Một trăm tám mươi thi thể Trịnh gia, không hơn không kém, vậy thi thể giả danh nàng rốt cục là ai?
Người này từ đâu tới?
Tạ Tri Phi nhìn Yến Tam Hợp trong bóng tối, chỉ cảm thấy tim mình đập thình thịch.
Hắn chịu hết nổi rồi, bèn đặt tay lên vai Yến Tam Hợp.
“Yến Tam Hợp, ngươi dìu ta đi, nơi này quỷ khí dày đặc quá, chân tâm mềm nhũn đứng không vững rồi.”
Giọng nói của hắn giống như thường ngày, lại mang theo chút phong lưu không đứng đắn.
Giống như bàn tay này không phải bởi vì đứng không vững, mà muốn đặt trên vai Yến Tam Hợp để trêu đùa nàng vậy.
Yến Tam Hợp lại yên lặng dịch về phía hắn, sau đó lấy ra một cái bình sứ nhỏ.
“Đưa tay ra.”
“Để làm gì?”
Tạ Tri Phi đưa tay qua, lòng bàn tay có thêm một thứ đen thui.
“Nuốt vào.”
“Thứ gì đây?”
“Thuốc độc.”
Tạ Tri Phi không nói hai lời, đã ném vào miệng.
Một mùi vị chua chua ngọt ngọt tan ra trong miệng, đè lại vị đắng chát của rượu và cả cơn đau tim khó chịu.
“Tim không tốt thì nửa đêm nửa hôm bớt chạy đến nghĩa địa.” Yến Tam Hợp nhìn khuôn mặt tuấn tú trắng bệch kia, nghiêm mặt giáo huấn: “Là sợ sống lâu quá hay gì?”
Sao nàng biết tim ta không tốt?
Chắc chắn là Bùi Minh Đình nói cho nàng biết.
Nhưng nàng không hỏi, thì Bùi Minh Đình lại có thể nói cho nàng biết?
Sự tủi thân của Tạ Tri Phi lập tức biến mất.
Ta có gì đáng thương đâu?
Muội muội ruột của ta ở núi Mộc Lê có phụ mẫu thương yêu, còn có một tên Đan Nhị Nhất như con chó ở bên cạnh bảo vệ.
Một muội muội khác của ta thì đầy bản lĩnh, hóa niệm giải ma cho ngươi khác, còn có một tên phá đám bên cạnh che chở.
Ta và nàng trước kia không có chút quan hệ huyết thống, bây giờ cũng chẳng hề có chút quan hệ nào, vậy ta có phải...
Phải chăng có thể...
Phải chăng có tư cách...
Thích nàng rồi?
Quần áo Yến Tam Hợp lúc nào cũng mỏng mạnh, nhiệt đồ trong lòng bàn tay nam nhân nóng lên, nàng nhíu mày, cảm thấy có hơi nóng.
“Trở về đi, nơi này âm khí quá nặng.”
“Được.”
“Cần ta đỡ không?”
Tạ Tri Phi mỉm cười: “Ta không yếu đuối như ngươi nghĩ đâu.”
Lúc mạnh thì giả bộ yếu, lúc yếu thì cậy mạnh, ngươi không giả bộ sẽ chết sao?
Yến Tam Hợp oán hận hắn một câu, rồi lui về phía sau nửa bước, ý bảo hắn đi trước.
Nơi oán khí quá nặng, những thứ không sạch sẽ cũng nhiều, nơi này là phần mộ của Trịnh gia, những thứ đó sẽ không tìm nàng, nhưng nói không chừng sẽ tìm hắn.
Hai người một trước một sau trở về.
Ánh mắt Yến Tam Hợp lơ đãng dừng trước phần mộ của Trịnh lão tướng quân, thân thể cứng đờ.
“Tạ Tri Phi, ngươi đợi đã.”
Tạ Tri Phi bị nàng gọi đến run rẩy tim gan, quay đầu lại: “Sao vậy?”
“Ngươi xem?”
Tạ Tri Phi nhìn theo ngón tay nàng, khuôn mặt vốn không có huyết sắc, trong nháy mắt đã trắng bệch, sau đó sải bước đi qua.
Trước mộ, là một vũng bùn đen.
Hắn ngồi xổm xuống, dùng ngón tay sờ thử: “Là tro tàn sau khi đốt hết tiền giấy.”
Yến Tam Hợp bình tĩnh suy nghĩ: “Thời gian đốt không quá dài, hẳn là một tháng trước.”
“Một tháng trước, đó là giữa tháng bảy.”
Tạ Tri Phi ngẩng đầu, nhìn Yến Tam Hợp rũ mắt: “Giữa tháng bảy có người đốt tiền giấy cho Trịnh gia.”
Yến Tam Hợp ngồi xổm xuống, nhíu mày: “Người nào?”
Người nào?
Bên tai Tạ Tri Phi nổ vang, lập tức bị hỏi lại.
“Tám chín phần mười là người có liên quan đến Trịnh gia?” Yến Tam Hợp: “Có lẽ là thông gia của Trịnh gia? Có lẽ là con gái Trịnh gia đi lấy chồng xa? Có lẽ... thủ hạ trước đây của Trịnh lão tướng quân?”
Tạ Tri Phi nói không ra lời, chỉ gật đầu.
Một lát sau, hắn thấp giọng nói: “Yến Tam Hợp, còn có người nhớ thương bọn họ.”
“Ừ, giống như ngươi.”
Còn nhớ đến gia đình ta.
Yến Tam Hợp nhìn hắn, trong đôi mắt lần đầu tiên hiện ra chút dịu dàng.
...
Uống rượu hóng gió lạnh, đứng ở nghĩa địa ngây ngốc đến nửa đêm, vừa về tới biệt viện, quỷ đoản mệnh Tạ tam gia lập tức ngã bệnh.
Lý Bất Ngôn cực kỳ giận dữ với chuyện Tạ cặn bã lừa Yến Tam Hợp bỏ chạy, một lòng chờ người này trở về, để cho hắn nếm thử nắm đấm to như bao cát.
Nào ngờ, lại chờ được một con ma bệnh mặt mày tái nhợt.
Hỏi ra thì biết hai người đến phần mộ của Trịnh gia, là vì điều tra án, sự tức giận của Lý đại hiệp chợt xẹp xuống.
Tiểu Bùi gia vừa tỉnh lại, phát hiện huynh đệ tốt của mình bị bệnh, nào còn quan tâm đến cõi lòng tan nát hay không, vội bảo Hoàng Kỳ đi gọi cha ruột nhà mình đến.
Bùi thái y tới rất nhanh, ba ngón tay vừa hạ mạch đã muốn chửi ầm lên với Tạ Tri Phi.
Khốn kiếp, Bùi gia gia ta mất sức chín trâu hai hổ mới điều dưỡng thằng nhãi ranh nhà ngươi thành hình người, sao chỉ mới nửa tháng không gặp đã biến từ người thành quỷ rồi?
Thật muốn cho hắn uống thạch tín chết quách cho rồi.
Trong lòng mắng thầm, nhưng tay chân lại không nhàn rỗi, châm cứu, kê đơn, phối thuốc, sắc chế... Mọi việc đều làm đâu ra đấy.
Quỷ đoản mệnh uống thuốc rồi ngủ say, Bùi gia gia đi ra gian ngoài, ở trước mặt Yến Tam Hợp, mắng con trai mình xối xả.
Trong tiếng mắng, Yến Tam Hợp xác nhận một việc: Quỷ đoản mệnh không thể bị bệnh, càng không thể bị sốt, như thế dễ khiến tim đập nhanh.
Bùi thái y mắng con trai xong, rồi vội vội vàng vàng rời đi.
Tiểu Bùi gia mở to đôi mắt đỏ mọng còn men say, cực kỳ u oán nhìn Yến Tam Hợp.
“Sao nửa đêm nửa hôm lại mang huynh đệ ta đến nghĩa địa? Ngươi có còn là người không?”
“Ngươi còn mang hắn đi uống rượu kìa!”
Yến Tam Hợp bỏ lại một câu này, xoay người rời đi.
Nàng xoay người lại, Tiểu Bùi gia cũng xác nhân ra một điều từ trong bóng lưng kiên quyết của nàng... hoa rơi cố ý mặc nước chảy, biết làm sao vì dòng nước cũng vô tình luyến mộ hoa.
Tỉnh táo một chút đi, tiểu Bùi gia, người ta có tình cảm gì với ngươi đâu!
...
Yến Tam Hợp không có tình cảm với tiểu Bùi gia, nhưng lại có chút biến hóa với Tạ tam gia.
Thực ra cũng không biến hóa gì lớn, chỉ là âm thầm tra thử y thư, xem cách nào chứa bệnh tim; Dặn dò Thang Viên nấu ăn phong phú một chút; Dặn dò Chu Thanh, Đinh Nhất chăm sóc cẩn thận một chút.
Thang Viên, Chu Thanh đều không nghĩ nhiều.
Tam gia là ai chứ, là bảo bối của Tạ gia, đương nhiên phải hầu hạ chăm sóc cho tốt rồi.
Chỉ có Lý Bất Ngôn, trong lòng vẫn hận rèn sắt không thành thép, nương đã nói rồi, nữ nhân mềm lòng với nam nhân, tuyết đối không phải chuyện gì tốt.
Thực ra chuyện tra y thư, chỉ chiếm một ít thời gian của Yến Tam Hợp.
Sau khi từ phần mộ trở về, nàng trở lại trạng thái giải tâm ma, vừa vào thư phòng đã xem lại hồ sơ vụ án.
Lần này, nàng xem rất chậm, gần như là đọc từng chữ một, vừa xem hồ sơ vụ án, vừa đối chiếu bản đồ địa hình nhà họ Trịnh.
Ban đêm, nàng và Lý Bất Ngôn lại đến Trịnh phủ một chuyến, tỉ mỉ nhìn mấy cái giếng nước Trịnh phủ, cũng đánh dấu lên trên bản đồ địa hình.
Đêm hôm sau Tạ tam gia bị, sốt, Yến Tam Hợp đi vào phòng của hắn.
Nam nhân khép hờ hai mắt, uể oải dựa vào đầu giường, hốc mắt lõm xuống thật sâu.
Nghe thấy tiếng bước chân, hắn mở to mắt, nở nụ cười với nàng, nói: “Sao thế, không đánh lòng tên quỷ đoản mệnh ta à?”
“Câm miệng đi!”
Giọng của Yến Tam Hợp nghẹn ở trong cổ họng: “Còn nói ba chữ quỷ đoản mệnh này nữa, có tin ta đánh ngươi không?”