Lâm Lai Hề vừa lo lắng vừa đau lòng: “Anh ŧıểυ Ngư, sao anh không tránh đi? Anh có đau không?”
Cô ta xoay người nhìn về phía Việt Ngôn Thăng. Con thỏ trắng trừng mắt nhìn anh một cách tức giận: “Mấy người là ai vậy? Còn anh này, anh chưa biết đúng sai thế nào mà tại sao lại tự tiện đánh người khác như vậy hả? Tôi đã nói mấy người nhận nhầm người rồi! Anh ấy không phải Việt Ngôn Quy gì đó, anh ấy là ŧıểυ Ngư, là bạn trai của tôi!”
Kiều Anh Đào không ngờ rằng với thân thủ của Việt Ngôn Quy mà lại bị Việt Ngôn Thăng đánh bại! Lão Việt à, không ngờ anh mất trí nhớ rồi thì vô dụng đến thế này. Em trai đánh hay lắm, đánh tốt lắm, đánh xuất sắc lắm!
Việt Ngôn Kiều tức giận: “ŧıểυ Ngư, ŧıểυ Hà gì chứ, đây là anh họ cả của tôi đấy! Anh cả, anh không nhận ra chị Anh Đào cũng được nhưng anh nhận ra em chứ? Em là Kiều Kiều, còn đây là anh hai này!”
Việt Ngôn Quy cau mày rồi lắc đầu.
“Anh ấy giả vờ không quen chúng ta vậy chúng ta cũng xem như không quen anh ấy! Em không có người anh như anh!” Việt Ngôn Thăng vung cánh tay đang đau của mình vài cái, tức giận nói: “Anh ấy không nhận ra vị hôn thê, không nhận ra hai đứa em họ vậy thì cứ để anh ấy ở đây với cô bạn gái mới đến cuối đời luôn đi!”
Lâm Lai Hề nắm lấy tay áo của Việt Ngôn Quy, kéo anh rời đi: “Anh ŧıểυ Ngư, chúng ta về nhà thoa thuốc thôi. Nếu để bà nội thấy anh bị thương nhất định sẽ đau lòng lắm.”
“Bảo bối ŧıểυ Ngư của cô, sao chỉ bán trà sữa mà cũng bị người ta đánh thế này? Khuôn mặt đẹp trai của ŧıểυ Ngư nhà chúng ta chuyên dùng để thu hút khách hàng mà bị ai đánh thế này? Thật quá đáng mà. Các người không được đi, phải bồi thường đi chứ!” Từ xa, một người phụ nữ trung niên trong chiếc váy màu đỏ chạy lại.
Người phụ nữ thấy ba người kia ăn mặc sang trọng thì mắt sáng lên như nhìn thấy vàng vậy, bà ta niềm nở nói: “Nhìn ba vị nhìn quý phái thế này chắc là lên đảo chơi đúng không? Có muốn nghỉ ngơi ở tiệm chúng tôi chút không? Hay là đến ở nhà trọ Lâm gia của chúng tôi đi, là nhà trọ đặc biệt nhất trên đảo đấy. Quan trọng là không cần mọi người trả tiền thuốc men cho ŧıểυ Ngư nữa.”
Việt Ngôn Thăng không thèm để ý đến bà cô xảo trá, tham tiền kia: “Anh Đào, Kiều Kiều, chúng ta đi thôi!”
“Chị không đi.” Kiều Anh Đào đưa tay lên lau nước mắt. Tuy rằng cô phải đi khập khiễng nhưng vẫn giữ được dáng vẻ kiêu ngạo như một con thiên nga trắng. Cô đi đến trước mặt Việt Ngôn Quy: “Anh Ngôn Quy, em hỏi anh một câu cuối cùng, anh thật sự không nhớ em sao?”
Không đợi Việt Ngôn Quy trả lời, Kiều Anh Đào đã bất ngờ nhắm hai mắt lại, nhẹ nhàng ngã về phía trước.
Cô ngã thẳng vào lòng của Việt Ngôn Quy, tiện thể nắm luôn tay của anh, trở thành một người đẹp đang ăn vạ. Lúc nãy anh dám không đỡ tôi, để tôi xem bây giờ anh có đỡ hay không?