Hàng loạt tiếng ồn ào bên ngoài khiến Molly tỉnh giấc. Cô chậm rãi mở mắt ra, nhưng trước mắt lại là một màu đen kịt, không nhìn thấy gì cả.
Cô đang ở đâu? Đau đầu quá, thân thể cũng mềm nhũn không chút sức lực, giống như bị người ta hạ thuốc mê. Hình như cô đã bị bỏ đói nhiều ngày, thế nên trong dạ dày trống rỗng, cảm giác chua loét khó chịu vô cùng.
Bên ngoài có người nói mấy câu kỳ quái, nếu như nghe kỹ, có thể mơ hồ nghe được mấy chữ “nô lệ, ngân tệ, đấu giá” các loại.
Cô muốn đứng dậy, nhưng vừa vươn tay ra đã nghe thấy những tiếng leng keng.
Trên cổ cô buộc một sợi dây xích, Molly còn chưa kịp phản ứng rốt cuộc đang có chuyện gì xảy ra thì phía trước bỗng nhiên sáng lên.
Ánh sáng đột ngột chói lóa khiến cô không thể mở mắt, cô giơ tay chặn lại, bây giờ mới phát hiện ra mình đang ở trong một chiếc lồng sắt, vừa rồi tối như thế là vì chiếc lồng bị trùm vải đen.
Đây là một nơi hình tròn giống như một đấu trường La Mã cổ đại, trong sân rộng có rất nhiều lồng, trong mỗi lồng đều có một cô gái giống như cô, dáng dấp xinh đẹp, mỹ mao yếu đuối, hơn nữa đều trần truồng.
Molly cúi đầu nhìn một chút, phát hiện mình cũng giống như vậy.
Cô kêu lên một tiếng, vội vàng cuộn tròn người lại, che đi thân thể mình.
Một chủ nô có vết sẹo trên mặt, vẻ mặt dữ tợn nói với đám người đang xem bên dưới: "Đây là vật phẩm cuối cùng của ngày hôm nay. Giá khởi điểm là 100 kim tệ.”
“100 kim tệ? Đúng là điên rồi, một nô lệ bình thường cũng chỉ đáng giá 10 kim tệ mà thôi.” Bên dưới có người bất mãn lên tiếng.
Chủ nô không hề hoàng hốt, cười mập mờ: “Ngươi nhìn mái tóc đen và con ngươi tinh túy như lưu ly này đi, đây là điều chưa từng thấy ở đất nước Thánh Tế Tư, vật hiếm thì phải có giá cao, chẳng lẽ các ngươi không hiểu đạo lý này à?”
“Nhưng mà 100 kim tệ cũng quá đắt rồi.”
“Các ngươi hãy nhìn thân thể nhắn nhụi gần như không có một sợi lông này đi, còn cả gương mặt nhỏ nhắn, vòng eo này, mua về nhất định có thể chơi rất thoải mái.”
Molly nghe bọn họ nói chuyện thì cuối cùng cũng hiểu được tình cảnh hiện tại của mình. Cô không biết tại sao mình lại xuyên không đến nơi này nữa, không những thế còn có thân phận nộ lệ, bị người ta đem bán.
Một số người đàn ông có ý định mua cô, đi lên trên đài, cẩn thận quan sát cô.
Cô cắt chặt môi, nhìn những người đàn ông đang nhìn mình với ánh mắt vô cùng buồn nôn, ép buộc bản thân phải bình tĩnh lại.
Nếu như bị đám lão già háo sắc này mua thì chẳng thà để cô chết đi còn hơn.
Phải nghĩ biện pháp chạy trốn, sau đó tìm hiểu tại sao cô lại đến nơi này.
Đột nhiên phía xa truyền đến một trận náo động đông nghịt nhanh chóng tách ra làm hai hàng. Một người đàn ông nhanh chóng tiến đến.
Mái tóc vàng trắng như ánh trăng soi rọi, đôi mắt màu xanh nhạt mang theo nụ cười như gió xuân, ngón tay thon dài cầm một cây gậy trang trí khảm hồng ngọc, cả người nhìn vô cùng tùy ý, vừa thân sĩ vừa thân thiết.
Chủ nô thấy thế thì vội vàng chạy tới: “Lancer đại nhân, sao hôm nay ngài lại rảnh rỗi tới đây như vậy, có việc gì ngài cứ phân phó một tiếng là được rồi.”
Lancer gật đầu: “Không sao, ta tùy tiện đến xem chút thôi.”
Sau khi hắn tới thì tất cả mọi người mua đều lùi về sau một bước, để hắn chọn trước.
Lancer gõ cây gậy xuống đất, chậm rãi bước qua từng chiếc lồng.
Khi hắn bước tới trước mặt chiếc lồng của Molly, cô lập tức nín thở, ngẩng đầu lên, đôi mắt long lanh đen nhánh nhìn chằm chằm vào hắn.
Lancer cụp mắt xuống, đôi mắt màu xanh lam của hắn bắt đầu đánh giá cô.
Quá nhỏ nhắn, đυ. không sướиɠ.
Mặc dù hắn cảm thấy khá hứng thú với vẻ ngoài khác lạ của cô, nhưng từ trước đến nay, Lancer đều thích kiểu phụ nữ ngực khủng mông cong, thế nên không có ý định đưa cô về.