Nguyên văn lời của Chu Viễn Mặc là, quỷ thai cũng có người này người kia, có người khắc, có người không, còn phải xem ngày sinh tháng đẻ cụ thế nữa.
Ngày sinh bát tự của cặp song sinh Trịnh gia, ngày tháng năm đều có, chỉ kém canh giờ cụ thể.
Chu Viễn Mặc cũng là một người tài giỏi, tính hết cả mười hai canh giờ, trùng hợp sao, không có canh giờ nào của đứa trẻ là khắc Trịnh gia.
Cho nên mới có câu nói trên kia.
Bốn người rửa mặt xong, thay quần áo sạch sẽ, mới đi phòng khách ăn cơm, đi đường cả đêm, bụng cực kỳ đói.
Thang Viên dọn đồ ăn rất phong phú, nhưng tiểu Bùi gia lại chẳng hề thèm hắn, bao nhiêu khúc mắc suốt dọc đường đều đổ ra hết.
“Yến Tam Hợp, ta không rõ một điểm, vì sao trăm năm của Triệu lão phu nhân, ngươi lại phải đi đưa tiễn?”
Hắn nghiêng đi, dùng vẻ mặt “Tạ Ngũ Thập, ngươi là cái tên phá gia chi tử”, hỏi: “Ngọc bội kia của ngươi là ta tặng, ngươi đưa cho Triệu Đông Vinh làm cái gì? Chuyện của Triệu gia, có liên quan đến chúng ta sao? Còn kính trọng người đọc sách đồ, sao ta không thấy ngươi kính trọng cha ngươi?”
Tạ Tri Phi lúc nhét ngọc bội, hoàn toàn không nghĩ đến đó là đồ của Minh Đình tặng.
“Ta là vì Triệu gia là người đọc sách, nhìn thuận mắt.”
Hắn đá quả bóng qua, nửa thật nửa giả hỏi: “Yến Tam Hợp, ngươi thì sao?”
Yến Tam Hợp cầm lấy đũa, không hề hoang mang nói: “Ta là vì để cho mình an tâm.”
Chân Bùi Tiếu khều Tạ Tri Phi dưới bàn: Lời này của nàng ta là có ý gì? Nàng an tâm cái gì?
Tạ Tri Phi dịch chân sang bên cạnh một chút: Ngươi hỏi đi, ta không dám.
Bùi Tiếu chỉ tiếc rèn sắt không thành thép: Nhìn dáng vẻ sợ hãi của ngươi kìa.
“Tiểu Bùi gia!”
Lý Bất Ngôn đột nhiên gắp một đũa thức ăn, bỏ vào trong bát Bùi Tiếu.
“Hỏi đông hỏi tây mệt lắm, chi bằng cứ học theo ta, chỉ làm việc, không hỏi nhiều, có thể sống lâu một chút.”
Bùi Tiếu nhìn sườn mặt mang theo nét cười của Lý Bất Ngôn, lại cúi đầu nhìn thức ăn trong bát, ngoan ngoãn ngậm miệng lại.
Một bữa cơm, ai nấy đều có tâm sự riêng.
Ăn xong, Đinh Nhất và Hoàng Kỳ trong đã pha trong trà, ở thư phòng chờ Yến Tam Hợp đến nói chuyện của Triệu gia.
Nào biết Yến Tam Hợp lại mở miệng hỏi bọn họ: “Ta bảo các ngươi hỏi thăm chuyện bạn bè của Trịnh Hoán Đường, có tin tức gì không?”
Đinh Nhất: “Có tin tức, bạn tốt nhất của Trịnh Hoán Đường là tiến sĩ Lương Bàng Đức của Quốc Tử Giám.”
Yến Tam Hợp hơi kinh ngạc.
Tuyệt đối không ngờ, bạn tốt của cha lại là một văn thần.
Tạ Tri Phi hơi kinh ngạc.
Hèn gì cha luôn có thể tìm được đủ các loại sách tốt, mang về cho Hoài Hữu xem.
Bùi Tiếu hơi kinh hãi.
Tại sao lại là Quốc Tử Giám, gần đây hắn thật sự không muốn nghe ba chữ này!
“Trịnh Hoán Đường còn có mấy người bạn tốt bình thường, đều ở trong quân đội.”
Đinh Nhất móc ra một tờ giấy.
“Yến cô nương, danh sách đều ở trên đó, ngươi xem đi.”
“Sau khi dưỡng đủ tinh thần, ngày mai đi Quốc Tử Giám tìm Lương Bàng Đức.”
Yến Tam Hợp nhận lấy tờ giấy, kẹp vào trong trang sách, mệt mỏi nói: “Đinh Nhất, Hoàng Kỳ, các ngươi muốn biết chuyện Triệu gia, thì hỏi chủ tử của các ngươi, giải tán đi.”
Tất cả mọi người đứng dậy chuẩn bị đi ra ngoài, chỉ có Tạ Tri Phi lười biếng duỗi chân ra.
Hắn nhớ tới một chuyện.
Ông ngoại cứ ba tháng viết cho nương một phong thư.
Nhưng trong trí nhớ của hắn, nương chưa từng nhận thư của Triệu gia, tổ phụ và cha thật sự đến thư của Triệu gia cũng cất đi sao?
Đang nghĩ ngợi, thì cảm thấy không khí trong phòng rất kỳ lạ, vừa ngẩng đầu thì thấy ánh mắt mọi người đều rơi vào trên người hắn.
Tạ Tri Phi vội đứng thẳng dậy, che giấu: “Một ngày một đêm không ngủ, mệt mỏi quá nên vừa rồi hơi thất thần.”
Người khác đều tin, chỉ có Yến Tam Hợp thản nhiên híp mắt lại.
Hắn nói dối.
Thất thần là giả, ánh mắt vừa rồi của hắn là đang có tâm sự.
Đang nghĩ gì vậy?
Chuyến đi Triệu gia này, hắn luôn thấy bất an, nói cũng rất ít, rõ ràng là có tâm sự.
Nhưng hắn có tâm sự gì?
Còn có...
Chuyện nàng dâng hương cho Triệu lão gia, đến Tiểu Bùi gia cũng cảm thấy không thể tưởng tượng nổi, thế nhưng hắn lại chẳng hỏi gì.
Là bởi vì thích nàng cho nên mọi việc đều thuận theo nàng sao?
Hay còn có một lý do khác?
“Tam gia.” Lúc này, giọng Thang Viên vang lên: “Tạ tổng quản tới, nói có việc muốn tìm Tam gia.”
...
Không biết là nguyên nhân gì, tất cả mọi người lần nữa nhìn thấy Tạ tổng quản, đến Lý Bất Ngôn hay xoi mói nhất, cũng cảm thấy nam nhân này mặt mũi hiền lành, nhìn rất thuận mắt.
“Tiểu Hoa tổng quản, khi nào thì đàn một khúc nữa, ta rày hơi nghiện nghe đàn.”
“Lý cô nương đừng học lão nô nữa. Tạ Tiểu Hoa cười theo: “Bản lĩnh của lão nô sao lọt vào mắt Lý cô nương được.”
“Không chỉ có bản lĩnh lọt vào mắt...” Buồn cười, Lý Bất Ngôn há miệng nói: “Nếu ngươi trẻ hơn ba mươi tuổi, gầy đi một chút, thì người cũng lọt vào mắt ta.”
Khuôn mặt già nua của Tạ Tiểu Hoa đỏ bừng, đưa mắt nhìn gia nhà mình.
Tam gia, mau nhìn xem, nha đầu kia đang đùa giỡn lão nô kìa.
Tam gia hoàn toàn không có tâm tư đùa giỡn: “Tiểu Hoa, ngươi tới đây làm gì?”
Tạ Tiểu Hoa vội vàng nghiêm túc lại.
“Năm ngày nữa là sinh nhật lão tổ tông, lần này lão nô tới đây là để nhắc nhở tam gia, đến lúc đó có bận rộn hơn nữa, cũng phải trở về ăn bát mì trường thọ, nghe kịch với lão tổ tông.”
Tạ Tri Phi bấm ngón tay tính toán ngày tháng, quả thật đã đến ngày sinh của lão tổ tông.
Năm ngoái vì chuyện Yến Hành, lão tổ tông không có tâm tư mừng thọ, người một nhà bèn ngồi lại với nhau ăn một bữa tiệc mừng thọ.
Năm nay muốn mời gánh hát, phỏng chừng phụ mẫu là muốn chúc mừng ngày sinh lão tổ tông đây.
Tạ Tri Phi nhướng mày: “Sao, ngươi tới đây một chuyến chỉ để nhắc nhở ta thôi sao?”
“Xem trí nhớ của lão nô này.” Tạ tổng quản vội vàng lấy tấm thiệp mời ra, cung kính đưa tới trước mặt Yến Tam Hợp.
“Đến lúc đó Yến cô nương và Lý cô nương cũng tới ngồi một chút, lão tổ tông nhắc đến ngươi rất nhiều, vẫn luôn ngóng trông.”
Yến Tam Hợp nhíu mày, nhận thiệp mời, mở ra nhìn, hỏi: “Ai là lão tổ tông?”
Tất cả mọi người ngẩn người.
Trong thư phòng, lập tức yên tĩnh.
Tạ Tri Phi tức cười.
Nha đầu này xưa nay không thích lão tổ tông, lão tổ tông ngoài sáng trong tối mời bao nhiêu lần, nha đầu này đều không trở về.
Nhưng cũng không cần tìm loại lý do này chứ.
Hắn đi tới trước mặt Yến Tam Hợp, cầm thiếp mời trong tay nàng: “Không muốn đi thì đừng đi, lão tổ tông cứ để ta nói.”
“Ta cũng không muốn đi.” Bùi Tiếu nói theo: “Ngươi cũng nói giúp ta với.”
Tạ Tri Phi ném ánh mắt như đao qua: “Dám không đến, ông đây giết chết ngươi!”
“Chủ yếu là tâm ma này hơi khó giải quyết, ta không có thời gian.”
Yến Tam Hợp cười áy náy với Tạ Tri Phi, mặt mày lập tức trở nên dịu dàng: “Xin lỗi lão tổ tông giúp ta.”
Tạ Tri Phi sửng sốt.
Tâm ma Trịnh gia đi đến bây giờ, toàn thân nha đầu này đều căng thẳng, rất ít khi cười.
Nụ cười này giống như đang làm nũng với hắn, nhìn cực kỳ động lòng người.
“Người không tới, nhưng sẽ đưa quà đến, ta kêu Tiểu Hoa giúp ngươi chuẩn bị quà.”
“Không cần.” Yến Tam Hợp nhìn Lý Bất Ngôn.
Lý Bất Ngôn cười nói: “Được, ta đích thân chuẩn bị, hậu lễ.”