“Ai thích chứ!” Lý Bất Ngôn bĩu môi: “Lão phụ nhân thành tinh, trên mặt thì cười hiền lành, tâm tư thì quanh co mười tám khúc, còn ghê gớm hơn Ngô thị.”
“Ngô thị?” Yến Tam Hợp cúi đầu lặp lại một lần nữa.
Ngô thị cũng là một người kỳ lạ.
Lý Bất Ngôn hừ hừ: “Sao Tạ tam gia lại có một nương như thế, vừa ngu xuẩn lại không biết điều, thế mà mấy đứa con sinh ra lại không tồi, quả thực gen đột biến.”
“Gen?”
“Nương ta nói là di truyền.” Lý Bất Ngôn ngáp một cái: “Chiêu vừa rồi của ngươi thật tốt, ghê tởm người khác, dù sao cũng tốt hơn ghê tởm chính chúng ta, Tam gia cũng hết cách với ngươi.”
Yến Tam Hợp thở ra một hơi hờ hững, không nói gì.
“Cả đời này ta cũng không quên được Hồng Môn Yến mà Ngô thị tổ chức, một xướng một họa với Đỗ Y Vân làm khó dễ ngươi, còn vu hãm ngươi đẩy Đỗ Y Vân, ta tức muốn lật bàn, là cái quái gì vậy chứ.”
Lý Bất Ngôn càng nói càng nhỏ giọng, giọng cuối cùng đều ngậm ở trong cổ họng.
“Tam Hợp, Tạ gia chúng ta đến một lần là gặp xui xẻo một lần, ta cứ cảm thấy nơi đó không quá may mắn...”
Tiếng hít thở trong trẻo truyền đến, Yến Tam Hợp từ từ mở mắt, sâu trong đáy mắt có một thứ khó có thể nói thành lời.
...
Một giấc này, tất cả mọi người đều ngủ đến quên trời quên đất.
Tỉnh lại, đã là sáng sớm hôm sau.
Hôm nay đã nói là đi Quốc Tử Giám gặp tiến sĩ Lương Bàng Đức, cho nên chẳng ai dám chậm trễ, bữa sáng ăn rất nhanh.
Duy chỉ có Tiểu Bùi gia, ăn một chén cháo nửa ngày vẫn còn hơn nửa chén.
Tạ Tri Phi biết hắn đang lo lắng gì, hất cằm với Yến Tam Hợp: “Hôm nay nha môn Minh Đình có việc, đừng để hắn đi.”
“Đúng, đúng, đúng, có việc.” Bùi Tiếu cảm kích nháy mắt với huynh đệ tốt: “Các ngươi đi đi.”
Yến Tam Hợp không hề nể tình vạch trần hai người này.
“Không phải chỉ là Quốc Tử Giám sao, cũng đâu phải đầm rồng hang hổ gì, có cần phải như vậy không?”
Sao? Tâm tư của ta đều viết ở trên mặt à?
Đến bà đồng cũng thấy rõ ràng như thế?
Bùi Tiếu liếc Lý Bất Ngôn một cái, khẽ cắn môi: “Đi thì đi.”
Yến Tam Hợp buông đũa xuống, bỗng nhiên đưa tay sờ lên ngực Bùi Tiếu.
“Ngươi, ngươi...” Bùi Tiếu sợ tới mức ngửa người ra sau: “Ngươi làm cái gì thế? Nam nữ thụ thụ bất thân.”
“Bùi Minh Đình, có một loại cô nương, không một chân đạp hai chiếc thuyền, không mập mờ dây dưa với người khác, nói thích ngươi là thích ngươi; nói không thích ngươi thì sẽ cực kỳ dứt khoát.”
Giọng nàng nhẹ như cơn gió, nhưng mỗi lời nói đều có sức mạnh.
“Nếu ngươi khiến nàng rung động, thì trong mắt nàng đều là ngươi. Loại người này, có thể tủi thân bất cứ thứ gì, chỉ không để trái tim mình chịu tủi thân.”
Yến Tam Hợp vỗ vỗ ngực Bùi Tiếu.
“Không có việc gì thì hỏi lại trái tìm mình, chỉ một Quốc Tử Giám cũng không dám vào, ngươi là sợ nhìn thấy người nhạc phụ tương lai hay là sợ mối hôn sự này?”
“Đi thôi.”
Lý Bất Ngôn đứng dậy, nhân lúc không ai chú ý, trừng mắt với Yến Tam Hợp.
Giúp hắn?
Bằng cách này ư?
Thế mà ngươi cũng nghĩ ra được!
Yến Tam Hợp hơi há miệng.
Lần cuối cùng.
Liều mạng đi.
Nếu không liều được thì người này chẳng đáng.
“Ta là sợ phụ mẫu đau lòng.”
Bùi Tiếu ném đũa, đứng lên, ngực phập phồng.
“Nhất là nương ta, bà ở Bùi gia hai mươi mấy năm không dễ dàng, ta phải để cho bà được ngẩng đầu lên.”
Vốn Yến Tam Hợp đã lôi kéo Lý Bất Ngôn ra khỏi viện, nhưng một câu này của hắn trực tiếp khiến nàng đóng đinh tại chỗ.
Nàng cười gằn một tiếng, xoay người, ngữ khí còn lạnh hơn sương.
“Nói cho cùng, không phải là thân phận của Lý Bất Ngôn làm cho ngươi khó xử sao? Ngươi cảm thấy nàng không xứng với Bùi gia các ngươi ư?”
Hô hấp của Bùi Tiếu trở nên càng nặng nề dưới cái nhìn chăm chú của nàng.
Những người khác thì chẳng dám thở mạnh.
Tạ Tri Phi đứng lên, đặt tay trên vai Bùi Tiếu, vỗ nhẹ vài cái: “Bớt nói một câu đi, làm chính sự quan trọng hơn.”
Bùi Tiếu hất tay Tạ Tri Phi ra.
“Tạ Ngũ Thập, nếu ngày mai Tạ gia tìm một nữ tử cho người, ta xem người làm thế nào mà bước tiếp với nàng?”
Thành chó điên rồi, đến ta cũng cắn?
Mặt Tạ Tri Phi chùng xuống, mày nhíu lại.
Nếu là quá khứ thì vẻ mặt này ít nhất có thể làm cho Bùi Tiếu câm miệng.
Nhưng mấy ngày nay, bao nhiêu đau khổ vì cầu mà không được, áp lực vì bị ép cưới xin, còn có sự không cam lòng... khiến sự không cam lòng của Bùi Tiếu bị ép đến cực hàn.
Cuối cùng hắn hoàn toàn bộc phát.
“Mấy ngày nay tim ta ngày nào cũng nặng nề, ăn không ngon ngủ không được, chỉ đang lo chuyện này.
Bọn họ đều nói đại gia Bùi gia là một tên phế vật không biết y cũng chẳng biết dược, đừng nói kế thừa gia nghiệp, mà còn chẳng xứng sinh ra ở Bùi gia.”
Bởi vì kích động, nên giọng của hắn đều đang run rẩy.
“Ta thuận buồm xuôi gió sống tới lớn, không hề chịu chút tủi thân, hoàn toàn là nhờ có phụ mẫu chống đỡ sau lưng, ta ăn gạo của nương, tiêu bạc của cha, lại làm ra chuyện khiến phụ mẫu tức chết, ta có còn là con người không?”
“Nhìn tiểu Bùi gia chúng ta tủi thân kìa.” Lý Bất Ngôn nhìn hắn, thản nhiên nói: “Còn nhớ ta đã nói gì không? Trên đời không có việc gì khó, chỉ cần chịu buông tay.”
Bùi Tiếu chỉ vào ngực mình, cả giận nói: “Ta đương nhiên là muốn, nhưng nó đâu có chịu.”
Nếu như hắn có thể thỏa hiệp thì đâu đến nỗi mỗi ngày đều nóng tim nóng phổi thế này.
“Nhưng mỗi khi ta muốn thuận theo trái tim mình đi về phía trước một bước, thì những người và chuyện của Bùi gia lại giống như mạng nhện, lôi kéo ta vào.”
Lý Bất Ngôn nhìn Yến Tam Hợp bên cạnh, cười gằn: “Thấy chưa, nam nhân cái gì cũng muốn, chỉ một việc thôi cũng cân nhắc lợi hại đủ thử.”
“...”
Yến Tam Hợp không biết nên mở miệng như thế nào, đưa tay kéo cánh tay Lý Bất Ngôn, chán nản nói: “Đi thôi.”
Bóng lưng hai người biến mất, để lại bốn nam nhân.
Đinh Nhất và Hoàng Kỳ sợ tới mức chẳng dám thở mạnh, chỉ hận không có cái lỗ mà chui vào.
Tạ Tri Phi còn phải dọn dẹp cục diện rối rắm này.
Hắn đưa tay xoa gáy Bùi Tiếu: “Ta đi theo, ngươi đến nha môn, tối nay tìm ngươi uống rượu, cùng say với ngươi một bữa.”
Bùi Tiếu ngã đầu lên vai Tạ Tri Phi, giọng càng run hơn.
“Tạ Ngũ Thập, có phải ta rất không có tiền đồ, lần này nàng lại càng khinh thường ta rồi.”
Tạ Tri Phi không nói gì, cũng không có gì để nói.
Mỗi người một số kiếp!
Kiếp nạn của Minh Đình, là Lý Bất Ngôn.
Chuyện này lại nhắc nhở hắn, chờ đến ngày sinh của lão tổ tông, dù thế nào cũng phải nói rõ mối quan hệ của mình và Yến Tam Hợp ra.
Bùi Tiếu đứng thẳng dậy, hòa hoãn mấy hơi: “Tạ Ngũ Thập, trong nhà ngươi cũng sẽ không đồng ý.”
“Không sao cả.” Tạ Tri Phi nhún vai: “Ta hạ quyết tâm làm đứa con bất hiếu rồi.”
Bùi Tiếu cả kinh trợn mắt há hốc mồm: “Ngươi...”
“Ta thấy tên phá đám nói đúng, làm người không thể cái gì cũng muốn được, lấy một thứ là được rồi.”
“Ngươi không sợ nương ngươi...”
Tạ Tri Phi lắc đầu, vẻ mặt vô cùng bình tĩnh: “Ta chỉ sợ Yến Tam Hợp... bỏ ta lại thôi.”