Tiếng gõ cửa vang lên, Tạ Tri Phi đi tới, áy náy: “Bùi Cảnh tới rồi, đang chờ ở bên ngoài, Lý cô nương...”
Lý Bất Ngôn cầm lấy bao quần áo trên ghế: “Nhớ kỹ, ngươi còn nợ ta một bữa cơm đó.”
“Mười bữa cũng được.” Tạ Tri Phi móc ra mấy tờ ngân phiếu: “Mang theo dùng trên đường.”
“Chà, thức thời đó.” Lý Bất Ngôn cười híp mắt nhận lấy.
“Còn một việc nữa, Lý cô nương phải nhớ kỹ.” Tạ Tri Phi dặn dò: “Hai tâm ma trước đó, chúng ta chỉ nói một nửa, giấu một nửa với Thái tôn, ngươi ngàn vạn lần đừng nói lỡ miệng.”
“Yên tâm đi, ta biết mà!”
Lý Bất Ngôn nháy mắt với Yến Tam Hợp, mở cửa, đi ra ngoài.
Yến Tam Hợp chờ nàng rời đi, lập tức đi tới bên cửa sổ, đẩy cửa sổ lên, thò đầu nhìn xuống.
Trên đường đá xanh, một chiếc xe ngựa màu đen dừng ở đó.
Cách đó không xa, Tiểu Bùi gia đang đứng.
Tiểu Bùi gia dùng đế giày cọ cọ lên mặt đường, thỉnh thoảng ngẩng đầu nhìn thoáng qua.
Lý Bất Ngôn từ trong lầu đi ra, nghiêng người về phía Tiểu Bùi gia, gật đầu một cái rồi lập tức lên xe ngựa.
Xa phu giơ roi ngựa lên, không lâu sau đã biến mất trong bóng đêm.
“Yên tâm, nàng sẽ không sao đâu.”
Giọng nói dịu dàng của nam nhân vang lên sau lưng, Yến Tam Hợp xoay người, ánh đèn màu vàng ấm áp ôm lấy hình dáng của nàng.
“Bất Ngôn đi rồi, chúng ta thiếu người, chuyện Trịnh gia phải chậm lại thôi.”
“Còn có một tin xấu.” Tạ Tri Phi hơi không đành lòng nói ra khỏi miệng.
“Ta và Minh Đình mấy ngày sau đều không rảnh quan tâm đến vụ án, Hán vương còn chưa đến nửa đường, tay đã vươn tới kinh thành, gần đây thế cục trong triều hơi thay đổi.”
Đây!
Lại thiếu hai viên đại tướng.
Không đúng, là năm người, Chu Thanh, Đinh Nhất, Hoàng Kỳ chỉ e cũng phải bận rộn.
Phân đội nhỏ bảy người phá án, một canh giờ trước còn đầy đủ toàn bộ, một canh giờ sau đã sụp đổ, chỉ còn lại một tư lệnh không quân là nàng.
Yến Tam Hợp không nói gì: “Được, vậy ta về trước.”
Tạ Tri Phi muốn giữ nàng lại một lúc: “Nếu đã đến đây, nếm thử đồ ăn ở đây...”
Cạch...
Tiểu Bùi gia xông vào: “Ngũ Thập, mai đến phường Khai Quỹ đi, có việc.”
“Vậy ta chờ Lý Bất Ngôn trở về sẽ nếm thử.” Yến Tam Hợp gật đầu với Bùi Tiếu: “Cáo từ.”
Tiểu Bùi gia lúng túng quay lại nhìn nàng một cái, ngoài cười nhưng trong không cười.
“Đợi đã.” Tạ Tri Phi duỗi chân, chặn đường: “Lý đại hiệp không có ở đây, ta bảo Đinh Nhất đi theo ngươi.”
“Không cần!”
Như thế thì chẳng còn chút tự do nào.
“Nam nhân dưới gối có vàng, ta phải dập đầu với nàng ta đó?” Tạ Tri Phi cúi đầu, nhẹ giọng nói: “Yến Tam Hợp, ngươi coi như tích thiện hành đức đi.”
“...” Yến Tam Hợp:“ Đổi thành người khác đi, Đinh Nhất có hơi lãng phí tài năng.”
“Hắn đi.”
Yến Tam Hợp thấy hắn cứng rắn thì đành nhận thua gật đầu, trong lòng rít gào: Có thể có tiền đồ chút không.
“Ta đưa ngươi xuống lầu.”
Lúc này Yến Tam Hợp không chịu thua kém, thái độ cực kỳ kiên quyết: “Miễn đi, ngươi quá gây chú ý.”
“Có muốn ta đưa không, ta không gây chú ý đâu.” Tiểu Bùi gia nhướng mày kỳ quái.
“Minh Đình, gần đây ngươi hơi kỳ quái.” Yến Tam Hợp khẽ nhíu mày: “Có phải cũng tới tháng hay không?”
Bùm!
Tiểu Bùi gia mặt đỏ như mông khỉ.
Yến Tam Hợp làm như không nhìn thấy, mở cửa, đi ra ngoài.
“Ngươi tự nhìn mình đi, rõ ràng là một tiểu tức phụ ghen ghen ghét đố kỵ, có mất mặt không hả.”
Tạ Tri Phi lắc đầu, đi theo ra ngoài.
Ta ghen tỵ?
Tiểu Bùi gia sụp đổ: “Nương nó, ngươi thử bị nữ nhân đá xem!”
Lúc này Yến Tam Hợp đã đi xuống góc lầu hai, vừa khéo nhìn thấy đoàn người đi lên.
Người cầm đầu mặc trường bào màu xám, phát hiện có người đi xuống, thì theo bản năng ngẩng đầu lên nhìn thử.
Ánh mắt vừa chạm, nam tử áo xám khẽ mỉm cười.
“Yến Tam Hợp, sao ngươi lại ở đây?”
“Hàn Hú?” Yến Tam Hợp vui mừng: “Ta tìm ngươi mãi.”
“Đầu tháng nhận công việc, buổi chiều vừa tới kinh thành, vốn định tắm rửa sạch sẽ, sáng mai sẽ đến gặp ngươi, không ngờ lại gặp ở đây.”
Hàn Hú đi lên một bậc thang: “Nàng đâu?”
Đến gần, Yến Tam Hợp mới phát hiện người này mệt mỏi phong trần: “Nàng cũng ra ngoài làm một chuyện.”
“Ngươi định...”
“Về nhà.”
Hàn Hú hơi nhíu mày, quay đầu dặn dò người phía sau vài câu: “Đi, ta đưa ngươi về, thuận tiện đến quý phủ xin ly trà uống.”
Yến Tam Hợp vừa lúc có chuyện muốn nói với hắn: “Vậy ta không khách khí nữa.”
“Khách khí làm gì!” Hàn Hú xoay người, đi trước Yến Tam Hợp.
Đến chỗ rẽ, hắn đưa tay đỡ Yến Tam Hợp, chờ qua chỗ rẽ, mới buông tay ra.
Mấy bước cuối cùng, Yến Tam Hợp đi nhanh hơn một chút, sóng vai với hắn.
Hàn Hú nghiêng đầu, thấp giọng nói bên tai nàng: “Lần này mang cho nàng một thứ tốt.”
“Chỉ có ta thôi sao? Nàng thì sao?”
“Nàng...” Hàn Hú nhếch môi: “Không có.”
“Các ngươi ấy, lú nào cũng đấu đá nhau!”
“Thế mới vui chứ.” Hàn Hú đi ra cửa, thấy trời còn sớm: “Không cưỡi ngựa, không ngồi xe, chúng ta đi bộ một lát đi?”
Yến Tam Hợp nhớ tới lúc giải tâm ma ở Hàn Gia Bảo, Hàn Hú rất thích kéo nàng đi dạo một vòng, khóe miệng không khỏi nhếch lên, mỉm cười với hắn.
“Được!”
Nụ cười này, đâu chỉ Hàn Hú nhìn thấy, hai người đứng trước cửa lầu Cổ Nguyệt cũng đều nhìn thấy.
Sau một lúc lâu, giọng Tiểu Bùi gia rầu rĩ: “Tạ Ngũ Thập, ngươi có từng thấy bà đồng cười như vậy với ai chưa?”
Tạ Tri Phi không nói gì, nhưng bàn tay đặt sau lưng đã lặng lẽ nắm chặt.
“Dù sao nàng chưa từng cười với ta như vậy.” Tiểu Bùi gia thầm chua xót, chua đến mức nổi bong bóng luôn rồi: “Hèn gì chứ thấy ta chướng mắt, hóa ra là có người trong lòng rồi, cái tên phá đám Lý Bất Ngôn kia nương nó lại gạt ta.”
Tạ Tri Phi vẫn im lặng như trước.
“Nàng cứ nói từ sớm đi!” Chua chát xong, tiểu Bùi gia lại cảm thấy tủi thân: “Nói sớm thì ta đâu cần phí nhiều công sức như vậy.”
“Người nọ là ai vậy?” cái miệng như hũ nút của Tam gia cuối cùng cũng mở ra.
“Đúng vậy, ai thế? Chưa từng thấy nhân vật này trong kinh thành.”
Ngữ khí Tiểu Bùi gia khinh thường: “Tướng mạo này cũng khó coi quá, Tạ Ngũ Thập, ngươi nói xem bà đồng có phải bị mù rồi không?”
Bị mù cái rắm!
Không nhìn thấy khí độ xuất chúng của người nọ trong đám người sao?
Và cả...
Bước đi của người này rất nhẹ, lưng thẳng tắp, vừa nhìn đã biết là người tập võ.
Lòng Tạ Tri Phi còn chua xót hơn cả Tiểu Bùi gia, hắn thấy rất rõ ràng cảnh tượng trên cầu thang, nhất là khi hắn đỡ lấy nàng.
“Đinh Nhất.”
“Gia.”
“Lý đại hiệp không có ở đây, mấy ngày nay ngươi đi theo Yến cô nương, thuận tiện tìm người tìm hiểu lai lịch người này đi.”
“Vâng!”
Lúc này, một tên ăn mày không biết từ nơi nào chạy tới, lắc lắc chén vỡ với Tạ tam gia, xin hắn một hai đồng xu.
Tạ Tri Phi miệng thì kêu “Cút”, nhưng tay lại lấy ra một ít bạc vụn, ném vào trong bát.
Tên ăn mày vui vẻ, vội vàng quỳ rạp xuống đất, ôm chân Tạ tam gia dập đầu.
Tạ tam gia ghét bỏ, lôi kéo Bùi Tiếu ngồi vào xe ngựa.
Trong xe ngựa, dạ minh châu tỏa ra ánh sáng yếu ớt.
Tạ Tri Phi đưa tay vào trong giày, lấy ra một tờ giấy nhăn nhúm, nhìn lướt qua, biến sắc.
Bùi Tiếu lại gần, chỉ thấy bốn chữ xiêu xiêu vẹo vẹo trên giấy: