Tạ tam gia cười không đứng đắn, còn mang theo một chút lưu manh xấu xa, Yến Tam Hợp cảm thấy người này chắc chắn đã biết nàng mềm lòng.
Mềm lòng không mất mặt.
Nàng ngồi xuống chiếc ghế tròn bên giường: “Tạ Thừa Vũ, ta có ý kiến trong vụ án Trịnh gia, ngươi có muốn nghe không?”
“Muốn.”
Tạ Tri Phi chống mép giường ngồi dậy, hai tay dùng sức xoa xoa gương mặt tiều tụy của mình, thật lòng không muốn để cho nàng nhìn thấy.
“Đi gọi bọn họ đến đi. Đỡ cho ngươi phải lặp lại lần nữa.”
“Trước khi gọi bọn họ, ta có vài lời muốn nói.”
“Ngươi nói đi.”
“Lần này tra án, chúng ta chia nhau hành động, đều tự làm việc riêng.” Yến Tam Hợp: “Làm như vậy có hai chỗ tốt, một là tiết kiệm thời gian, hai là không dễ thu hút sự chú ý của người khác.”
“Nghĩ giống ta rồi.” Tạ Tri Phi nhìn nàng: “Nhớ cẩn thận, cẩn thận vẫn hơn.”
Yến Tam Hợp: “Lúc này, ta sẽ không hành động thiếu suy nghĩ, ngươi cũng đừng như thế, chúng ta phải thương lượng, mỗi một bước đều phải đi vững vàng, an toàn.”
Tạ Tri Phi cong mắt: “Lại nghĩ giống ta rồi... Còn gì nữa không?”
Yến Tam Hợp: “Sau khi ngươi khỏi bệnh, trở về Tạ gia, ngươi và Bùi Minh Đình hay ra vào biệt viện này, như vậy quá gây chú ý. Nếu thực sự có việc, thì ban đêm hẵng đến.”
Lời cuối cùng hơi mập mờ, nàng vội bổ sung thêm hai chữ: “...Thương lượng.”
“Lại nghĩ giống ta rồi.” Tạ Tri Phi nghiêm túc nói: “Nhưng ta sẽ bảo Đinh Nhất mỗi ngày qua đây một chuyến để trao đổi tin tức.”
Yến Tam Hợp đứng lên: “Quyết định thế đi, ta gọi bọn họ vào.”
“Đợi đã.” Tạ Tri Phi ngẩng đầu, lẳng lặng nhìn nàng một lát, thấp giọng nói: “Yến Tam Hợp, vụ án này ngươi cứ điều tra, đừng sợ gì cả, ta sẽ bảo vệ ngươi.”
Yến Tam Hợp giật mình, khóe môi cong lên: “Ơ, cái miệng ngọt ngào lại trở về rồi?”
“Ừ!”
Quay lại rồi.
...
Bảy người chen vào trong sương phòng, sương phòng lập tức trở nên chật chội.
Tiểu Bùi gia xếp bằng ngồi ở sau giường Tạ Tri Phi, trong tay có thêm một chuỗi phật châu, nhìn rất giống như một tên sau khi thất tình trốn vào không môn.
Lý Bất Ngôn có ghế không ngồi, lại dựa vào cạnh cửa, giải thích từ đứng không ra đừng một cách chính xác nhất.
Chu Thanh, Đinh Nhất, Hoàng Kỳ ba người chân kề chân, xếp hàng ngồi ở trên giường quý phi, giống như học sinh sắp bị tiên sinh giáo huấn vậy.
Tạ tam gia thì giống như người vừa trải qua sinh tử ngồi dậy, híp mắt nhìn Yến Tam Hợp, Yến Tam Hợp khoanh ngực đứng dựa vào ngăn tủ, bình tĩnh nói.
Tất cả mọi người có một loại cảm giác, hình như là về lại với tiểu viện ở nha môn tri phủ của phủ Nam Ninh vậy.
Bảy người, bảy mạng, một trái tim.
“Vụ án này, chúng ta điều tra từ bên ngoài, mỗi người đều có phân công khác nhau.” Yến Tam Hợp nhìn về phía tiểu Bùi gia: “Minh Đình, ngươi chỉ làm một việc.”
Bây giờ từ Minh Đình không phải là cái tên ngươi có thể gọi nữa đâu.
Hừ!
Tiểu Bùi gia yên lặng nói lại một câu trong lòng, tỏ vẻ cao ngạo: “Nói đi, muốn tiểu gia ta làm chuyện gì?”
“Một trăm tám mươi người của Trịnh gia chết oan, oan hồn quá nhiều, chắc chắn sẽ mời hòa thượng, đạo sĩ đến làm pháp sự.” Yến Tam không thay đổi ngữ khí: “Ngươi tìm những người làm pháp sự năm đó, hỏi thăm chuyện Trịnh gia thử.”
Thông minh!
Hòa thượng đạo sĩ mặc dù không phải người tục thế, nhưng lại có một trái tim dễ nghe ngóng, huống chi lúc đó còn có nhiều người chết như vậy. Nói không chừng có thể nghe được gì đó từ họ nữa?
Tiểu Bùi gia cao ngạo thì cao ngạo, nhưng lại đồng ý rất nhanh: “Được, giao cho ta.”
Yến Tam Hợp nghiêng đầu: “Chu Thanh?”
Chu Thanh: “Cô nương cứ phân phó?”
Yến Tam Hợp: “Sau khi Trịnh gia gặp cháy lớn, Cẩm Y vệ và tuần tra vệ là đội chạy tới hiện trường đầu tiên, ngươi và Đinh Nhất hãy tìm người năm đó chạy tới Trịnh phủ đầu tiên.”
Chu Thanh nhíu mày: “Yến cô nương, như vậy dễ đánh rắn động cỏ?”
Tiểu Bùi gia thật sự nhịn không được nữa, muốn oán hận nàng một câu: “Làm như vậy, có ý nghĩa gì?”
“Cha ngươi khám bệnh, cần nhất là chữa đúng bệnh, chúng ta hỏi thăm thì cũng phải tìm đúng người rồi hỏi. Đây đều là người của quan phủ, nên có hỏi ai cũng sẽ không xảy ra chuyện, sẽ không để lộ bí mật, đến lúc đó chúng ta đều phải thương lượng từng chuyện một.”
Yến Tam Hợp thản nhiên liếc Bùi Tiếu một cái: “Nói trắng ra, tất cả đều phải đảm bảo an toàn cho chúng ta, tiểu Bùi gia nghe rõ chưa?”
Tiểu Bùi gia “xí” một tiếng, tỏ vẻ mình đã hiểu!
Chu Thanh thấy Tiểu Bùi gia dường như đã đổi tính, vội vàng hòa giải, nói: “Yến cô nương yên tâm, ta sẽ cẩn thận gấp bội.”
“Được.”
Yến Tam Hợp không để ý tới tên ngốc họ Bùi kia nữa: “Hoàng Kỳ?”
Hoàng Kỳ giật mình, đáp: “Vâng.”
Yến Tam Hợp: “Ngươi và Lý Bất Ngôn cùng nhau làm hai chuyện, chuyện thứ nhất, nghĩ cách tìm được người đánh canh trong bốn con hẻm vào năm Vĩnh Hòa thứ nhất, rồi hỏi chuyện năm đó.”
Hoàng Kỳ liếc Lý Bất Ngôn, thầm nghĩ đây là muốn thử thách xem ta có định lực hay không à!
Lý Bất Ngôn cười cười: “Chuyện thứ hai là gì?”
Yến Tam Hợp: “Những nữ nhi đã xuất giá ở Trịnh gia, các ngươi cứ từ từ hỏi thăm, cũng chỉ cần hỏi thăm, không nên đánh rắn động cỏ.”
“Đợi đã.” Tiểu Bùi gia lại bắt đầu bới móc: “Vì sao phải hỏi chuyện người đánh canh, còn các nữ nhi xuất giá lại chỉ cần hỏi thăm?”
“Bởi vì người đánh canh là dân chúng bình thường, những người này lá gan nhỏ, dọa một cái, tốn chút tiền, là có thể moi được thông tin từ miệng hắn. Hơn nữa bọn họ sợ gặp phải phiền toái, cầm tiền rồi cũng không dám nói ra bên ngoài.”
Yến Tam Hợp: “Về phần các nữ nhi xuất giá, ta muốn tự mình hỏi.”
Được rồi, đều là ngươi có lý.
Tiểu Bùi gia lập tức ỉu xìu, thành thật câm miệng.
Yến Tam Hợp dời ánh mắt, dừng ở trên giường.
Tạ Tri Phi cười yếu ớt: “Nói đi, ta phải làm gì?”
Yến Tam Hợp: “Ngươi phụ trách hỏi thăm những thuộc hạ của Trịnh lão tướng quân, những người từng cùng hắn ra chiến trường, vào sinh ra tử.”
“Được.” Tạ Tri Phi liếc Bùi Tiếu một cái: “Ta phụ trách nghe ngóng, ngươi phụ trách hỏi.”
“Chuyện này chúng ta bắt đầu từ bên ngoài, từng chút từng chút thò vào bên trong.” Yến Tam Hợp hít sâu một hơi, lại nói: “Vụ án này đã qua chín năm, năm đó rất nhiều người nói không chừng đã không còn trên đời, điều tra rất khó khăn, nhưng...”
Yến Tam Hợp chợt mỉm cười, nụ cười cực kỳ sáng lạn.
“Tâm ma mấy chục năm trước chúng ta cũng có thể tìm được, huống chi là chín năm?”
“Nương ta từng nói, chân tướng có thể sẽ đến muộn, nhưng mãi mãi không vắng mặt.” Lý Bất Ngôn chẳng biết từ lúc nào đã đi tới bên cạnh Yến Tam Hợp.
Ngọn nến chiếu vào mặt một chủ một tớ, khiến tim của năm người còn lại đều đập thình thịch.
Có lòng tin rồi!
...
Mà giờ phút này cách xa ngàn dặm.
Phủ Kim Lăng.
Trên sông Tần Hoài, một chiếc du thuyền xa hoa từ từ đi về phía trước.
Đổng Tiếu xem xong, khẽ cười nói: “Chúc mừng Vương gia, ít ngày nữa có thể vào kinh rồi.”
Triệu Ngạn Tấn vui mừng: “Bá Nhân, bước tiếp theo ta nên như thế nào?”
Đổng Tiếu nhìn xung quanh một chút, Triệu Ngạn Tấn giơ tay ý bảo ca kỹ, người hầu hãy lui ra, thị vệ bên cạnh cũng ra ngoài đóng cửa lại.
Đổng Tiếu lúc này mới nói: “Vương gia cảm thấy trên con đường thượng vị, ai là chướng ngại vật lớn nhất.”
Cái này còn phải hỏi.
Hán vương bật ra mấy chữ từ kẽ răng: “Đương nhiên là vị đại ca què chân kia của ta.”
“Cũng không hẳn!” Đổng Tiếu lắc đầu: “Chướng ngại vật lớn nhất của Vương gia, là Thái Tôn. Nếu như ở phía trước Thái Tôn có thêm chữ hiền, thì con đường Vương gia thượng vị, chỉ e là còn khó hơn lên trời.”