Ngón tay anh như cũ gắt gao nhét trong miệng nhỏ của Lâm Nhụy để tránh cho tiếng rêи ɾỉ sung sướиɠ của cô bị vợ mình ở đầu bên kia điện thoại nghe thấy được.
Mà lúc này, ở đầu máy bên kia, cô vợ Thẩm Nguyệt của anh không hề phát hiện ra có điều gì khác thường.
Nghe Lục Trạch nói lúc nãy mở họp, Thẩm Nguyệt mới lo lắng hỏi: “Có phải là em đã quấy rầy đến anh hay không? Nếu không thì lát nữa em gọi lại cho anh.”
Lời nói của chồng làm Thẩm Nguyệt cảm thấy ngọt ngào ở trong lòng. Gia đình của cô vẫn luôn rất hạnh phúc, cô có một người chồng anh tuấn yêu thương mình và thêm một đứa con trai thông minh đáng yêu khiến bao nhiêu người hâm mộ, ngay cả chính cô cũng cảm thấy tự hào.
“Chồng yêu, là như thế này, anh cũng biết đấy, bác em vẫn luôn thúc giục chị em ở nhà sinh con nên muốn nhờ em đến khuyên nhủ chị ấy. Ngày mai là chị ấy sẽ đi công tác về, bác em kêu chúng ta dẫn theo Hạo Hạo tới nhà bác ăn cơm cùng vào tối mai…”
Lúc này, cả hai người đều đang rất áp lực bản thân, vậy nên trong phòng rất an tĩnh, yên tĩnh đến nỗi Lâm Nhụy có thể nghe rõ được giọng của vợ Lục Trạch qua điện thoại - người mà cô từng gặp qua một lần. Người phụ nữ kia thoạt nhìn thật hạnh phúc, ngay cả giọng cũng đều thật là tinh tế và dịu dàng, đến cô cũng có cảm giác bình yên của năm tháng.
Không thể không nói, Lục Trạch là một người đàn ông rất lợi hại. Anh vừa có thể nói chuyện với vợ mình vừa cùng người khác yêu đương vụng trộm làʍ t̠ìиɦ. Thế mà mặt không hề đổi sắc nói lời ngon tiếng ngọt với vợ. Loại bản lĩnh này, không phải người bình thường nào cũng có được.
Hơn nữa, Lâm Nhụy có chú ý tới, lúc Lục Trạch trò chuyện với vợ mình, khóe miệng cũng hơi hàm chứa ý cười.
Anh chưa bao giờ dùng giọng điệu thân mật và nhu tình như vậy đối với cô.
Tình huống này làm cho cô nhớ tới lần đầu tiên gặp Lục Trạch ở công viên trò chơi. Lục Trạch khi đó chính là hình tượng tiêu chuẩn của người chồng 3 tốt: yêu vợ, yêu con, yêu gia đình.
Cơ hồ ngay lúc đó, anh có chút run, tinh thể màu trắng đục róc rách bắn vào trong ŧıểυ huyệt.
“… Vậy cho nên ngày mai anh có thời gian rảnh không?” Lời của Thẩm Nguyệt còn chưa dứt, đột nhiên, cô nghe thấy tiếng hô của chồng mình ở đầu dây bên kia, giọng điệu thâm trầm lộ ra tiếng khàn khàn nặng nề.
Cô cảm thấy có chút kỳ quái nên vội vàng hỏi: “Trạch! Anh làm sao vậy?”
Lúc đàn ông bắn tinh thì cũng là lúc sảng khoái nhất, mắt đen của Lục Trạch hoảng hồn.
Còn cô gái đối diện thì mi mắt cười cong cong, đắc ý dào dạt.
Là cố ý.
Ánh mắt của Lục Trạch chậm rãi trở nên thâm trầm.
Mắt anh nghiền ngẫm nhìn chằm chằm Lâm Nhụy, lúc này mới chậm rì đối với lời nói của vợ ở đầu kia điện thoại: “Vừa rồi là bị bí thư không cẩn thận làm đổ cà phê lên người, không sao đâu.”
“Nếu bác đã mời thì anh sẽ huỷ lịch trình làm việc của buổi chiều ngày mai, đến lúc đó anh cùng em và Hạo Hạo qua nhà bác.”
Chồng cô giống như lúc trước, vẫn là thanh âm trầm ổn làm Thẩm Nguyệt động tâm, cô âm thầm mắng mình suy nghĩ nhiều, sao lại cảm thấy âm thanh kinh hô của chồng lúc nãy không thích hợp, chồng sẽ không làm tan nát nhà họ Cố và làm đau con mình, anh tuyệt đối sẽ không nɠɵạı tình.
Nghĩ đến mình mới nãy nổi lên ý niệm hoài nghi ngay trong nháy mắt. (giác quan thứ sau đấy, ghê lắm #Va) Vì thế Thẩm Nguyệt thiện giải nhân ý nói “Dạ, em không quấy rầy anh làm việc nữa, em chờ anh trở về.”
“Ân, được.”
Chờ đến sau khi vợ ở đầu kia ngắt điện thoại, Lục Trạch lúc này không nhanh không chậm buông di động xuống. Anh hướng ánh mắt nhìm cô gái đang vui vẻ tươi cười bởi vì trò đùa dai thành công của bản thân vừa rồi.
Khóe miệng tà tứ nhếch, anh cười ôn tồn lễ độ.
“Đối với một cô gái đã làm chuyện xấu thì cần phải nhận lấy sự ‘trừng phạt‘.
Sao?
Lâm Nhụy chớp chớp đôi mắt thanh thuần, cô vẫn không rõ nguyên do.
Ngay sau đó, Lục Trạch xoay người hung hăng bao trùm lên thân hình nhỏ của cô…