Dĩ nhiên Quan Dĩnh Đường biết đến Mạnh Thanh Hoài.
Dù chưa từng tận mắt gặp mặt, nhưng suốt những năm tháng du học, người đàn anh xuất sắc này luôn là cái tên được đám du học sinh bàn tán nhiều nhất.
Chủ tịch hội sinh viên khóa 2017 của trường kinh doanh, nhờ tài năng lãnh đạo xuất chúng mà liên tiếp giữ chức đến tận khi tốt nghiệp. Trong thời gian còn học, anh từng tổ chức và sáng lập nhiều dự án kinh doanh, được các quỹ đầu tư mạo hiểm hàng đầu chú ý, thậm chí có cả thành viên hội đồng quản trị Phố Wall đích thân ngỏ lời mời.
Hào quang quanh anh quá nhiều, đến mức vài năm sau khi anh tốt nghiệp, Quan Dĩnh Đường vẫn thỉnh thoảng nghe được tin tức liên quan đến anh.
Thật ra, Dĩnh Đường từng có cơ hội gặp anh một lần.
Năm hai đại học, nghe nói vị đàn anh đã tốt nghiệp này sẽ phát biểu tại Diễn đàn Phát triển Thế giới do Stanford tổ chức, cô còn cầm được thiệp mời vào hội trường, định bụng đi xem thử người đàn ông truyền kỳ ấy ra sao nhưng vì có chuyện đột xuất, cuối cùng lại lỡ mất.
Chỉ là lúc đó cô cũng không quá bận tâm, càng không ngờ được rằng, nhiều năm sau lại gặp anh bằng một cách đầy bất ngờ như hôm nay.
“Bắc Thành có mưa, sân bay tạm thời bị kiểm soát nên đến trễ chút.” Người đàn ông trung niên trong bộ vest chỉnh tề hướng về phía Phó Thịnh Vân giải thích, sau đó bảo người mang quà đến, “Đây là món quà Thanh Hoài mua được trong chuyến công tác đầu năm ở Nhật, một khối nghiên mài bằng ngọc tím, mong ông sẽ thích nó.”
Được mẹ nhắc nhỏ bên tai, Quan Dĩnh Đường mới biết người đàn ông đang trò chuyện trước mặt chính là Mạnh Tùng Niên, chủ tịch của Á Loan một trong những tập đoàn tài chính hàng đầu nội địa. Bên cạnh ông là phu nhân Trang Giai Nghi.
Còn Mạnh Thanh Hoài là trưởng nam của họ, lần này đi cùng bố mẹ đến mừng thọ Phó Thịnh Vân.
Phó Thịnh Vân cười sảng khoái:
“Bảo sao ai mà tinh mắt thế, chọn đúng món tôi thích nhất, hóa ra là Thanh Hoài.”
Ông vừa nói vừa quay sang, ánh mắt đầy ẩn ý rơi trên người Quan Dĩnh Đường, nụ cười bên môi càng sâu thêm:
“Dĩnh Đường, lại đây.”
Bị gọi bất ngờ, tim Quan Dĩnh Đường bất giác giật nhẹ, nhưng trên mặt vẫn giữ được bình tĩnh, mỉm cười bước lên, nhẹ nhàng đỡ tay Phó Thịnh Vân, nghe ông giới thiệu với Mạnh Thanh Hoài:
“Đây là tiểu thư nhà họ Quan, Quan Dĩnh Đường.”
Cha mẹ họ Quan và họ Mạnh hai bên cũng trao nhau ánh nhìn, hiển nhiên đã bàn bạc kỹ lưỡng từ trước. Họ chỉ mỉm cười đứng một bên, chờ hai người trẻ tuổi “làm quen”.
Mạnh Thanh Hoài lịch sự đưa tay, ánh mắt dừng trên người Quan Dĩnh Đường vài giây:
“Chào cô Quan.”
Không hiểu sao khi phải đối diện với một người đàn ông vừa điển trai vừa có khí chất áp đảo như vậy, mặt nạ vốn luôn điều khiển thành thục của Quan Dĩnh Đường lại hơi lệch đi một chút dù chỉ trong chớp mắt, cô đã nhanh chóng điều chỉnh, mỉm cười đưa tay:
“Nghe danh tiền bối đã lâu.”
Ngón tay anh lướt nhẹ qua lòng bàn tay cô, không nhiệt tình nhưng cũng chẳng lạnh nhạt, chính là sự lịch thiệp cần có ở nơi xã giao. Bình thường Dĩnh Đường vẫn giữ khoảng cách tương tự với đàn ông. Chỉ là khoảng cách ấy gần hay xa, vẫn luôn do cô quyết định.
Đây là lần đầu tiên cô gặp người tự chủ đến mức khiến cô không thể dễ dàng thao túng thế cục.
Nhưng cũng đúng thôi. Mạnh Thanh Hoài có tư cách để cao ngạo. Chưa nói đến sức ảnh hưởng của tập đoàn Á Loan quốc tế, chỉ riêng những thành tích khi còn học cũng đủ khiến anh xứng đáng được mọi người trông đợi.
Lúc này Phó Thịnh Vân lại cười nói:
“Thanh Hoài tặng tôi nghiên mài, Dĩnh Đường lại tặng tôi thỏi mực cổ hai đứa đúng là có tâm ý tương thông.”
Với một người như Phó Thịnh Vân người yêu thư pháp và hội họa cả đời, món quà quý giá nhất không phải là những thứ xa xỉ, mà là những vật thực sự gắn liền với nghệ thuật. Quan Dĩnh Đường đã đặc biệt chọn một thỏi mực cổ do Viện Mỹ thuật Quốc gia sưu tầm để lấy lòng ông, không ngờ lại trùng hợp hoàn hảo với món quà của Mạnh Thanh Hoài.
Sự ăn ý bất ngờ này khiến Dĩnh Đường cũng cảm thấy thú vị. Cô mím môi, khéo léo lảng sang chuyện khác:
“Miễn là thầy thích là được rồi ạ.”
“Dĩ nhiên là thích rồi.” Không biết nghĩ đến điều gì, Phó Thịnh Vân chợt đặt ly champagne xuống, mỉm cười nói:
“Đã có lòng như vậy, thì ta cũng tặng lại các con một món quà.”
“…?”
Tặng lại quà cho bọn họ?
Hôm nay vốn là sinh nhật của ông, giờ lại muốn tặng quà ngược lại cho hai người vãn bối. Quan Dĩnh Đường thấy không hợp lễ, đang định nhẹ nhàng từ chối, nhưng khi liếc sang Mạnh Thanh Hoài thì phát hiện anh chẳng ngần ngại gì, bình thản nhận lấy như thể là điều đương nhiên.
Ở phía xa, Hạ Tư đang đứng xem kịch vui, nâng ly rượu nháy mắt ra hiệu: Chị em, lên đi, của ngon vật lạ đó!
Quan Dĩnh Đường lén liếc cô ấy, tay khẽ ra dấu đừng làm loạn, rồi cũng mỉm cười cảm ơn.
Chẳng mấy chốc, một bức hoành phi cuộn tròn được người hầu dâng lên, đặt trang trọng vào tay Mạnh Thanh Hoài. Phó Thịnh Vân nói với vẻ đầy ẩn ý:
“Ta đã viết tối qua đó, hôm nay xem như quà tặng lại cho hai đứa.”
Khách mời xung quanh xôn xao.
Phó Thịnh Vân đã nhiều năm không còn vung bút, tác phẩm trên thị trường của ông hiếm như vàng, giá trị trên trời. Ai được tặng thư pháp của ông không chỉ nhận một món đồ quý giá, mà còn mang theo một sự thừa nhận đầy trọng lượng.
“Không biết ông Phó viết gì mà thần bí quá.”
“Không mở ra xem thử sao?”
“Nhưng tặng có một bức, sao chia? Chẳng lẽ xé đôi?”
...
Những thắc mắc đó, Dĩnh Đường cũng đang nghĩ y như vậy.
Một bức hoành phi tặng cho cả hai. Cô và Mạnh Thanh Hoài mới gặp nhau lần đầu, đâu có giao tình gì, liệu anh có sẵn lòng nhường lại?
Hay là mình mở lời trả giá?
Cô nghiêm túc cân nhắc, định tìm ba mẹ thương lượng thử, nhưng khi ngẩng lên lại phát hiện họ đang trò chuyện rất vui vẻ với vợ chồng nhà họ Mạnh, thậm chí còn cụng ly!
Quan Dĩnh Đường thu ánh mắt về, quyết định trực tiếp nói chuyện với đối phương:
“Anh Mạnh.”
Mạnh Thanh Hoài vừa xoay người định rời đi, bước chân khựng lại, nhìn cô:
“Có chuyện gì sao?”
Giọng anh trầm thấp, trong trẻo, như tuyết đầu mùa, không ồn ào mà thấm vào tai, nổi bật trong khung cảnh huyên náo của yến tiệc.
Ánh mắt cô rơi xuống bức hoành phi trong tay anh, đang định mở miệng thì từ đâu đó vang lên tiếng vỗ tay chúc mừng. Là con trai Phó Thịnh Vân vừa đẩy chiếc bánh sinh nhật tám tầng ra chúc thọ.
Quan Dĩnh Đường đành nuốt lời, mỉm cười lắc đầu:
“Không có gì.”
Nghĩ đến việc mình được nhờ tiếp đón khách, cô lại tìm lời tiếp chuyện:
“Anh có muốn uống gì không, tôi lấy giúp.”
“Không cần, cảm ơn.”
“…Vậy anh cứ tự nhiên.”
May là âm thanh xung quanh đủ náo nhiệt để che lấp không khí cứng đờ vừa rồi. Sau đó Mạnh Thanh Hoài giao bức hoành phi cho trợ lý, rồi lập tức bị chủ tịch tập đoàn Minh Điện chặn lại nói chuyện.
Quan Dĩnh Đường đứng từ xa nhìn anh, lần đầu tiên cụ thể hóa người đàn ông từng chỉ xuất hiện trong truyền thuyết thời đi học. Khí chất của anh thật sự rất đặc biệt, bộ vest đen không hề phô trương nhưng cực kỳ gọn gàng và kín đáo, mỗi cử chỉ đều toát ra phong thái chững chạc và kiểm soát.
Quả nhiên Phó Thịnh Vân đã lo xa, người như Mạnh Thanh Hoài căn bản không cần ai “tiếp đón”. Mới đó thôi, anh đã bị một vòng người vây kín.
–
Cụ ông giữ sức khỏe nên tiệc kết thúc sớm, đến 10 giờ tối là tàn tiệc.
Từng chiếc xe sang từ từ rời khỏi biệt thự nhà họ Phó. Khi Quan Dĩnh Đường cùng ba mẹ chào tạm biệt xong, Quan Chí Hằng bất ngờ nói:
“Ba mẹ có chút chuyện muốn bàn thêm với bác Mạnh, con đi xe của Thanh Hoài về trước nhé.”
Quan Dĩnh Đường thật sự phải bái phục khả năng xã giao của ba mẹ mình — vừa nãy còn gọi là “anh Mạnh”, bây giờ đã thân thiết đến mức “Thanh Hoài” luôn rồi.
Có cần phải thân đến mức đó không?
Nhưng đã sắp xếp vậy, cô cũng không tiện từ chối. Là tiểu thư danh giá, sau yến tiệc xã giao, sao có thể tự ý bắt taxi về? Sáng mai thể nào báo lá cải chẳng tung tin giật gân.
Dù gì cô cũng đang định bàn chuyện bức hoành phi với anh, tiện thì tiện.
“Vâng ạ.” Cô bình thản nhận lời.
Xe của Mạnh Thanh Hoài nhanh chóng lăn bánh đến trước mặt cô. Tài xế xuống mở cửa, Quan Dĩnh Đường liếc vào, thấy anh đã ngồi sẵn ở hàng ghế sau.
Ánh mắt hai người giao nhau.
Bộ vest đen đã được cởi ra đặt một bên. Mặc dù cổ áo sơ mi trắng có hơi cởi mở, nhưng khí chất nghiêm nghị của anh lại càng rõ nét hơn.
Quan Dĩnh Đường vô thức thẳng lưng, giữ vững tư thế chuẩn mực, lên xe với thần thái tiểu thư khuê các.
Tài xế đóng cửa, tách biệt hoàn toàn âm thanh bên ngoài.
Cô giữ khoảng cách vừa đủ, khẽ gật đầu:
“Làm phiền anh rồi, anh Mạnh.”
Anh đáp lại lịch sự:
“Không có gì.”
Tiểu thư được người ta hộ tống, là chuyện đương nhiên.
Quan Dĩnh Đường tự hiểu lời anh như vậy.
Chỉ là…
Lần đầu gặp mặt, thật sự chẳng biết nói gì cho hợp. Nếu giờ nhắc đến bức thư pháp, e rằng hơi vội.
Cô ngồi yên một lúc rồi chủ động bắt chuyện:
“Lúc còn học tôi thường nghe tên anh, gần như là sinh viên người Hoa nổi tiếng nhất khóa đó, ai cũng biết.”
“Vậy sao.” Anh chỉ đáp ngắn gọn, “Cảm ơn.”
Giọng điệu và ánh mắt đều nhàn nhạt, nghe thì lịch sự, nhưng lại khiến người ta cảm thấy có chút khách sáo.
Quan Dĩnh Đường vốn không phải người thích tự rước lấy khó xử, thấy đối phương không muốn trò chuyện thì cũng thu lại nụ cười, quay đầu nhìn ra cửa sổ.
Không ngờ chưa được mười giây, anh lại mở miệng:
“Cô Quan cũng rất nổi tiếng.”
Cô khựng lại, quay sang nhìn anh.
Thật ra hai người cách nhau ba khóa. Lúc cô mới vào trường, anh đã là sinh viên năm cuối. Học khác ngành cô học khoa văn, anh học kinh tế nên không có bất kỳ cơ hội nào tiếp xúc.
Cô luôn cho rằng mình sống khá kín đáo trong trường, làm gì “nổi tiếng” đến mức ấy?
Là đang nói khách sáo ư?
Cô không chắc, nhưng không kìm được sự tò mò, thử hỏi:
“Anh… biết tôi à?”
Trong xe bỗng yên lặng.
Mạnh Thanh Hoài nghiêng đầu nhìn cô.
Dưới ánh đèn lúc tỏ lúc mờ, người phụ nữ trước mặt mặc sườn xám truyền thống mang vẻ đẹp thuần phương Đông, chất vải tơ tằm ánh lên nét trang nhã, trang điểm nhẹ nhàng, đôi bông tai ngọc trai dịu dàng thanh lịch đúng chuẩn hình tượng tiểu thư khuê các mà ba mẹ anh từng mô tả.
Mạnh Thanh Hoài thu lại ánh nhìn, dừng một nhịp mới đáp:
“Không.”
“….”
Ồ, nói chuyện thật khéo.
Quan Dĩnh Đường lập tức dập tắt mọi kỳ vọng không cần thiết, đeo lại mặt nạ, mỉm cười chuyển chủ đề.
“Thật ra tôi có chút chuyện muốn bàn với anh.”
“Chuyện gì?”
Quan Dĩnh Đường đi thẳng vào vấn đề:
“Bức thư pháp mà thầy Phó tặng lúc nãy… nếu anh không ngại, có thể tặng lại cho tôi không?”
Mạnh Thanh Hoài hơi nhíu mày, dường như chưa hiểu ý cô:
“Tặng cô sao?”
Quan Dĩnh Đường vốn không quá quan tâm đến thư pháp, nhưng cô đoán chắc Quan Chí Hanh sẽ yêu cầu cô đem bằng được món đó về. Vậy nên... ra tay trước vẫn hơn.
“Tôi đã theo học thầy từ nhỏ, tình cảm rất sâu đậm, nên mỗi món quà thầy tặng, tôi đều muốn giữ lại.” Cô giải thích với Mạnh Thanh Hoài như vậy.
Anh không nói gì, cúi đầu như đang suy nghĩ gì đó, vài giây sau khẽ gật đầu ra hiệu về phía trước. Quan Dĩnh Đường nhìn theo ánh mắt anh, rất nhanh đã thấy cuộn tranh đang đặt ở ghế phụ phía trước. Cô vừa định đưa tay lấy, tài xế ngồi trước đã tinh ý chuyển sang cho cô.
“Cảm ơn.” Quan Dĩnh Đường nhận lấy cuộn tranh, tiện tay mở ra, nhưng khi nhìn thấy nội dung bên trong, cô sững lại.
Cuộn tranh của thầy Phó dùng nền giấy đỏ, mặt giấy viết bốn chữ to, mạnh mẽ có lực “Thiên tác chi hợp” (Trời sinh một cặp).
Quan Dĩnh Đường nhíu mày, cảm thấy lạ. Sao thầy lại viết ra từ này một cách vô cớ?
Có lẽ là vì cô nhìn chăm chú quá lâu, đến cả Mạnh Thanh Hoài cũng nhận ra sự kinh ngạc của cô, anh thản nhiên giải thích: “Đây là lễ vật mừng tân hôn của thầy Phó.”
Quan Dĩnh Đường ngẩn ra, theo bản năng quay đầu nhìn anh, “Anh sắp kết hôn rồi à?”
Ánh mắt Mạnh Thanh Hoài nhìn cô đầy ẩn ý, hơi dừng lại: “Cô Quan không biết sao?”
…?
Quan Dĩnh Đường khó hiểu.
Anh kết hôn thì cô phải biết à?
Anh có gửi thiệp mời cho cô đâu.
Dù trong lòng đang lẩm bẩm, nhưng Quan Dĩnh Đường cũng rõ, món quà quý như thế từ thầy Phó, lúc này đúng là nên để Mạnh Thanh Hoài giữ lại.
Cô cẩn thận cuộn tranh lại, khách sáo đưa cho anh, “Vậy món quà này để anh Mạnh giữ nhé, chúc mừng anh.”
Mạnh Thanh Hoài nhìn cô thật kỹ, chốc lát sau nhẹ nhàng cười một tiếng, “Hoặc là, cô Quan có thể nhìn sang góc phải của bức tranh.”
Góc phải?
Quan Dĩnh Đường dời mắt sang theo lời anh, phát hiện có một dòng chữ nhỏ bị mình bỏ qua.
Nhìn kỹ lại, dù ánh đèn trong xe hơi mờ, nhưng vẫn đủ để cô thấy rõ hàng chữ đó—
「Tặng cho vợ chồng hai học trò Quan Dĩnh Đường, Mạnh Thanh Hoài」
Vợ… Vợ chồng?
Trong đầu Quan Dĩnh Đường như có tiếng nổ ùng một cái, nụ cười giả tạo trên gương mặt cô trong nháy mắt cứng đờ.
“Đây là lễ vật mừng cưới mà thầy Phó tặng cho chúng ta. Vậy người giữ lại là em hay tôi” Mạnh Thanh Hoài ngồi thẳng người, ánh mắt nhìn cô chăm chú, “Có gì khác biệt sao?”
Quan Dĩnh Đường: “?”
-