Yến Tam Hợp nhướng mắt, thấy những khuôn mặt không biết hình dung như thế nào, biểu cảm trên mặt đều nằm trong dự liệu của nàng.
Nhưng chỉ có vẻ mặt của một người, nằm ngoài dự liệu của nàng.
Yến Tam Hợp nghi ngờ nhìn Tạ Tri Phi, vì sao hắn không hề kinh ngạc?
Tạ Tri Phi đón lấy ánh mắt nàng, đáy mắt hiện ra nụ cười khổ không chút che giấu.
“Yến Tam Hợp, sao chỉ mới nháy mắt, ta đã biến thành người trèo cao rồi, tim ta có chơi chịu không nổi.”
“Tủi thân cho Tam gia rồi.” Yến Tam Hợp áy náy.
Ngoại trừ Bất Ngôn ra thì hắn là người khiến nàng lo nhất.
Đường đường là một công tử thế gia, lại gặp phải củ khoai lang nóng phỏng tay như nàng, đúng là chẳng biết kiếp trước đã tạo nghiệp gì?
“Tủi thân hay không tạm thời khoan nói.” Tạ Tri Phi sợ nha đầu này nhìn ra manh mối, chuyển đề tài: “Nàng hỏi Lục Đại xem, bây giờ Trương Thiên Hành đang ở đâu?”
Dứt lời, mọi người đều nhìn về phía Tạ Tri Phi.
Lý Bất Ngôn: Sao lại chuyển đề tài, chuyện xưa của Triệu Dung Dữ và Thẩm Đỗ Nhược, họ còn chưa nghe đủ mà?
Tiểu Bùi gia: Tên nhóc này bình tĩnh thế?
Chu Thanh: Gia hình như hơi kỳ lạ?
Đinh Nhất: Gia không phải là bị thân phận Yến cô nương dọa đến choáng đầu rồi chứ?
Hoàng Kỳ: Vẫn là Tam gia trâu bò, đổi lại là ta, thì đã mất hồn từ lâu rồi!
Yến Tam Hợp đi tới trước mặt Lục Đại.
“Từ khi ta bắt đầu có trí nhớ, Yến gia chỉ có ba người, một người là tổ phụ, một người là con trai út của ông, còn có một người là con dâu của ông.”
“Đôi phu thê kia chưa được bao lâu thì lần lượt qua đời, còn lại ta và tổ phụ nương tựa lẫn nhau, chưa từng gặp người khác.”
Chưa từng gặp ai khác.
Cũng không đến cuộc hẹn này hai sáu tháng mười hai.
Mắt Lục Đại bỗng tối sầm lại.
Yến Tam Hợp có hơi không xác định hỏi: “Hắn không có ở đây sao?”
Lục Đại “Ừ” một tiếng.
Yến Tam Hợp nghiến răng: “Tại sao, tại sao không cho ta biết?”
Khóe miệng Lục Đại khẽ giật giật: “Yến cô nương, ngươi từng thấy chim sẻ chết như thế nào chưa?”
“Chết như thế nào?”
“Chim sẻ có thể biết trước ngày chết của mình, trước khi chết, nó sẽ dọn ổ, rồi tìm một nơi không có người, im lặng chờ đợi ngày chết đến.”
Lục Đại đau lòng: “Ám vệ chúng ta cũng vậy.”
Hắn không cần suy nghĩ sâu xa, cũng có thể đoán được Thiên Hành là nhận ra mình chẳng có sống được bao lâu nên mới trịnh trọng phó thác Yến Tam Hợp cho Yến Hành.
Mà nguyên nhân hắn qua đời sớm chỉ có một... đó là bị thương.
Về phần bị thương như thế nào, Lục Đại đoán không ra, nhưng chung quy là có liên quan đến tiểu chủ tử.
“Lại một mạng người chết vì ta.”
Yến Tam Hợp nhìn ánh nến nhảy nhót, chợt cười lên, cười một lát thì hốc mắt lại đỏ.
Oán khí của Lý Bất Ngôn bởi vì Yến Tam Hợp giấu diếm mình chợt như quả bóng cao su bị đâm thủng.
Bỗng chốc, nàng hiểu được vì sao Yến Tam Hợp lại phải gạt nàng.
Bởi vì, mạng sống của một trăm tám mươi người Trịnh gia đặt nặng trịch lên người nàng.
Nếu như không điều tra được manh mối vụ án Trịnh gia, thì sao nàng có thể yên tâm thoải mái mà sống trên đời, yêu đương, sinh con dưỡng cái, sống lâu trăm tuổi?
Mà vụ án Trịnh gia căn bản là vì Yến Tam Hợp, điểm này không thể bỏ qua được.
Lúc này, Yến Tam Hợp đi tới giữa phòng, che miệng khẽ ho vài tiếng.
“Ta đã nói hết bí mật lớn nhất cho các ngươi rồi.
Từ thân thế của ta, lại đến án diệt môn của Trịnh gia, không chỉ rõ ràng vụ án kia mà hung thủ đằng sau cũng đã rõ ràng.
Bởi vì trong tất cả người sống trên đời, chỉ có hắn không dung nạp được sự tồn tại của ta, phải đuổi cùng giết tận.”
Thần sắc của nàng dưới ánh đèn, bình tĩnh gần như lạnh lẽo, hô hấp của mọi người trong phòng đều ngừng lại.
“Kế tiếp ta muốn làm hai chuyện, chuyện thứ nhất, là tìm được nguyên nhân một nửa chiến mã kia chưa khôi phục, tìm được nguyên nhân này thì tâm ma của Trịnh gia cũng có thể kết thúc.
Việc này là chuyện công.
Chuyện thứ hai, thân phận của ta là ai tiết lộ ra ngoài, lại là ai nói thân phận của ta đến trước mặt hắn, khiến toàn bộ Trịnh gia bị diệt môn.
Việc này là chuyện riêng.”
Trong phòng ngoại trừ Lục Đại và Tạ Tri Phi, tất cả mọi người đều kinh hãi nhìn Yến Tam Hợp, trong lòng cảm thán.
Tiểu Bùi gia: Sao nàng ta có thể bình tĩnh như thế?
Lý Bất Ngôn: Hẳn là đã thầm phỏng đoán mấy trăm lần rồi.
Chu Thanh: Yến cô nương thật sự là thông minh đến đáng sợ.
Đinh Nhất: Hình như trước đây ta chưa từng làm chuyện không xứng đáng với Yến cô nương thì phải?
Hoàng Kỳ: Đắc tội với ai cũng đừng đắc tội với nàng ấy.
Nàng hít sâu một hơi, rồi nói: “Tiếp theo, đến lượt các ngươi lựa chọn.”
Hoàng Kỳ không hiểu: “Chọn gì?”
“Lựa chọn theo ta đi tiếp, hay là cách xa ta ra.”
Giọng Yến Tam Hợp bỗng dưng trầm xuống.
“Theo ta đi tiếp, thì mấy người các ngươi sẽ bị ta liên lụy, đến lúc đó có kết cục gì thì không ai biết, dù sao sự tồn tại của ta là tội khi quân, có thể sẽ bị tan nhà nát cửa.”
Huyệt thái dương Tạ Tri Phi giật giật.
Mục đích nàng nói ra là ở đây... con đường phía trước hung hiểm vô cùng, nàng không muốn gánh thêm mạng của ai trên lưng nữa.
Yến Tam Hợp không nói gì nữa, ngồi xuống, bưng chung trà lên, từ từ uống trà.
Ánh nến chiếu lên mặt nàng, trên mặt là biểu cảm thẳng thắn vô tư, điều này khiến cho Tạ Tri Phi chợt nghĩ đến một người... Yến Hành.
Một người cao ngạo tự phụ đến mức không để tục vật thế gian vào mắt, nhưng lại là người trọng tình nghĩa nhất thế gian này.
Tạ Tri Phi không hề do dự, muốn đi ngay tới phía sau nàng, không muốn có người đi trước hắn một bước.
Là Lục Đại.
Lục Đại đi tới phía sau Yến Tam Hợp, khoanh tay không nói gì.
Hắn cần nói gì sao?
Không cần phải nói gì hết.
Cho dù Lục đại nhân không dặn dò, thì bảo vệ Yến Tam Hợp cũng là chức trách của ám vệ.
Sao lại bị hắn cướp trước chứ?
Tạ Tri Phi hơi tức giận nhéo mũi mình.
Nhưng mà, phía sau Yến Tam Hợp lại bỗng có thêm một người.
Là Lý Bất Ngôn.
Lý Bất Ngôn khoanh tay im lặng đứng đó.
Nàng ấy có cần nói gì không?
Nàng lần đầu tiên nhìn thấy Tam gia và Tiểu Bùi gia, đã nói: Một người, một mạng, cứu không được tiểu thư, thì ta cần cái mạng này làm gì.
Nhà tan cửa nát ư?
Nơi có Yến Tam Hợp, mới là nhà của Lý Bất Ngôn nàng.
Nhìn thấy Lý Bất Ngôn đi trước hắn một bước, Tạ Tri Phi không chỉ không oán giận, còn cảm thấy vui thay cho Yến Tam Hợp.
Cứ ngây ra như thế, đến lúc một người khác cũng đứng theo.
Thần sắc mọi người đều thay đổi.
Sao lại là hắn?
Tiểu Bùi gia!
Đầu óc Hoàng Kỳ rung lên, trước mắt dần biến thành màu đen.
Gia à, ngài đừng xúc động, phải ngẫm lại đã!
Con gái của tiên Thái tử đó?
Thân thế Yến cô nương quá nguy hiểm, nếu có gì bất trắc thì phải nhà tan cửa nát đó, Bùi gia nghĩ đến lão gia phu nhân, ngẫm lại chính mình... mà quay lại đi.