Việt Ngôn Quy đơ người. Một cơ thể mềm mại, đầy hương thơm đột nhiên ngã vào lòng anh, đã vậy còn có thêm hai quả bóng tròn mềm mại, căng tròn và nặng nề đè lên...
Việt Ngôn Thăng: “Anh Đào!”
Việt Ngôn Kiều: “Chị Anh Đào!”
Người cô tham tiền: “Cô gái xinh đẹp như tiên nữ này sao đột nhiên lại ngất thế này? ŧıểυ Ngư, bế cô ấy vào nhà trọ của chúng ta nghỉ ngơi đi. ŧıểυ Hề, con đi gọi ông Ngưu đến khám cho cô ấy!”
Lâm Lai Hề bất mãn: “Cô!”
Lâm Ngôn Thăng cũng thấy bất mãn: “Anh tránh ra, để tôi bế chị ấy. Chúng tôi không ở lại đây!”
“Cậu đẹp trai yên tâm đi. ŧıểυ Ngư nhà chúng tôi cao lớn thế này, sức khỏe tốt lắm, sẽ không làm ngã cô gái này đâu. ŧıểυ Ngư, nhanh lên đi, ôm cô ấy vào phòng hạng nhất nghỉ ngơi. Một ngày chỉ có 2888 mà thôi.” Người cô không màng đến sự ngăn cản của Lâm Lai Hề, chỉ một lòng kéo khách.
Việt Ngôn Kiều kéo góc áo của Việt Ngôn Thăng: “Anh hai, chị Anh Đào ngất rồi, hay là chúng ta cứ ở lại nhà trọ này đi. Nhân tiện xem thử anh cả bị làm sao.”
Kiều Anh Đào nhắm mắt nghe ngóng động tĩnh xung quanh, sau đó Việt Ngôn Quy bế cô lên đúng như cô mong muốn.
Cô của nữ chính vẫn còn la lối bên tai cô: “ŧıểυ Ngư là anh cả của hai người, còn là vị hôn phu của cô gái xinh đẹp này? Làm gì có chuyện đó chứ? ŧıểυ Ngư chỉ là một tên nhóc nghèo rớt mồng tơi không có gì ngoài cái vẻ đẹp trai thôi, không thể nào giàu có đến thế được. ŧıểυ Ngư là người bạn trai mà Tiều Hề nhà tôi quen được khi làm việc ở thành phố.”
Kiều Anh Đào nghe được một lúc thì buồn ngủ, cô đã không có giấc ngủ đàng hoàng nào nửa tháng nay rồi. Bây giờ không chịu nổi nữa nên cô dựa vào người của Việt Ngôn Quy, yên tâm mà ngủ thiếp đi.
Đến khi cô tỉnh lại thì cô nghe thấy giọng nói dịu dàng, đầy sự quan tâm của nữ chính đầu tiên, giọng nói nhỏ nhẹ như gió xuân: “Anh ŧıểυ Ngư, cô Anh Đào cứ kéo lấy anh, cánh tay anh có bị tê không? Có cần em xoa bóp giúp anh không? Vết thương trên mặt anh hình như trở nặng rồi, em thoa thuốc cho anh nhé, anh có đau không?”
Cô ta bất ngờ nhận ra mình lỡ lời nên vội vàng quay sang giải thích với Việt Ngôn Thăng: “Anh Việt, tôi không có ý nói anh đánh mạnh đâu. Anh ở cạnh chăm sóc cô Anh Đào thế này có nghĩa là anh rất quan tâm đến cô ấy. Lúc nãy anh giúp cô Anh Đào trút giận, quan tâm quá nên không để ý những chuyện khác, chúng tôi không trách anh đâu. Đúng không, anh ŧıểυ Ngư?”
Câu này là muốn ám chỉ cho Việt Ngôn Quy biết mối quan hệ giữa vị hôn thê là cô và Việt Ngôn Thăng là không tầm thường. Nữ chính ngây thơ này khá có năng lực đấy!
Hàng mi dài của Kiều Anh Đào khẽ run, cô mở mắt ra và ngồi bật dậy: “Anh Ngôn Quy!”
Lâm Lai Hề đang cúi đầu thoa thuốc một cách cẩn thận cho khuôn mặt của Việt Ngôn Quy, bỗng cô ta bị hành động của Kiều Anh Đào làm cho sợ đến mức tay run lên, chạm vào vết thương trên mặt của Việt Ngôn Quy: “Anh ŧıểυ Ngư, em xin lỗi...” Cô ta ngẩng đầu lên thì nhì thấy anh ŧıểυ Ngư của cô ta đang mải ngắm nhìn Kiều Anh Đào vừa tỉnh lại, trong mắt là sự quan tâm khôn xiết, thậm chí còn không cảm nhận được vết thương trên mặt đang đau.