Bùi Tiếu không phải là không có nhìn thấy Hoàng Kỳ nháy mắt ra hiệu, trên thực tế, thời điểm cái chân kia bước ra, hắn đã muốn rút về.
Đáng tiếc động tâm, chân động, lý trí lại chậm nửa nhịp.
Muộn rồi.
Bùi Tiếu hơi cứng ngắc đi qua, cúi đầu nhìn Yến Tam Hợp, lại ngẩng đầu nhìn Lý Bất Ngôn, rồi dừng lại trên người nàng.
Đúng, ta là vì nàng.
Lúc nàng nhào vào hắn ở trong ngục của Binh mã ti chẳng màng sống chết, giống như lúc trước nàng đỡ mũi tên kia cho Triệu Hoài Nhân vậy.
Mấy ngày nay Bùi Tiếu thấy cực kỳ rối bời, tâm trạng cực kỳ nóng nảy, rất muốn làm chút chuyện khác người.
Bây giờ cơ hội đã đến.
Bùi Tiếu tự an ủi mình, nàng cứu ta một mạng, ta trả lại nhân tình cho nàng, liều mạng một hồi thì có sao?
Hoàng Kỳ thấy chủ tử đứng qua thì che mặt lại, không dám nhìn nữa.
Mình phải làm sao bây giờ?
Là đi theo bước chân của gia rồi chịu chết? Hay lý trí bình tĩnh mặc niệm ba tiếng Bùi gia, Bùi gia, Bùi gia?
Quên chuyện đó đi.
Ta là sai vặt của gia, đâu phải sai vặt của Bùi gia.
Hoàng Kỳ cắn răng giậm chân bước theo.
Này!
Đinh Nhất vội vàng nhìn về phía Chu Thanh: Chỉ còn lại ba người bọn họ, làm sao bây giờ?
Chu Thanh: Làm gì nữa? Chủ tử làm như thế nào, chúng ta làm như thế đó.
Đinh Nhất khẽ lắc đầu một cái: Không khuyên à, thật sự mặc kệ Tạ gia sao?
Chu Thanh: Khuyên được không?
Khuyên không nổi.
Ngay khi hai người mắt đi mày lại, chủ tử của bọn họ đã từ từ đi tới trước mặt Yến Tam Hợp.
Cũng đâu phải Khương Thái Công câu cá, còn nói gì mà ngươi tình ta nguyện.
Yến Tam Hợp nghi hoặc, nhướng mắt.
“Nàng là người quyết định, ai dám phản bác chứ?” Khóe miệng Tạ Tri Phi cong cong, lúm đồng tiền lún sâu: “Dù sao ta cũng không dám.”
Chu Thanh đã lâu không nghe thấy cái miệng ngọt ngào của gia, vừa nghe đã nổi da gà.
Hắn đi tới trước mặt Tạ Tri Phi, nói với Yến Tam Hợp: “Yến cô nương, gia không sợ, ta lại càng không sợ.”
Chu Thanh, ông nội ngươi, không cho ta đi trước được à?
Đinh Nhất thầm mắng một tiếng, vội đi theo.
Đứng lại, hắn nhìn từng người đứng trước mặt, lòng còn sợ hãi nghĩ: Sao lại liều mạng như vậy? Yến cô nương lần này hắn là đắc ý lắm đây.
Yến cô nương không chỉ không đắc ý, còn cau mày.
Nàng đứng dậy: “Việc này không vội, suy nghĩ kỹ lại đi, sau lễ mừng thọ lão tổ tông Tạ phủ thì các ngươi trả lời ta cũng không muộn.”
Bùi Tiếu tự nhủ tiểu gia ta hiếm khi kiên định một hồi, bà đồng nhà ngươi còn tới kéo chân ta, có kỳ cục không hả?
“Yến Tam Hợp, ngươi...”
“Ta bảo các ngươi suy nghĩ thì phải suy nghĩ cho ta, tiểu Bùi gia, mũi tên bắn ra không quay lại được đâu, đừng quên ngươi còn có một người bạn tốt chí giao, tên là Triệu Diệc Thời.”
Bùi Tiếu: “...”
Sau lưng hắn ớn lạnh, theo bản năng tìm kiếm Tạ Tri Phi.
Tạ Tri Phi không nhìn hắn, mà nhìn chằm chằm Lục Đại hỏi: “Kế tiếp Lục gia có sắp xếp gì không?”
Cằm Lục Đại hất về phía Yến Tam Hợp: “Nghe lời chủ tử.”
“Vậy ngươi đi thu dọn, mấy ngày nữa dọn đến biệt viện, đừng ở một mình lẻ loi.”
Tạ Tri Phi đặt tay lên vai Yến Tam: “Không còn sớm nữa, ta về phủ trước, chờ ngày sinh nhật lão tổ tông qua rồi, sẽ đến tìm ngươi.”
Yến Tam Hợp nhìn bàn tay trên vai, dùng ngữ khí ám chỉ hỏi: “Thời gian hai ngày đủ không?”
“Đủ rồi!”
Tạ Tri Phi liếc Bùi Tiếu, rồi xoay người rời đi.
Bùi Tiếu lập tức đi theo.
Chủ tử vừa đi, thị vệ cũng rời đi theo, gian phòng to như vậy, chỉ còn lại có ba người.
Yến Tam Hợp biết hai người này có thế nào cũng không đuổi đi được, đơn giản nói: “Chuyển đến biệt viện, không cần ẩn thân, cứ đứng ở bên cạnh ta.”
Lục Đại ngẩn ra: “Tiểu chủ tử?”
“Người bên cạnh hắn, chỉ còn lại một mình ngươi, ngươi không phải ám vệ của ta, là trưởng bối của ta, nhưng có điều...” Yến Tam Hợp chuyển đề tài, ngữ khí cực kỳ nghiêm khắc: “Sau này không nên lạm sát người vô tội, đều là cha sinh nương dưỡng, dưới gối còn có con cái, sống không dễ dàng.”
Lục Đại gật đầu.
Lý Bất Ngôn cười với Lục Đại: “Yên tâm, Tam gia xử lý hậu sự của mấy người kia thỏa đáng rồi.”
...
Trước xe ngựa.
Bùi Tiếu đá đá mũi chân Tạ Tri Phi: “Phía Hoài Nhân, chúng ta nên giấu thế nào đây.”
“Khoan nghĩ đến Hoài Nhân, cứ suy nghĩ xem bản thân có muốn mạo hiểm không đã.” Tạ Tri Phi lạnh lùng ngắt lời: “Ngươi cũng đừng tới hỏi ta, ta cũng không tới hỏi ngươi, chúng ta tự quyết định.”
Bùi Tiếu biến sắc: “Có ý gì?”
“Ý là...” Giọng Tạ Tri Phi khô khốc: “Ta không giống ngươi, nàng là người ta thích, còn ngươi... ngươi còn có lựa chọn.“. Truyện Điền Văn
Bùi Tiếu: “...”
“Minh Đình.” Tạ Tri Phi nhìn người này, chân thành nói: “Lúc lựa chọn, ngươi phải nghĩ đến một chuyện, Trịnh gia từng vì chứa chấp nàng mà bị diệt môn.”
Bùi Tiếu: “...”
Tạ Tri Phi xoay người lên ngựa, nói với Chu Thanh, Đinh Nhất: “Đừng đi theo, gia muốn bình tĩnh một mình.”
...
Bình tĩnh là giả, Tạ Tri Phi lúc này vội vã muốn gặp một người.
Trong đêm tối, một người một ngựa chạy như bay đến khách trạm.
Hắn xoay người xuống ngựa, lấy lệnh bài ra gõ cửa khách sạn.
Lên đến tầng hai, lại gõ ba cái.
Một lát sau, cửa mở ra, bên trong là Bệ Chiêu.
Thấy là Tam gia, Bệ Chiêu biến sắc: “Yến cô nương làm sao vậy?”
“Đi vào rồi nói sau.”
Vào nhà, Tạ Tri Phi kể lại vụ án của Trịnh gia, cho đến tất cả những chuyện xảy ra ở Lục phủ hôm nay.
Bệ Chiêu nghe xong, cả người đều choáng váng.
Hắn phụng mệnh lệnh của lão gia, xuống núi giúp đỡ Tạ tam gia, bảo vệ Yến cô nương, không ngờ, Yến cô nương lại tự nói ra thân thế của mình.
Bệ Chiêu ngạc nhiên: “Sao Yến cô nương lại ngốc như vậy?”
“Nàng không ngốc, chỉ là nàng không muốn sống tạm bợ.” Tạ Tri Phi: “Sáng sớm mai, ngươi lập tức về núi Mộc Lê, nói hết chuyện này cho lão gia nhà ngươi nghe, không được bỏ sót một chữ.”
Bệ Chiêu giật mình: “Tam gia, Yến cô nương có thể...”
“Khó nói!”
Ánh mắt Tạ Tri Phi lập tức trở nên phức tạp.
...
Yến Tam Hợp không muốn sống tạm bợ, dỡ xuống vô số tảng đá lớn đè nặng trong lòng, cuối cùng cũng nặng nề ngủ một giấc thật ngon.
Giấc ngủ này rất sâu, mãi đến chạng vạng ngày hôm sau, khi mặt trời lặn, thì mới tỉnh lại.
Tinh thần sảng khoái.
Nhất là lúc đối mặt với Lý Bất Ngôn, lông mày cũng giãn ra.
Hai người tương giao nhiều năm như vậy, đều hết sức chân thành đối đãi với nhau, giấu diếm nàng lâu như vậy, Yến Tam Hợp chỉ cảm thấy trong lòng càng ngày càng nặng nề.
Lý Bất Ngôn chải tóc cho nàng, chải được một nửa thì đột nhiên đề nghị:
“Hay... chúng ta kết bái với Hàn Hú luôn đi, lỡ như thật sự có chuyện gì thì nàng còn có thể giúp chúng ta dâng hương, đốt giấy.”
Yến Tam Hợp gật đầu đồng ý: “Chủ ý này hay, nhân lúc nàng còn ở đây, phải làm nhanh thôi.”
Lý Bất Ngôn nửa ngày không lên tiếng.
Yến Tam Hợp nhận thấy có điều kỳ lạ, quay đầu nhìn: “Sao vậy?”
“Không sao, chỉ là...” Lý Bất Ngôn nhẹ giọng thở dài: “... Thương ngươi.”
Đôi vai nàng mỏng manh là vậy, sao có thể tự ôm lấy nhiều chuyện như thế mà chẳng nó với ai chứ.”
Lúc này, giọng Thang Viên ở bên ngoài vang lên: “Yến cô nương, tiểu Bùi gia tới.”