Rất nhanh, thông tin về băng đảng này đã được phát sóng trên cả nước, rước lấy làn sóng phẫn nộ của nhân dân, đặc biệt là người nhà của những nạn nhân có liên quan đến vụ việc này. Đồng thời, họ cũng một lần nữa tin vào cảnh sát, tin vào cái gọi là chính nghĩa.
Tư Việt vừa phải quan sát cặp đôi đối diện, vừa phải dỗ người đang khóc lóc thảm thiết bên cạnh, hắn cũng không còn cách nào, Tiểu Ngũ từ khi gặp lại Niệm Ức thì đã khóc rồi, mười phút trôi qua vẫn còn khóc.
Khăn tay không còn chỗ nào khô nữa, Tư Việt dùng ngón tay lau đi giọt nước mắt vừa trào ra của ai kia: "Được rồi, không phải Niệm ca đã không sao rồi sao, khóc cái gì chứ?" @
Tiểu Ngũ đang thút thít, nghe lời này xong, càng khóc dữ dội hơn: "Hức hức huhuhu nhưng mà Niệm ca bị thương nhiều quá huhuhuhu!!!!"
Tư Việt cũng hết cách, vừa luống cuống vỗ nhẹ lưng Tiều Ngũ, vừa đưa mắt nhìn Tô Đình cầu cứu. @
Nhưng hắn chỉ mới nhìn Tô Đình, còn chưa kịp truyền đạt thông điệp thì đã bị một ánh mắt lạnh căm liếc qua.
Cả người run lên một cái, Tư Việt không dám nhìn Tô Đình nữa, lấy hết can đảm nhìn sang người còn lại.
Niệm Ức vừa vuốt ve bàn tay Tô Đình, vừa quăng ánh mắt cảnh cáo nhìn về phía bên kia, nhận được ánh mắt cầu xin của Tư Việt, cuối cùng hắn cũng lên tiếng: "Mày mà còn khóc lóc nữa thì cút."
Tiểu Ngũ đang khóc lóc đến thở không nổi, nghe như vậy liền đứng hình, tiếng khóc trong phòng hoàn toàn biến mất.
"Niệm ca, em không... không khóc nữa." Tiều Ngũ không những không bị tổn thương, mà ngược lại còn có vẻ như được sống dậy.
Mỏ hỗn như vậy, đây mới là Niệm ca của hắn chứ!
Cả phòng cùng thở phào nhẹ nhõm.
Đúng vậy, cả phòng.
Căn phòng này đang phải chứa rất nhiều người, cụ thể là đám đàn em của Niệm Ức.
Ai cũng rớm rớm nước mắt, nhưng bị Tiểu Ngũ làm cho đau hết cả đầu, hắn vừa im lặng, mọi người đều đồng loạt đội ơn trời đất.
Niệm Ức đưa mắt nhìn một đám người tóc xanh tóc đỏ, vẻ ngoài hầm hố, nhưng mắt ai nấy cũng đỏ ửng cả lên, cười trêu: "Tao còn chưa có chết, chúng mày trưng biểu cảm đó làm gì?" Q
Tô Đình cảm thấy buồn cười, rõ ràng người này đang cảm động muốn chết mà còn mạnh miệng như vậy, cô muốn rút tay ra, nhường lại không gian riêng cho anh em bọn họ nói chuyện.
Nhưng người nào đó lại không chịu, một hai giữ lấy tay cô thật chặt, thậm chí còn cùng cô mười ngón đan xen.
Tô Đình phản kháng không thành, cuối cùng cũng bỏ cuộc, chuyển qua nói chuyện với mọi người: "Lần này, Niệm Ức thật sự gặp rất nhiều nguy hiểm, anh ấy có thể trở về an toàn, một phần cũng là nhờ sự góp sức của mọi người. Vậy nên Niệm Ức rất cảm động, cũng rất biết ơn, chỉ có điều là anh ấy không tiện thể hiện ra thôi...".
Trước khi Niệm Ức đáp lại thì Tiểu Ngũ đã nhanh hơn một bước: "Thì ra trong lòng Niệm ca lại suy nghĩ như vậy, anh yên tâm, bọn em sẽ không rời không bỏ anh đâu."
Dứt lời còn kèm theo một cái nháy mắt.
Đám người xanh đỏ cũng cùng lúc gật đầu, động tác vô cùng dứt khoát.
Niệm Ức: ".."
Tư Việt quay sang bóp miệng hắn: "Bớt bớt hộ cái."
Sau đó lại một lần nữa quan sát hai người kia, nhìn bàn tay đan nhau không rời của hai người, hẳn ít nhiều cũng đoán ra được, hẳn là họ đã nhận ra tình cảm của nhau rồi.
Ngược lại, hắn cũng không bất ngờ lắm, hắn đã nhận ra được Niệm Ức để Tô Đình trong lòng từ lâu, cách hai người này tương tác với nhau cũng đủ hiểu rằng trong lòng đã có đối phương, chỉ thiếu một bước thừa nhận nữa thôi.
Bây giờ, nhìn tình hình này, xem ra Niệm ca của bọn họ đã thành công rồi.
Tư Việt vừa nghĩ đến đây, Niệm Ức cũng lên tiếng, công bố tin tức mà hắn đã muốn nói với thế giới này từ lâu.
"Tô Đình, sau này là bạn gái của Niệm Ức này, nể mặt một chút." Niệm Ức đổi từ cầm tay sang khoác vai cô, kéo người Tô Đình nghiêng vào lòng hắn, tư thế đánh dấu chủ quyền rất rõ ràng.
Cả căn phòng im phăng phắc.
Đến khi mặt Niệm Ức sắp chuyển sang đen, Tư Việt mới dẫn đầu vỗ tay: "'Chúc mừng hai người nhé!"
Mọi người cũng nhanh chóng bắt nhịp được, ai nấy cũng vui cười hớn hở, thật lòng chúc phúc: "Chúc mừng hai người nhé!"
Chỉ có Tiểu Ngũ là đờ người, sau đó không thể tin đươc mà trợn tròn mắt lên, lắp ba lắp bắp quay sang nói với Tư Việt: "Bây... bây giờ mới chính thức hả? Sao hôm trước cậu nói hai người họ là một đôi rồi...ưm ưm." 2
Tư Việt mặc dù cố gắng bịt miệng người nào đó, nhưng cuối cùng Niệm Ức và Tô Đình vẫn nghe được.
Niệm Ức: Chậc, có mắt nhìn đấy.
Tô Đình: Từ...từ... từ khi nào vậy?
Một cậu bạn nhuộm một đầu xanh lá cười cười nói: "Thật ra bọn em biết lâu rồi, dễ nhận ra vậy mà. Nhưng dù sao cũng chúc mừng Niệm ca và chị dâu nhé!"
Niệm Ức nghĩ đến chuyện tất cả mọi người đều nhìn ra được, gật đầu hài lòng.
Cả căn phòng chỉ có Tô Đình là như đi vào cõi mộng mà thôi.
Niệm Ức luôn luôn để ý đến cô, đương nhiên nhìn hiểu biểu cảm này, nhịn không được muốn trêu chọc cô một chút.
Nhưng nhớ ra căn phòng còn có một đám bóng đèn, hắn cố gắng nhịn lại.
Tư Việt mắt tinh như vậy, đương nhiên nhìn hiểu, hắn nhanh chóng nói sơ qua tình hình của trường học bây giờ:
"Cả trường học đều biết về chuyện của hai người rồi, vừa rồi khi biết tin anh và Tô Đình mất tích, cũng có rất nhiều học sinh chủ động gia nhập đội tìm kiếm, bọn họ... đều khá tốt, đang mong chờ hai người trở lại trường học đấy."
Vừa nói đến chuyện này, mọi người đều không hẹn mà cùng cười lớn: "Hôm đó bọn em trèo tường đi đến đồn cảnh sát, cứ tưởng sẽ bị nhà trường kỉ luật chứ, không ngờ sau đó còn được tuyên dương, mấy học sinh bình thường khinh thường chúng ta cũng nhìn nhận bằng một ánh mắt khác luôn."
Niệm Ức nhìn mọi người cao hứng, hắn cũng cười, lần này không phải là nụ cười nửa miệng hay khinh thường như trước đây nữa, mà là một nụ cười vui vẻ thuần túy. Đuôi mắt phượng cong cong, ánh mắt bình thường lạnh lùng nay đã trộn lẫn cả sự vui vẻ hiếm có, nhìn qua, vừa thánh thiện như thiên thần, lại vừa huyền bí như ác ma.
(2)
Cuối cùng, mọi người cũng đã thấy được mặt tốt đẹp của họ, từ tận sâu trong trái tim dâng trào một cảm xúc mãnh liệt, Tô Đình biết, đó là cảm xúc của sự hạnh phúc.