Có một loại đàn ông, trời sinh đã là cao thủ hôn môi. Chẳng qua chỉ là một nụ hôn triền miên nhiệt liệt nhưng cũng đã đủ để khiến phụ nữ mềm thành một hồ xuân thủy, mặc người xâm lấn.
Lâm Nhụy đã bị chìm đắm trong nụ hôn say mê này.
Hôn môi với một người đàn ông anh tuấn có kỹ xảo, hơn nữa còn giàu có như vậy, điều này không thể nghi ngờ là cô đang hưởng thụ. Thế cho nên khi cô tỉnh táo từ sau nụ hôn môi thì mới phát hiện tay Lục Trạch đã bất tri bất giác mò vào trong áo mình. Anh dùng ngón trỏ và ngón cái của tay trái nắm một bên núm vυ" nhỏ mẫn cảm rồi nhẹ nhàng vuốt ve.
Mà một tay khác đang gắt gao ôm vòng eo nhỏ của Lâm Nhụy, dùng sức ấn cô tới gần thân thể anh, khiến cho khoảng cách giữa hai người trở nên thân mật khăng khít.
“Cảm giác được không?” Lục Trạch có ý ám chỉ nói.
Lâm Nhụy ưm một tiếng, khuôn mặt nhỏ ửng đỏ gật đầu.
Giữa hai chân có chút ngứa, có chút ma ma, nhưng lại rất thoải mái, nội tâm cũng trào ra một cổ khát vọng.
Lâm Nhụy nhịn không được kẹp chặt hai chân, muốn ngăn chặn loại xúc động này. Mắt nhìn phòng khách đang mở rộng, cô nói: “Chúng ta vào trong phòng được không?”
Lục Trạch khẽ cười một tiếng.
Chẳng phải tự cô muốn đến nhà tôi sao? Sao hả, sợ?”
Đôi mắt đen kia thâm thúy, mơ hồ còn mang theo vài phần mỉa mai.
Lâm Nhụy giật mình một cái xong ngay tức khắc cảm thấy có chút khó chịu. Đôi mắt của Lục Trạch giống như có thể nhìn thấu được tất cả mọi điều ở trong lòng cô rồi vạch trần ra những tâm tư nhỏ đó ra ngoài.
Đúng vậy, cô không muốn thấy người khác được hạnh phúc, như vậy thì sao?
Cô chính là một người hư hỏng như vậy, phá hoại gia đình của người khác…
Cô đê tiện, cô vô sỉ.
Đúng là vậy!
Lục Trạch không hề nói sai. Nhưng không có Lâm Nhụy cô, anh cũng sẽ ngủ cùng vợ mình và những người phụ nữ khác, thế thì dựa vào cái gì mà anh dám ở chỗ này làm cô tự mình cảm thấy hổ thẹn bẩn thỉu?
Lâm Nhụy nghĩ như vậy, cái loại cảm xúc khó chịu này đã tan đi rất nhiều, lưu manh xứng với hư hỏng, ai cũng đừng nói ai, đúng là cái ý này.
Vì thế cô thả lỏng tâm tình, nghiêng con mắt hướng Lục Trạch kêu gào: “Ai nói tôi sợ, có gan thì làm đi, làm chết tôi ở ngay trên sô pha nhà anh!”
Cô cho rằng hành động này của cô rất có khí thế, nhưng lại không biết, bộ dáng này của cô ở trong mắt Lục Trạch lại là một tình cảnh khác.
Bởi vì nụ hôn sâu vừa rồi nên giờ phút này, quần áo của cô đang nửa cởi, để lộ ra nửa bên đầu vai mượt mà cùng bộ ngực sữa, trên khuôn mặt nhỏ tinh xảo hồng nhạt, giữa khóe mắt và đuôi lông mày hiện vẻ mị ý chưa từng tiêu tán.
Cặp con ngươi kia vốn đã quyến rũ, lúc này lại trở nên ngân ngấn nước, câu hồn đoạt phách.
Cô còn cố tình tỏ ra vẻ hung ác ngang ngược, tựa như một con mèo nhỏ không có móng, khoa trương múa may móng vuốt nhỏ.
Còn thêm câu: “Anh có gan thì thử làm chết tôi đi!”
Làm gì có bộ dạng kêu gào, rõ ràng chính là trần trụi quyến rũ.
Lục Trạch không nói gì. Anh híp mắt nhìn, biểu tình thâm trầm.
Chờ đến khi Lâm Nhụy bị nhìn đến nỗi cảm thấy nổi da gà thì Lục Trạch rốt cuộc cũng mở miệng nói chuyện.
“Tôi sẽ thỏa mãn cô.”
Anh để lộ ra một nụ cười ý vị thâm trường.
????
Liên tưởng đến lời nói cảm thấy rất thẹn vừa rồi kia của mình, ý thức được sau khi Lục Trạch trả lời, Lâm Nhụy hét thầm trong lòng. Má ơi, Lục Trạch cười thật đáng sợ.
Đặc biệt là khi anh vừa cười vừa ưu nhã cởi bỏ thắt lưng, cái loại cảm giác áp bách mãnh liệt này ập vào trước mặt.
Lâm Nhụy không khỏi nuốt nuốt nước miếng, cô có thể thu hồi câu nói vừa rồi không?