Được sao?
Hứa Nam Âm suýt chút nữa cho rằng mình nghe nhầm.
Không ngờ người đàn ông lại dễ dàng đồng ý như vậy, cô vẫn còn chút khó tin. Cô đã chuẩn bị sẵn sàng nếu anh không đồng ý thì sẽ nài nỉ thêm lần nữa.
Anh ấy lại không thấy lý do này ngây thơ!
Cảm xúc của cô gái đều viết trên mặt, từ căng thẳng chuyển sang hưng phấn. Má hồng hào như dự báo thời tiết âm u chuyển nắng.
Tống Hoài Tự bỗng nhiên rất hứng thú nhìn cô một lúc.
“Em bao nhiêu tuổi rồi?” Anh hỏi.
Hứa Nam Âm lén nhìn vẻ mặt anh nhàn nhạt. Giọng điệu không chút gợn sóng, không giống như đang châm chọc cô.
Chắc là anh thực sự không biết tuổi cô.
“Tháng sau là hai mươi hai rồi.” Cô cố tình nói lớn hơn một chút.
Người đàn ông không nói gì.
Hơn một tháng hay kém một tháng cũng không khác biệt.
Là do câu hỏi của anh quá nông cạn, hay là do gia đình nuôi con không dạy dỗ cô vài câu, đừng cái gì cũng nói thật?
Thấy anh im lặng, Hứa Nam Âm chuẩn bị rời đi, khẽ nói lời cảm ơn: “Vậy… em về nhà trước nhé?”
Tống Hoài Tự gật đầu một cách khó nhận ra.
“Ông chủ.”
Tưởng Thần vẫn luôn đứng ngoài bức tường kính, nghe thấy tiếng mở cửa, bước vào từ bên cạnh Hứa Nam Âm vừa đi ra.
“Kể từ buổi tiệc tối qua, rất nhiều người gọi đến hỏi anh sẽ ở Hong Kong bao lâu, có rảnh không. Tôi đã từ chối từng người một. Sân bay bên kia nhắc nhở tối nay thành phố Ninh sẽ có mưa bão lớn, hỏi anh có về đúng lịch trình không.”
Người đàn ông trên ghế sofa chống cằm, rất bình tĩnh: “Cứ thế đi.”
Anh đến Hong Kong đã ba ngày, bây giờ việc chính cần làm đã xong, ở lại đây cũng không cần thiết. Đương nhiên nếu thời tiết quá xấu đến mức không thể đi lại, anh cũng sẽ không mạo hiểm tính mạng.
Tưởng Thần gật đầu: “Vâng.”
Tống Hoài Tự nâng tách trà lên, hương trà lưu lại nơi kẽ răng, cổ họng có vị ngọt hậu vị: “Thêm một người nữa về.”
“Thêm ai ạ?”
“Cô bé nhà cô ấy…” Người đàn ông dừng lại: “Lật Khả.”
-
Khoảng năm giờ chiều, có người đến nhà họ Hứa nhận hành lý.
Hứa Nam Âm về thành phố Ninh một tháng. Tuy là mùa hè, nhưng mẹ Hứa chuẩn bị cho cô đủ loại quần áo từ mỏng đến dày. Có những chiếc váy chỉ riêng nó đã chiếm đủ chỗ.
Mặc dù tài xế đã quen nhìn thấy nhiều nhưng cũng kinh ngạc, lập tức xác định xe không đủ chỗ, gửi tin nhắn cho thư ký Tưởng. Và gọi thêm xe, đỡ phải quay lại lãng phí thời gian.
Đến sáu giờ, xe đón Hứa Nam Âm đến nhà họ Hứa.
Hứa Nam Âm mặc một chiếc váy liền màu hồng hoa anh đào, chỉ riêng lớp lót bên trong đã làm nhiều tầng. Lụa thật chồng lên voan, lướt qua bắp chân thon thả, tinh tế và thanh lịch.
“Được rồi, chỉ một tháng thôi.” Mẹ Hứa vỗ nhẹ lưng cô.
Bà cũng hơi lo lắng không biết để con gái về một mình có ổn không. Dù sao Tống Hoài Tự cũng là đàn ông, làm sao biết chăm sóc phụ nữ, lại nhớ đến việc con gái nói anh đã đồng ý cho A Lật về cùng, bà cũng yên tâm được một nửa.
Gia thế nhà họ Tống đặt ở đó, dù thế nào đi nữa, hôn ước vẫn còn đó, anh sẽ không làm gì Hứa Nam Âm.
Sân vườn sáng như ban ngày.
Cửa sổ xe hạ xuống một nửa, người đàn ông gật đầu chào mẹ Hứa.
Trong tầm nhìn, cô gái được mẹ Hứa ôm lấy mặc một bộ đồ lấp lánh, tóc búi cao, để lộ gáy trắng ngần.
Hứa Nam Âm mắt đỏ hoe đi đến bên xe, chóp mũi nhỏ nhắn hơi đỏ. Đôi mắt long lanh nước, lấp lánh dưới ánh đèn phản chiếu.
Giống như những hạt ngọc trai lấp lánh thêu trên váy cô.
Hứa Nam Âm im lặng bước lên xe.
A Lật cũng định đi theo lên. Tưởng Thần kéo lại, ghế phụ là vị trí của cô ấy: “Cô ngồi xe phía sau.”
Nghĩ một lát, để cô ấy một mình không ổn: “Tôi cũng đi.”
Hứa Nam Âm đã quen A Lật đi theo sau, nên khi lên xe cô buồn bã một lúc lâu, cho đến khi xe chạy vào đường cao tốc ven biển, cô mới nhận ra A Lật không có ở đây.
Người đang ngồi bên cạnh cô là Tống Hoài Tự.
Ánh sáng trong xe lờ mờ, mơ hồ chiếu lên sống mũi cao thẳng, đường nét sắc sảo của anh, để lại một quầng sáng nhỏ dưới cằm.
Ngay lập tức, bầu không khí mà Hứa Nam Âm đã cố tình lờ đi như đột phá phòng tuyến, mạnh mẽ xâm chiếm cơ thể cô.
Giống như cái oi bức trước cơn mưa.
Bắp chân cô khẽ nhích, vô thức cào nhẹ những hạt ngọc trai trên chiếc túi xách đặt trên đùi, móng tay cọ vào tạo ra tiếng động khe khẽ.
Người đàn ông nghiêng đầu nhìn cô một cái.
Từ lúc cô lên xe, đã có một mùi hương đào nhạt thoang thoảng, ngọt nhưng không ngấy.
Trong xe yên tĩnh, Hứa Nam Âm càng thêm căng thẳng, cảm giác ngứa ngáy nhẹ nổi lên. Cô đặt tay lên cánh tay mình xoa xoa.
Cô muốn chạm vào A Lật.
“Lạnh à?” Giọng người đàn ông trầm ổn như thường lệ.
Tài xế lập tức điều chỉnh nhiệt độ, còn tiện thể bật nhạc, phát nhạc không lời nhẹ nhàng.
“Không lạnh…” Hứa Nam Âm hạ tay xuống: “Chỉ là em…”
Chưa nói hết câu, một chiếc chăn lông mềm mại được đưa đến bên cạnh cô. Ngón tay dài như ngọc, đối lập rõ rệt với hoa văn tối màu, trên mu bàn tay có thể thấy rõ mạch máu nổi gân xanh.
Hứa Nam Âm ngẩn người hai giây, nhận lấy. Hơi nóng dường như men theo chiếc chăn bò lên da cô.
Cô rụt tay lại, muốn làm dịu tình hình, chủ động bắt chuyện: “Anh có giúp người nhà che giấu không?”
Hứa Nam Âm vẫn luôn canh cánh chuyện điều tra trước hôn nhân. Bây giờ nghĩ lại, người đàn ông bên cạnh là anh trai của Tống Đình Xuyên. Họ mới là người một nhà, cho dù có chuyện không tốt, có lẽ cũng sẽ báo trước.
Tống Hoài Tự tắt màn hình máy tính bảng: “Có câu *giúp lý không giúp thân.”
*Giúp lý không giúp thân: Giúp người đúng lý lẽ chứ không giúp người thân sai
Hứa Nam Âm nghi ngờ: “Thật không?”
Tống Hoài Tự điềm tĩnh: “Giả đấy.”
“…”
Hứa Nam Âm thực sự không phân biệt được thật giả nữa, lấy hết can đảm: “Mặc dù các anh là người thân, nhưng giúp lừa dối thì không tốt, đó là lừa kết hôn.”
Tống Hoài Tự nghe xong cười khẽ: “Hứa Nam Âm.”
“Thay vì nghĩ cách thuyết phục tôi, chi bằng nên nghĩ cách điều tra.” Ngón tay người đàn ông gõ nhẹ không nhanh không chậm.
Đôi mắt sâu thẳm đối diện với cô gái: “Và nếu kết quả điều tra không như ý em thì sẽ thế nào.”
-
Cuối cùng Hứa Nam Âm suy nghĩ mãi rồi ngủ thiếp đi trên xe. Tối qua cô ngủ muộn, ban ngày lại dậy sớm, cũng chưa ngủ trưa.
Nhiệt độ thích hợp, không có ai trò chuyện, nghe nhạc ru ngủ.
Chỉ là ngủ trên xe không được thoải mái lắm. Hứa Nam Âm đã quen ngủ cùng A Lật, bàn tay vô thức đưa ra sờ người bên cạnh.
Tống Hoài Tự đã mở màn hình máy tính bảng xử lý công việc và trả lời tin nhắn từ nước ngoài ngay sau khi cô gái bên cạnh im lặng.
Cho đến khi một mảng trắng như tuyết chạm vào cánh tay anh.
Cuối cùng cô gái cũng chạm được như tìm thấy ốc đảo giữa sa mạc, được đà lấn tới như lữ khách khát nước, dần dần đến gần.
Người đàn ông gạt tay cô ra, mềm mại đến không ngờ.
Anh cúi đầu tiếp tục xử lý công việc.
Người cấp cao đối diện nửa ngày không nhận được tin nhắn còn tưởng là do vấn đề của mình, đang định nhận tội thì cuối cùng nhận được sự đồng ý của ông chủ.
Hứa Nam Âm ngủ cực kỳ không thoải mái. Chỗ ngủ không thoải mái, cơ thể cũng trống rỗng, khó chịu vô cùng, từ từ tiết ra những giọt nước mắt sinh lý.
Cho đến khi cô chạm vào một nơi.
Cảm giác khác với A Lật, nhưng áp vào nóng rực, hơi thô ráp, khiến tim cô run lên, làm nóng cả mặt và cổ cô.
Thật dễ chịu…
Ước gì, ước gì được chạm vào cô ấy nhiều hơn nữa…
Vừa nãy tài xế nghe thấy tiếng khóc nức nở, bây giờ lại là một tiếng rên khẽ. Anh giật mình, ông chủ không phải là người làm bậy.
Anh ta nhìn vào gương chiếu hậu.
Tay người đàn ông đang bị cô gái nắm lấy. Một bàn tay đủ lớn để che cả nửa khuôn mặt cô, anh đang nhíu mày.
Tài xế lập tức thu hồi ánh mắt, thề không ngẩng đầu lên nữa.
Mặc dù không giống như anh ta nghĩ, nhưng cũng không phải là chuyện thường thấy, cần phải nhìn.
Tống Hoài Tự rủ mắt, nhìn chằm chằm một lúc lâu.
Ánh mắt anh di chuyển lên, giọt nước mắt ban nãy còn đọng nơi khóe mắt cô cuối cùng cũng lăn xuống, làm ướt đầu ngón tay người đàn ông.
Khiến anh vô cớ liên tưởng đến nước quả chảy ra khi cắn một quả đào mật.
Đây lại là thói xấu gì nữa đây.
Ngủ cũng có thể khóc à?
-
“Tưởng, tâm trạng sếp Tống thế nào?”
“Tưởng, có phải phương án của chúng tôi có vấn đề không?”
Tưởng Thần đang ngồi ở chiếc xe phía sau trả lời tin nhắn của người khác, liên tiếp nhận được câu hỏi từ nhiều cấp cao ở nước ngoài.
Anh ta vẻ mặt khó hiểu, hỏi ngược lại: “Sao thế?”
Đầu bên kia trả lời: “Lúc nãy sếp hồi âm cho chúng tôi rất lâu, sau đó tốc độ trả lời cũng không còn nhanh như trước.”
Tất nhiên, nội dung thì vẫn lạnh lùng vô tình như vậy.
Tưởng Thần đương nhiên không biết đã xảy ra chuyện gì, nhưng trong xe phía trước chỉ có thêm một cô Hứa, nguyên nhân không ngoại trừ liên quan đến cô ấy.
Anh ta che giấu: “Tối nay sếp bận rộn hơn một chút.”
-
Trời đã tối đen.
Hai chiếc xe sang trọng kín đáo dừng lại ở sân bay. Hứa Nam Âm tỉnh dậy hoàn toàn không biết đã xảy ra chuyện gì, chỉ cảm thấy hôm nay mình ngủ rất ngon.
Ánh mắt chạm đến người đàn ông, giọng cô sau khi ngủ dậy dịu dàng: “Anh Hoài Tự, chắc em không làm phiền anh đấy chứ?”
Tống Hoài Tự nghiêng đầu, ngón tay khẽ xoa.
Hứa Nam Âm nhìn thấy chính mình trong đôi mắt sâu thẳm của anh.
“Không.”
Cô thở phào nhẹ nhõm.
Lên máy bay, A Lật lại bắt đầu kinh ngạc: “Châu Châu, lớn hơn cái ở nhà mình nữa! Lại còn có phòng gym và hồ bơi!”
Chiếc máy bay hàng đầu này đã được gửi ở sân bay Hong Kong ba ngày, cuối cùng cũng cất cánh trong gió mưa đêm tối.
Bên tai Hứa Nam Âm không ngừng nghe A Lật lẩm bẩm “787BBJ” như đang đọc mật mã, cô chậm rãi ăn hết một phần mì Ý sốt nấm Truffle.
Mãi đến khi máy bay hạ cánh xuống thành phố Ninh, cô mới gặp lại Tống Hoài Tự.
Vừa bước ra Hứa Nam Âm lập tức cảm nhận được sự khác biệt giữa hai thành phố, không còn cái ẩm ướt mặn mòi của gió biển.
Cô lễ phép cảm ơn: “Cảm ơn anh Hoài Tự, em và A Lật về nhà trước đây. Sau khi ổn định xong, nhất định sẽ mời anh dùng bữa.”
Người đàn ông nghiêng đầu liếc Tưởng Thần.
Tưởng Thần lập tức lên tiếng: “Cô Hứa, bây giờ đã rất muộn rồi. Bên ngoài mưa cũng lớn, chi bằng đưa cô đến khách sạn nghỉ ngơi trước được không?”
Anh ta thực sự không biết cô Hứa sẽ nghĩ gì khi ngày mai thấy căn nhà của mình đã bị bán đi, mà ông chủ có vẻ cũng không có ý định giúp che giấu.
Tưởng Thần nói thêm: “Hơn nữa nếu cô về nhà ngay, người khác chắc chắn sẽ biết tin, không có lợi cho việc cô muốn làm phải không.”
Nghe anh ta nói, Hứa Nam Âm thấy cũng đúng.
Chuyện đánh rắn động cỏ cô vẫn biết.
Lần này cô trực tiếp kéo A Lật lên chiếc xe thứ hai. Tưởng Thần nhìn ông chủ, vẻ mặt người đàn ông vẫn bình thản không chút gợn sóng.
Có lẽ vì bão đổ bộ gần thành phố, mưa càng lúc càng lớn.
Hai chiếc xe lái vào tầng hầm của khách sạn quốc tế Phỉ Lam, Hứa Nam Âm vừa xuống xe đã thấy Tống Hoài Tự đi trước.
A Lật khẽ hỏi: “Đến thành phố Ninh rồi, sao anh Tống cũng ở khách sạn mà không về nhà?”
Hứa Nam Âm nhìn bóng lưng người đàn ông: “Có lẽ vừa hay đến đây rồi? Không muốn ngồi xe nữa, hơn nữa khách sạn cũng rất thoải mái mà.”
Dịch vụ của các khách sạn hàng đầu đều rất tốt. Cô thường đến tìm Lâm Chỉ Quân thì cô ấy cũng đang ở một căn suite khách sạn ngắn ngày, nghe nói có thể thay đổi tâm trạng.
Khách sạn Phỉ Lam đã biết sếp Tống sẽ đến nghỉ lại một đêm từ trước. Tưởng Thần đã đặc biệt dặn dò phải giữ kín, không phô trương, và sắp xếp thêm một nữ quản gia riêng.
Về thân phận của Hứa Nam Âm, anh ta hiểu rõ ý của ông chủ, không tiết lộ một chút nào.
Quản gia nam riêng thường phục vụ sếp Tống suýt nữa đã nghĩ mình làm không tốt chỗ nào mà sắp thất nghiệp.
Hứa Nam Âm không quá bận tâm đến sự xa hoa của Phỉ Lam.
Ngược lại, nữ quản gia riêng Hạ Vận được sắp xếp để tiếp đón riêng cô. Lần đầu tiên thấy một cô gái xinh đẹp như vậy xuất hiện bên cạnh sếp Tống.
Các nàng tiểu thư danh tiếng ở thành phố Ninh cô đều quen, cô gái này không nằm trong số đó.
Khuôn mặt trái xoan nhỏ nhắn, da dẻ trắng trẻo mịn màng. Mắt như vầng trăng khuyết, trông không lớn tuổi lắm, thuần khiết ngọt ngào, như thể chưa từng trải sự đời.
Không người đàn ông nào lại không thích một người như vậy.
Hạ Vận khinh thường lời nhận định trước đó của giám đốc.
Đàn ông luôn suy đoán theo hướng giới tính. Cô tự tin vào khả năng nhìn người của mình. Thân phận của cô gái này chắc chắn là con nhà giàu có, được nuôi dưỡng trong nhung lụa.
Cô mỉm cười với Hứa Nam Âm: “Chào cô, tôi là Hạ Vận. Có bất kỳ nhu cầu nào cô cứ gọi tôi.”
Lần đầu Hứa Nam Âm đến một nơi mới, theo bản năng muốn lại gần chủ nhân nơi đó. Mũi chân vô thức dịch chuyển hai bước về phía Tống Hoài Tự.
Người vẫn đứng thẳng thắn.
Cô cong mắt với Hạ Vận: “Chào chị, tôi họ Hứa.”
Tống Hoài Tự bình thản nói: “Em mà nói thêm nữa, là có thể thông báo cho cả thế giới biết em đã đến thành phố Ninh rồi.”
“…”
Tưởng Thần đứng cách hai bước phía sau, hiếm khi thấy ông chủ dạy người như vậy.
Hạ Vận lập tức đảm bảo: “Tôi sẽ không tiết lộ bất cứ điều gì về tiểu thư.”
Mặt Hứa Nam Âm hơi đỏ: “Nhưng không tự giới thiệu thì không lịch sự. Trên đời có rất nhiều người họ Hứa mà.”
“Hôm nay là ở chỗ tôi, lần sau thì chưa chắc, biết không?” Tống Hoài Tự nhìn cô.
“Vâng.” Cô gật đầu.
-
Khách sạn Phỉ Lam nằm bên hồ nước đẹp nhất thành phố Ninh, là một khách sạn độc lập thuộc tập đoàn Tống thị, chủ yếu là các biệt thự riêng biệt, chỉ có hai căn không mở cửa cho bên ngoài.
Hạ Vận giúp A Lật sắp xếp hành lý của Hứa Nam Âm.
Nhìn thấy vô số quần áo thiết kế cao cấp và trang sức lộng lẫy, cô đã từ ngạc nhiên ban đầu chuyển sang tê liệt.
Hoàn thành xong, cô lại hỏi: “Sáng mai tiểu thư muốn ăn gì, có lịch trình không? Không biết đi đâu tôi có thể giúp sắp xếp.”
A Lật cảm thấy mình sắp thất nghiệp rồi.
Mắt Hứa Nam Âm sáng lấp lánh: “Bữa sáng… bánh bao chiên, mì cua gạch!”
Cô lại nói: “Về lịch trình, không cần làm phiền chị đâu.”
Hạ Vận ghi chép lại.
Lại thấy cô gái nhìn mình không chớp mắt, hỏi: “Chị có biết thiếu gia thứ hai nhà họ Tống không? Ừm… anh ấy tên là Tống Đình Xuyên.”
“Có biết.” Cô cười không đổi, nhưng không nói nhiều: “Tuy nhiên, nếu cô muốn hỏi, hỏi anh Tống có lẽ sẽ tốt hơn.”
“Anh ấy sống ở đâu?”
“Căn biệt thự bên cạnh cô.”
Hứa Nam Âm nhìn ra ngoài cửa sổ. ăn biệt thự đó cách đây một khoảng, không thấy bên trong, cũng không thấy người.
Chưa đầy hai phút sau khi Hạ Vận rời đi, cô lại gõ cửa quay lại, nói là Tưởng Thần nhờ cô gửi một tấm thiệp mời.
Hứa Nam Âm mở ra.
Là tiệc sinh nhật của một cô gái, một cái tên cô không quen.
Người được mời là Tống Hoài Tự.
Hạ Vận: “Anh Tống nói anh ấy không hứng thú tham gia loại hoạt động này. Cô có thể đi chơi, có lẽ sẽ tìm được câu trả lời mình muốn.”
-
“Bây giờ chắc cô Hứa đã nhận được thiệp mời rồi.”
Tưởng Thần trở về biệt thự báo cáo.
Ánh sáng trong phòng khách rất sáng, có thể thấy người đàn ông tiện tay ném điện thoại lên bàn trà, đứng dậy bước lên lầu.
Đồng thời.
Tưởng Thần nhận được tin nhắn của thiếu gia thứ hai Tống Đình Xuyên: 【Gọi điện cho anh tôi không nghe máy. Mẹ nói anh ấy lùi lại vài ngày mới về thật không?】
Anh ta trả lời mơ hồ: 【Tùy theo sắp xếp của sếp Tống.】
Hiện tại xem ra, hình như sếp Tống không có ý định thông báo cho em trai.
Ai là người cần phải trung thành thì Tưởng Thần vẫn biết rõ.
“Thiếu gia thứ hai vẫn chưa biết cô Hứa đã đến.” Anh ta nói nội dung cuộc trò chuyện: “Tuy nhiên nếu vậy vào ngày tiệc, có lẽ cô Hứa sẽ chứng kiến chuyện không hay ngay tại chỗ.”
Tống Hoài Tự đang bước trên cầu thang, vừa cởi cúc áo sơ mi.
Nghe vậy khuôn mặt không chút tì vết quay lại, nhìn xuống với vẻ cao ngạo.
“Ai định nghĩa là không hay?”