Nhưng lúc đó cô đã mệt đến thở hồng hộc, toàn thân xụi lơ đến sức lực động đậy ngón tay cũng đều không có, cả người nhìn sơ qua giống như bởi vì bị một người khác sử dụng tính ái quá độ mà phá thành mảnh nhỏ.
Đây là sự “Trừng phạt” mà Lục Trạch cho cô.
Lâm Nhụy rên đến khàn cả giọng, Lục Trạch tựa như ăn thuốc đại bổ, tinh thần sáng láng, tính trí bừng bừng, anh lăn qua lộn lại thân mình cô. Nào là tư thế giống phật bà Quan Âm ngồi trên đài sen cùng với vài tư thế mà cô chưa từng nghĩ đến. Lục Trạch cưỡng chế cùng áp bách cô làm hết mọi tư thế có thể.
Cách nói chuyện cũng ôn nhu hơn mọi khi: “Vất vả cho cô rồi, bảo bối.”
Lâm Nhụy sửng sốt. Nhìn Lục Trạch đang cười với mình, bộ dáng tinh thần sáng láng, rõ ràng là tâm tình thập phần tốt.
Bởi vì trận làʍ t̠ìиɦ vui thích này mà không chỉ một mình Lâm Nhuỵ mà còn có Lục Trạch cảm thấy thoải mái.
Không kịp nói chuyện, cô đã bị Lục Trạch dùng cách ôm công chúa để ôm lên.
“Trước tiên, chỉ tôi phòng tắm để tôi tắm cho cô.” Lục Trạch ôm Lâm Nhụy bước chân nhẹ nhàng, chân dài đi đến phòng tắm.
Trong phòng, Lục Trạch một tay ôm Lâm Nhụy, tay còn lại mở vòi sen, thử nước đến độ ấm thích hợp xong, anh liền đặt cô dưới vòi hoa sen.
Vì trận làʍ t̠ìиɦ kịch liệt lúc nãy của cả hai mà đã làm Lâm Nhụy sức cùng lực kiệt. Vừa đặt chân xuống đất, cô liền run rẩy mềm nhũn, cả người thiếu chút nữa té ngã trên nền đất. May mà Lục Trạch bên cạnh sớm đã có chuẩn bị. Anh vội ôm thân thể nhỏ nhắn mềm mại của Lâm Nhụy vào trong lòng ngực.
Cô không ngờ rằng mình lại bị người đàn ông làm thành bộ dáng này. Lâm Nhụy vùi mặt vào khuôn ngực trần trụi của Lục Trạch, ngượng ngùng ngẩng đầu.
Yết hầu của Lục Trạch khẽ nhúc nhích, anh phát ra tiếng cười khẽ.
“Để tôi giúp cô.”
Hai người đứng dưới vòi hoa sen, dòng nước ấm áp hạ xuống, Lục Trạch cứ như vậy cẩn thận tẩy sạch thân thể của Lâm Nhụy.
Động tác của anh thập phần ôn nhu săn sóc giống như cô là một món bảo bối cần được đối đãi thật cẩn thận.
Chà cho xà bông lên bọt, bàn tay to nhẹ nhàng lướt qua hai nhũ thịt của Lâm Nhụy.
Rồi trượt qua vòng eo mảnh khảnh xong lại đến chỗ hạ thể……
Nghe nói người đàn ông lúc nghiêm túc là lúc có mị lực nhất, giờ phút này, Lục Trạch chính là như vậy.
Bao gồm cả lúc trước khi xoa thuốc ở trên xe, Lục Trạch cũng ôn nhu cẩn thận như vậy. Có thể được một người đàn ông anh tuấn thành thục đối đãi như thế này thì không có một người con gái nào mà không động tâm.
Chỉ tiếc, người đàn ông này đã có chủ, anh có thể vì cô tạm thời mà dừng lại nhưng vĩnh viễn không có khả năng sẽ chỉ thuộc về cô.
Lâm Nhuỵ đột nhiên có chút hâm mộ vợ của Lục Trạch.
Lúc hai người tắm xong, nhìn thấy căn đại côn kia của Lục Trạch cao cao nhếch lên, Lâm Nhụy liền chủ động khẩu giao giúp anh, Lục Trạch vui vẻ hưởng thụ.
Ở trong phòng tắm làm tiếp một hồi thì đã đến đêm.
Lục Trạch mặc quần áo xong lại khôi phục bộ dáng áo mũ chỉnh tề thành thục như lúc đầu.
“ŧıểυ bảo bối, lần sau chúng ta gặp lại.”
Anh dùng giọng nói trầm thấp để tạm biệt cô.
Lần sau, lần sau là lần nào?
Lục Trạch không nói, Lâm Nhụy cũng sẽ không hỏi.
Cô hơi mỉm cười tiễn Lục Trạch ra cửa.
“Phanh” một tiếng đóng cửa lại, trong phòng lại yên tĩnh như lúc ban đầu.