Quy Tắc Ngưỡng Mộ Của Đại Tiểu Thư

Chương 1: Lẽ ra phải trao giải Kim Tượng cho tôi mới đúng...

Trước Sau

break

Ngày 18, tờ báo chính thống hàng đầu Hồng Kông Cảng Thành Nhật Báo dành trọn trang nhất để đưa tin:

Danh sư thư họa Hồng Kông Phó Thịnh Vân sau nhiều năm sống ở nước ngoài đã trở về Hồng Kông cùng các con để nhận Huân chương Kim Tử Kinh do chính phủ trao tặng. Sau buổi lễ, tiệc mừng thọ 80 tuổi của ông sẽ được tổ chức tại dinh thự nhà họ Phó.

Phó Thịnh Vân là một nhân vật truyền kỳ của Hồng Kông. Thư pháp họ Phó của ông tự thành một trường phái riêng, từng đề tựa cho vô số danh nhân và tòa nhà nổi tiếng, có tầm ảnh hưởng sâu rộng cả trong và ngoài nước. Nhiều năm trước từng có tin đồn sức khỏe ông suy giảm khiến dư luận đồn đoán, nên lần này ông đột ngột công khai trở về tổ chức sinh nhật, lập tức trở thành đề tài nóng được giới truyền thông săn đón Hồng Kông sắp chứng kiến một bữa tiệc danh lưu hàng đầu.

-

Đêm trước tiệc thọ, tại biệt thự nhà họ Quan trên núi Gia Đa Lợi.

Một chiếc Bentley Continental GT trắng lao vút đến trước cổng biệt thự. Trong xe bật nhạc funk tiết tấu dồn dập. Quan Dĩnh Đường vội vã bước xuống, trang sức trên người va vào nhau leng keng, chiếc điện thoại vẫn kẹp bên tai. Vừa tháo đôi khuyên tai bạc to bản, cô vừa nói qua điện thoại:
“Sorry, tối nay tao không tới được, ba tao về rồi.”

Đầu dây bên kia không rõ hỏi gì, Dĩnh Đường trề môi đầy bất mãn:
“Dở hơi hả? Sao tao có thể kết hôn với ổng được?”

Không có thời gian tám tiếp, Dĩnh Đường cúp máy chóng vánh. Nhìn ánh đèn rực sáng từ căn biệt thự, cô hít sâu một hơi rồi bước vào nhà.

Không rõ là cố ý hay vô tình “thẩm vấn” người ta, tất cả đèn đóm trong biệt thự từ tầng trên xuống tầng dưới đều được bật sáng, cả đại sảnh sáng rực như ban ngày, khiến Quan Dĩnh Đường bất giác thấy lạnh sống lưng, như có một hồi còi cảnh báo vô hình.

Quả nhiên, tiếng động ngoài cửa vừa vang lên, Quan Chí Hanh ba cô ngồi trên sofa lập tức quay lại. Ông chẳng cần nói một lời, chỉ liếc mắt quan sát từ đầu đến chân, ánh mắt như máy quét ấy đủ khiến sự bình tĩnh mà Dĩnh Đường vừa gắng gượng lập tức sụp đổ.

Dù sao thì mới hai mươi phút trước khi gọi video về nhà, cô còn nói mình đang tập yoga ở nhà. Ai mà ngờ được ba mẹ đang đi du lịch ở nơi khác lại đột nhiên đổi lịch về sớm.

Nghe quản gia mật báo, cô lập tức quay đầu xe từ giữa đường đi party, phóng như bay về nhà.

“Yoga gì mà tập được cả trên xe hả?” Quan Chí Hanh cố ý hỏi xoáy.

Dĩnh Đường chỉ ra ngoài cửa sổ, chống chế:
“Hơi bí bách, con ra ngoài hít thở một chút.”

Quan Chí Hanh bật cười lạnh:
“Hôm nay sinh nhật Mandy, con muốn đi dự sinh nhật con bé, ba nói đúng chứ gì?”

Quan Dĩnh Đường: “…”

Mím môi, không còn gì để chối.

Con gái mình như nào, Quan Chí Hanh hiểu rõ. Ông đút tay vào túi áo gile, bước đến gần con gái, liếc nhìn từ đầu tới chân bộ đồ thời thượng và có phần táo bạo của cô, lạnh lùng nói:
“Gần mực thì đen. Con xem con bây giờ ra cái thể thống gì?”

Mandy là bạn của Dĩnh Đường, tên tiếng Trung là Hà Tư. Cũng là tiểu thư danh giá Hồng Kông, nhưng Quan Chí Hanh chưa bao giờ có ấn tượng tốt với cô bạn này của con gái. Không những phản đối hai người qua lại, ông còn vì chuyện bạn bè của con mà cãi nhau với con không ít lần.

Năm ngoái Quan Chí Hanh vừa trải qua phẫu thuật bắc cầu động mạch vành. Quan Dĩnh Đường vốn đã cố gắng hết sức để “thu mình” nhường nhịn, giống như tối nay, vừa hay biết ông về sớm liền lập tức quay xe.

“Con lên lầu tắm.” Dĩnh Đường chọn cách né tránh.

Nhưng Quan Chí Hanh vẫn chưa chịu bỏ qua, gọi giật cô lại:
“Dĩnh Đường, Mandy là người thế nào con rõ hơn ba. Nhậu nhẹt, bar club, thay bạn trai như thay áo. Con cứ thân thiết với con bé như vậy, con không cần hình tượng nữa à?”

Quan Dĩnh Đường hít một hơi, cố nhịn không đáp trả.

Quan Chí Hanh tiếp tục:
“Cả Hồng Kông đều nhìn vào con. Nếu để người ta biết con chơi với mấy đứa như vậy, ai còn tin con là ‘Đệ nhất thiên kim Hồng Kông’ nữa?”

“Mandy không phải hư hỏng, với lại—” Quan Dĩnh Đường nhịn không nổi nữa, ngẩng đầu:
“Được người khác tin phục, quan trọng vậy sao?”

“Đương nhiên!” Mắt Quan Chí Hanh lập tức ánh lên giận dữ:
“Nhà họ Quan chúng ta từ đời cụ cố con đã là danh môn thế gia, ông nội con là hiệp sĩ Thái Bình, sáng lập Cảng Thành Nhật Báo, ba là hiệu trưởng danh dự của nhiều trường lớn, học trò đầy thiên hạ, còn chú hai con—”

“Là nhà văn, đại sứ công ích, mấy anh họ em họ thì đều là người nổi tiếng, làm từ thiện, đúng không?”
Đối với những lời khoe thành tích của dòng tộc, Quan Dĩnh Đường đã nghe đến thuộc làu, thậm chí là nghe phát ngấy.

“Biết mà con vẫn không biết chọn bạn mà chơi? Người nên giao du, người nên tránh xa, 23 tuổi rồi mà còn không hiểu?!”

Thấy hai cha con lại sắp cãi nhau, mẹ cô Hách Linh vội chen vào hòa giải:
“A Đường có đi đâu đâu, con bé hiểu chuyện lắm.”

Vừa nói bà vừa đánh lạc hướng:
“Lên ngủ sớm đi con, mai còn phải dự tiệc thọ của cụ Phó, đừng để mắt thâm mà mất điểm.”

Sau vài giây im lặng, Quan Dĩnh Đường không nói một lời, lặng lẽ lên lầu.

-

Năm ngoái, cô vừa tốt nghiệp đại học, vốn định ở lại nước ngoài làm việc. Nhưng ba cô Quan Chí Hanh không đồng ý, lý do là: Với địa vị nhà họ Quan, con gái nhà này không cần phải đi làm thuê cho ai.

“Việc duy nhất con cần làm, cũng là việc con phải làm thật tốt chính là làm gương mặt đại diện cho nhà họ Quan, kế thừa gia sản vô hình này.”

Câu nói đó của ông vẫn luôn ràng buộc Quan Dĩnh Đường như một chiếc xiềng xích.

Ở Hồng Kông, nhà giàu không thiếu. Từ thương mại, vận tải, tài chính đến bất động sản… mỗi ngành đều có những người dẫn đầu, tiểu thư danh gia vọng tộc cũng chẳng thiếu. Nhà họ Quan không phải giàu nhất, nhưng Quan Dĩnh Đường vẫn vượt trội, nổi bật hơn hẳn đám thiên kim tiểu thư, được tán tụng là “Đệ nhất thiên kim Hồng Kông”.

Danh môn thế gia, tài sắc vẹn toàn, chuẩn mực khuê tú… đều là những cái nhãn mà truyền thông gán lên người cô. Người ngoài tán dương cô là “Hong Kong true lady” gặp cô một lần, không ai không trầm trồ vì khí chất và tài mạo.

Cô sinh ra đã ngậm thìa vàng, được hưởng nhiều lời khen, nhưng không ai biết—

Trong lòng cô lại là một linh hồn đầy phản nghịch.

-

Dù tối qua vừa “va chạm” với ba, nhưng hôm sau Quan Dĩnh Đường vẫn dậy sớm, bắt đầu chuẩn bị theo đúng lịch trình.

Đội ngũ stylist đã chờ sẵn dưới lầu, quần áo treo đầy thành hàng, vẫn là những thiết kế đậm chất phương Đông: sườn xám, khuy tết, thêu tay, lụa tơ tằm… Dĩnh Đường mặc đến phát ngán, lười nhác ngồi trước bàn trang điểm:
“Bắt đầu đi.”

Chuyên viên trang điểm nhìn kỹ gương mặt trước gương. Dù đã trang điểm cho cô vô số lần, nhưng lần nào cũng phải thầm cảm thán: Sao khuôn mặt này lại có thể vừa trong sáng vừa quyến rũ, hài hòa đến thế?

Rõ ràng là một người đầy tiềm năng, vậy mà lại bị đóng khung vào hình tượng “danh môn khuê tú”, thật sự tiếc nuối.

“Lại màu này à?” Giọng Quan Dĩnh Đường vang lên bên tai.

Chuyên viên trang điểm nhìn thỏi son màu hạnh nhân vừa cầm trong tay, khựng lại:
“Màu này… rất hợp với khí chất của tiểu thư.”

Quan Dĩnh Đường bỗng nhoẻn miệng cười, bàn tay thon dài chống cằm, hỏi lại:
“Khí chất gì cơ?”

Giọng cô ngân dài ở cuối câu, ánh mắt lấp lánh cuốn hút vừa phải.

Chuyên viên trang điểm bị mê hoặc đến á khẩu, chẳng biết phải trả lời thế nào. Dù sao cũng là làm theo dặn dò của Hách Linh phải tạo sự khác biệt giữa Dĩnh Đường và đám thiên kim chỉ biết mặc đồ hiệu. Đa phần váy áo của cô là hàng thủ công đặt riêng, từng đường kim mũi chỉ đều toát lên sự cầu toàn.

Lâu dần, thiên hạ đều ca tụng tiểu thư nhà họ Quan như ánh trăng trên cao, sinh ra đã thanh cao tuyệt thế.

Nhưng không ai biết Quan Dĩnh Đường muốn mặc hở lưng, muốn uốn tóc xoăn sóng to, son môi thì muốn tô đỏ rực rỡ, quyến rũ đốt mắt.

Tất cả những điều cô muốn làm… đều là những việc mà một “đại tiểu thư nhà họ Quan” không được phép làm.

-

19h tối, xe nhà họ Quan dừng lại gần biệt thự nhà họ Phó trên núi Thọ Thần.

Gia đình họ Quan đã dành hơn 20 năm để dốc lòng nuôi dạy Quan Dĩnh Đường trở thành một tiểu thư khuê các mang tiếng thơm dòng dõi thư hương. Từ nhỏ cô phải học đủ cầm – kỳ – thi – họa, không được thiếu thứ nào. Ông nội của Dĩnh Đường từng có quen biết với Phó Thịnh Vân, nên khi cô mới bảy tuổi đã được ông dắt tay đến bái ông Phó làm thầy.

Chỉ là, thật ra Quan Dĩnh Đường chẳng mấy hứng thú với thư pháp, học chỉ được da lông ngoài mà thôi, nhưng lại chiếm cái danh “đệ tử cuối cùng” của danh sư.

“Sinh nhật hôm nay có nhiều khách quý, ai cũng có máu mặt, con phải chỉnh tề, tuyệt đối không được làm mất mặt.” Trên đường đến nơi, Quan Chí Hanh vẫn không quên căn dặn con gái.

Quan Dĩnh Đường đã nghe đến phát chán những lời như thế. Cô im lặng không đáp, trong lòng vẫn còn tiếc nuối vì hôm qua không được dự sinh nhật của Hà Tư.

Nghĩ đến đây, cô chợt nhớ tới câu hỏi lúc trước Hà Tư hỏi qua điện thoại, quay sang nhìn cha mẹ:
“Ba mẹ… có phải đang định gả con cho Trưởng Minh không?”

Họ Quan và họ Trưởng vốn là thế gia giao hảo, Trưởng Minh và Quan Dĩnh Đường cùng lớn lên bên nhau, chuẩn kiểu thanh mai trúc mã.

“Ở đâu ra lời đồn nhảm đó.” Quan Chí Hanh phủ nhận ngay, nhưng rồi lại lấp lửng, “Có điều…”

Quan Dĩnh Đường nghiêng đầu chờ ông nói tiếp, nhưng mãi chỉ nghe được một câu cụt lủn:
“Tóm lại không phải nó.”

Lúc này, xe đã tới cổng biệt thự. Những chiếc xe sang lần lượt tiến vào, khi xe nhà họ Quan vừa dừng, nhân viên lễ tân lập tức cung kính mở cửa xe.

Quan Dĩnh Đường vội điều chỉnh nét mặt.

Dù mới vừa bàn chuyện không mấy vui vẻ, nhưng giây phút cửa xe mở ra, gót giày cao chạm đất, cô lập tức hóa thân thành một phiên bản khác thành thạo và hoàn hảo.

Tối nay, stylist chọn cho Quan Dĩnh Đường một bộ sườn xám xanh rêu theo phong cách cổ điển. Cô búi tóc cao, trang điểm nhạt, dáng vẻ đoan trang, đẹp tựa mỹ nhân bước ra từ thơ cổ, mỗi cái cúi đầu hay nụ cười đều toát lên sự thanh nhã dịu dàng.

Người ngoài nhìn thấy cô từ xa đều phải xuýt xoa:
“Quả nhiên đệ nhất thiên kim Hồng Kông không phải hữu danh vô thực.”
“Khiêm nhường, tao nhã, khí chất thật sự ăn sâu vào cốt tủy, vừa bước vào đã là một phong cảnh riêng.”

“Nghe nói cô Quan là cựu sinh viên danh giá đúng không?”
“Đúng vậy, học bá chính hiệu đấy, tốt nghiệp từ Stanford.”
“Xinh đẹp lại còn học cao, không lạ khi mấy bà mẹ đại gia đều lấy cô ấy làm hình mẫu con dâu lý tưởng.”
“Phải rồi, anh không thấy cả đêm bao nhiêu đàn ông vây quanh cô ấy à?”

Vì danh tiếng của Phó Thịnh Vân quá lớn, bữa tiệc hôm nay hội tụ toàn nhân vật tai to mặt lớn. Do vậy, số đàn ông lượn quanh Quan Dĩnh Đường cũng nhiều hơn bình thường.

Trong lòng cô cảm thấy mệt mỏi, nhưng ngoài mặt vẫn phải tươi cười ứng phó.

Vai diễn của cô quá hoàn mỹ, mọi cử chỉ đều không được phép để người ta bắt bẻ. Cô bị buộc phải diễn đến tận cùng trong vở kịch quý phái chốn danh lợi trường.

Cho đến khi thật sự không chịu nổi nữa, Quan Dĩnh Đường mới mượn cớ đi vệ sinh để rút khỏi đại sảnh.

Cô lén lút lên ban công tầng hai, vài phút sau, Hà Tư cầm ly rượu theo sau.

“Gì đó? Ở dưới hết vui rồi hả?”

Nhà họ Hà cũng có mặt tối nay, hai chị em gặp nhau ở dưới sảnh đã ra hiệu ngầm, ăn ý rút lên ban công nói chuyện.

Quan Dĩnh Đường dựa vào lan can, giọng mệt mỏi:
“Chán ngắt, toàn người giả tạo, có gì mà vui.”

Từ khi về nước đến giờ, suốt một năm trời cô hoặc là tham dự tiệc tùng danh giá, hoặc là đóng vai đại diện giới trẻ trong các sự kiện giao lưu văn hóa, cố gắng phô bày cái gọi là “tri thức nhà họ Quan”.

Cô thật sự phát ngấy với vai diễn “tiểu thư khuê các”.

“Công nhận không thú vị gì thật.” Hà Tư châm một điếu thuốc nữ, khẽ cười:
“Mai tao tính bay ra đảo nhỏ nước ngoài ở một thời gian, kiếm vài anh bản xứ đẹp trai phơi nắng chung cho vui.”

“…” Quan Dĩnh Đường sửng sốt nhìn cô.

Bị nhìn đến chột dạ, Hà Tư hừ nhẹ:
“Thôi được rồi, thật ra hôm nay lại cãi nhau với ông già, nên né một thời gian cho lành.”

Hà Tư từ trước tới nay vốn ưa làm theo ý mình. Dù đôi lúc bị thiên hạ nói này nọ, nhưng cô chẳng mấy bận tâm, muốn gì làm nấy, không cần xin phép ai.

Ngược lại, khi nhìn về chính mình Quan Dĩnh Đường đã bao năm trời đóng vai “tiểu thư danh giá”, không dám vượt khuôn khổ. Lần duy nhất cô từng “nổi loạn” là thời còn du học: đêm Giáng Sinh năm nào đó, biết ít người quen mình, cô mới dám mặc váy sequin ngắn cũn đi dự tiệc du thuyền với bạn học.

Cô không nhớ chủ nhân du thuyền hôm đó là ai, chỉ biết đó là đêm duy nhất trong đời cô vừa thả lỏng vừa phóng túng.

“Thật tốt.” Quan Dĩnh Đường buông vai, mắt nhìn về màn đêm xa xăm, thì thầm trong lòng.

Cô cũng muốn rời khỏi đây.

Ngừng làm “con rối”, đến một nơi chẳng ai biết mình, thở một hơi thật dài.

Đang thất thần, Hà Tư bỗng huých nhẹ khuỷu tay cô:
“Kìa, ai vậy?”

Quan Dĩnh Đường nhìn theo hướng cô chỉ. Ba chiếc xe đen lặng lẽ chạy vào biệt thự nhà họ Phó, nơi đó, trưởng nam nhà họ Phó đã dẫn gia đình ra tận bậc thềm đón tiếp.

Xe lần lượt dừng lại, lễ tân cung kính mở cửa. Một đoàn người lần lượt bước xuống.

Đi đầu là một cặp vợ chồng trung niên dáng vẻ điềm đạm. Sau khi bắt tay với trưởng nam họ Phó, họ quay sang người thanh niên trẻ theo sau.

Người đó mặc vest đen, khó thấy rõ mặt, nhưng vóc dáng cao ráo, phong độ đĩnh đạc, cử chỉ chừng mực, mang theo khí chất trầm tĩnh hiếm có.

“Không quen.” Quan Dĩnh Đường nhìn thoáng qua, không mấy tò mò. Nhưng chưa tới hai giây sau, cô lại quay đầu nhìn lại
“Nhìn cũng được đấy.” Cô hiếm khi khen người.

Lúc này điện thoại reo lên, mẹ cô Hách Linh gọi bảo cô mau quay lại, có khách mới đến cần cô tiếp chuyện.

Giờ nghỉ kết thúc. Quan Dĩnh Đường thở dài, vừa bước đi vừa tự giễu:
“Lẽ ra phải trao giải Kim Tượng cho tôi mới đúng.”

-

Quay lại đại sảnh, bầu không khí vẫn rộn rã, rượu vang sóng sánh trong ly, khách khứa cười nói, nâng ly cụng chén. Dù miệng cười tươi nhưng ánh mắt ai cũng hướng ra cửa lớn, dường như đang đợi người nào đó.

Quan Chí Hanh và Hách Linh đang trò chuyện với chủ nhân bữa tiệc Phó Thịnh Vân. Vừa thấy Quan Dĩnh Đường quay lại, ông vui vẻ gọi:
“Dĩnh Đường, lại đây chúc thọ thầy Phó đi con.”

Quan Dĩnh Đường bước đến, lễ độ ôm nhẹ ông Phó:
“Thầy, chúc thầy sinh nhật vui vẻ.”

“Ngoan.” Phó Thịnh Vân gật đầu, ngắm cô một lượt, rồi quay sang cha cô:
“Thật sự rất hợp.”

Quan Chí Hanh mỉm cười đầy ẩn ý:
“Ngài nói hợp thì chắc chắn không sai đâu ạ.”

Câu chuyện hai người mập mờ khó hiểu, ngay cả mẹ cô Hách Linh cũng nở nụ cười đầy ẩn ý. Quan Dĩnh Đường thấy có gì đó sai sai, không nhịn được hỏi:
“Ba với thầy Phó đang nói gì vậy?”

Phó Thịnh Vân khẽ ho một tiếng, làm ra vẻ thần bí:
“Lát nữa có một vị khách rất quan trọng sẽ tới. Trùng hợp, cậu ấy cũng tốt nghiệp Stanford như con. Con có thể thay thầy tiếp đón không?”

Ba người thần thần bí bí khiến Quan Dĩnh Đường cứ tưởng chuyện gì to tát, hóa ra chỉ là tiếp khách hộ.

“Được ạ.” Cô gật đầu nhận lời.

Vừa dứt lời, cánh cửa phía sau chợt mở. Quan Dĩnh Đường nghe tiếng xôn xao sau lưng, cũng quay lại nhìn.

“Nhắc Tào Tháo, Tào Tháo tới rồi.” Phó Thịnh Vân vừa nói vừa sải bước đến đón, “Đi thôi, Dĩnh Đường.”

Cô không nghĩ nhiều, bước theo sau, tiện thể hỏi mẹ:
“Khách mời đột xuất ạ?”

Mỗi lần dự tiệc, để cô không bỏ sót ai, Hách Linh đều chuẩn bị sẵn danh sách khách mời để cô ôn trước. Tối nay cũng vậy.

Nhưng Quan Dĩnh Đường đã xem kỹ, không thấy ai học Stanford.

Hách Linh ngập ngừng, khóe môi lại ánh lên vẻ tán thưởng:
“Xem như vậy đi.”

Khách khứa trong sảnh rõ ràng đã mong chờ từ lâu, giờ như vầng trăng được các vì sao vây quanh, chủ động dạt ra tạo lối đi cho người đến sau. Khi người cuối cùng chắn tầm nhìn bước sang một bên, Quan Dĩnh Đường cuối cùng cũng thấy rõ.

Không, không phải chỉ là “thấy rõ”
Cô lập tức nhận ra người đàn ông giữa đám đông đó.

Nếu lúc nãy chỉ lướt qua ngoài ban công thấy vóc dáng khí chất hơn người, thì giờ đối mặt trực tiếp, Quan Dĩnh Đường càng cảm nhận rõ khí trường anh tỏa ra hoàn toàn khác biệt với những người đàn ông từng vây quanh cô.

Gương mặt góc cạnh, ánh mắt lạnh nhạt, quý khí trời sinh, tựa như băng tuyết lạnh lẽo mà cao quý khó gần.

Ánh mắt chạm nhau.

Bên tai truyền đến giọng mẹ khẽ nhắc:

 “Đây là Mạnh Thanh Hoài tổng giám đốc điều hành của tập đoàn Á Loan, cũng là cựu sinh viên Stanford, trên con ba khóa.”

Không ai hay biết, lớp mặt nạ hoàn hảo mà Quan Dĩnh Đường đã rèn luyện thành bản năng suốt bao năm.

Chỉ trong khoảnh khắc ấy, khẽ nứt ra một đường.

Mạnh Thanh Hoài?

Người từng là truyền thuyết trong ngôi trường cô học, cuối cùng cô cũng đã gặp.

break
Trước Sau

Báo lỗi chương

Ngôn tình sắc Đam mỹ sắc