*ý là nhìn đứa trẻ ba tuổi thì có thể thấy tính cách lúc trưởng thành.
Lúc Chu Toàn Quang ba tuổi, dưới tình huống nguy cấp như vậy cũng biết phải quỳ xuống trước phụ thân, vì sao trưởng thành lại không giữ được quy củ chứ?
Yến Tam Hợp lập tức đưa ra một quyết định.
"Chu Viễn Mặc, ba huynh đệ các ngươi ra ngoài chờ trước, ta có chuyện muốn hỏi riêng lão tổng quản."
Hô hấp Chu Viễn Mặc ngưng lại, đến cả Chu lão nhị, Chu lão tam cũng căng thẳng theo.
Tại sao phải tách chúng ta ra?
Chu Viễn Mặc dịu dàng nói: "Yến cô nương, có điều gì ba huynh đệ chúng ta không thể nghe sao?"
"Có."
Một chữ, đơn giản, rất kiên định không thể nghi ngờ.
Chu Viễn Mặc lập tức đứng dậy, nhìn hai huynh đệ, ba người lập tức lui ra bên ngoài.
Lý Bất Ngôn vội đóng cửa lại, lại đưa lên hai chén trà mới.
Yến Tam Hợp lui về phía sau, hai tay từ từ ấn huyệt Thái Dương.
Lý Bất Ngôn thấy nàng mệt mỏi, hỏi nhỏ: "Đói không? Muốn ăn chút gì không?"
"Hỏi xong rồi ăn." Yến Tam Hợp ngẩng đầu: "Chu Tỉnh, ngươi hẳn là hiểu rõ nguyên nhân vì sao ta đuổi ba vị gia ra nhỉ?"
Lão tổng quản đi theo hai đời chủ tử, có trường hợp nào chưa từng thấy, có lòng người nào mà chưa từng phỏng đoán ra.
"Biết, Yến cô nương là sợ bọn họ ở đây, lão nô nói chuyện có điều cố kỵ."
"Ngươi biết là tốt rồi." Yến Tam Hợp: "Tiếp theo chúng ta nói một chút về Ngũ lão gia. Sức khỏe Ngũ lão gia không tốt từ trong bụng mẹ sao?"
"Phải." Lão tổng quản: "Lúc lão phu nhân mang thai tám tháng rưỡi, có một đêm bị mèo hoang đen dọa sợ, nửa canh giờ sau bèn sinh non, Ngũ lão gia sinh non không đủ tháng, sức khỏe từ nhỏ đã kém."
Yến Tam Hợp: "Kém tới mức nào?"
Lão tổng quản: "Lúc đổi mùa sẽ ho, hơi thở hơi ngắn, sợ lạnh, mùa đông sẽ mặc nhiều hơn người khác một bộ quần áo."
Thế này cũng không kém lắm.
Vẫn tốt hơn sức khỏe của Tạ tam gia khi còn bé nhiều.
Yến Tam Hợp: "Ngoài ra, còn gì không?"
Lão tổng quản: "Cái khác thì không có."
Yến Tam Hợp: "Thái y nói thế nào?"
Lão tổng quản: "Nói là sinh không đủ tháng nên sức khỏe hơi thua thiệt."
Yến Tam Hợp: "Hết cách chữa sao?"
"Có!" Lão tổng quản: "Thái y bảo lão phu nhân nhớ hãy điều dưỡng cho tốt trong mấy năm Ngũ lão gia dậy thì, cứ như thế là có thể khỏe lại như thường."
Nam tử dậy thì cũng ở năm mười bốn mười lăm tuổi.
Yến Tam Hợp: "Chăm sóc tốt không?"
Lão tổng quản: "Lão phu nhân thương Ngũ lão gia nhất, mấy năm đó thuốc bổ đều chất thành đống chuyển về nhà, phòng bếp lớn, phòng bếp nhỏ thay đổi thực đơn liên tục để Ngũ lão gia ăn ngon miệng."
Yến Tam Hợp nhíu mày: "Vì sao không khỏe lại."
Hỏi đến đây, lão tổng quản cũng chỉ có thể thở dài: "Yến cô nương, thái y tốt hơn nữa cũng không thể làm gì được một Ngũ lão gia tự giày vò bản thân."
Yến Tam Hợp: "Ý là sao?"
"Khoảng thời gian đó Ngũ lão gia theo lão gia học vẽ bùa, cực kỳ mê mẩn, mỗi đêm đều vẽ đến đêm hôm khuya khoắt, đôi khi một ngày chỉ ngủ một hai canh giờ."
Lão tổng quản thở dài: "Nếu không phải hắn đột nhiên ngất đi, thì lão thái gia, lão phu nhân cũng đã không phát hiện, lúc đó muốn cứu chữa thì cũng đã muộn rồi."
Yến Tam Hợp không nhìn thấy dáng vẻ của Chu lão đại sau khi vẽ xong bùa: "Vẽ bùa hao tổn nguyên khí lắm sao?"
"Yến cô nương, việc này vừa hao tổn nguyên khí, vừa hao tổn huyết khí. Lúc lão thái gia còn sống, thích nhất là dưỡng sinh, bắt đầu từ hai mươi tuổi, chỉ uống trà sâm thôi." Lão tổng quản: "Người Chu gia không sống lâu, đều qua đời ở tuổi bốn mươi năm mươi."
Yến Tam Hợp: "Gã sai vặt, nha hoàn thì sao, sao không khuyên can hắn?"
Lão tổng quản: "Tính cách Ngũ lão gia chẳng ai có thể khuyên được."
Yến Tam Hợp: "Ý ngươi là tính tình Ngũ lão gia rất hiếu thắng sao?"
"Hả?" Lão quản ngẩn người, vội vàng lắc đầu: "Ngũ lão gia tính cách không mạnh mẽ, người lúc nào cũng nhẹ nhàng thảnh thơi, làm gì cũng từ từ."
Yến Tam Hợp: "Nếu không hiếu thắng thì sao lại vẽ bùa đến đêm hôm khuya khoắt?"
"Ngũ lão gia một khi có thứ mình thích, thì cực kỳ thích nghiên cứu, vừa nghiên cứu là quên hết mọi thứ, đến cơm cũng chẳng ăn, ai nói cũng không nghe, giống như hòa thượng nhập định vậy."
Lão tổng quản nói thêm:"Tính cách hắn rất mềm mại, miệng lại ngọt ngào, nha hoàn gã sai vặt bên cạnh bị hắn dỗ vài câu, thì chẳng thấy đông nam tây bắc gì nữa, chớ nói chi là báo tin cho lão thái gia, lão phu nhân sau lưng hắn."
Yến Tam Hợp như có điều suy nghĩ, nghe sao lại giống Tạ tam gia thế?
Tổng quản thấy nàng không nói thì tự mình nói tiếp.
"Đâu chỉ có một việc vẽ bùa thôi, lão thái gia dạy hắn tính đoán gì đó, hắn có thể si mê đến ba ngày ba đêm không ngủ."
"Lúc học âm trạch, hắn cứ rảnh ra là chạy đến nghĩa trang, sức khỏe vốn đã yếu, nơi đó âm khí lại nặng nề, làm sao chịu nổi được chứ."
"Lão phu nhân khuyên can bao nhiêu lần, hắn lại vào tai này ra tai kia, lão phu nhân nóng lên hắn bèn ôm lão phu nhân 'Nương ơi nương à" dỗ dành vài câu, cũng hết cách với hắn..."
Lão tổng quản cảm giác mình đã giành hết thở dài cả đời cho giờ phút này.
"Ngũ lão gia khi đó dù sao vẫn còn trẻ, không biết cái gì nặng cái gì nhẹ, bản lĩnh có thể từ từ học, nhưng sức khỏe chỉ có một, nếu hỏng rồi thì còn gì nữa, nói mãi nói hoài thì cũng là số mệnh mà thôi!"
Số mệnh?
Yến Tam Hợp nhắm mắt lại.
Phật nói người thiện làm việc thiện, từ sáng được sáng, nhưng trong hiện thực rất nhiều chuyện chưa chắc, không phải tất cả thất bại nghèo túng đều có thể quy về một chữ... số mệnh!
Yến Tam Hợp mở to mắt: "Ngũ lão gia và hai ca ca thì ai có linh khí thiên phú hơn?"
"Chuyện này..."
Lão tổng quản cau mày, ánh mắt nhìn viên gạch đá xanh không nhúc nhích.
Yến Tam Hợp đã uống xong nửa chung trà, hắn vẫn không mở miệng.
Lại đợi một hồi, lão tổng quản đột nhiên nói: "Ngũ lão gia lợi hại hơn Đại lão gia, nhưng không bằng lão gia."
"Một đáp án như vậy..." Yến Tam Hợp mở mắt, thân thể tiến về phía trước: "Chu Tỉnh, vì sao ngươi lại suy nghĩ lâu như thế?"
Lão tổng quản: "..."
Ánh mắt Yến Tam Hợp sắc bén nhìn hắn: "Hay là nói... ngươi không nói thật?"
Mắt lão tổng quản lóe lên, có hơi không dám đối diện với Yến Tam Hợp.
"Đến nước này rồi, ta khuyên ông nên nói thật đi!" Lý Bất Ngôn cũng không kiên nhẫn như Yến Tam Hợp.
"Đều nương nó tai họa diệt môn đến nơi rồi, còn ở đây giấu diếm cái này cái kia, còn giấu nữa thì mấy người Chu gia sẽ chết hết đó?"
Bốn chữ tai họa diệt môn vang lên, lão tổng quản sợ tới suýt nữa nhảy khỏi ghế.
Hắn cắn răng, nói hết tình hình thực tế.
Lão thái gia từng nói, Ngũ lão gia là đứa bé có linh khí thiên phú tốt nhất trong thế hệ Chu gia, nếu như hắn có sức khỏe tốt, thì Chu gia ở trong tay hắn có thể thịnh vượng hơn ba đời.
"Cho nên..." Yến Tam Hợp nhắm mắt lại hiện lên nụ cười gằn: "Nếu như sức khỏe của hắn không thành vấn đề, gia chủ Chu gia chắc chắn là hắn, đúng không?"
"Chuyện này..."
"Nói đi!"
Lão tổng quản cúi đầu, hồi lâu, trong cổ họng phát ra một tiếng: "Ừ."