“Ưm… đợi đã…” Thiếu niên rốt cuộc cũng không thể kiềm chế được nữa, siết chặt vòng tay đang ôm eo đối phương, hung hăng cướp lấy mật ngọt nơi đầu lưỡi. Đó là một khoảnh khắc ngọt ngào và mãnh liệt, khi hai trái tim kết nối trong sự cuồng nhiệt của tình yêu.
“Đình Đình… để tôi bảo vệ cho em cả đời, được không?” Giữa lúc môi răng giao nhau, thiếu niên thâm tình nói với thiếu nữ như vậy. Lời hứa ấy như một lời nguyện thề, vững chãi và đầy cảm xúc, như thể thời gian đã ngừng lại để ghi lại khoảnh khắc thiêng liêng này.
---
“Niệm Ức, anh nghe em nói gì không? Anh đừng làm em sợ…” Thiếu nữ dùng tất cả sức lực còn sót lại của mình đi tìm một người. Ánh mắt cô đầy hoảng loạn, và trong giọng nói có sự lo âu, như thể thế giới xung quanh đã sụp đổ. Máu tươi lênh láng, giọng nói khàn đặc bị gió cuốn đi, không lời hồi đáp. Trong khoảnh khắc ấy, niềm hy vọng trở nên mong manh, như sợi chỉ tơ trước cơn bão.
---
Nghe nói, Niệm gia đi lên từ hai bàn tay trắng, quyền lực ngập trời, lại nuôi bên người một cô gái, nuông chiều đến đau cả tim. Mọi thứ trong gia đình ấy đều hoàn hảo, từ sự giàu có đến quyền lực, và hơn hết là tình cảm họ dành cho nhau. Nhưng cuộc sống không bao giờ đơn giản như vẻ ngoài nó thể hiện.
Niệm gia có tiền, có quyền, có sắc. Vậy nên tất cả mọi người đều cho rằng hắn chỉ chơi đùa một thời gian, sau này hẳn là sẽ đổi một người khác. Nhưng họ sai rồi, lúc cô gái ấy ra đi, Niệm gia không còn là Niệm gia nữa… Một sự mất mát quá lớn, khi tình yêu chân thành đã trở thành nỗi đau không thể gánh chịu, khiến cho cả một gia tộc lâm vào bi kịch.
Khi tình yêu trở thành một vết thương sâu hoắm, Niệm Ức không chỉ mất đi Đình Đình mà còn mất đi lý do để tồn tại. Hắn sẽ làm gì để cứu lấy cả bản thân mình và danh dự của gia tộc? Cuộc chiến giữa lòng người và số phận, giữa tình yêu và sự trả thù, sẽ dẫn dắt họ đến đâu? Câu chuyện bắt đầu từ đây, với những mảnh ghép đau thương chờ được lắp ráp lại trong một bức tranh hoàn chỉnh.