“Ôn Thư đã đồng ý rồi, cậu cũng đừng từ chối nữa, đã bao lâu bọn mình rồi chưa ngồi ăn uống đàng hoàng cùng nhau…”
Có lẽ chính Giang Nhất Hoài cũng không nhận ra, mỗi lần ở bên Lục Tễ, hắn lại trở nên hoạt ngôn lạ thường, còn hay tìm cớ để có tiếp xúc thân thể.
Chỉ cần Lục Tễ đủ tinh tế, hẳn sẽ sớm phát hiện ra điểm bất thường nơi hắn.
Nghĩ đến cảnh sáng nay khi hai người vô tình ôm nhau, cơ thể Lục Tễ gần như lập tức phản ứng, trong đáy mắt Ôn Thư hiện lên nét cười giễu cợt.
Đáng tiếc, nhìn thế nào thì Lục Tễ cũng là một trai thẳng chính hiệu.
Nguyên liệu ăn lẩu là do Giang Nhất Hoài và Lục Tễ ra ngoài mua. Giang Nhất Hoài nói cho hay rằng không muốn cô mệt, nhưng Ôn Thư thừa biết, hắn chỉ là ngại cô làm vướng víu thời gian "hẹn hò riêng" giữa anh và Lục Tễ.
Không lâu sau, hai người tay xách nách mang trở về. Giang Nhất Hoài cười tươi rói, bộ dạng hoàn toàn khác với vẻ lạnh lùng kiệm lời khi ở bên cô.
Bữa lẩu ấy, Ôn Thư ăn mà chẳng có vị gì. Cả buổi, sự chú ý của Giang Nhất Hoài đều dồn hết lên người Lục Tễ. Hai người uống hết ly này đến ly khác, chỉ trong chốc lát đã uống gần hết chỗ rượu mang lên.
Ôn Thư viện cớ đi lấy thêm rượu để tránh mặt, cô chẳng muốn nhìn cái vẻ mặt nịnh nọt đó của Giang Nhất Hoài nữa. Thà dành thời gian suy nghĩ cách làm bài tập còn hơn.
Bài giáo viên giao là vẽ cơ thể người. Ôn Thư cầm bút đặt lên giấy, trong đầu bất giác hiện lên hình ảnh Lục Tễ trần trụi dưới ánh nắng sáng nay.
Cơ bắp căng tràn vì máu dồn, từng thớ thịt rõ ràng đan xen, phủ một lớp mồ hôi mỏng lấp lánh, ánh nắng trải xuống thân thể anh như đang chiếu rọi lên một kiệt tác được tạc bởi thần linh.
Khi Ôn Thư hoàn hồn lại, trên mặt giấy đã hiện ra vóc dáng một người đàn ông cởi trần.
Bên ngoài không còn tiếng động, Ôn Thư đẩy cửa bước ra, thấy Giang Nhất Hoài đã say như chết, đầu gục trên bàn, ly rượu đổ nghiêng sang một bên, rượu còn sót lại chảy xuống mép bàn, loang ra cả một bên mặt hắn, trông cực kỳ thảm hại.
Còn Lục Tễ thì vẫn ngồi trên ghế, ngả lưng dựa vào thành ghế, tay cầm một chai rượu rỗng đung đưa giữa không trung.
“Nhất Hoài?” Ôn Thư thử gọi tên hắn, đối phương khẽ rên một tiếng, rồi xoay đầu sang một bên, tiếp tục ngủ.
Ngược lại, Lục Tễ quay đầu lại, ánh mắt không còn tỉnh táo nhưng vẫn gắng sức đứng lên.
“Tôi giúp cô đưa cậu ấy về phòng nhé.”
Ôn Thư không từ chối sự giúp đỡ của Lục Tễ. Dù sao với sức cô, muốn kéo một người đàn ông say mèm vào phòng đúng là rất khó.
Có điều Lục Tễ cũng uống không ít. Tuy chưa đến mức bất tỉnh, nhưng bước đi đã lảo đảo, lúc đỡ Giang Nhất Hoài lên giường, anh suýt nữa trượt ngã theo.
“Anh không sao chứ?” Ôn Thư quan tâm hỏi.
Lục Tễ xua tay, chống tay vào mép giường đứng dậy, cơ thể lảo đảo mấy nhịp mới miễn cưỡng đứng vững.
“Cũng muộn rồi, cô về nghỉ đi, tôi lo được.”
Không để tâm đến lời cứng miệng của anh, Ôn Thư bước đến đỡ lấy cánh tay anh. cánh tay của Lục Tễ rắn chắc, nóng rực, vài đường gân xanh nổi lên dưới lớp da giống như cô tưởng tượng. Khi ngón tay cô chạm vào, thậm chí còn cảm nhận được từng nhịp rung khe khẽ.