm chí đến cuối cùng căn bản sẽ không được táng nhập Hoàng Lăng, cũng có thể nói là chết không có chỗ chôn.

Cho nên, nàng ôm hết tội danh đến trên người mình, thừa nhận mình cùng Thái tử có tư tình, cũng nói ra binh phù là bị mình trộm, như vậy tổn thất của Tề gia có lẽ sẽ giảm bớt.

Mộc Tịch Bắc nháy mắt với Triệu Vu Giang, Triệu Vu Giang gật gật đầu.

Hoàng đế lại mở miệng nói: Nói như vậy, ái phi tốt của Trẫm là thừa nhận có tư tình với Thái tử, cũng không còn muốn giải thích với Trẫm nữa!

Tề phi cắn chặt đôi môi, sắc mặt trắng bệch, mở miệng nói: Phải...

Hoàng đế một cái tát liền quăng xuống dưới, trực tiếp đánh cho mặt Tề phi sưng phù, đám người trong lúc nhất thời đều đối Tề phi nghị luận ầm ĩ, đại khái là mấy câu kiểu như không tuân thủ nữ tắc, dâm đãng vô sỉ, câu dẫn Thái tử vân vân, thậm chí người có tâm còn nói đến trên đầu Tề gia, nói là Tề gia ủng binh tự trọng ( Nuôi quân bảo vệ mình) , muốn để cho nữ nhi mình phụ tá hai đời Đế vương, ủng lập Thái tử làm Đế!

Lồng ngực Tề phi kịch liệt phập phồng, ha ha, quả nhiên là một khi chuyện xảy ra, bôi nhọ thanh danh cuồn cuộn đến, chỉ là nếu hôm nay kế hoạch có thể thành công thì tốt biết bao nhiêu, như vậy bị đánh chính là Mộc Kiến Ninh, bị người lên án chỉ trích chính là Mộc Tịch Bắc cùng phủ Thừa Tướng, mà không phải cả nhà mình.

Ở trên một điểm, Mộc Tịch Bắc không thể không bội phục gia chủ Tề gia, đó chính là ông ta có thể làm cho mấy đứa con trong nhà có tình cảm thâm hậu như thế, cẩn thận quan sát, Mộc Tịch Bắc xác định, cho tới bây giờ, Tề phi cũng chưa từng oán trách kế hoạch của Tề Tuấn thất sách, còn vì huynh đệ nhà mình, không tiếc nhận hết tội, trên một điểm này, Mộc Tịch Bắc rất bội phục, mặc kệ nói thế nào, Tề gia đến cùng là nhà Tướng môn, tóm lại còn có rất nhiều người và địa phương ủng hộ.

Mộc Tịch Bắc rủ xuống đôi mắt, nhưng mặc kệ Tề gia có thể trấn thủ biên cương ngăn địch, hay là có khí tiết dân tộc gì đó, thì đối với Mộc Tịch Bắc mà nói, Tề gia chính là Tề gia, là địch nhân, không liên quan tới nàng mang theo kính nể hay chán ghét, hoặc là xem thường cùng tán tụng, địch nhân chỉ có thể là địch nhân.

Bệ hạ, đúng là thiếp thân cùng Thái tử tư thông, nhưng Hổ Phù thật sự là thiếp trộm được từ trong tay nhị ca, mong rằng Bệ hạ xử lý khoan hồng. Tề phi vẫn như cũ mở miệng nói.

Hoàng đế cũng cau mày, dường như cũng không muốn bỏ qua cơ hội tốt như vậy, nhưng trong lúc nhất thời cũng không biết nên mở miệng như thế nào.

Lúc này Triệu Vu Giang tiến lên phía trước nói: Bệ hạ, theo vi thần thấy, Hổ Phù này sợ là không phải Tề phi nương nương trộm được.

Trong lòng Tề phi căng thẳng, nhìn về phía Mộc Tịch Bắc trong ánh mắt thậm chí mang theo vài phần cầu khẩn, hai mắt Mộc Tịch Bắc lại chỉ cất giấu mũi nhọn lạnh lẽo, nàng làm việc trước giờ không thích giữ lại đường lui cho người ta, đến lúc đó chết chỉ có thể là bản thân mình.

Nói thế nào? Hoàng đế cũng bởi vì tìm được cửa đột phá mà cất chứa mừng rỡ, trong lòng không chỉ một lần than thở lôi kéo phái Mộc Chính Đức đến bên phái mình thật sự là một chuyện cực tốt, nay tình thế đã nghịch chuyển không biết bao nhiêu, nghĩ đến đây, Hoàng đế lại nghĩ tới một chuyện khác, Mộc Chính Đức lợi hại như thế, có thể nào đến lúc vặn ngã An Nguyệt Hằng, ông ta lại trở thành một An Nguyệt Hằng khác hay không.

Triệu Vu Giang tìm người đi lấy một tấm bản đồ, để lên bàn mở ra, mở miệng nói với Hoàng đế: Bệ hạ, binh lực của Hổ phù này là ở đây, mời Bệ hạ nhìn chung bốn phía, đều là quân đội Tề gia hình thành vòng vây nghiêm mật, bao vây chặt chỗ có binh lực của Hổ Phù này, kín không kẽ hở, rõ ràng là vì bảo hộ địa điểm ở giữa này.

Hoàng đế vừa nghe Triệu Vu Giang nói vừa gật gật đầu, trong mắt lóe tinh quang, lần này sợ là có thể thu hồi binh quyền lại không ít.

Đám người Tề gia đều chăm chú cúi thấp đầu, trên nắm tay nổi gân xanh, rõ ràng là đang cực lực ẩn nhẫn.

Trên bầu trời bay qua vài con quạ đen, phát ra từng tiếng kêu thê lương, dường như đang tỏ rõ hết thảy mọi chuyện sắp kết thúc, lá rụng bị gió xoáy lên, phiêu đãng ở trên không trung rồi từ từ bay xuống, Tề phi chỉ mặc một cái yếm lại có vẻ co rúm cùng bất lực như vậy, bóng loáng phía sau lưng tiếp nhận ánh mắt của từng người.

Tề phi cắn chặt đôi môi, môi dưới bị nàng cắn ra nhè nhẹ vết máu, nước mắt trên mặt lờ mờ, hai con ngươi lại mang theo vài phần bi thương.

Mộc Tịch Bắc, rốt cuộc vẫn là đánh giá thấp ngươi, ngươi có thể làm cho cao cao tại thượng ta rơi vào tình trạng như thế này, thật sự là đáng hận!

Người đâu, biếm Tề phi thành nô tịch, lập tức đánh chết! Hoàng đế lạnh giọng mở miệng, mặc dù Tề phi và Thái tử yêu đương vụng trộm cho ông khó xử rất lớn, nhưng thành quả lần này mang đến cũng làm ông kích động không thôi, Tề gia luôn được ông xem như bền chắc như thép, lần này rốt cục bắt đầu buông lỏng, bắt đầu tan rã rồi.

Lửa giận trong mắt Hoàng đế dần dần bị phần mừng rỡ thay thế, mặc dù trên mặt vẫn như cũ là vẻ không vui, thế nhưng trong mắt lóe ra hào quang rạng rỡ lại không lừa gạt được người, ông tựa như thấy được hình ảnh ngày sau mình nắm đại quyền trong tay, rốt cuộc không cần bị người quản chế nữa, tựa như thấy được hình ảnh ngày sau của Tề gia, Ngũ gia, Nhiếp chính vương phủ, phủ Thừa Tướng, những người này liên tiếp chết đi, nghĩ tới đây, ông mới lần đầu tiên cảm thấy mình là một Đế vương, là chân chính Đế vương!

Sợi dây trên người Tề phi bị cởi ra, xuất hiện từng vết dây hằn màu tím, không lưu tình chút nào bị người nhấn ngã trên mặt đất.

Hai tên Cẩm Y Vệ Đông xưởng tay cầm hình trượng nặng nề, không lưu tình chút nào từng cái từng cái đánh vào trên người Tề phi.

A.! A...! Tề phi phát ra tiếng kêu thê lương, mặc dù nói lúc trước nàng cũng có võ công nội lực không tệ, nhưng rốt cuộc là được nuông chiều ở trong cung nhiều năm, khi nào thì trải qua hình trượng dầy nặng như vậy.

Một người phái Hoàng đế lúc này bỏ đá xuống giếng tiến lên mở miệng nói: Khởi bẩm Bệ hạ, dựa theo lễ pháp tổ tông, chỉ đánh chết Tề phi thật sự là quá nhẹ, cấu kết với Thái tử, cùng Thái tử tư thông, thậm chí dự định trốn đi, vô luận là loại nào, đều đủ để dùng đại hình lột da.

Gia chủ Tề gia phẫn hận ngẩng đầu nhìn về phía người mở miệng nói chuyện, hai đứa con trai Tề gia cũng đồng loạt thay đổi sắc mặt.

Mộc Tịch Bắc bất động thanh sắc ngước mắt nhìn người mở miệng nói chuyện, kết luận hắn sợ là có thù riêng với Tề gia, tục ngữ nói đúng, thà đắc tội quân tử chớ đừng đắc tội với tiểu nhân, e rằng Tề gia cũng sẽ không ngờ được, một tên tiểu quan không có danh tiếng gì, vậy mà có thể ở thời điểm này giẫm mạnh Tề gia một cước.

Mộc Tịch Bắc phỏng đoán hoàn toàn chính xác không sai, người mở miệng nói chuyện chỉ là một tiểu quan lục phẩm, nhưng con của hắn đã từng chết ở dưới vó ngựa của Tề Huy, rồi sau đó thê tử và mẫu thân cũng bởi vì liên tiếp không chịu nổi đả kích mà lần lượt qua đời, vì vậy mới thống hận Tề gia đến như vậy.

Cho nên nói thế gian này, luôn luôn nhân quả tuần hoàn, báo ứng xác đáng, ai cũng không biết chuyện bản thân mình từng làm khi nào báo ứng sẽ đến trên người mình.

Hoàng đế nhìn nhìn Tề phi, rũ mắt ngẫm nghĩ một lát không có mở miệng, dù sao Tề phi cũng ở bên cạnh ông gần hai mươi năm, hình phạt lột da thật sự là quá mức tàn nhẫn.

Trong nháy mắt Hoàng đế ngẩng đầu nhìn về phía Tề Huy, trong lòng bỗng sinh ra một ý tưởng, lập tức mở miệng nói: Chu ái khanh lời ấy có lý, người đâu, thi hành hình phạt lột da với Tề phi, lấy lại lề lối hoàng thất ta! Cảnh cáo thế nhân!

Lột da là hình phạt tàn nhẫn nhất, khi lột hạ đao từ xương sống, một đao cắt làn da phần lưng thành hai nửa, chậm rãi dùng dao tách làn da cùng cơ bắp ra, lóc ra giống như là hồ điệp giương cánh, máu thịt be bét, cho đến khi toàn bộ lớp da trên thân thể được lột bỏ hoàn chỉnh, chỉ để lại một bộ xương.

Gia chủ Tề gia dường như không chịu nổi đả kích này, trực tiếp ngã ngồi xuống đất, nam nhân thiết huyết boong boong, trải qua vô số trận chiến, nhưng cuối cùng khi nhìn thấy nữ nhi nhà mình thê thảm đau đớn liền đau đến không muốn sống, gần như lâm vào tuyệt vọng.

Mà Tề Huy và Tề Túc lại càng hai mắt muốn nứt, bọn hắn thật sự không rõ, Tề gia đây là thế nào, luôn là Tề gia được vô số người lấy lòng, vậy mà bây giờ Tề gia lại bị sao vậy, vì cớ gì mà tay cầm trọng binh Tề gia lại phải bị Hoàng đế chà đạp như vậy.

Bên phía Tề phi đã bắt đầu hành hình, một con dao nhỏ đốt trên lửa đỏ bắt đầu rọc từ dưới xương sống lên đến cổ Tề phi, dao nhọn sắc bén ở dưới ánh mắt mọi người chạm đến làn da trơn bóng, chảy ra một hàng máu.

A! Tiếng kêu thảm thiết của Tề phi trực tiếp xuyên phá bầu trời, hai mắt bởi vì đau đớn kịch liệt cơ hồ đã muốn lòi ra, cả khuôn mặt vặn vẹo, quỷ dị mà kinh khủng.

Không ít người ở trong nháy mắt nhìn thấy cảnh tượng này liền xoay mặt đi, không dám xem một màn máu tanh này nữa.

Trên mặt Mộc Tịch Bắc từ đầu đến cuối đều treo biểu tình nhàn nhạt, nhưng Mộc Chính Đức lại kéo nàng về phía sau, ngăn trở ánh mắt không chút kiêng kỵ của nàng.

Nước mắt Tề phi chảy khắp khuôn mặt, hai mắt cũng bởi vì nước mắt mà đã mơ hồ không thấy rõ mọi thứ xung quanh, đây là sự đau đớn mà nàng đời này chưa bao giờ phải chịu! Cho dù là chết, nàng cũng không muốn.

Mộc Tịch Bắc! Ngươi sẽ không được chết tử tế! Ta có làm quỷ cũng sẽ không bỏ qua cho ngươi! Tiếng nói thê lương của Tề phi tựa như ác quỷ đến từ Địa Ngục, hai tay bị người giữ chặt liều mạng giãy dụa, máu trên lưng nhỏ giọt không ngừng lan rộng ra bốn phía.

Không ít người nghe thấy âm thanh nguyền rủa của Tề phi, đều ngẩng đầu nhìn về phía nữ tử mềm mại bị Mộc Chính Đức chắn ở phía sau, được bảo hộ vô cùng tốt, trong ánh mắt mang theo tí phức tạp cùng thăm dò, nhịn không được suy đoán Tề phi vì sao phải hận nàng như vậy, nữ tử mềm mại nhìn như vô hại này, ở trong trận đọ sức của Tướng phủ và Tề gia, rốt cuộc nổi lên tác dụng gì?

Có điều không thể phủ nhận, ván này, Tướng phủ toàn thắng, mặc dù quá trình khúc chiết một chút, nhưng Tướng phủ lại không có bất luận tổn thất nào.

Trong mắt từng người phái Mộc Chính Đức không khỏi lộ ra ý cười, nhưng cũng lưu thêm một phần tâm tư với Mộc Tịch Bắc, từ mấy lần kết giao đến xem, thì Mộc Ngũ tiểu thư tuyệt đối không phải nhân vật đơn giản, hơn nữa nhìn thái độ của Mộc Chính Đức, liền biết Mộc Tịch Bắc rất được sủng ái, cho nên từng người không khỏi động tâm tư, nếu như có thể móc nối cửa hôn sự này, liền đồng nghĩa với việc nhà mình sẽ mấy đời vinh hoa.

Tiếng gào của Tề phi càng ngày càng khàn khàn và trầm thấp, đôi tròng mắt kia phảng phất như có thể nhỏ ra máu, dữ tợn nhìn đám người đối diện, lại nhìn trên lưng của nàng ta, lớp da bắt đầu từ xương sống đến hai bên đã sắp lột đến vị trí bả vai, lộ ra da thịt lành lạnh lồi lõm, thậm chí còn có thể thấy được từng khúc bạch cốt.

Máu đã từ trên ghế tách tách nhỏ xuống mặt đất, loang ra, đều là màu đỏ chói mắt.

Làn da được lột bỏ hoàn hảo không chút tổn hại tựa như là một kiệt tác nghệ thuật, dùng kỹ thuật tinh xảo nhất, vừa vặn da thịt còn lại lại không được tốt như vậy, mà là lồi lõm, thịt màu trắng phấn trong không khí tản mát ra mùi máu tanh.

Tề Huy rốt cục nhịn không được, đứng lên liền xông tới, một tay đẩy người lột da ra: Cút! Ngươi cút cho ta! Ngươi cút ngay cho ta!

Người kia bị Tề Huy vừa đánh vừa đạp né ra, hai mắt Tề Huy đỏ bừng cũng nhỏ xuống mấy giọt nước mắt, nhìn muội muội của mình, trong lúc nhất thời không biết phải đặt tay ở chỗ nào: Tĩnh nhi đừng sợ. Tĩnh nhi. Ca ca đến rồi đây. Ca ca sẽ bảo vệ muội...

Giờ phút này, hô hấp của Tề phi đã mỏng manh, thanh âm lại càng khàn khàn, mở miệng nói: Ca... Cho muội cái thống khoái!

Hai tay Tề Huy không ngừng run rẩy lại thuỷ chung không xuống tay được, Tề phi lần nữa gian nan mở miệng: Nhị ca. Giết Mộc Tịch Bắc. Báo thù cho muội. Giết nàng ta...

Tề Huy dùng sức gật đầu, hắn sẽ thay nàng báo thù!

Tề Huy đang muốn động thủ, Hoàng đế lại mở miệng: Ngăn hắn lại!

Thị vệ Cẩm Y Vệ lập tức tiến lên ngăn Tề Huy lại, mặc cho hắn đấm đá như thế nào cũng không buông tay.

Tề Huy tự mình tặng Hổ phù cho người khác, trợ giúp Tề phi và Thái tử bỏ trốn, cũng giúp đỡ bao che, nay thu hồi chức quân Kim Vũ Tướng quân, thu hồi binh quyền trong tay! Hoàng đế mở miệng nói với Tề Huy mang vẻ mặt phát cuồng.

Trong lòng rất nhiều người đều hiểu, Bệ hạ là muốn Tề Huy ngoan ngoãn giao ra binh quyền trên tay, chỉ cần hắn chịu ngoan ngoãn nộp lên, như vậy Tề phi sẽ không phải chịu nhiều tra tấn như vậy nữa, sẽ được chết một cách thống khoái.

Tề Huy từ trong ngực móc ra ba cái Hổ Phù, ném qua, một phen giãy khỏi Cẩm Y Vệ, lần nữa chạy về phía Tề phi.

Tề Túc cũng theo tới, hắn là trưởng tử, nhất định phải giữ vững tỉnh táo, nếu như hắn giống Tề Huy, tổn thất của Tề gia sẽ càng lớn hơn, cho nên hắn nhất định phải tỉnh táo tỉnh táo lại tỉnh táo, cho dù là Thái Sơn đè xuống đầu, hắn cũng không thể dễ dàng bối rối, bởi vì một quyết định sai lầm sẽ khiến cho Tề gia tổn thất nặng nề.

Mộc Tịch Bắc nhìn ba cái Hổ Phù rơi xuống đất, lần này Hoàng đế xem như nhặt được đại tiện nghi, chẳng qua lấy thực lực Tướng phủ mà vừa đối phó Hoàng đế vừa đối phó với An Nguyệt Hằng, thật sự là không có phần thắng, cho nên chỉ có thể tạm thời cho Hoàng đế chút ngon ngọt, sau khi An Nguyệt Hằng tan rã, lại đối phó Hoàng đế.

Nghĩ đến An Nguyệt Hằng, Mộc Tịch Bắc không khỏi gợi lên khóe môi, lần này hắn sợ là ngồi không yên rồi!

------ Đề lời nói với người xa lạ ------

Bơm máu... Sống lại tại chỗ.... Ô yeah~
break
(Cao H) Không Xuống Được Giường
Ngôn tình Sắc, Sủng
(Cao H) Dạy Dỗ Phu Quân
cao H, kết 1v1, ngôn tình
Cô Giáo Đừng Chạy
Ngôn tình Sắc, Sủng, Nữ Cường
Trước Sau

Báo lỗi chương

Ngôn tình sắc Đam mỹ sắc