Lục Tễ cũng không ngờ lại xảy ra tình huống này. Một cơ thể mềm mại bất ngờ đập vào lòng anh, nhất là hai bầu ngực mềm mại kia, dù cách một lớp vải mỏng vẫn ép sát lên người anh, kèm theo làn hương hoa thoảng qua khiến người ta mất kiểm soát.
Phản ứng của Lục Tễ gần như là lập tức, thứ vừa mới bắn trong giấc mơ lúc sáng giờ đã lại căng cứng, quần bị đội lên thành một đường cong rõ rệt ngay thân dưới.
Tất nhiên Ôn Thư cảm nhận được phản ứng của anh, vật thể to lớn, cứng rắn nóng hầm hập đang tì sát vào eo cô, dù cách lớp vải cũng cảm nhận được nhiệt độ đáng sợ ấy.
Cả hai đồng loạt lùi lại, Lục Tễ vội cúi người nhặt túi rác dưới đất, như thể muốn che giấu mà giơ nó chắn trước thân dưới.
“Túi rác đầy rồi, tôi mang đi vứt.”
Nói dối.
Khoảnh khắc túi rác lướt qua bên cạnh, Ôn Thư rõ ràng thấy bên trong là một chiếc qυầи ɭóŧ dính đầy tϊиɧ ɖϊ©h͙ trắng đục.
Lục Tễ đã mộng tinh.
Ôn Thư không nói gì, bởi vì cô cũng cảm thấy… bên dưới mình đã ươn ướt.
Khi Ôn Thư rửa mặt xong bước ra thì Lục Tễ đã rời khỏi nhà. Mãi đến tối khi cả ba cùng trở về căn hộ, chạm mặt nhau, không ai nhắc lại chuyện xảy ra sáng nay.
“Lục Tễ, hôm qua cậu chuyển nhà gấp, bọn tôi còn chưa kịp mời cậu bữa cơm đàng hoàng, tối nay ở nhà ăn lẩu nhé!” Giang Nhất Hoài đề nghị.
“Chỉ là ở tạm vài ngày thôi mà, bày biện thế làm gì?” Lục Tễ ngồi trên sofa, ánh mắt bất giác nhìn về phía Ôn Thư, cô đang tựa vào khung cửa bếp, tay cầm cốc nước.
Hôm nay nhiệt độ ngoài trời khá cao, Ôn Thư mặc một chiếc váy bút chì dài tới đầu gối. Thân hình uyển chuyển được bộ váy ôm sát tôn lên rõ rệt. Dù cô không cao, nhưng tỷ lệ vóc dáng cực kỳ cân đối, ngay cả khi mang giày đế bằng cũng khiến đôi chân trông thon dài nổi bật.
“Cậu là anh em thân nhất của tôi, tất nhiên không thể qua loa được rồi. Vừa hay hôm nay Ôn Thư cũng rảnh, cả ba cùng ăn một bữa lẩu nhé!” Giang Nhất Hoài vẫn không từ bỏ ý định.
Nghe Giang Nhất Hoài nhắc đến Ôn Thư, ánh mắt của Lục Tễ lại không kiềm được mà dời về phía cô. Lúc này cô đổi tư thế, khoanh tay trước ngực, phần ngực trắng nõn bị ép đẩy lên từ cổ áo, vừa quyến rũ vừa mê hoặc.
Cảm nhận được ánh mắt Lục Tễ, Ôn Thư ngẩng đầu nhìn thẳng lại. Bên cạnh, Giang Nhất Hoài cũng đang nhìn cô, tuy ánh mắt hiện rõ sự thiếu kiên nhẫn nhưng vẫn cố tỏ ra thân mật, tiến lại khoác vai, ôm cô vào lòng.
“Ôn Ôn, lâu rồi chúng ta chưa ăn lẩu cùng nhau, nhân tiện lần này coi như ăn mừng một chút đi mà.” Giang Nhất Hoài dịu giọng dỗ dành cô.
Trong lòng Ôn Thư khẽ bật cười lạnh. Ngay cả kỷ niệm hai năm yêu nhau, Giang Nhất Hoài cũng không nhắc đến nửa lời, vậy mà Lục Tễ chỉ mới dọn đến ở tạm vài hôm, hắn đã nôn nóng muốn có chút nghi thức cho ra vẻ long trọng.
“Được thôi, trong nhà vẫn còn mấy chai rượu anh mang về lần trước, vừa hay có thể uống một bữa cho vui.” Ôn Thư thuận theo lời hắn.
Quả nhiên, trên mặt Giang Nhất Hoài lập tức hiện lên nụ cười. Tay vẫn khoác lên vai cô vỗ lấy lệ hai cái, sau đó chẳng buồn nấn ná mà vội vã quay trở lại bên Lục Tễ.