Mí mắt Hàn Hú giật giật: “Yến Tam Hợp, không cần biết ngươi hứa với ai, ngươi phải từ bỏ vụ án này cho ta, không điều tra nữa.”
Yến Tam Hợp ngẩng đầu nhìn hắn: “Có phải ngươi biết chuyện gì không?”
“Một người áp tiêu như ta thì có thể biết gì, ta chỉ biết chuyện này xảy ra ở thành Tứ Cửu, sát thủ là cha con quân chủ lưu vong Ngô thị của Tề quốc.”
“Thế thì vì sao không để ta điều tra?”
“Ngươi có biết khi còn sống cha ta nói với ta câu gì nhiều nhất không?”
“Câu gì?”
“Tránh xa thành Tứ Cửu, tránh xa quan lại, tránh xa triều đình.”
Trong mắt Hàn Hú hiện lên vẻ lo lắng: “Là ngươi nên ta mới khuyên; đổi lại là người khác, ta cũng chẳng lắm thêm một lời.”
Yến Tam Hợp hiểu rõ ý nghĩa những lời này, bất đắc dĩ cười.
“Nếu ta nói chuyện này không chỉ là chuyện của người khác mà còn là chuyện của chính ta, thì ngươi có còn khuyên ta nữa không?”
“Chuyện của ngươi?”
“Đúng.”
Yến Tam Hợp gật đầu.
Ký ức đầu tiên của nàng chính là trong gian viện đổ nát kia của phủ Vân Nam.
Người đầu tiên nàng nhìn thấy là Yến Hành.
Yến Hành nói nàng là cháu gái của ông, vừa tròn tám tuổi, sau khi mắc bệnh nặng thì quên hết mọi chuyện.
Nàng tin là thật, trước nay chưa bao giờ nghi ngờ.
Yến Hành dạy nàng đọc sách, viết chữ, vẽ tranh, đưa nàng đi ngao du sơn thủy phủ Vân Nam.
Lần đầu tiên nàng hóa niệm giải ma là một bà cụ trong thôn.
Bà cụ qua đời, trong nhà có tang, Yến Hành viết câu đối trắng hộ người nhà.
Nàng đi theo, bà cụ vẫn chưa nhập quan, hai mắt mở trừng trừng, người lớn bên cạnh đang bàn bạc mời thầy phù thủy về làm pháp cho người chết nhắm mắt.
Nàng dường như bị thứ gì đó kéo đến, đưa tay ra chạm lên mắt bà cụ, sau đó nàng nhìn thấy.
“Bà có tâm ma, tâm ma là...”
Ngón tay nàng chỉ về một người trong số họ, hướng ngón tay chỉ vào người chồng: “Là ông!”
Nam nhân đó tư tình với góa phụ nhà bên sinh ra được một đứa con gái, hắn nói là nhặt được ở bên ngoài mang về cho bà nuôi.
Bà cụ biết nhưng không dám nói ra.
Nam nhân đối xử rất tốt với con gái, đến con trai ruột cũng đành xếp sau, bà cụ cả đời nuôi con cho người khác, không cam lòng nên chết không nhắm mắt.
Kể từ ngày đó, nàng mới biết mình không giống với những người khác.
Tâm ma ban đầu rất đơn giản, nàng đặt tay lên trên là biết;
Tâm ma sau mười bốn tuổi trở đi càng ngày càng khó, mỗi lần nàng giải xong một tâm ma, sẽ nhớ lại một chút chuyện trước kia.
Lúc đó nàng mới biết Yến Hành không phải tổ phụ của mình.
Nàng không dám hỏi, vài lần lời đã đến bên môi, nhưng nhìn bộ dáng gầy gò của Yến Hành, nàng lại nuốt xuống.
Yến Hành thấy nàng dần có khoảng cách, gọi nàng vào thư phòng, nói với nàng một câu.
“Yến Tam Hợp, con họ Yến, con chính là con của ta.”
Công sinh thành không bằng ơn dưỡng dục.
Nàng nghe câu này, bao nhiêu suy nghĩ trong lòng tiêu tan hết, chỉ coi như mình được Yến Hành nhận nuôi, hoặc nhặt về.
Yến Tam Hợp đột nhiên mở to mắt.
Không đúng!
Năm đó, làm sao Yến Hành biết nàng vừa tròn tám tuổi? Ai nói cho ông biết?
Vì sao ông lại thu nhận nàng, sau đó coi nàng như mình tự sinh ra?
Ông có quan hệ như thế nào với Trịnh gia?
Ông có quen người Trịnh gia không?
Nhớ đêm cuối cùng Yến Hành đến phòng nàng, nói với nàng những lời này, đầu Yến Tam Hợp tự dưng đau như búa bổ.
“Yến Tam Hợp, Yến Tam Hợp...”
Yến Tam Hợp ngơ ngác ngẩng đầu, ánh mắt đờ đẫn: “Hả?”
Hàn Hú thấy sắc mặt nàng tái nhợt, trên trán toát mồ hôi lạnh: “Ngươi bị sao vậy?”
“Ta...”
Yến Tam Hợp lẩm bẩm: “Ta phải về phủ Vân Nam một chuyến, nhất định phải đi, rất nhiều bí mật, Hàn Hú, rất nhiều bí mật.”
......
Phường Khai Quỹ.
Tiếng người ở tiền viện ầm ĩ, con bạc ai ai cũng đánh đỏ cả mắt lên.
Hậu viện, Chu Thanh nhảy lên một chiếc thuyền, đi vào trong khoang.
“Gia, đã điều tra được, Vệ gia đã quyên tiền xây cầu giúp hai nhà.”
Vệ gia là nhà ngoại của Hán Vương phi.
Tạ Tri Phi: “Phủ Thái tử có động tĩnh gì không?”
Chu Thanh lắc đầu: “Nghe nói hôm trung thu Thái tử ăn thêm nửa con cua, mấy ngày nay bệnh thống phong* phát tác, đến triều sớm cũng không tham gia được, đang dưỡng bệnh trong phủ.”
*bây giờ ta hay gọi là bệnh gout ạ^^
Tạ Tri Phi rất muốn chửi thề.
Vị kia gấp đến độ không thể gấp hơn, vị này vẫn còn có tâm tư thưởng thức cua? Đã mang cái danh Thái tử rồi còn có thể kê cao gối ngủ hay sao?
“Minh Đình, chuyện liên hôn này dù thế nào cũng không thể thành được.”
“Chẳng phải là thừa lời sao?”
Dã tâm của Hán Vương, người khắp thiên hạ đều biết, người sắp xếp liên hôn hai nhà Đỗ Hách không phải là Hách Vân, mà là cha hắn Võ An Hầu.
Ba chữ Võ An Hầu, nếu là mấy chục năm trước, thực sự là một nhân vật tiếng tăm lẫy lừng.
Lão Hầu gia tổ phụ của Hách Vân từng chinh chiến với Thái tổ, hai trong số ba người con trai đã tử trận sa trường.
Vì nguyên nhân này, phủ Võ An Hầu luôn an ổn ở thành Tứ Cửu.
Lão Hầu gia qua đời, người con út cũng là cha của Hách Vân, không chỉ được kế thừa tước vị mà còn được tiếp nhận công việc của lão Hầu gia, thống lĩnh Bắc doanh Vũ Lăng Quân.
Có thể nói là có thực quyền trong tay.
Hán Vương vốn muốn dẫn binh đánh trận, thêm một Võ An Hầu... cho dù Thái tử có lên ngôi thì chắc chắn sẽ không vững.
Tiểu Bùi gia trợn mắt nói, thêm dầu vào lửa: “Ngươi nên rước bà cô Đỗ phủ đó đi!”
Tạ Tri Phi không nói gì, lạnh lùng nhìn Bùi Minh Đình.
“Rồi, rồi, rồi, ngươi cứ coi như ta vừa thả rắm đi.”
Tạ Tri Phi chỉ tay, ý cảnh cáo hết sức rõ ràng.
“Thế ngươi nói phải làm sao, Hách Vân là tên háo sắc, Đỗ Kiến Học cứ muốn gả con gái qua, vừa nhìn đã thấy rất quyết tâm.”
Đây là sự thật.
Tạ Tri Phi biết rõ vị trí Đỗ Y Vân trong lòng Đỗ Kiến Học, thậm chí còn cao hơn cả hai đứa con trai của hắn.
“Còn một ý kiến tồi nữa, nghe xong đừng có mắng ta.”
Tiểu Bùi gia không biết tại sao, đêm nay bao nhiêu ý nghĩ tồi tệ cứ cuồn cuộn chảy ra, không sao áp chế được.
“Đi phao tin, Đỗ Y Vân không còn là hoàng hoa khuê nữ nữa, nàng đã ngủ với ngươi.”
“Bùi Minh Đình!”
Tạ Tri Phi hằm hằm: “Trong đầu ngươi có thể nghĩ cái gì tốt đẹp hơn được không?”
“Gào gì chứ, ta đã nói là ý kiến tồi rồi.”
Tiểu Bùi gia lắc lắc tai.
“Ngươi đừng có nhảy lên, kế này chưa chắc đã thành, lỡ như Hách Vân không để ý chuyện bị cắm sừng thì sao!”
Tạ Tri Phi thật sự muốn tát chết hắn: “Ý này không được, nghĩ cách khác đi.”
“Sao không được?”
Tiểu Bùi gia cười nham hiểm.
“Tạ tam gia ngươi rảnh rỗi lại đi nghe câu lan ôm người, nhìn một miếng thịt tươi trước mặt liệu có nhịn được không? Coi như ngươi nhịn được thì cũng chẳng có ai tin đâu.”