"Bệ hạ thân chinh, ca ta tám chín phần mười sẽ theo bệ hạ xuất chinh." Chu Viễn Chiêu lo lắng nhìn Yến Tam Hợp: "Yến cô nương, đến lúc đó lỡ như..."
Yến Tam Hợp hai lần cùng Chu Viễn Chiêu xuất hành, ít nhiều hiểu tính tình của hắn.
"Không tính chuyện xa như thế, lo chuyện trước mắt đã. Chuyện gì tới thì tới."
"Yến Tam Hợp nói rất đúng." Tạ Tri Phi: "Lần trước ta gặp Chu đại ca, hắn căn bản không nhắc tới chuyện này. Lỡ như tâm ma đã giải, hắn đừng nói đi theo bệ hạ xuất chinh, dù lên trời xuống đất hắn cũng chịu!"
Chu Viễn Chiêu cắn răng gật đầu: "Tối nay, ta bảo đại ca tới."
Tạ Tri Phi: "Không cần."
Yến Tam Hợp: "Được."
Hai người gần như là trăm miệng một lời.
Yến Tam Hợp khó hiểu nhìn Tạ Tri Phi, Tạ Tri Phi lắc đầu.
"Mấy ngày trước hắn được bệ hạ mời vào cung, đây là thời điểm nhạy cảm, ta sợ có người để ý, để đảm bảo, chúng ta hành động một mình, cố gắng không kéo theo Chu gia."
"Nghe lời ngươi." Yến Tam Hợp không hề do dự.
Chu Viễn Chiêu vừa nghe đại ca được mời vào cung, trong lòng lại bắt đầu thấp thỏm.
......
Trở lại thành Tứ Cửu, đã gần chạng vạng tối.
Vừa vào thành, Chu Viễn Chiêu đã nhảy xuống xe ngựa.
Xe ngựa Chu gia chờ ở ven đường, trong xe là hai huynh đệ Chu Viễn Mặc và Chu Viễn Hạo.
Hai người đã chờ đến lòng như lửa đốt.
Yến Tam Hợp và Lý Bất Ngôn về biệt viện rửa mặt trước, thay một bộ quần áo sạch sẽ, đi về phía lầu Xuân Phong.
Trong lầu Xuân Phong, khách khứa nối nhau không dứt.
Bốn người ngồi trong phòng bao, trái chờ Bùi thái y không đến, phải chờ Bùi thái y không đến, Yến Tam Hợp và Lý Bất Ngôn cả ngày chưa ăn gì, đói đến choáng váng.
"Tiểu nhị, mang thức ăn lên." Tạ Tri Phi nói với Yến Tam Hợp: "Chúng ta ăn trước, ăn hết lại kêu tiểu nhị mang thêm một phần."
"Đúng, đúng, đúng!" Bùi Tiếu lén nhìn sắc mặt Lý Bất Ngôn: "Cha ta hắn là bị quý nhân nào đó trong cung kéo chân rồi."
Cái nhìn này nhắc nhở Lý Bất Ngôn, nàng rút khăn nhét vào trong tay Tiểu Bùi gia, còn cố ý nói một câu: "Là sạch sẽ, vô dụng."
Ánh mắt mọi người đều chăm chú nhìn Bùi Tiếu.
Tiểu Bùi gia không hề chột dạ nói một câu: "Nhìn gì mà nhìn, làm người phải lấy đại cục làm trọng, không thể nặng bên này nhẹ bên kia."
Lời này, người khác không cười, Lý Bất Ngôn lại cười.
"Vì những lời này của tiểu Bùi gia, bữa này, ta mời."
Nàng vỗ bàn, trợn mắt nói: "Tiểu nhị, mang thức ăn lên, nhanh lên, để bà cô chết đói, bà cô đây thành quỷ cũng không tha cho các ngươi.
Tiểu nhị: "..." Bà cô nào vậy!
Tạ Tri Phi: "..." Đã lâu không thấy bà cô đùa giỡn!
Yến Tam Hợp: "..." Nha đầu này buồn bực suốt dọc đường, cuối cùng cũng bình thường rồi.
"Tên nhóc ngươi cũng câm miệng cho ta." Bùi Ngụ trừng mắt nhìn Tạ Tri Phi: "Nói thêm một câu nữa, ta đánh cả ngươi đó."
"Vâng, vâng, vâng, ta câm miệng."
Tạ Tri Phi khều khều chân Yến Tam Hợp: Động tĩnh lớn như vậy, chắc chắn có thể đào ra hoa quả khô, nha đầu, ngươi lên đi!
Không cần lên.
Yến Tam Hợp khoanh tay, mặt chùng xuống, lạnh lùng nhìn Bùi Ngụ.
Bùi Ngụ bị nàng nhìn đến chột dạ, nhớ tới tâm ma của nhạc mẫu nhà mình, cẩn thận nói: "Yến cô nương, ta chỉ hỏi một câu, quả thực là liên quan đến..."
"Phải." Yến Tam Hợp cất thư tay, ngữ khí rất nghiêm túc: "Hơn nữa nếu tâm ma này không giải, tất cả người Chu gia sẽ chết, sau khi chết vào mười tám tầng địa ngục."
"Đúng là tạo nghiệp!"
Bùi Ngụ nghiến răng nghiến lợi nửa ngày, gật đầu nói: "Ngươi muốn biết cái gì? Hỏi đi!"
Yến Tam Hợp châm thêm trà nóng cho Bùi Ngụ: "Nói về Thẩm gia trước."
Thẩm gia?
Bùi Ngụ khẽ thở dài một hơi.
"Hai nhà đại thế y ở thành Tứ Cửu, một là Bùi gia ta, một là Thẩm gia. Người bên ngoài nhìn chẳng phân biệt được cao thấp, nhưng nói thật, nhưng Thẩm gia vượt xa Bùi gia ta.
Tổ phụ của Thẩm lão thái y Thẩm Nguy là người đứng đầu thái y của tiền triều.
Mấy đời trước nữa cũng đều là nhân vật tiếng tăm lừng lẫy của Thái Y Viện.
Thẩm gia không chỉ am hiểu trị xương, mà còn dùng châm rất giỏi.
Khi Hoa quốc lập mới quốc, tổ phụ hắn tuổi tác đã cao, khéo léo từ chối lời mời của triều đình, không rời núi, còn phụ thân Thẩm Nguy thì đi vào thái y viện.
Bắc địa nhiều chiến sự.
Trong chiến sự, các binh lính đa số bị ngoại thương và gãy xương, nên tiên đế chọn ra những y sĩ giỏi chữa hai bệnh này trong gia độc đại thế y đưa vào bắc địa.
Triệu vương, mười bảy tuổi đã được tiên đế phong làm vương, đất phong ngay tại bắc địa.
Thẩm Nguy cực kỳ xuất chúng trong đám y sĩ trẻ tuổi, dần dần lọt vào mắt Triệu vương.
Về phần bọn họ giao tình tốt tới mức nào thì ta không biết."
Bùi Ngụ: "Nhưng nghe nói là người trong phủ Triệu vương bị bệnh lớn nhỏ gì đều tìm Thẩm Nguy, không tìm người khác."
Tiểu Bùi gia vội ném ánh mắt cho Yến Tam Hợp: Nhìn xem, giống hệt như ta nói chứ.
Yến Tam Hợp không để ý hắn, hỏi: "Bây giờ thì sao?"
"Hôm nay... chuyện này lại dài." Bùi Ngụ nhìn Yến Tam Hợp: "Ngươi cứ nghe ta từ từ nói trước đã."
Sau khi Thẩm Nguy ở Bắc Địa vài năm, thì trở lại kinh thành, thành gia lập nghiệp.
Thê tử của hắn là Bộc thị.
Bộc gia ở phủ Giang Châu xa xôi, cũng là nhà thế y, Bộc thị hiểu y thuật, đi theo phụ huynh trong nhà học một chút da lông, mấy bệnh nhỏ thông thường nàng đều xem được.
Sau khi hai người thành thân, Thẩm Nguy đi theo phụ thân ở đến thái y viện, không đi về phương bắc nữa.
Bộc gia có bí kíp sinh nam.
Bộc thị sau khi liên tiếp sinh bốn đứa con trai, thì rất ngóng trông có một đứa con gái.
Một đêm trước khi Thẩm Đỗ Nhược sinh ra, nghe nói Bộc thị nằm mơ, mơ thấy có một gốc tiên thảo chui vào trong bụng của nàng, cho nên mới đặt tên là Đỗ Nhược."