Một tiếng "Ừ" này, khiến cho máu cả người Yến Tam Hợp lập tức chảy ngược lên.
"Bất Ngôn, giúp ta thêm chút nước."
"Được."
Lúc Lý Bất Ngôn thêm nước, tay vội ấn vai Yến Tam Hợp, ý bảo nàng bình tĩnh.
Yến Tam Hợp quả thực kích động, giọng nói cũng hơi run rẩy.
Tìm hiểu đến bây giờ, mới thấy con người Chu lão gia có gì đó rất lạ.
Tuy rằng chỉ có một ít, nhưng dựa vào trực giác của Yến Tam Hợp, nếu đào sâu hơn nữa, chắc chắn có thể đào ra càng nhiều thứ hơn.
"Năm đó, thế hệ Chu lão gia tuyển gia chủ, mất thời gian ba tháng, bảy môn khảo hạch, Ngũ lão gia và Chu Toàn Cửu thành tích như thế nào?"
Lần này, lão tổng quản chẳng hề do dự.
"Yến cô nương, cái này lão nô không thể hỏi được, đều ở trong lòng lão thái gia." Cuối cùng, hắn lại bổ sung một câu: "Đây là quy củ của Chu gia, phải tuân thủ quy củ, không ai được phá hư."
Yến Tam Hợp: "Như vậy nói cách khác, chỉ có đương sự mới biết nội tình?"
Lão tổng quản gật gật đầu.
Yến Tam Hợp: "Nhị lão gia và Tam lão gia đều còn sống, bọn họ hẳn là biết rõ?"
Lão tổng quản lại gật gật đầu.
Lý Bất Ngôn tiến lên một bước: "Muốn ta đi tìm người ngay bây giờ không?"
"Không vội, người còn sống thì không chạy thoát được."
Yến Tam Hợp lại hỏi: "Ngũ lão gia qua đời khi nào? Bị bệnh gì?"
Lão tổng quản xoắn mấy ngón tay.
"Mười hai năm trước qua đời, năm ấy hắn ba mươi lăm tuổi, lão gia mời rất nhiều danh y của Thái y viện đến khám, đều nói sức khỏe rất yếu, đèn tắt dầu cạn."
Ba mươi lăm tuổi đã qua đời rồi?
Còn trẻ vậy sao?
Yến Tam Hợp: "Trong phủ của hắn còn người nào không?"
"Chỉ có hai người cô nhi quả mẫu, sức khỏe Ngũ lão gia không tốt, có con cũng muộn, con trai năm nay vừa tròn hai mươi, còn chưa thành hôn."
Lão tổng quản thở dài: "Lão gia khi còn sống luôn nhớ đến đứa cháu này, từng nhắc tới nhiều lần với lão nô, nói muốn giúp hắn tìm một cô nương tốt."
Yến Tam Hợp: "Nói như vậy, quan hệ giữa Chu lão gia và Ngũ lão gia tương đối tốt?"
Lão tổng quản lập tức không biết trả lời như thế nào.
"Nói không sai, quả thật không sai, hai phủ vẫn có qua lại. Nhưng nói tốt thì lại chưa tới mức đó."
"Ngũ lão gia ngoại trừ xem bói phong thủy, thì mấy chuyện khác hắn đều không đặt trong lòng, đối nhân xử thế cũng như đứa nhỏ, vui thì nói thêm hai câu, mất hứng thì chẳng nói gì cả."
Lão tổng quản: "Lão thái gia, lão thái phu nhân luôn nói hắn là một si nhi."
Si nhi, là chỉ một người cực kỳ mê muội với chuyện gì đó.
Người như vậy sống rất đơn thuần, không có tâm cơ gì, trong lòng nghĩ gì đều sẽ biểu hiện ra trên mặt, hơn nữa không so đo với những thứ khác.
Yến Tam Hợp nhìn ánh mặt trời chiếu xuống trên gạch đá xanh, đột nhiên hỏi: "Lão thái gia các ngươi có phải cũng thích si nhi này không?"
"Yến cô nương đoán đúng rồi."
Lão tổng quản: "Lão thái gia ngoài miệng nói là phải công bằng, nhưng trong lòng lúc nào cũng nghiêng về Ngũ lão gia, nói tính tình Ngũ lão gia rất giống hắn, làm việc gì cũng si mê."
"Chu Toàn Cửu ghen tị không?"
Câu hỏi bất ngờ khiến hắn không kịp đề phòng, tổng quản sửng sốt một hồi lâu mới phản ứng lại, nhếch miệng cười nói: "Yến cô nương suy nghĩ nhiều rồi, tính tình lão gia chúng ta rất tốt, rất khoan hậu với mọi người, giống Phó di nương."
"Vậy sao?"
Yến Tam Hợp bưng chung trà lên, từ từ đưa đến bên miệng, trong đầu hiện ra một giả thiết lớn mật.
Giả sử nàng là Chu Toàn Cửu.
Giả thiết nàng tràn ngập dã tâm đối với chức gia chủ Chu gia.
Phải làm thế nào mới có thể đường hoàng thượng vị?
Đáp án chỉ có một... Giết chết tất cả người cạnh tranh có thực lực tương đương với hắn.
Nhưng, Chu Toàn Cửu là một người có dã tâm như vậy sao?
Trong lời Mao thị, đại nãi nãi, tam nãi nãi, Chu Vị Hi, và cả ba vị gia Chu phủ, Yến Tam Hợp hoàn toàn nhìn không ra Chu Toàn Cửu là người như vậy.
Hoàn toàn ngược lại.
Chu Toàn Cửu lại như là một người hoàn mỹ trong lòng bọn họ.
Trên đời này có người hoàn mỹ sao?
Câu trả lời hiển nhiên là không.
Lúc này, trong đầu Yến Tam Hợp đột nhiên hiện lên một người: Chu Vị Cẩn.
Đây là người duy nhất trong tất cả con cái cách Chu gia rất xa, Chu Vị Hi nói ngày Chu lão gia qua đời, nàng cũng chẳng tới tiễn.
Tại sao?
"Yến Tam Hợp, Yến Tam Hợp."
Cửa bị đẩy mạnh ra, Tiểu Bùi gia cực kỳ lo lắng vọt vào.
"Yến Tam Hợp, đã hỏi xong Tam tiểu thư rồi."
Yến Tam Hợp nhìn Lý Bất Ngôn: "Mời ba vị gia Chu gia vào đi. Minh Đình, ngươi nói."
Tiểu Bùi gia tìm chỗ ngồi gần Yến Tam Hợp nhất, đặt mông ngồi xuống.
"Ngươi không phải bảo ta hỏi cặn kẽ quan hệ giữa đại tẩu và nhị tiểu thư sao, ngươi đoán nàng nói gì nào?"
"Điều này tuyệt đối không thể." Chu lão tam ngoài cửa xông vào.
"Nhị muội ta luôn luôn quy củ, nàng cũng không có cơ hội nói mấy câu với Canh Tống Thăng, sao có thể thích được? Hơn nữa nàng đã lập gia đình."
Tiểu Bùi gia nổi giận, trong lòng nghĩ Chu tam gia ngươi đang nghi ngờ ta, hay là nghi ngờ tiểu muội ngươi hả?
"Nàng còn nói gì nữa?" Yến Tam Hợp giống như không nghe được Chu lão tam nói.
Nàng bình tĩnh như vậy, tiểu Bùi gia cũng chỉ có thể bớt nóng: "Nàng nói thực ra nàng cũng ghen tỵ với đại tỷ, cha cưng nàng quá."
Yến Tam Hợp: "Ngoài ra thì sao?"
Tiểu Bùi gia nhích người về phía trước: "Nàng nói nguyên nhân đến bây giờ nàng vẫn chưa gả đi, là cha nương quá xoi mói."
"Lại nói bậy." Ngực Chu lão tam phập phồng vài cái: "Cha nương là muốn tìm cho nàng một gia đình tốt."
Yến Tam Hợp: "Nàng bao nhiêu tuổi rồi?"
Chu lão tam: "Vừa tròn mười tám."
Lý Bất Ngôn cười rộ lên: "Tam tiểu thư đúng là người hay ho, đầu óc chỉ toàn yêu đương thế này còn không lấy nước mà dội đi, nếu không tương lai sẽ phải chịu khổ nhiều."
Lời này, nói thẳng vào lòng ba vị gia Chu gia.
Nhất là Chu lão đại.
Tiểu muội tên là Chu Vị Quân, kém hắn tận mười bốn tuổi, con trai út họ Chu được cưng chiều, con gái út cũng vậy, vì cưng quá nên tính tình không được ổn trọng, nói chuyện làm việc cứ thẳng đuột chẳng ai ngăn được.
Khác hoàn toàn với đại muội muội, thật sự là một người trên trời, một người dưới đất.
"Yến cô nương, tiểu muội bị chúng ta chiều hư, ngoài miệng..."
"Lập tức mời nhị tiểu thư đến đây, ta có lời muốn hỏi nàng."
Yến Tam Hợp không có thời gian nghe hắn giải thích, trực tiếp đưa ra yêu cầu: "Còn có một việc, huynh đệ ba người thương lượng thử."
Chu Viễn Mặc vội nói: "Yến cô nương, mời nói."
"Ta muốn gặp hai vị lão gia đích xuất còn sống của Chu phủ."
Yến Tam Hợp: "Ngoài ra, người thân cận nhất của Đại lão gia và Ngũ lão gia, ta cũng muốn gặp."
Chu Viễn Mặc chợt thấy ù tai.
Muốn gặp hết?
Vậy có nghĩa là chuyện phụ thân có tâm ma phải cho bọn họ biết, nhưng nếu thế...
Chu Viễn Mặc véo mạnh lòng bàn tay: "Yến cô nương, tâm ma của cha ta hẳn là không liên quan nhiều đến họ, ngươi có thể..."
"Lỡ như có thì sao?"
"..."
"Ngươi có thể cam đoan không?"
"..."
Yến Tam Hợp thấy hắn không lên tiếng, đứng dậy đi tới trước cửa, đứng dưới ánh mặt trời tươi sáng.
"Lỡ như hắn cướp đi thứ không nên là của hắn, trong lòng vẫn áy náy thì sao?"
Cướp đi?
Áy náy?
Điều này...
Chu Viễn Mặc sững sờ tại chỗ, trong lòng hoảng sợ không thôi.