Bộ Lục nghe thấy tiếng tim mình đập thình thịch, thình thịch, thình thịch, gần như muốn nhảy ra khỏi lồng ngực.
"Ngươi..."
"Thân thể này là của Tạ tam gia, nhưng hồn trong thân thể này là của Trịnh gia."
Tạ Tri Phi hoàn toàn tỉnh rượu.
"Đại tướng quân trong lời người là tổ phụ của ta, cha ta là con ruột của ông, đao pháp này là cha truyền cho ta."
Bộ Lục nhìn chằm chặp hắn, bỗng nhiên giơ tay tát mình một cái.
Đau quá!
Không phải mơ.
Tạ Tri Phi đẩy người ra, cười tự giễu.
"Mười lăm tháng bảy năm Vĩnh Hòa thứ tám, Tạ tam gia ngã bệnh nặng, vô phương cứu chữa, mà thảm án Trịnh gia xảy ra vào ngày mười lăm tháng bảy, lúc đó ta đã mượn thi hoàn hồn."
Bộ Lục sững sờ.
Mượn thi hoàn hồn?
Chuyện này, chuyện này, nương nó...
Sửng sốt một lúc lâu, hắn chợt túm lấy vạt áo Tạ Tri Phi: "Ngày sinh tổ phụ ngươi là khi nào?"
"Hai mươi hai tháng hai."
"Hắn thích ăn gì?"
"Thịt kho tàu."
"Ban đêm ngủ có ngáy không?"
"Bình thường không ngáy, uống rượu xong thì ngáy như sấm."
"Thích uống rượu gì?"
"Thiêu Đao Tử ở phương bắc, ông ấy uống cái đó mới đã."
"Hắn, hắn uống nhiều sẽ làm gì?"
Tạ Tri Phi từ từ nhắm hai mắt lại.
- Con trai, tổ phụ con uống quá chén, thì thích đi tiểu với người khác, xem ai bắn xa hơn. Đại bá, nhị bá, tam bá, tứ bá của con cũng học theo, người nào người nấy đều lỗ mãng hơn cả mãng phu.
"Ông ấy uống quá chén, sẽ xếp những người xung quanh thành một hàng rồi cùng đi tiểu." Tạ Tri Phi cúi đầu nói: "Xem người nào bắn xa, người nào bắn cao, lần tới đánh trận, ông sẽ cho người đó làm tiên phong."
Bộ Lục ngã ngồi dưới đất, ba hồn mất đi hai hồn.
Hắn là người đi tiểu xa nhất, cao nhất, tướng quân phái hắn đi xung phong, hai chân hắn mềm nhũn như bông vải.
Sau khi cứu hắn một mạng, tướng quân tức giận mắng: "Tên nhóc nhà ngươi to xác nhìn thì ghê gớm lắm, thực tế đến chim cũng không có, thật uổng phí nước tiểu của ngươi."
"Trên người ông ấy còn có hai vết thương do tên bắn, một ở vai phải, một ở bắp chân trái, lúc trở trời còn phải dùng ngải cứu hun, mới có thể bớt đau."
Tạ Tri Phi mở mắt nhìn Bộ Lục, thở dài một tiếng: "Còn muốn ta nói tiếp không?"
Còn cần không?
Không cần nữa.
Hai hàng nước mắt từ trên gò má Bộ Lục từ từ rơi xuống, trộn lẫn với máu trên cổ, âm thầm rơi xuống đất.
Vết thương trên bắp chân trái của lão tướng quân, là vì hắn mà có.
Hắn cũng đã từng xông ngải cứu cho lão tướng quân.
Người hành quân đánh trận, vết thương không được lộ ra ngoài, những điều này chỉ có người thân cận nhất của tướng quân và người nhà của ông mới biết được.
Bộ Lục run rẩy vươn bàn tay to ra sờ lên mặt Tạ Tri Phi.
Hắn sờ rất cẩn thận.
Giống như năm đó lão tướng quân cõng hắn ra khỏi đống người chết, sờ tay lên mặt hắn.
"Tiểu chủ tử."
Hắn đột nhiên ngẩng đầu lên, xé tim xé phổi hét một tiếng: "Ông trời có mắt!"
......
Ba ngày sau.
Ngoài cửa Nam thành tám mươi dặm.
Bùi Tiếu tựa trên xe ngựa, đợi hơn một canh giờ, hắn cảm thấy cổ của mình đã chờ dài hai tấc rồi.
Liếc qua Tạ Tri Phi, phát hiện khóe miệng tên nhóc này nhướng lên, dáng vẻ dương dương tự đắc, thì tức muốn chết.
"Ngươi cười khúc khích gì đó?"
Cười vì người trong lòng sắp trở về.
Cười hắn và Bộ Lục một đêm uống đến ôm đầu khóc rống, lại vui vẻ cười to, triệt để tin tưởng nhau.
Nhưng những thứ này hết thảy đều không thể nói với ngươi.
Tạ Tri Phi nhìn Chu Thanh một cái, Chu Thanh lập tức quỳ rạp trên mặt đất, dùng lỗ tai cẩn thận nghe thử, vui vẻ nói: "Đến rồi."
"Có nghe thấy không, tới rồi." Tạ Tri Phi sửa lại xiêm y, quay đầu nhìn Bùi Tiếu cười nói: "Gia cười có đẹp không?"
"Đê tiện!" Tiểu Bùi gia liếc mắt xem thường.
Trong lúc nói chuyện, ba con ngựa chạy như bay tới.
Chu Thanh đi tới giữa quan đạo, phất phất tay.
Lý Bất Ngôn tinh mắt: "Tam Hợp, xem kìa."
Yến Tam Hợp cũng nhìn thấy, đến gần, siết dây cương, xoay người xuống ngựa, đi thẳng đến chỗ tiểu Bùi gia.
Bùi Tiếu sợ tới mức lui về phía sau.
Là sao đây, sao không chạy tới chỗ người yêu của người, chạy tới chỗ ta làm gì?
Chẳng lẽ vài ngày không gặp, bà đồng phát hiện ra Tiểu Bùi gia ta tốt, muốn thay lòng đổi dạ rồi?
"Minh Đình, quan hệ giữa ngươi và Thẩm thái y như thế nào?"
"Tốt!" Bùi Tiếu theo bản năng nhìn quá Tạ Tri Phi: "Ngươi hỏi cái này làm gì?"
Yến Tam Hợp: "Tốt tới mức nào?"
Bùi Tiếu: "Tới mức hắn tới nhà ta chơi, ta tới nhà hắn chơi."
"Không đủ!" Yến Tam Hợp: "Vậy ngươi biết bao nhiêu về chuyện trước đây của Thẩm gia?"
Bùi Tiếu ngơ ngác: "Thẩm gia có chuyện gì ư?"
"Phải." Yến Tam Hợp: "Cha ngươi biết bao nhiêu chuyện của Thẩm gia?"
"Cha ta à..." Bùi Tiếu gãi gãi da đầu: "Vậy ít nhất cũng phải ba bốn, không đúng, năm sáu phần."
Yến Tam Hợp: "Đi, đi tìm cha ngươi thôi."
"......"
Bùi Tiếu quay đầu nhìn Tạ Tri Phi: Người tình của người sao thể, vừa về không tìm ta thì tìm cha ta, ngươi còn cảm giác tồn tại không thế?
Tạ Tri Phi không tiếp lời: "Đinh Nhất?"
"Gia."
"Ngươi cưỡi ngựa của Lý cô nương đi trước một bước, mời Bùi thúc đến lầu Xuân Phong, nói tối nay ta mời thúc ấy uống rượu."
"Vâng!"
"Chu Thanh."
"Có."
"Ngươi cưỡi ngựa Yến cô nương, lập tức đến chỗ Cẩm Y vệ âm thầm tìm Hàn huynh đệ, cẩn thận hỏi thăm chuyện trước kia của Thẩm gia."
"Vâng!"
Tạ Tri Phi chờ hai người rời đi, thì tới trước mặt Yến Tam Hợp: "An tâm rồi chứ?"
Yến Tam Hợp lau bụi trên mặt, giơ ngón tay cái về phía hắn, mắt xẹt qua chân hắn: "Thế nào rồi?"
Tạ Tri Phi nhìn bụi trên mặt nàng, miệng "Ừ" một tiếng: "Tốt hơn nhiều rồi."
"Hoàng Kỳ đã về chưa?"
Tạ Tri Phi lấy khăn đặt trên tay nàng: "Vẫn chưa."
Yến Tam Hợp nhìn màu khăn, không nỡ lau, túm trong lòng bàn tay hỏi: "Theo lý thì hẳn đã về rồi."
"Hỏi thăm rồi, mấy ngày nay bên kia lại có tuyết lớn, sợ là trên đường chậm trễ."
Tạ Tri Phi ôm quyền với Chu Viễn Chiêu ở phía sau: "Lên xe đi, lên xe rồi nói."
"Để ta đánh xe." Lý Bất Ngôn nhảy lên xe ngựa.
Bùi Tiếu nhìn nàng, đồng thời đưa tay vào trong tay áo sờ khăn, thầm do dự có nên đưa qua cho nàng lau hay không?
Hắn móc khăn ra, ném vào ngực Lý Bất Ngôn: "Mặt xám toàn bụi, xấu chết đi được."
"Kệ ta!" Lý Bất Ngôn vừa định ném lại, đã thấy tên nhóc này lúc lắc đầu, vui vẻ chạy đi.
Người này bị bệnh gì thế?
......
Xe ngựa khởi động, Yến Tam Hợp kể lại những việc điều ra được trong chuyến đi này, cuối cùng móc thư tay của Chư Ngôn Đình ra.
Tạ Tri Phi và Bùi Tiếu xem xong, hai người đều lâm vào sự trầm mặc thật lâu.
Hèn gì Yến Tam Hợp vừa về đã muốn tìm Bùi thái y, chuyện này lại liên quan đến Thẩm gia.
"Khoan hãy nói." Bùi Tiếu học y không giỏi, nhưng vẫn hiểu biết khá nhiều về Thái y viện: "Thẩm gia và bệ hạ có quan hệ hơi sâu xa."
Yến Tam Hợp: "Quan hệ gì?"
Bùi Tiếu: "Nghe nói lúc Thẩm lão thái y còn trẻ, được phái đi Bắc địa, bệnh của Triệu vương phủ đều do lão thái y khám."
Yến Tam Hợp: "Ngoài ra thì sao?"
Bùi Tiếu: "Thẩm gia có thể có địa vị như ngày hôm nay, phần lớn cũng là nhờ bệ hạ."
Yến Tam Hợp: "Còn nữa không?"
Bùi Tiếu nhún vai: "Vậy thì phải hỏi cha ta."
Chuyện đến nước này, Yến Tam Hợp cũng không vội: "Bây giờ tình hình trong kinh thế nào rồi?"
Dứt lời, ánh mắt Chu Viễn Chiêu trừng lớn hơn bất cứ thứ gì, đoạn đường này chuyện khiến hắn không không yên lòng nhất, là trong nhà.
Tạ Tri Phi liếc hắn một cái: "Chu gia tạm thời không sao, nhưng bệ hạ muốn ngự giá thân chinh."