Sau khi chuyển đến Phỉ Lam, Hứa Nam Âm không ra ngoài nhiều.
Một là vì biết khách sạn này là của Tống thị. Cô không muốn chuyện vừa mới bắt đầu đã kết thúc bằng việc vô tình gặp người nhà họ Tống, ngay cả cơ hội điều tra cũng không có.
Hai là vì bão, gần đây trời đều mưa.
Mỗi ngày Hạ Vận đều sắp xếp ba bữa ăn, còn gửi hoa tươi lên. Còn A Lật thì sẽ đi ra ngoài mua sắm cho cô, dù sao cũng là lần đầu đến thành phố Ninh, cái gì cũng thấy mới mẻ.
“Châu Châu, hình như nhà mình có người ở.” Cô còn liên tục đi ngang qua nhà cũ hai ngày liền.
Hứa Nam Âm thoáng nghĩ: “Nhà lâu ngày không ở sẽ bẩn, có lẽ là do sắp xếp từ trước rồi.”
A Lật không có tâm cơ, gật đầu: “Cũng phải, chờ vài ngày nữa chúng ta có thể về rồi, nhưng ở khách sạn cũng rất thoải mái.”
Cô lại hỏi: “Chúng ta điều tra bằng cách nào đây?”
Các công tử nhà giàu không giống minh tinh, mọi chuyện đều bị tiết lộ ra ngoài. Trừ khi là họ cố ý lộ diện, nếu không rất nhiều người không thể điều tra được.
Ngay cả như vậy, cũng có thể là chỉ muốn phơi bày những gì mình muốn người khác thấy.
Buổi tối, Hứa Nam Âm tắm xong, A Lật giúp cô sấy khô tóc rồi đi ra ngoài mua đồ nướng.
Cô nằm trên giường tìm kiếm, phần lớn hiện ra là tin tức của tập đoàn Tống thị.
Ngoài ra, còn có tin tức của Tống Hoài Tự, ảnh đa số rất xa, vest chỉnh tề, bình luận cơ bản đều là những người mê mẩn vẻ ngoài của anh.
Đây là lần đầu tiên cô thấy anh trong một dịp trang trọng như vậy.
Tống Hoài Tự trên tin tức, từ đường nét khuôn mặt đến thân hình ưu việt, hoàn hảo như một bức tượng chỉ tồn tại trong thần thoại.
Lúc đó anh đang cách ống kính, nhưng vẫn có thể cảm nhận được sự nổi bật và sự xa cách lạnh lùng từ tận cốt tủy của anh.
Ý kiến của cư dân mạng đều rất thống nhất.
Hứa Nam Âm kéo xuống xem nội dung bình luận, nào là “lên tôi đi”, “ngón tay dài thế chắc khều lên sướng lắm”…
Thật là quá thẳng thắn!
Cô lật úp màn hình điện thoại, trong đầu lại nảy ra ý nghĩ, hình như là dài thật?
Hứa Nam Âm vô thức xoay người một chút, nhận ra mình cũng đang nghĩ lung tung, nghĩ gì vậy chứ.
Cô không phải là không hiểu gì, ngược lại, mẹ Hứa vì muốn bảo vệ cô, đã giáo dục giới tính cho cô từ rất sớm.
Mấy năm mắc chứng khát khao tiếp xúc da thịt này, cô chỉ giới hạn ở việc ôm ấp, dính lấy người thân, bạn bè, nhưng A Lật không thể ở bên cô mỗi tối, cô ấy có cuộc sống riêng.
Khi bệnh ngày càng nặng, Hứa Nam Âm đã mua đồ chơi, khi ở một mình và cảm thấy khó chịu cô sẽ dùng chúng, một mặt có thể tự thỏa mãn, mặt khác có thể chuyển hướng sự chú ý khỏi cảm xúc khó chịu.
Tuy nhiên, sau khi kết thúc vẫn là cảm giác trống rỗng và khó chịu.
Bởi vì về bản chất, điều cô cần để được thỏa mãn hơn là sự chạm vào khi đối phương tiếp xúc cơ thể.
Chỉ là đồ chơi của cô không mang lại được điều đó.
Hứa Nam Âm lún sâu trong chiếc giường rộng lớn.
Nếu có ai đó có thể ôm chặt cô, bàn tay mạnh mẽ dán vào da thịt cô, hoặc nhẹ hoặc mạnh, hơi nóng rực, từ khuôn mặt đến mọi nơi, ngay cả nơi sâu kín nhất cũng có thể dùng ngón tay dài…
Nhất định, nhất định sẽ khiến cô run rẩy vì sung sướng.
Hứa Nam Âm nhìn chằm chằm vào chiếc đèn chùm pha lê trên trần nhà.
Ánh sáng chói lọi làm cô lạc lối trong sự hỗn độn.
Cho đến khi cảm thấy một dòng nhiệt tuôn ra, làm ướt chiếc áo choàng tắm đang quấn trên người. Cô mới sực tỉnh hé môi gọi thành tiếng, môi cô đỏ tươi.
Ánh sáng trắng trước mắt Hứa Nam Âm dần dần biến thành chiếc đèn chùm pha lê rõ ràng.
Hình như cô … đã tưởng tượng ra điều gì đó.
-
“Châu Châu, mau ra ăn khuya đi!”
A Lật xách đồ ăn khuya về, đi một vòng trong phòng ngủ, phát hiện Hứa Nam Âm lại ở trong phòng tắm.
Cô thắc mắc: “Nhiệt độ vẫn ổn mà, lẽ nào điều hòa bị ngắt lúc tớ ra ngoài hả?”
Hứa Nam Âm vừa bước ra đã nghe thấy câu này, mặt cô nóng bừng.
May mắn là việc ngâm mình trong bồn tắm đã làm cả người cô ửng hồng, nên má cô đỏ ửng cũng được coi là do hơi nước phả vào.
“Lần sau gọi đồ ăn ngoài là được rồi.”
“Tớ muốn đi dạo một chút mà.” A Lật là một mặt trời nhỏ.
Cô đưa cho Hứa Nam Âm hai xiên thịt nướng: “À đúng rồi, ngày mai chúng ta đi mua mặt nạ nhé? Thiệp mời của anh Tống đưa ghi chủ đề là vũ hội hóa trang, không đeo thì quá nổi bật phải không.”
Vừa nhắc đến họ Tống, Hứa Nam Âm khó tránh khỏi nghĩ đến chuyện vừa rồi.
Cô là sau khi xem tin tức của Tống Hoài Tự mới… Không đúng, cô chỉ tưởng tượng đến bàn tay thôi, không phải người.
“Châu Châu?”
“Ừm, ngày mai đi mua đi.” Hứa Nam Âm hoàn hồn, cắn một miếng thịt nướng: “Đeo khẩu trang vào, như vậy sẽ không bị người ta nhận ra.”
Chủ nhân của buổi tiệc sinh nhật này tên là Nhạc Nhã Quân, cô tìm kiếm trên mạng thấy không ít thông tin liên quan, gia đình cô ta mở công ty truyền thông. Bản thân Nhạc Nhã Quân cũng bước chân vào giới giải trí năm nay, vừa phát sóng một bộ phim thần tượng, đã có chút tiếng tăm.
Trên mạng đồn đại, nói rằng khi cô ta còn ở đoàn làm phim, đã có người đàn ông lái xe sang đón. Anti-fan còn tìm ra đối phương có thể là thiếu gia thứ hai nhà họ Tống.
Hứa Nam Âm lúc đầu thấy có thoáng chốc nghi ngờ là thật, nhưng ngay sau đó vỗ vỗ mặt, làm sao mình có thể suy đoán theo người khác khi chưa nhìn thấy sự thật.
Dù sao đi nữa, vũ hội hóa trang rất có lợi cho cô.
-
Ngày hôm sau.
Hứa Nam Âm dậy sớm, hỏi Hạ Vận vài địa điểm, rồi cùng A Lật ra ngoài.
Mặc dù chỉ cần một chiếc mặt nạ, nhưng cô thực sự không kìm lòng được khi đi mua sắm. Tiền tiêu vặt đủ dùng, nên cô mua đến năm chiếc.
Đủ các kiểu dáng, nửa mặt, cả mặt, ren, lông vũ, đính hạt, kim cương, vân vân.
Hứa Nam Âm thích nhất là một chiếc mặt nạ hình bươm bướm. Trùng hợp là Tống Đình Xuyên cũng từng tặng cô một mẫu bươm bướm ép khô.
Khi trở về Phỉ Lam, Hạ Vận mang bữa tối đến.
Nhìn thấy những chiếc mặt nạ với phong cách khác nhau, cô ấy đã có thể tưởng tượng được khi đeo lên mặt cô gái sẽ kinh diễm đến mức nào.
Cô ấy nói: “Cô có thể để tôi chuẩn bị mà.”
Hứa Nam Âm cười: “Tiện thể tôi ra ngoài đi dạo một chút.”
Nhờ Hạ Vận chạy việc này hình như quá làm phiền người ta rồi.
“Căn biệt thự bên cạnh còn có người không?” Ba ngày nay cô không hề đụng mặt bất cứ người nào khác trong khách sạn.
Nếu là người khác hỏi, Hạ Vận tuyệt đối sẽ không tiết lộ nửa điểm hành tung của đại boss tập đoàn, nhưng cô gái trước mặt…
“Sáng nay anh Tống đã rời đi.”
-
Tống Hoài Tự đến không ai biết, rời đi cũng không để lại dấu vết. Chỉ đến hôm nay, người ở Hong Kong mới biết anh đã đi.
Sau khi Tưởng Thần báo cáo công việc ngày hôm nay, anh ta lại đề cập đến tình hình bên Hứa Nam ra: “Hai ngày đầu cô Hứa không ra ngoài. Đến ngày thứ ba thì ra ngoài mua mặt nạ cần cho buổi tiệc, và một ít đồ ăn vặt.”
Cô vừa ra ngoài, Hạ Vận đã nói với Tưởng Thần. Dù sao cũng là người do đại boss sắp xếp ở đây, nếu xảy ra chuyện gì cô ấy không gánh nổi trách nhiệm.
Tưởng Thần đã sắp xếp vệ sĩ đi theo, mặc dù thành phố Ninh Thành không có nguy hiểm gì. Không giống Hong Kong hiện tại còn có một số giang hồ, tháng Năm còn xảy ra vụ đấu súng.
Anh ta mô tả lượng đồ ăn: “Ba người ăn cũng còn dư.”
Tống Hoài Tự không hứng thú với chuyện mua sắm của các cô gái, bình thản nói: “Cậu có nhận thức sai về phụ nữ rồi.”
Cô bé Lật bên cạnh Hứa Nam Âm có thể ăn hết phần của hai cô.
Tưởng Thần phản ứng lại: “Vâng, tôi cần phải tự kiểm điểm. Những gì tôi vừa nói quả thực là hơi rập khuôn.”
-
Vào ngày tiệc sinh nhật.
Hạ Vận hỏi liệu có cần nhà tạo mẫu tóc từ sáng sớm không, Hứa Nam Âm từ chối, một mình A Lật là đủ.
Trời âm u, dường như sắp mưa bất cứ lúc nào.
Không biết đồ ăn trong vũ hội tối nay thế nào, nhưng ở nơi xa lạ tốt nhất nên ăn ít.
Thế nên trước khi đi, Hứa Nam Âm ăn vài miếng bánh hoa mai cộng thêm một cốc rượu nếp hoa quế phải xếp hàng rất lâu mới mua được.
“Quả thực rất ngon.” Hứa Nam Âm hài lòng gật đầu.
A Lật đeo mặt nạ cho cô.
Là chiếc mặt nạ ren đó, được thêu họa tiết cuộn xoắn. Không chỉ đính ngọc trai, mà còn có một chuỗi ngọc trai nối từ đuôi mắt đến tai, rủ xuống thành tua rua ngọc trai.
Vì biệt danh là Châu Châu (Ngọc trai), Hứa Nam Âm từ nhỏ đã rất thích ngọc trai, trang sức của cô cũng đa phần là các kiểu ngọc trai.
Chiếc mặt nạ này rất hợp với chiếc váy dạ hội lụa bóng ngọc trai của cô hôm nay, linh động và thanh lịch, hệt như một thiếu nữ trong bức họa sơn dầu thời trung cổ.
A Lật nhắc nhở: “Tửu lượng của tiểu thư không tốt, uống ít thôi, trên vũ hội chắc chắn còn phải uống nữa.”
Hứa Nam Âm nhìn chiếc ly chỉ còn một chút: “Tớ đi vũ hội một mình, chắc chắn sẽ không uống.”
“Làm sao có thể, nhất định sẽ có người mời cậu nhảy!”
A Lật không tin mắt những người ở đó đều mù: “Trong túi còn có một chiếc mặt nạ nhỏ, đề phòng trường hợp chiếc này hỏng.”
Cô sẽ không để Châu Châu gặp phải chuyện đó!
-
Lần này Nhạc Nhã Quân tổ chức tiệc sinh nhật đặc biệt chọn địa điểm tại một khách sạn sang trọng thuộc tập đoàn Tống thị.
Ban đầu với gia thế của cô ta, người đến sẽ không có những gia tộc giàu có hàng đầu. Nhưng đa số mọi người đều biết cô ta có mối quan hệ tốt với thiếu gia thứ hai nhà họ Tống, nên đương nhiên họ sẽ nhận lời mời.
Nghe nói cô ta mời cả Tống Hoài Tự, các cô tiểu thư vừa chế giễu, vừa mâu thuẫn mong chờ anh thực sự đến tham dự.
Bữa tiệc bắt đầu lúc bảy giờ, nhưng đã có một số người đến từ sáu rưỡi.
Nam thanh nữ tú đi lại trong sảnh, màu sắc rực rỡ, hương thơm nồng nàn. Nhờ có mặt nạ che khuất, mọi người cũng trở nên mơ hồ, việc bắt chuyện cũng thoải mái hơn nhiều.
“Thực sự rất nhiều người đến.”
“Rất nhiều người đến vì sếp Tống, đáng tiếc chắc chắn những người này sẽ thất vọng.”
Vài người nâng ly rượu, trò chuyện tùy tiện.
Ánh mắt liếc qua người vừa bước vào ngoài sảnh, ‘kìa’ một tiếng: “Quen người phụ nữ kia không?”
“Không quen… Mặt nạ che nửa mặt, không nhận ra nhưng trông khá xinh đấy chứ.”
“Chủ đề mà Nhạc Nhã Quân tổ chức này có cái dở, cũng có cái hay.”
Hứa Nam Âm đã tham dự nhiều buổi tiệc ở Hong Kong nên không hề bỡ ngỡ. Cô trực tiếp đưa thiệp mời của Tống Hoài Tự cho nhân viên lễ tân.
Người lễ tân mở ra xem, hít một hơi.
Mặc dù không biết tại sao một cô gái lại có thể cầm đồ của sếp Tống. Chuyện này chưa từng xảy ra, nhưng anh ta vẫn cho cô vào.
Rất nhiều ánh mắt dõi theo cô.
Hứa Nam Âm nhìn xung quanh toàn là mặt nạ, không phân biệt được ai là ai. Cô lặng lẽ di chuyển đến vài chỗ tụ tập ba bốn người.
Nhất thời, khu vực này cũng trở nên náo nhiệt hơn.
Sau khi liên tục từ chối lời bắt chuyện của họ, cô chọn một ly rượu giả vờ uống. Chờ đợi một lúc, không khí bỗng nhiên sôi nổi hẳn lên.
“Đình Xuyên đến rồi.”
“Sao thiếu gia thứ hai nhà họ Tống có thể vắng mặt trong sinh nhật của Nhạc Nhã Quân được.”
Hứa Nam Âm nhìn Tống Đình Xuyên ở trung tâm đám đông.
Anh ta không thay đổi nhiều so với sáu năm trước. Khác với sự cấm dục trưởng thành của Tống Hoài Tự, anh ta trông càng thêm bất cần đời hơn.
Cô đã thấy quá nhiều công tử bột như vậy ở Hong Kong.
“Không biết hôm nay anh ấy tặng Nhạc Nhã Quân món quà gì. Lần trước là vòng cổ kim cương hồng năm carat đấy.”
Hứa Nam Âm nghe thấy cau mày.
Cô nhớ quà sinh nhật năm ngoái của mình cũng có một chiếc vòng cổ kim cương hồng cùng carat. Chẳng lẽ là cùng một kiểu?
Đó không chỉ là qua loa, mà còn là kinh tởm.
Hứa Nam Âm nhìn sang người bên cạnh, khẽ hỏi: “Xin hỏi, mối quan hệ của họ có tốt không?”
Phương Hằng nghe thấy giọng nói xa lạ như ngọc rơi vào mâm, quay đầu lại mới thấy mỹ nhân vừa rồi không thèm để ý đến mình lại chủ động mở lời.
“Đương nhiên rồi.” Anh ta nói hết: “Mặc dù chưa công khai là bạn trai bạn gái, nhưng cũng gần như vậy rồi, có mặt anh ấy là nhất định có Nhạc Nhã Quân. Chuyện này không phải là bí mật ở thành phố Ninh, cô không biết sao?”
Hứa Nam Âm chớp mắt, cố ý hỏi: “Nhưng không phải là anh ấy đã có hôn thê rồi sao?”
Phương Hằng hơi ngạc nhiên: “Có sao?”
Những người khác hùa theo: “Hình như là có đấy.”
“Thiếu gia thứ hai nhà họ Tống có nhắc qua hai lần.”
“Tôi nhớ hình như… họ Hứa? Trước đây cũng là người thành phố Ninh, sau đó sang Hong Kong chưa về lần nào.”
“Không phải đã hủy hôn rồi sao?”
Có người cười mờ ám: “Có gì đâu, đến lúc đó một cô ở thành phố Ninh, một cô ở Hong Kong. Chuyện bình thường mà.”
“Thế bên nào lớn hơn, bên nào nhỏ hơn?”
“Cậu hai nhà họ Tống còn không thèm đi Hong Kong, đương nhiên bên này lớn hơn rồi…”
Hứa Nam Âm nghe xong thấy chán ghét, đặt ly rượu xuống bàn.
Phương Hằng thấy biểu cảm cô không đúng: “Lẽ nào cô đến vì Tống Đình Xuyên?”
“…”
Hứa Nam Âm tức giận nói tiếng Hong Kong: “Sorry à, tôi không có hứng thú với việc tái chế rác.”
Cô lại nhìn vài người vừa rồi.
“Mấy người đều là đồ cặn bã!”
Vài người nghe cô gái mắng người mà vẫn êm tai như vậy, còn muốn tán tỉnh thêm, nhưng cô đã xách váy quay lưng bước đi không hề ngoảnh lại.
-
Hứa Nam Âm rời khỏi phòng tiệc, ra hành lang gửi tin nhắn cho mẹ Hứa: 【Con không muốn kết hôn nữa!】
Bên kia không trả lời, có lẽ đang bận.
Mặt Hứa Nam Âm đỏ bừng vì tức giận. May mà có điều tra trước hôn nhân, nếu không cưới bừa đến lúc đó chắc phát điên.
Không biết từ lúc nào bên ngoài khách sạn đã đổ mưa xối xả.
Một nữ nhân viên phục vụ bước tới: “Thưa cô, chỗ nghỉ ngơi ở trên lầu, tôi đưa cô qua nhé?”
Hứa Nam Âm gật đầu.
Thật bất ngờ đó là phòng Suite tổng thống.
Cô đoán chắc chắn là liên quan đến thiếu gia thứ hai nhà họ Tống. Nếu không sao ngay cả chỗ nghỉ ngơi của khách cũng là loại cao cấp nhất.
“Trong tủ quần áo có đồ ngủ sạch, đồ tẩy trang đặt trên bàn trang điểm. Cô còn cần gì nữa không?”
Tưởng Thần không có mặt ở đó, nhưng vẫn luôn theo dõi mọi chuyện tại buổi tiệc. Dù sao, hóng chuyện là bản năng của con người. Huống hồ người trong cuộc lại là người anh ta quen biết, thậm chí còn liên quan đến ông chủ.
“Cô Hứa cậu hai là đồ rác rưởi, rồi mắng những người kia là đồ cặn bã. Sau đó giận đùng đùng quay về phòng, đến giờ vẫn chưa ra.”
Ừm, người khác nói với anh ta như vậy, còn bắt chước lại. Tưởng Thần cũng bắt chước theo.
Tống Hoài Tự khẽ cười một tiếng. Anh có thể tưởng tượng ra dáng vẻ cô ấy mắng người.
“Quản lý gọi điện hỏi có cần mang chút đồ ăn không, cô Hứa không cần. Nghe giọng có vẻ không thoải mái lắm, có lẽ là đã khóc.”
Tưởng Thần nói: “Cậu hai quá đáng thật.”
Quả thực cô ấy rất dễ khóc.
“Bây giờ cô ấy vẫn ở trong phòng à?” Tống Hoài Tự cau mày.
Nhìn thấy vẻ mặt của ông chủ qua gương chiếu hậu, Tưởng Thần nói: “Vâng. Cô Hứa là một cô gái nhỏ không quản ngại xa xôi đến đây, thật sự rất buồn...”
Anh ta thăm dò: “Ông chủ có muốn đến an ủi một chút không?”
Tống Hoài Tự ngước mắt: “Bao lâu?”
Tưởng Thần đã tính toán trước: “Mười phút!”
Phía khách sạn biết đại boss sắp đến, còn tưởng rằng hôm nay anh có hứng thú hiếm hoi, tham gia tiệc sinh nhật của Nhạc Nhã Quân. Trong lòng trăm mối suy nghĩ.
Nào ngờ người đàn ông không nói gì cả, đi thẳng cùng Tưởng Thần lên tầng cao nhất.
Quản lý: “Cô Hứa ở phòng này.”
Tưởng Thần xua tay, ra hiệu cho ông ta và mình đi xa một chút, hỏi thăm tình hình của Hứa Nam Âm.
Tống Hoài Tự gõ hai cái lên cửa bằng ngón tay. Hứa Nam Âm đang cảm thấy khó chịu, vì thế cô còn đeo lại chiếc mặt nạ ren đã tháo ra, chỉ để giảm bớt một chút khó chịu và khát khao.
“Đến rồi sao.” Nghe thấy tiếng động, cô đi chân trần xuống giường. Những ngón chân tròn trịa dẫm lên tấm thảm lông mềm mại có hoa văn màu tối, nổi bật lên màu trắng sứ của da.
Tưởng là A Lật, vừa mở cửa liền không kiềm được ôm chầm lấy.
“Đợi cậu lâu lắm rồi…”
Cô quen thói dịu dàng và nũng nịu với A Lật. Thật thoải mái.
Giống như sa mạc khô cằn đón một trận mưa. Hứa Nam Âm dụi vào, thốt ra một tiếng thở dài. Sau đó mới nhận ra cảm giác không đúng, mặt dán vào một nơi cứng rắn.
A Lật làm gì có cơ thể lớn như vậy. Cô bừng tỉnh, hàng mi khẽ nhướng lên. Ánh mắt chỉ thấy chiếc áo sơ mi đen đầu tiên, rồi ngước lên.
Khuôn mặt tuấn tú của người đàn ông rất quen thuộc. Tống Hoài Tự cúi đầu, nhìn cô gái đang rúc trong lòng mình. Mảnh mai, mềm mại. Lớp ren cực mỏng ở phần mắt của mặt nạ, lờ mờ lộ ra đôi mắt đẹp.
Anh lại ngửi thấy mùi đào. Hơi thở từ mũi cô ấy từng chút một thấm qua áo sơ mi đi vào, bàn tay vốn định đẩy ra của anh khựng lại.
“Buông ra trước đã.”
Ánh mắt người đàn ông sâu thẳm. Giọng nói trầm thấp, không nghe ra cảm xúc.
Hứa Nam Âm vì ôm nhầm người mà xấu hổ đến mức các ngón chân co quắp lại trên thảm, muốn lùi ra, nhưng cơ thể lại không tự chủ được mà tham luyến sự ấm áp của anh.
Không biết vì sao, một ý nghĩ hoang đường chợt nảy sinh. Bây giờ mình đang đeo mặt nạ. Anh ấy chưa từng thấy, hơn nữa Chỉ Quân và các cô ấy đều nói giọng nũng nịu của mình khác với bình thường.
Vậy thì, chắc anh ấy sẽ không nhận ra mình đâu nhỉ?
Vậy mình… Ý nghĩ này vừa xuất hiện, liền như lửa cháy lan đồng cỏ. Tưởng Thần đã tiễn quản lý đi, đứng cách đó không xa.
Từ góc độ này, vừa quay đầu lại đã thấy người đàn ông cao lớn đứng ở cửa phòng và cô gái nhỏ nhắn trong vòng tay anh. Cánh tay trắng nõn của cô gái ôm lấy eo người đàn ông, váy áp sát vào quần tây, khuôn mặt bị che khuất.
“Anh ôm em đi…”