Một người chị em của Hà Kiều, vừa lén đưa mắt nhìn về chỗ ba người nổi bật kia, vừa nhỏ giọng hỏi Hà Kiều.
Không chỉ cô ta, mà mọi người đều thắc mắc.
Vốn nghĩ rằng Thịnh Triết và Hà Kiều là một đôi. Bỗng nhiên bắt gặp cảnh tượng vừa rồi, là ai thì cũng bất ngờ.
Hà Kiều cũng rất tức giận, cô ta cảm thấy như bản thân bị Tô Đình cùng Thịnh Triết hợp lực trêu đùa vậy.
Một người thì tỏ ra không quan tâm cô ta, một người thì dùng thái độ lúc xa lúc gần để đối xử với cô ta.
"Làm sao tớ biết được!" Vì không giữ được bình tĩnh mà giọng nói thốt ra không che giấu được sự bực tức.
Cô bạn bị Hà Kiều hét đến bất ngờ, rất nhanh sau đó uất ức chừng Hà Kiều một cái, quay sang nói chuyện với người khác.
Loáng thoáng nghe thấy tên Thịnh Triết cùng Tô Đình trong đó, cô ta cắn chặt răng, rốt cuộc không chịu nổi nữa, đứng bật dậy bỏ về.
Phòng bao đang vui vẻ như bị bấm nút tạm dừng, mọi người đều im lặng mà cùng nhìn ra bóng người tức giận kia, rốt cuộc vẫn có mấy người được xem như thân thiết với Hà Kiều đứng lên đuổi theo.
"Có chuyện gì vậy, đang vui mà?"
"Không biết nữa."
"Còn chuyện gì được nữa, đương nhiên là vì giận dỗi rồi."
"Vì Thịnh Triết sao?"
"Nói đến cũng lạ, không phải Thịnh Triết với Hà Kiều là một đôi sao? Vừa rồi là thế nào?"
"Nhìn là biết Thịnh Triết không thích cậu ta rồi, đã là gì của nhau đâu mà có quyền giận dỗi?"
Mọi người bàn luận rất nhiều, đến khi lớp trưởng lái qua chủ đề khác, sự việc này mới tạm thời được buông xuống.
Tô Đình cũng không hiểu nổi nam nữ chính bị làm sao nữa, chẳng lẽ vì không có nguyên chủ lót đường nên mới như vậy?
Niệm Ức bên này, khi nghe được câu nói kia, không hiểu sao lại có chút tức giận, hắn không có quyền đó thật sao?
Rất nhanh sau đó, hắn đã có câu trả lời, dù hắn không có quyền, thì hắn cũng không muốn cho kẻ khác chạm vào cô.
\=\=\=\=\=
Mười giờ tối, bữa tiệc cuối cùng cũng kết thúc, lớp trưởng tập hợp những ai gần nhà nhau lại, sau đó đặt xe đưa mọi người về.
Trời về khuya như thế này, nếu một mình sẽ rất nguy hiểm.
Đến lượt nhóm Niệm Ức, họ liền dứt khoát từ chối, dù sao thì giờ này mới là giờ bọn họ ra đường đi chơi, sao có thể vứt bỏ mặt mũi, yếu đuối đến mức để người khác đặt xe về cho chứ?
Tô Đình cũng từ chối, cô đã gọi chú tài xế trong nhà rồi, không muốn làm phiền lớp trưởng vì bọn họ mà chạy ngược chạy xuôi nữa.
Nhà Tô Đình cách đây hơi xa, Niệm Ức đương nhiên là đứng chờ cùng cô.
Cô nhìn thời gian, tin nhắn cuối cùng cô nhắn cho tài xế cách thời điểm hiện tại khoảng 15 phút, mà nhà cô cách nơi này 30 phút đi đường, vậy nên, tạm thời xe chưa đến ngay được.
Bỗng nhiên cảm thấy ngực đau đớn, Tô Đình vội vàng nói với Niệm Ức: "Niệm Ức, tớ vào nhà vệ sinh một chút."
Nói rồi không để hắn kịp nhìn thấy gương mặt trắng bệch của mình, cô nhanh chóng bước đi.
"Được."
Nghi ngờ nhìn theo bóng dáng của cô, Niệm Ức cau mày.
Vừa rồi là hắn đang nghĩ đến mối quan hệ giữa cô và Thịnh Triết, nhất thời lơ đãng, đến lúc lấy lại tinh thần thì cô đã đi xa.
Nhưng không hiểu sao, trong lòng cảm thấy bất an.
Hắn sợ cô xảy ra chuyện gì, cũng nhanh chóng sải chân đuổi theo.
"Chuyện gì vậy? Sao mặt Niệm ca nghiêm trọng thế?"
Tiểu Ngũ không vui đùa như bình thường nữa: "Hình như Tô Đình có chuyện gì rồi, tao thấy mặt cậu ấy trắng bệch, có vẻ rất đau đớn."
Hắn vừa dứt lời, sắc mặt mọi người ở đây cũng nghiêm lại, Tư Việt bấm sẵn số xe cứu thương, phòng trường hợp xấu nhất có thể.
Cả đám người ồ ạt kéo đến nhà vệ sinh của quán lẩu.
Cũng may chủ quán còn nhớ mặt những học sinh này, nếu không ông sẽ cho rằng họ đến phá quán.
"Xin lỗi ông chủ, chúng cháu chỉ có một chút việc, rất nhanh sẽ rời đi, sẽ không làm ảnh hưởng đến quán đâu ạ."
Tiểu Ngũ phát huy hết sức khả năng ngoại giao của mình, dỗ ông chủ thành công đến mức còn chừa riêng cho bọn họ một bàn gần nhà vệ sinh.
Nhưng đợi lâu quá, rốt cuộc Tiểu Ngũ cùng Tư Việt đại diện đi vào xem xét tình hình.
[Truyện của Tranh Ca chỉ đăng tại NovelToon và MangaToon, hy vọng mọi người đọc trang chính chủ để ủng hộ Tranh nhé!]
\=\=\=\=\=
Tô Đình cảm thấy cả trái tim giống như bị một bàn tay hung hăng kéo đi, đau đến chết lặng.
Lúc đến được nhà vệ sinh, cô đã không còn đủ sức lực để làm gì nữa rồi.
Ngồi trong phòng điều chỉnh hơi thở, bàn tay vỗ về nhẹ trái tim, muốn đợi cơn đau qua đi.
Tô Đình chưa bao giờ bị đau tim, nguyên chủ cũng không có bất kì bệnh gì liên quan đến tim.
Cô sống rất khoa học, chưa bao giờ thức khuya, ăn uống cũng đầy đủ dinh dưỡng, khả năng mắc bệnh rất khó.
Bỗng nhiên, giữa cơn đau đớn, một suy nghĩ chợt lóe lên trong đầu cô.