Rắn Rết Thứ Nữ

Chương 172 - Chương 109: Thực Mà Hư

Trước Sau

break
Mấy người cung tỳ quỳ trên mặt đất liếc nhau, càng vùi đầu thấp hơn, cung tỳ cầm đầu lại mở miệng nói: Hồi bẩm Bệ hạ, nương nương không cho phép chúng ta đi theo, cho nên bọn nô tì cũng không dám đi theo ạ...

Hoàng đế ngồi ở trên ghế bàn trước, Tường tần an tĩnh đứng ở sau lưng Hoàng đế, cảm giác tồn tại rất yếu.

Vậy Ninh tần có nói là nàng đi nơi nào không? Sao đã muộn như vậy mà vẫn chưa về? Nếu như chủ tử các ngươi xảy ra chuyện gì, toàn bộ các ngươi đều phải chôn cùng nàng! Hoàng đế dường như rất tức giận, nhưng trong lòng thì lại không nhịn được suy đoán Mộc Kiến Ninh sẽ đi chỗ nào.

Bọn cung tỳ nghe xong không khỏi có chút sợ hãi, cung tỳ cầm đầu hình như nhớ ra điều gì đó, lại mở miệng nói: Hồi bẩm bệ hạ, hình như nương nương đi ra ngoài với Vĩnh Dạ quận chúa, trước đó Vĩnh Dạ quận chúa có tới tìm nương nương, nói là tưởng niệm nương nương, nương nương nghe xong, liền đáp ứng, rồi hẹn thời gian gặp mặt Vĩnh Dạ quận chúa.

Chân mày Hoàng đế cau lại, một thân long bào màu vàng sáng ở dưới ánh nến thỉnh thoảng chiết xạ ra kim quang chói mắt, cũng không biết là đang hỏi người khác, hay là bản thân nghĩ đến cái gì, nhẹ giọng hỏi ngược lại: Vĩnh Dạ quận chúa?

Cung tỳ kia hơi giương mắt nhìn Hoàng đế, tiếp tục cúi sát đầu xuống mặt đất, không dám mở miệng.

Hoàng đế ngẫm nghĩ một lát, liền mở miệng nói với Vương công công bên cạnh: Gọi người đi chỗ của Vĩnh Dạ quận chúa nhìn xem tình hình như thế nào?

Vương công công lập tức đáp ứng phân phó rời đi.

Giờ phút này Mộc Tịch Bắc đang ngồi ở trước gương trang điểm trong doanh trướng, cầm lược chải chuốt mái tóc của mình, chỉ là tâm tư cũng không ở đây, không biết là đang nghĩ đến cái gì.

Trong gương đồng là khuôn mặt mỹ lệ của nữ tử, khóe miệng khẽ nở nụ cười, ánh mắt trong suốt có thể so với ánh trăng.

Tiểu thư, có công công đến hỏi, không biết Ninh tần nương nương có ở chỗ này của người không. Thanh Từ ở ngoài doanh trướng mở miệng nói với Mộc Tịch Bắc.

Mộc Tịch Bắc đứng dậy, xốc lên mành trướng rồi đi ra ngoài, tiểu thái giám kia nhân cơ hội ngước mắt nhìn xung quanh một chút, phát giác trong phòng cũng không có thân ảnh của Ninh tần.

Ninh tần nương nương không ở trong này, đây là thế nào? Chẳng lẽ nương nương bây giờ còn chưa trở về? Trong giọng nói của Mộc Tịch Bắc mang theo vài phần lo lắng.

Tiểu thái giám kia do dự một chút, vẫn là mở miệng nói: Ninh tần nương nương đến bây giờ còn chưa trở về doanh trướng, Bệ hạ không tìm thấy người cho nên bảo nô tài đến hỏi một chút.

Mộc Tịch Bắc sắc mặt ngưng đọng, có chút cấp bách: Làm sao lại chưa về? Ta và Ninh tần nương nương chẳng qua chỉ nói chuyện phiếm hơn nửa canh giờ, đến khi sắc trời đã gần tối, Ninh tần nương nương liền rời đi.

Tiểu thái giám cẩn thận nhớ kỹ lời nói của Mộc Tịch Bắc, một mặt gật đầu nói: Đa tạ Vĩnh Dạ quận chúa, nô tài sẽ chi tiết bẩm báo cho Bệ hạ.

Mộc Tịch Bắc gật gật đầu, phất phất tay với tiểu thái giám: Ngươi đi trước đi, có tin tức gì nhớ kỹ phái người thông báo cho ta một tiếng.

Tiểu thái giám đáp ứng rời đi.

Mộc Tịch Bắc đứng ở ngoài cửa nhìn thân ảnh của tiểu thái giám cười nhạt không nói, Thanh Từ liếc mắt nhìn Mộc Tịch Bắc bên cạnh, cũng không nói gì.

Hoàng đế nghe tiểu thái giám nói xong lập tức giận dữ, mở miệng nói: Vậy người đâu! Không phải nói đã về rồi sao? Vì sao đến bây giờ Trẫm vẫn không nhìn thấy bóng người!

Tiểu thái giám lạnh run một cái, lập tức mở miệng nói: Giờ nô tài liền cho người đi tìm.

Để Cấm Vệ quân cử ra một đội nhân mã cùng nhau đi tìm. Sắc mặt Hoàng đế có phần nghiêm túc.

Tường tần đứng ở bên cạnh Hoàng đế, không có lên tiếng, Hoàng đế lại đột nhiên quay đầu mở miệng nói với nữ nhân ở sau lưng: Tường tần, chuyện này ngươi thấy thế nào.

Tường tần suy nghĩ một hồi rồi mở miệng nói: Ninh tần muội muội mất tích không thấy, có lẽ chỉ có hai loại tình huống, một loại là nàng bị nhốt lại không về được, một loại chính là nàng muốn rời đi.

Hoàng đế đồng ý gật gật đầu, như vậy Ninh tần là về không được, hay là không muốn trở về?

Một tỳ nữ đứng ở sau lưng Tường tần đột nhiên mở miệng nói: Nương nương, nô tỳ thấy Ninh tần chính là bỏ trốn với người ta.

Hoàng đế sững sờ, Tường tần lại lập tức quát lớn: Im miệng!

Sắc mặt Hoàng đế lạnh lẽo, mở miệng nói với cung tỳ kia: Lớn mật! Ngươi đang nói cái gì? Còn không mau thành thật khai báo?

Cung tỳ kia bị dọa mềm nhũn, cả người liền quỳ trên mặt đất, có chút thấp thỏm không dám mở miệng.

Hoàng đế giận dữ, mở miệng nói: Người đâu, kéo cung tỳ này ra ngoài đánh chết! Thật sự là gan to lớn mật, dám ở trước mặt Trẫm hồ ngôn loạn ngữ!

Cả người cung tỳ mềm nhũn, mắt nhìn Tường tần, lập tức mở miệng nói: Bệ hạ tha mạng Bệ hạ tha mạng a...

Vậy ngươi vừa mới hồ ngôn loạn ngữ cái gì!

Gần đây bốn phía đều có tin đồn, nói là có nương nương tư thông cùng người. Nô tỳ chẳng qua là thấy nàng ta luôn ức hiếp chủ tử của chúng ta, nên mới hồ ngôn loạn ngữ, Bệ hạ tha mạng Bệ hạ tha mạng a... Cung tỳ kia cực lo lắng bẩm báo lại mọi chuyện.

Choang Cái chén bị Hoàng đế ném xuống đất, nước trà văng tung tóe khắp người nha hoàn, nhưng nha hoàn cũng không dám né tránh.

Thật sự là to gan, dám vọng nghị chuyện tình của chủ tử! Hoàng đế vừa nghe nói phi tử mình vậy mà tư thông cùng người, nhất thời liền cảm thấy rất mất mặt, thậm chí còn bị một ít hạ nhân đồn thổi khắp nơi, mà mình lại chẳng biết gì.

Bệ hạ tha mạng Bệ hạ tha mạng a. Nô tỳ không có nghị luận, nô tỳ đều là nghe nói, nô tỳ ở bên người Tường tần nương nương, nương nương đối xử với nô tỳ rất tốt, nô tỳ làm sao dám gây chuyện cho nương nương?

Hoàng đế nghe xong, thở mạnh hai cái, nhưng trong lòng thì rất bực bội, tính tình Hoàng đế vốn đa nghi, rất ưa sĩ diện lại là người khí lượng hẹp hòi, giờ phút này trong lòng thậm chí đã suy đoán ra một trăm tám mươi loại khả năng.

Nhìn nhìn tỳ nữ quỳ trên mặt đất, trong mắt Hoàng đế lóe lên một tia âm ngoan, có điều vì ngại mặt mũi Tường tần nên không có mở miệng, nhưng nghĩ đến cuối cùng tỳ nữ này cũng khó thoát khỏi cái chết, ai bảo nàng ta làm Hoàng đế biết, bản thân mình vậy mà trở thành trò cười.

Bởi vì rừng cây rất tối, cho dù Cấm Vệ quân đã cầm bó đuốc, nhưng việc tìm kiếm vẫn rất khó khăn.

Hoàng đế một đêm không ngủ, mãi đến hừng đông mà vẫn chưa có tin tức của Ninh tần, điều này không khỏi làm Hoàng đế rất giận dữ, một cước đạp bàn ngã lăn quay, toàn bộ bàn gỗ tử đàn trong nháy mắt đổ xuống đất, văn phòng tứ bảo cùng bút mực giấy nghiên trên bàn vỡ tan tành, bình sứ Nhữ Diêu cũng phát ra tiếng vang thanh thúy, vỡ tan tành đầy đất.

Một phòng bừa bộn, đủ để tưởng tượng nếu như Mộc Kiến Ninh thật sự bị Hoàng đế chứng thực cùng người tư thông, vậy thì chỉ có một con đường chết.

Sắc trời sáng rõ, các đại thần cũng đều nghe được tin tức, liền tụ tập đến trước doanh trướng của Ninh tần, Hoàng đế giẫm lên mảnh vỡ trên đất đang muốn đi ra doanh trướng, lại phát hiện bên cạnh nghiên mực bị đập nát đang đè một bức chân dung.

Hai mắt Hoàng đế bất động, không khỏi dừng lại bước chân, nhìn chằm chằm bức chân dung kia, sau nửa ngày, xoay người nhặt lên, hai tay cẩn thận mở ra bức họa, nhìn kỹ, trên bức họa vẽ một nam tử, ngũ quan thanh tú, không nóng không lạnh, mặc dù có chút suy nhược, nhưng lại là một nam tử thanh nhã, mang theo vài phần khí chất tôn quý.

Nhưng càng xem Hoàng đế càng tức giận, lồng ngực kịch liệt phập phồng, đỉnh đầu tựa hồ đã sắp bốc lên ngọn lửa, trong mắt cũng đã sung huyết, trông vô cùng dữ tợn.

Hoàng đế cầm bức chân dung trong tay siết chặt, người trên bức họa bị Hoàng đế bóp trong tay, nên người bên ngoài cũng không nhìn ra người trên bức họa là ai, nhưng lại cảm nhận được không khí đột nhiên chuyển biến.

Hoàng đế hừ lạnh một tiếng, vén màn cửa đi ra ngoài, chúng đại thần vừa thấy bộ dạng của Hoàng đế, liền biết Hoàng đế đây là một đêm không ngủ, không khỏi nhao nhao mở miệng nói: Bệ hạ, phải bảo trọng long thể a, Bệ hạ.

Hoàng đế cũng không để ý đến những người này, hai lỗ mũi bởi vì giận dữ mà phun ra nhiệt khí, âm thanh lạnh lùng nói: Người còn chưa tìm được sao!

Hồi bẩm bệ hạ, vẫn không có tin tức ạ!

Gia chủ Tề gia lúc này đứng dậy, mở miệng nói: Khởi bẩm Bệ hạ, hôm qua người cuối cùng gặp Ninh tần nương nương là Vĩnh Dạ quận chúa, cho nên theo ý kiến của vi thần thì nên hỏi Vĩnh Dạ quận chúa xem có biết Ninh tần nương nương đi chỗ nào không, dù sao vi thần nghe nói nương nương không mang theo tỳ nữ, như vậy nương nương không trở về cùng Vĩnh Dạ quận chúa? Chẳng lẽ lại một thân một mình rời đi? Điều này thật sự là kỳ quặc.

Mộc Tịch Bắc vừa đi tới đúng lúc nghe thấy những lời này của Gia chủ Tề gia, đi lên phía trước, người hai bên đều nhường đường: Không biết Tề đại nhân muốn hỏi cái gì?

Xin hỏi Quận chúa, lúc ấy nương nương không cùng ngài trở về sao? Gia chủ Tề gia nghiêm mặt nói với Mộc Tịch Bắc.

Mộc Tịch Bắc lại ôm lấy khóe môi mở miệng nói: Ta vốn là đang nói chuyện rất vui vẻ với nương nương, nhưng nương nương lại đột nhiên nói có một số việc phải làm, cho nên liền bảo ta trở về trước.

Lúc ấy sắc trời đã muộn, Quận chúa không sợ nương nương lẻ loi một mình sẽ xảy ra chuyện sao? Gia chủ Tề gia từng bước ép sát.

Mộc Tịch Bắc lại mang ánh mắt nhìn một thằng ngốc nhìn gia chủ Tề gia nói: Chẳng lẽ Bệ hạ nói muốn ở một mình, nhưng ngài lại bởi vì lo lắng cho an toàn của Bệ hạ mà tự ý chủ trương, vi phạm mệnh lệnh của Bệ hạ? Hay là nói Tề đại nhân ngài cảm thấy quyết định của mình còn anh minh hơn nhiều so với Bệ hạ?

Mộc Tịch Bắc lấy Hoàng đế ra so sánh, làm cho gia chủ Tề gia nghẹn họng nói không ra lời, sắc mặt tái mét, dù sao đối với Mộc Tịch Bắc, Ninh tần là chủ tử, lời Ninh tần nói tự nhiên không thể không nghe, cũng giống như quan hệ của gia chủ Tề gia và Hoàng đế vậy, cho dù ông có trăm ngàn loại lý do chính đáng, nhưng cũng không thể vi phạm ý tứ của Hoàng đế, nếu không người sai chính là ông.

Sắc mặt Hoàng đế âm trầm từ đầu đến cuối, tựa như mây đen dày đặc, dù sao ở trong bãi săn, một phi tử của mình cứ như vậy mất tích, quan trọng nhất chính là rất có thể đã cùng người bỏ trốn!

Lúc này, một thị vệ tuần tra trên đỉnh núi có chút do dự đi ra, đứng ở trước mặt Hoàng đế có chút thấp thỏm mở miệng nói: Khởi bẩm Bệ hạ... Vi thần. Vi thần. Đêm qua lúc vi thần tuần tra ở trên đỉnh núi, mơ hồ nhìn thấy...

Thị vệ kia mở miệng rất gian nan, Hoàng đế thấy vậy sắc mặt ngưng trọng: Còn không mau nói!

Vi thần. Mơ hồ nhìn thấy một nam tử cưỡi tuấn mã mang theo một nữ tử chạy ra bên ngoài...

Tức giận quanh thân Hoàng đế có thể so với áp khí dày đặc, cơ hồ khiến cho người ta không thể thở được, mở miệng nói: Nam tử trông như thế nào? Nữ tử lại trông như thế nào?

Thị vệ kia ngẫm nghĩ một chút mới mở miệng nói: Bởi vì lúc ấy sắc trời rất đen, vi thần ở rất xa nên thấy không rõ lắm, đại khái chỉ có thể xác định nam tử là một thân áo bào màu đen, có vẻ rất lộng lẫy, bởi vì thuộc hạ có thể trông thấy trên quần áo có tơ vàng lấp lánh, mà nữ tử kia ngồi ở trên lưng ngựa, nhìn thấy rõ ràng hơn một chút, hình như là một thân váy dài màu quýt, trên vai còn đeo một bao hành lý.

Bệ hạ... Bệ hạ. Ninh tần nương nương mặc chính là váy dài...màu quýt... Cái này. Cái này. Một cung tỳ mở miệng nói.

Lập tức phong toả toàn thành! Lục soát cho Trẫm! Nhất định phải tìm được người! Tức giận của Hoàng đế đã không thể áp nổi, cũng không quản người khác có biết được hay không, dù sao có một số việc muốn bưng là bưng không được.

Vâng! Có người lĩnh mệnh rời đi.

Các đại thần nhịn không được châu đầu ghé tai, nghị luận ầm ĩ, Mộc Chính Đức thì lại cúi thấp đầu, mặc kệ các đại thần đánh giá, cũng không mở miệng giải thích hay cãi lại.

Lúc này, lại có người đặt câu hỏi với Mộc Tịch Bắc: Xin hỏi Vĩnh Dạ quận chúa, hôm qua Ninh tần nương nương và Quận chúa đã nói những chuyện gì, rốt cuộc vì cớ gì mà nương nương biến mất?

Trong lúc nhất thời ánh mắt của mọi người đều đều dồn vào trên người Mộc Tịch Bắc, trong mắt mang theo ẩn ẩn hoài nghi, không hẹn mà cùng chung suy nghĩ, có phải Vĩnh Dạ quận chúa biết được Ninh tần nương nương yêu đương vụng trộm, muốn bỏ trốn, cho nên giúp đỡ Ninh tần đào tẩu hay không.

Mộc Tịch Bắc nhìn về phía người đặt câu hỏi, cười hỏi: Xin hỏi đại nhân mỗi ngày ngài trở về nhà đều cùng phu nhân làm những gì?

Ngươi.... Người kia xanh mặt, ngón tay tráng kiện chỉ vào Mộc Tịch Bắc.

Ta và Ninh tần nương nương tỷ muội tình thâm, lâu rồi chưa gặp nhau, gặp mặt chẳng qua là nói chuyện phiếm thôi, đại nhân ngay cả cái này cũng muốn hỏi, vậy có phải ta cũng có thể nói đại nhân ngài có hiềm nghi cấu kết với người? Nếu như không có, như vậy xin hỏi đêm qua đại nhân ngài ở chỗ nào? Nếu như ngài ở cùng phu nhân, vậy ngài và phu nhân mình đã làm những gì? Mộc Tịch Bắc ngôn từ sắc bén, mọi người đều ồ lên,lá gan của Vĩnh Dạ quận chúa thật sự là quá lớn, Thánh thượng trước mặt, mấy lời này vậy mà cũng dám nói, thật sự là không biết phép tắc, một chút rụt rè của nữ tử cũng không có.

Người kia bị Mộc Tịch Bắc ép đến nói không ra lời, dứt khoát không mở miệng nữa.

Một câu của Hoàng đế lại phá vỡ cục diện hỗn loạn: Đi, gọi Thái tử tới đây cho ta!

Tất cả mọi người đều sững sờ, dường như không biết vì sao Hoàng đế lại gọi Thái tử vào lúc này, Thái tử mặc dù cũng có chút năng lực, nhưng bây giờ có các đại gia tộc tồn tại, lại có thêm Nhiếp Chính vương ổn trọng quỷ bí cùng Lục Hoàng tử tàn nhẫn ngoan lệ, không có mẫu tộc cường đại, ôn nhã Thái tử sớm đã như lục bình, trên cơ bản có thể xem như không có phần thắng, cho nên lúc mọi người nhìn thấy Thái tử phần lớn đều cung cung kính kính, nhưng phần khinh thường phát ra từ tận đáy lòng lại luôn hiện ra như bóng với hình.

Cũng chính vì vậy, mọi người mới cảm thấy cực kì khó hiểu khi Hoàng đế đột nhiên sai người gọi Thái tử tới, có điều người thông minh cũng đã nhận ra rất có thể Thái tử chính là nam nhân bỏ trốn cùng Ninh tần?

Hoàng đế trầm mặc, sắc mặt đen có thể so với đáy nồi, cho nên đông đảo đại thần cũng đều lộ ra trạng thái nghe ngóng, lẳng lặng chờ đợi tin tức.

Không bao lâu, tiểu thái giám Hoàng đế phái đi đã trở lại: Bệ hạ, Thái tử không ở đó, bắt đầu từ tối hôm qua Thái tử đã không thấy tăm hơi.

Lời này vừa nói ra, phía dưới cũng không phải xì xào bàn tán nữa, mà trong nháy mắt liền nổ tung, nếu như Ninh tần bỏ trốn cùng Thái tử, vậy đây chính là bê bối của Hoàng đế, nếu như truyền ra ngoài, mẫu phi cùng nhi tử bỏ trốn, vậy không phải Hoàng thất Tây La sẽ trở thành trò cười cho người trong thiên hạ sao? Còn làm cho mấy đại thần bọn họ cũng bị dân chúng đâm chọt mắng nhiếc là mặt người dạ thú.

Mà càng quan trọng hơn là, việc này hoàn toàn vi phạm lễ chế tổ tông, làm cho Hoàng đế mất hết mặt mũi, vì đây chính là loạn luân, đủ để cho Hoàng đế trở thành trò cười khắp thiên hạ, bản thân mình lại bị con của mình chụp cho cái nón xanh, làm sao có thể không bị người nhạo báng đây!

Hoàng đế nhìn về phía Mộc Tịch Bắc trong mắt cũng mang theo tia dò xét, trong lúc nhất thời do dự không thôi, có điều Hoàng đế cũng biết không có chứng cứ xác thực thì không thể tùy tiện động vào nữ nhi của Mộc Chính Đức, cho nên liền đem lửa giận trên người phát tiết đến trên người cung tỳ bên cạnh Mộc Kiến Ninh.

Người đâu, mang những cung tỳ lơ là nhiệm vụ này xuống đánh chết! Hoàng đế hất tay áo, xem ra là không có ý định cho cầu tình.

Bệ hạ tha mạng Bệ hạ tha mạng a... Nô tỳ nói, cái gì nô tỳ cũng nói hết.... Một cung tỳ hoảng sợ mở to hai mắt, mãnh liệt dùng trán của mình đụng mạnh xuống sàn.

Hai mắt Mộc Tịch Bắc hơi nheo lại, nhìn về phía nữ tử quỳ trên mặt đất, ánh mắt tĩnh mịch, không có mở miệng.

Hoàng đế bị câu nói của cung tỳ hấp dẫn lực chú ý, mở miệng nói: Ngươi biết chủ tử các ngươi đi đâu?

Cung tỳ kia nức nở mở miệng: Nô tỳ cũng không biết chủ tử đi đâu. Chỉ là một thời gian trước chủ tử vẫn thường hay tặng đồ cho Vĩnh Dạ quận chúa, lại còn đưa trâm cài cửu loan mà Bệ hạ ban thưởng cho Vĩnh Dạ quận chúa... Bởi vì nô tỳ thấy chủ tử rất thích, cho nên nô tỳ liền hỏi nhiều một câu...

Cung tỳ kia lắp bắp hai tiếng tiếp tục nói: Nô tỳ liền hỏi chủ tử ngài đối xử với Vĩnh Dạ quận chúa thật là tốt, đồ vật mình thích như thế đều bỏ được đưa cho Vĩnh Dạ quận chúa, lúc ấy vẻ mặt nương nương có chút phức tạp, chỉ nói với nô tỳ một câu có việc cầu người, nào có cái lý không bỏ được.

Lời nói của cung tỳ vừa rơi xuống, trên sân lại vang lên một loạt âm thanh thổn thức, nghị luận ầm ĩ.

Hoàng đế cũng sắc mặt ngưng trọng nhìn về phía Mộc Tịch Bắc, dường như đối với lời nói của cung tỳ đã tin tám phần.

Mộc Tịch Bắc! Có phải là ngươi trợ giúp Ninh tần nương nương bỏ trốn hay không, còn không mau thành thật khai báo! Dưới phía Tề gia một võ tướng cầm trường mâu chỉ vào Mộc Tịch Bắc tức giận nói.

Mộc Tịch Bắc còn chưa mở miệng, Mộc Chính Đức lại híp mắt lại, ánh mắt mang theo vài phần lãnh ý nhìn nam tử thô bỉ kia.

Hoàng đế vẫn không lên tiếng, có vẻ như cố ý phóng túng những người kia mở miệng thăm dò Mộc Tịch Bắc.

Vĩnh Dạ quận chúa, xin hỏi nương nương tại sao lại đem trâm cài cửu loan quý giá như vậy tặng cho ngươi, Ninh tần nương nương cái gọi là muốn cầu cạnh ngươi, có phải là muốn nhờ ngươi giúp nàng ta bỏ trốn hay không? Lại một người mở miệng chất vấn Mộc Tịch Bắc, mặc dù thái độ không quá kịch liệt, nhưng ngôn từ lại vẫn sắc bén như cũ.

Đúng vậy đúng vậy, có phải nương nương lấy cớ này ước hẹn với ngươi, bỏ lại cung tỳ của mình, sau đó có người tiếp ứng sẵn, mà ngươi một mặt kéo dài thời gian, khiến mọi người cho rằng nương nương đang ở cùng với ngươi, một mặt lại đem bao hành lý chuẩn bị sẵn trước giao cho Ninh tần? Lại có người đặt câu hỏi với Mộc Tịch Bắc.

Người phái Mộc Chính Đức, có một số đã được chứng kiến sự lợi hại của Mộc Tịch Bắc, mặc dù cũng là treo tâm, nhưng ít nhiều vẫn ẩn ẩn chờ mong phản ứng của Mộc Tịch Bắc, có một số thì nhịn không được chế giễu lại, bảo vệ Mộc Tịch Bắc, tình hình trên sân trong lúc nhất thời phi thường náo nhiệt.

Mộc Tịch Bắc đứng ở trong đám người chỉ cảm thấy tình hình này hơi có ý tứ ngàn người chỉ trỏ, ý cười bên môi không khỏi sâu sắc hơn.

Trong lòng Hoàng đế dường như hạ một loại quyết tâm nào đó, nghiêm túc mở miệng nói với Mộc Tịch Bắc: Mộc Tịch Bắc, ngươi có trợ giúp Ninh tần bỏ trốn không?

Mộc Tịch Bắc mang vẻ mặt lạnh nhạt, nhìn thẳng vào cặp mắt hơi vàng của Hoàng đế, mở miệng nói: Thần nữ thật sự không hiểu Ninh tần nương nương vì sao phải bỏ trốn, thần nữ như thế nào lại trợ giúp Ninh tần đào tẩu, chuyện này đối với thần nữ mà nói thật sự không có bất kỳ chỗ tốt gì, thậm chí còn làm cho bản thân thần nữ gặp phiền toái.

Cung tỳ đoạt trước Hoàng đế mở miệng nói: Ngày đó nương nương rõ ràng nói qua cầu xin Quận chúa hỗ trợ cũng không dễ dàng, cho nên liên tiếp mấy lần đưa đồ qua cho Quận chúa, Quận chúa không thể vì tự bảo vệ mình mà bỏ qua bọn nô tài chúng ta a...

Cung tỳ này có vẻ như biết kết cục của mình không tránh khỏi cái chết, nên lớn mật giằng co với Mộc Tịch Bắc, tựa hồ không muốn tiện nghi cho kẻ cầm đầu.

Gia chủ Tề gia lại giành trước Hoàng đế một bước, tựa hồ là không muốn để cho Hoàng đế bởi vì dè chừng Mộc Chính Đức mà bỏ qua Mộc Tịch Bắc, mở miệng nói: Mộc Tịch Bắc, ngươi còn lời gì để nói? Vì sao ngươi và Ninh tần nương nương gặp nhau lại phải hẹn ở rừng cây vắng vẻ như vậy, vì sao các ngươi không hẹn ở trong doanh trướng của mình, còn có ngươi và Ninh tần đều không mang theo cung tỳ, hơn nữa hết lần này tới lần khác lại chọn thời gian trễ như vậy? Có phải các ngươi đã sớm dự mưu hay không!

Hoàng đế cũng mang ánh mắt dò hỏi nhìn về phía Mộc Tịch Bắc, dù sao cách làm này thật sự có chút khả nghi, những vấn đề mà gia chủ Tề gia hỏi cũng chính là nghi hoặc trong lòng mọi người, dù sao một người là nương nương một người là Quận chúa, hơn nữa còn là tỷ muội, gặp mặt nhau lại phải chọn chỗ vắng vẻ như vậy, lại còn không mang theo nha hoàn, việc này thấy thế nào cũng là hoạt động mờ ám không muốn cho người khác biết.

Mộc Tịch Bắc biết, mình và Mộc Kiến Ninh đều không tận lực giấu diếm hành tung của bản thân, cho nên chỉ cần điều tra thêm một chút, thì có thể biết được mình và Mộc Kiến Ninh gặp nhau ở nơi nào, chẳng qua Tề phi vì muốn thiết kế mình, liền để cho Tề gia ra tay che giấu hành tung của bản thân, cho nên ở trong mắt những người này, chỉ có hai người mình và Mộc Kiến Ninh xuất hiện ở trong rừng cây thôi.

Sự tình đã giằng co hơn một canh giờ, mặt trời cũng đã dâng lên, Mộc Tịch Bắc đứng đến tê chân, nhưng nhìn mọi người cũng chẳng tốt đẹp gì.

Thấy Mộc Tịch Bắc không nói gì, gia chủ Tề gia lộ ra một nụ cười thắng lợi, chuyện trợ giúp sủng phi Hoàng đế bỏ trốn tuyệt đối sẽ không tuỳ tiện cho xong, huống chi, hiện giờ có nhiều người ở đây như vậy, nếu như Hoàng đế còn muốn tiếp tục bao che Mộc Tịch Bắc, cuối cùng bị mọi người cười nhạo sẽ chỉ là Hoàng đế hắn thôi.

Hoàng đế thấy Mộc Tịch Bắc không có mở miệng, cho rằng nàng nhất thời không tìm thấy lý do giải vây cho mình, dứt khoát đem lửa giận phát tiết đến trên người Mộc Tịch Bắc.

Người đâu, mang Vĩnh Dạ quận chúa xuống cho Trẫm, ban thưởng rượu độc! Một câu giận dữ của Hoàng đế, lại nhấc lên sóng to gió lớn.

Mộc Chính Đức ngẩng đầu, hiện lên thái độ khác thường của ngày hôm nay, nhìn về phía gia chủ Tề gia, bốn mắt giao nhau trong không trung, bắn ra tia lửa kịch liệt.

Trong ánh mắt của gia chủ Tề gia mang theo vui sướng và bừa bãi khi ý đồ được thực hiện, mà trong đôi mắt hơi híp của Mộc Chính Đức thì lại tinh quang bắn ra bốn phía, mơ hồ mang theo trào phúng cùng khinh thường, ánh mắt nghiền ngẫm kia khiến cho tươi cười của gia chủ Tề gia cứng ở trên mặt.

Ánh mắt của Mộc Tịch Bắc cũng nhẹ nhàng đảo qua nhóm người Tề gia, Tề Tuấn bởi vì bị thương chưa lành hẳn, cho nên hôm nay cũng không tới đây, cũng chính bởi vì vậy, kế hoạch của Mộc Tịch Bắc mới có thể thuận lợi như vậy, nếu không khó đảm bảo Tề Tuấn sẽ không động chút tay chân ở trong đó.

Không cần nghĩ cũng biết, chuyện này là Tề Tuấn thiết kế từ đầu đến cuối, lúc ấy Mộc Tịch Bắc suy nghĩ rất lâu, mới bởi vì một câu của Ân Cửu Dạ mà tỉnh ngộ, biết được vì sao Tề gia hết lần này tới lần khác muốn nhờ mình hẹn Mộc Kiến Ninh ra.

Sau khi cẩn thận phân tích, Mộc Tịch Bắc mới ý thức được, nếu như Tề gia muốn giá họa cho mình, đó là giết Mộc Kiến Ninh, nhưng mà điều này cũng không hợp với lẽ thường, bởi vì mình và Mộc Kiến Ninh có thể nói là xuất từ một chỗ, còn là tỷ muội, cho dù giữa tỷ muội có chỗ không hợp, nhưng cũng không dám phá hư lợi ích gia tộc, mà giết chết Mộc Kiến Ninh, đây không hợp với lẽ thường.

Cho nên, con đường này là vì hai người kết thù mà thiết kế, nhưng lại không thể thực hiện được, nói ra càng không có ai tin, như vậy cũng chỉ còn lại phương pháp trái ngược, đó chính là lợi dụng quan hệ mật thiết của hai người, nói cách khác hai người bởi vì quan hệ vô cùng tốt, lại bởi vì có lợi ích, cho nên Mộc Tịch Bắc nguyện ý giúp đỡ Mộc Kiến Ninh làm một ít chuyện bí mật.

Cứ như vậy, nói ra mọi người mới đều tin tưởng, chỉ cho rằng tỷ muội tình thâm hoặc là giữa tỷ muội nên giúp đỡ lẫn nhau, sau đó Mộc Tịch Bắc cẩn thận liên tượng đến mấy loại khả năng vừa có thể giúp Mộc Kiến Ninh mà vừa khiến mình bị mắc lỗi, bị liên luỵ, cuối cùng cũng xác định được không ngoài khả năng chính là trợ giúp Mộc Kiến Ninh bỏ trốn.

Không thể không nói, Tề Tuấn vẫn rất có đầu óc, nếu như nói vu oan giá họa, thật đúng là không dễ dàng khiến cho người ta nghĩ đến loại biện pháp này, nếu không phải câu nói của Ân Cửu Dạ đánh thức mình, chính mình thật sự sẽ không nghĩ tới hắn sẽ dùng phương pháp trái ngược, nhưng có lẽ Tề Tuấn tự tin, cho rằng mình tuyệt đối sẽ không nhìn thấu, nên mới dám tiếp tục ở trong lều vải dưỡng thương.

Người Tề gia đều là thiên chi kiêu tử, có điều bởi vì thân phận thiên chi kiêu tử nên có chút cậy tài khinh người, tự xưng là khó lường, bằng không Tề Tuấn sẽ không nắm chắc thắng lợi trong tay nằm ở trong doanh trướng, mà bày mưu nghĩ kế như vậy.

Báo! Một binh sĩ vội vàng chạy tới, mở miệng nói.

Hoàng đế nhìn thấy thị vệ kia cau mày một cái: Nói!

Tìm được Ninh tần nương nương rồi.

Ở đâu?

Ninh tần nương nương bị kẹt ở trong một cái bẫy trong rừng cây, hình như té bị thương chân.

Mọi người nghe xong lại mặt mày choáng váng, vừa rồi thị vệ kia không phải nói trông thấy Ninh tần và Thái tử bỏ trốn sao? Tại sao bây giờ lại xuất hiện ở trong rừng cây.

Ngươi không nhìn lầm chứ? Hoàng đế có chút không dám tin.

Ti chức không có nhìn lầm, thị vệ còn đang ở đó dùng dây thừng nghĩ cách cứu nương nương đi lên.

Đi, phía trước dẫn đường. Tức giận của Hoàng đế dần dần tiêu tán, dường như nóng lòng muốn biết chuyện này rốt cuộc là thế nào, đưa tay chỉ về phía trước, hất vạt áo, liền đi trước.

Thị vệ thấy vậy, lập tức chạy chậm ở bên cạnh dẫn đường, người muốn dẫn Mộc Tịch Bắc đi tự nhiên cũng lui xuống, chờ quan sát tình hình, các đại thần không khỏi hai mặt nhìn nhau, chuyện gì đang xảy ra vậy?

Mộc Tịch Bắc đi đến bên người Mộc Chính Đức, hai cha con đứng ở trước mặt gia chủ Tề gia, cười mà như không cười liếc nhìn gia chủ Tề gia một cái, trong mắt mang theo trào phúng không nói nên lời.

Ngươi! Gia chủ Tề gia nhìn thấy chế nhạo cùng trào phúng trong mắt Mộc Chính Đức, hiện lên một tia lửa giận.

Mộc Chính Đức lại cười nói: Tề đại nhân, đừng tức giận, đừng tức giận a.

Nhìn bộ mặt đáng ăn đấm của Mộc Chính Đức, gia chủ Tề gia có chút không kiềm chế được, còn chưa kịp mở miệng, Mộc Chính Đức cũng đã lướt qua người Gia chủ Tề gia, lúc đi ngang qua còn giả vờ lơ đãng giẫm mạnh một phát lên chân của gia chủ Tề gia.

Mộc Chính Đức ngươi! Gia chủ Tề gia nổi giận, hình như rất dễ bị Mộc Chính Đức kích động cảm xúc.

Thật sự là có lỗi, giày này của ta ngày nào cũng dẫm lên một ít đồ vật không sạch sẽ, Tề đại nhân ngươi tấm lòng bao la, nhất định sẽ không cùng ta chấp nhặt. Mộc Chính Đức quay đầu cười cười với gia chủ Tề gia.

Mộc Tịch Bắc cũng gợi lên khóe môi, Mộc Chính Đức lời này một câu hai ý nghĩa, nói mình luôn dẫm lên đồ vật không sạch sẽ, thứ nhất là nói giày của mình bẩn, lại dẫm lên giày của gia chủ Tề gia, làm cho giày ông ta cũng bị bẩn theo, thứ hai là nói mình giẫm đều là mấy thứ bẩn thỉu, tất nhiên cũng bao gồm gia chủ Tề gia ở bên trong, làm cho gia chủ Tề gia nói không ra lời, trướng đến đỏ bừng cả khuôn mặt.

Mộc Chính Đức và Mộc Tịch Bắc theo sát bước chân của Hoàng đế cùng các đại thần trước mặt, gia chủ Tề gia lại là nhẹ giọng phân phó với tâm phúc bên cạnh: Nhanh đi đem mọi chuyện báo cho Tuấn nhi, sợ là sự tình có biến.

Người kia gật đầu rời đi, gia chủ Tề gia quét mắt hai đứa con trai bên cạnh mình, nghĩ đến mình còn có một đứa con gái không ở dưới mắt, liền tiện đà mở miệng với một người còn lại: Đi xem Tề phi nương nương có mạnh khỏe hay không.

Sau khi gia chủ Tề gia phân phó một phen, liền đi sát theo sau, muốn xem người kia có phải là Ninh tần hay không.

Thị vệ dẫn mọi người đi rất xa, mọi người toát ra một tầng mồ hôi mỏng, bị gió thu thổi, lại cảm thấy hơi se lạnh.

Thị vệ vừa đi vừa giảng giải: Tối hôm qua sắc trời quá mờ, cho nên vẫn không tìm được nương nương, tuy nhiên hôm nay lúc chúng ta quay lại một bên la lên, một bên tìm kiếm, lại nghe thấy nương nương đáp lại.

Vậy tại sao? Đêm qua lúc đi qua nơi này nương nương không có trả lời? Nhị tử Tề gia Tề Huy mở miệng nói.

Mộc Tịch Bắc cười hỏi ngược lại: Tề nhị công tử, Ninh tần nương nương cũng không biết võ công, rơi vào trong bẫy tất nhiên sẽ bị hôn mê, không bằng ngài tìm người thử một chút, nhìn xem có phải thế không.

Mộc Tịch Bắc nói một phen liền loại bỏ nghi ngờ trong lòng mọi người, không khỏi gật đầu tán thành, thị vệ kia nói tiếp: Xác thực như thế, Ninh tần nương nương nói đêm qua sau khi rơi xuống bẫy, liền bị ngất đi, thẳng đến sáng nay ánh mặt trời chói mắt, mới có chút tri giác.

Nhị tử Tề gia sắc mặt không vui trừng mắt liếc thị vệ kia, hàm chứa một loại cảnh cáo nào đó.

Một đoàn người đi hơn nửa canh giờ, mới tới được nơi mà thị vệ nói.

Có điều không ít nghi vấn lại sinh ra ở trong lòng mọi người, Ninh tần nương nương tại sao lại một thân một mình đi ra xa như vậy.

Mà Hoàng đế vốn đang kích động lại đột nhiên nhớ tới một sự kiện, đó chính là bức chân dung Thái tử ông tìm được ở dưới nghiên mực của Ninh tần, điều này khiến Hoàng đế vừa mới dâng lên một tia chờ mong lại lần nữa lạnh tâm, sắc mặt bắt đầu ngưng trọng.

Một đoàn người lại không có ai mở miệng, lúc đi đến chỗ cái bẫy, liếc mắt một cái liền nhìn thấy Ninh tần đã được cứu lên, trên người toàn là bụi đất, một thân bẩn thỉu, tóc cũng có chút lộn xộn, cây trâm hồ điệp trên đó cũng lỏng lẻo tựa như sắp rớt xuống.

Ninh tần vừa thấy Hoàng đế, nước mắt lập tức trào ra, giãy dụa muốn đứng dậy: Hoàng Thượng....

Hoàng đế vừa thấy hai mắt đẫm lệ, nhất thời mềm lòng, nhưng nhìn thấy bức hoạ mình nắm chặt trong tay, do dự trong lòng nháy mắt đã đè một thoáng mềm lòng xuống, cau mày nhìn Ninh tần, âm thanh lạnh lùng nói: Đây là có chuyện gì, ngươi làm sao lại rơi vào trong này!

Mộc Kiến Ninh thấy Hoàng đế ngữ khí không tốt, càng thêm ủy khuất, nước mắt run rẩy treo ở trên lông mi, miệng nhỏ đỏ thắm cũng bởi vì thời gian dài không được uống nước mà trở nên hơi khô: Tối hôm qua sau khi nô tỳ cáo biệt Vĩnh Dạ, nghe thấy trong rừng có chút động tĩnh, liền muốn đi theo nhìn xem, nhưng ai ngờ lại là rơi vào trong bẫy, bị đụng ngất đi, mãi cho đến sáng nay mới tỉnh lại.

Hoàng đế cau mày, trong lòng vẫn do dự không tin, nhưng lại đang suy nghĩ chuyện này nên kết thúc như vậy, hay là điều tra rõ ràng.

Lúc Gia chủ Tề gia nhìn thấy Mộc Kiến Ninh, trong lòng kinh hãi, nàng ta làm sao có thể ở đây? Chẳng lẽ trong kế hoạch xuất hiện sai lầm? Gia chủ Tề gia cảm nhận được một loại bất an mà trước giờ không có, vốn muốn nhằm vào Mộc Kiến Ninh, nhưng lại không mở miệng.

Ngẩng đầu nhìn hai cha con cười đến quỷ dị, bất an trong lòng gia chủ Tề gia dần dần khuếch tán, năng lực làm tướng lĩnh lập tức hiện ra, thật nhanh quyết định từ bỏ kế hoạch lần này.

Gia chủ Tề gia không còn cắn không thả, đây cũng không phải là chuyện tốt, Mộc Tịch Bắc liền đem ánh mắt nhắm ngay tính cách xúc động nhị tử Tề Huy của Tề gia, lộ ra một nụ cười đắc ý.

Tề Huy quả nhiên mắc lừa, dù sao gia chủ Tề gia cũng không đem quyết định của mình báo lại cho trưởng tử cùng thứ tử.

Khởi bẩm Bệ hạ, Ninh tần nương nương một mình đi xa như vậy thật sự là khả nghi, rất có thể là nửa đường đang chạy trốn thì nghe thấy tin tức Bệ hạ muốn bắt người, bởi vì gặp phải vòng vây bốn phía, cho nên mới về lại đây, giả bộ như bị nhốt thụ thương. Tề Huy không có chú ý tới phụ thân mình ngăn cản, một hơi đem do dự đều nói ra.

Ánh mắt Hoàng đế thâm trầm không ít, điều này cũng vô cùng có khả năng, lập tức hướng ánh mắt về phía Mộc Kiến Ninh, không nói gì.

Mộc Kiến Ninh lại tức giận nhìn Tề Huy hỏi ngược lại: Ngươi đây là ý gì? Bản cung vì sao phải trốn? Bệ hạ vì sao lại muốn bắt Bản cung? Bản cung từ đêm qua đã bị vây ở chỗ này, ngươi lại nói Bản cung cố ý ngụy trang, Tề đại nhân, không biết Nhị công tử lệnh phủ là có ý gì? Là đang ngấm ngầm nói bóng nói gió Bản cung sao?

Mọi người từ đầu đến cuối đều nhìn chăm chú phản ứng của Mộc Kiến Ninh, trên mặt bùn đất che đi khuôn mặt đẹp đẽ, nhìn có chút loang lổ cùng chật vật, trên sợi tóc loáng thoáng còn dính mấy cọng cỏ khô, hai con ngươi lại bao hàm lửa giận, thoạt nhìn không giống làm bộ.

Gia chủ Tề gia có chút tức giận trừng mắt nhị tử mình, trong lòng cũng rất tức giận không biết cái tính xúc động của hắn khi nào mới có thể sửa đổi, chẳng qua Tề gia trước giờ luôn bao che khuyết điểm, tình cảm đều vô cùng tốt, nên sẽ không ở lúc này quở trách hắn, gia chủ Tề gia thầm nghĩ, có lẽ nhân tiện mượn cơ hội này nhìn thử xem Mộc Tịch Bắc rốt cục muốn làm gì.

Bị phụ thân của mình trừng một cái, trong lòng Tề Huy cũng có chút không vui, luôn cảm thấy trên vấn đề phụ thân mình xử lý Mộc Tịch Bắc thật sự là có chút sợ hãi rụt rè, không giống tác phong của dĩ vãng.

Mộc Tịch Bắc tán thưởng nhìn Tề Huy, hắn mặc dù dễ xúc động, nhưng tuyệt đối không phải ngu ngốc, vấn đề vừa mới hỏi ra đều là mấu chốt, nhưng đối với Mộc Tịch Bắc mà nói, nhiều khi, xúc động cùng ngu ngốc là không có khác nhau, quả thật, người xúc động so với ngu ngốc lại càng thống khổ hơn, bởi vì người ngốc phạm sai lầm, bản thân hắn khả năng không ý thức được, nhưng người xúc động thường thường sẽ quay đầu hối hận, loại hối hận này lại thường xuyên khiến cho bọn hắn đau đến không muốn sống.

Nếu không giống như Bản công tử phỏng đoán, vậy xin hỏi Ninh tần nương nương làm sao có thể chứng minh chính mình? Tề Huy mang theo tia ngoan ý mở miệng nói.

Gia chủ Tề gia hiểu được ý tứ của Tề Huy, chỉ có trước chứng minh Mộc Kiến Ninh là muốn bỏ trốn, về sau mới có thể chứng minh Mộc Tịch Bắc là đồng lõa, trợ giúp nương nương xuất cung gặp người! Mới có thể một ván đánh ngã Mộc Chính Đức.

Nhưng gia chủ Tề gia lại mơ hồ cảm thấy, hôm nay căn bản là không thể động vào Mộc Tịch Bắc, nhưng nếu có thể giải quyết một Mộc Kiến Ninh, cũng coi như không uổng phí bận rộn một hồi, chỉ là trong lòng ông vẫn rất tiếc hận, đích thân ra tay, lại không thể làm cho Mộc Tịch Bắc rơi vào cạm bẫy, Mộc Chính Đức cũng không có một chút xíu tổn thương, thật sự là khiến cho người ta buồn bực.

Mộc Kiến Ninh đang muốn mở miệng, Hoàng đế lại đột nhiên giận dữ hét lớn: Được rồi! Đủ rồi! Ngươi xem xem đây là cái gì?

Mọi người tựa hồ cũng bị phản ứng của Hoàng đế dọa cho giật mình, cũng không biết tờ giấy bị Hoàng đế vò thành một cục trong tay là cái gì? Trong lòng không khỏi suy đoán, chẳng lẽ lần này Hoàng đế dự định cùng Tướng phủ trở mặt?

Mộc Kiến Ninh tựa hồ cũng bị phản ứng kịch liệt của Hoàng đế dọa ngốc, thái độ của Hoàng đế vừa nhìn chính là đang bênh vực Tề gia, nàng cũng dứt khoát không dám mở miệng nữa, chỉ sợ gây thêm khó khăn cho mình.

Mộc Kiến Ninh chậm rãi mở ra tờ giấy Hoàng đế ném đến, nhìn kỹ một chút, phía trên là một nam tử ôn nhã thanh tú, mang theo vài phần khí chất tôn quý, nhưng không sắc bén, Mộc Kiến Ninh rũ mắt, đây là Thái tử...

Trong đầu vang lên lời Mộc Tịch Bắc nói với nàng trước đó, Mộc Kiến Ninh đột nhiên hiểu rõ.

Hoàng đế thấy Mộc Kiến Ninh trầm mặc, cho là nàng cam chịu, thanh âm không khỏi tàn nhẫn thêm mấy phần, ông muốn đánh chết nữ nhân dám tư thông cùng con trai mình, ông muốn ném nàng xuống vạc dầu!

Giờ phút này, Hoàng đế bị vây ở trong cực độ phẫn nộ, một mực đè nén lửa giận muốn dâng lên, toàn bộ phát tiết hết trên người Mộc Kiến Ninh, cũng hoàn toàn quên đi khuôn mặt kia là cực giống mẫu phi ông.

Mộc Kiến Ninh ngăn chặn thấp thỏm trong lòng, không khỏi lần nữa sinh ra thật sâu sợ hãi với Mộc Tịch Bắc, nếu như lần này người bị thiết kế thật sự là nàng, nàng chắc chắn sẽ bị đánh chết, chỉ là ở đây không ai biết được, lửa giận ngập trời của Đế vương trước mắt, chân thật như vậy, đều là do một tay thiếu nữ này thiết kế ban tặng.

Thậm chí người Tề gia còn đắc ý cho rằng mình đã rơi vào bẫy, lại không biết trò hay này chỉ đang ở lúc đặc sắc.

Mộc Kiến Ninh cố nén sợ hãi trong lòng với Hoàng đế, sợ mình làm hỏng kế hoạch của Mộc Tịch Bắc, lại dựa theo lời Mộc Tịch Bắc nói với mình, hợp thời phối hợp.

Sau khi Hoàng đế gào lên một tiếng, lại thoải mái không ít, nhìn dáng vẻ Mộc Kiến Ninh không khỏi nhíu mày, Mộc Kiến Ninh cả người quay mặt đi, cắn chặt đôi môi, căn bản không nhìn Hoàng đế, trong mắt đong đầy nước mắt, dường như là một bộ các ngươi muốn giết muốn đánh muốn làm gì cũng được.

Người đâu, kéo Mộc Kiến Ninh xuống đánh chết cho Trẫm! Hoàng đế nhìn thấy dáng vẻ không biết hối cải của Mộc Kiến Ninh mở miệng nói.

------ Đề lời nói với người xa lạ ------

Sau khi trang bìa của ta liên tiếp bị công khai xử tội, ta lại mặt dày mày dạn đi cầu tuyển thủ quan trọng chọn cho ta một bức khác. Bởi vì các ngươi phê phán ánh mắt của ta, ta để cho nàng chọn cho ta một bức... Ai ngờ lại trùng hợp đụng phải đại thần. Bức này ta cảm thấy đẹp vô cùng. Các hài tử mau an ủi ta đi. Bức đầu tiên ta cũng đã tìm về., ha ha ha ha ha ha. Da mặt của ta đã để ta dùng hết, quyển sách này hiện tại đã có bảy trang bìa... Xin cho phép ta làm một cái biểu tình bi thương...

Hôm qua ta bị thương, vậy mà chẳng có ai quan tâm ta cả.... Ta thương tâm! Ta muốn bạo cúc các ngươi!
break
Công Nhân Nhập Cư Và Nữ Sinh Viên
Ngôn tình Sắc, Sủng, Nam Cường
Đàn Anh Cứ Muốn Tôi
Sắc, Sủng, Nữ Cường, Nam Cường
Nuôi thú cưng (NP hiện đại H)
Ngôn tình sắc, NP hiện đại H
Trước Sau

Báo lỗi chương

Ngôn tình sắc Đam mỹ sắc