Trong hoàng cung, tiệc Trung thu vẫn đang tiếp tục.
Hoàng đế có mười mấy đứa con trai, con trai trưởng thành đều đến ở đất phong, không triệu tập thì không thể vào kinh, trong yến tiệc ngoại trừ phu thê Thái tử ra thì cũng chỉ có mấy hoàng tử, công chúa chưa trưởng thành.
Trước đây còn có Hoàng thái tôn được hoàng đế sủng ải nhất uống rượu trò chuyện với hắn. Năm nay Hoàng thái tôn làm việc ở Giang Nam, chỉ còn Vương quý phi phải vắt hết óc để dỗ hoàng đế vui vẻ.
Nhưng mà Vĩnh Hòa đế căn bản không thể vui vẻ nổi, nhất là khi nhìn thấy thân thể mập mạp của Thái tử, chỉ cảm thấy ăn gì vào cũng mất hết cả vị.
Càng ngày càng nhớ đến một người.
“Thái tử.”
“Bệ hạ?”
Thái tử vừa định đứng dậy, thấy Hoàng đế khoát tay, lại chống mặt bàn ngồi xuống.
“Hôm qua huynh đệ ngươi dâng tấu chương, nói muốn vào kinh phụng dưỡng bên cạnh trẫm, quả thực vô liêm sỉ.” Vĩnh Hòa đế cười gằn một tiếng: “Chẳng lẽ bên cạnh trẫm không có người hầu hạ sao?”
Triệu Ngạn Lạc: “Hán vương cũng là có lòng hiếu thuận.”
Vĩnh Hòa đế yên lặng nhìn hắn, lạnh lùng hỏi: “Hiếu thuận không sai, nhưng quy củ tổ tông định ra vẫn phải tuân thủ, nếu không mấy đứa con trai trẫm ai cũng học theo hắn, thì chẳng phải là rối loạn rồi sao?”
Triệu Ngạn Lạc và Hoàng đế làm cha con non nửa đời người, sao có thể không nghe ra ý trong lời nói, chợt cảm thấy lạnh lòng.
Hắn cắn răng, gượng cười nói: “Tiên đế lấy chữ hiếu trị thiên hạ, Hán vương muốn phụng dưỡng bên cạnh bệ hạ, cũng tính là tuân thủ quy củ.”
Hoàng đế mỉm cười: “Ý của Thái tử là...”
“Triệu Hán Vương vào kinh đi.”
“Tốt nhất là triệu hồi Thái Tôn về đi.” Vương quý phi gắp một đũa măng chua cho hoàng đế: “Thần thiếp thích nghe thái tôn nói chuyện, không nhanh không chậm, rất có kiên nhẫn.”
“Hồ đồ!” Hoàng đế giả vờ cả giận nói: “Chẳng lẽ Thái tôn của trẫm là để trò chuyện với nữ nhân các ngươi à.”
“Vâng, vâng, vâng, Thái Tôn phải làm đại sự cho bệ hạ.” Vương quý phi nhỏ giọng than thở: “Thái tôn còn phải trò chuyện với vệ hạ, nữ nhân như thiếp cũng chỉ có thể ở bên cạnh cho nóng mắt thôi.”
“Ngươi...” Hoàng đế trừng mắt Vương quý phi, cười nói với Thái tử: “Lát nữa ngươi viết một phong thư cho Thái tôn giúp trẫm, nói nếu xong việc rồi thì mau sớm về kinh...”
“Trò chuyện với bệ hạ...” Vương quý phi nói xong, lại phì cười, các hoàng tử phi tần cũng đều đồng loạt bật cười.
Nội thị vừa thấy yến tiệc có hơi rôm rả thì vội vàng đưa kỹ nhân ca múa tới, ước chừng múa đến khi hoàng đế say rượu, thì nội thị đến đỡ tay hắn rời đi, lúc này không khí mới yên tĩnh lại.
Hoàng đế vừa đi, những người còn lại cũng đồng loạt rời đi, một lát sau, chỉ còn lại phu thê Thái tử.
“Điện hạ, chúng ta cũng đi thôi.”
Thái tử mỉm cười, nâng chén với Thái tử phi: “May mà ngươi sinh một đứa con trai tốt!”
Thái tử phi nhìn khóe miệng thái tử cười gằn, chỉ cảm thấy tim đập thình thịch.
...
Vừa vào nội điện, đã thấy Tần Khởi chờ ở bên trong, Hoàng đế đẩy tay nội thị ra, men say trên mặt cũng tiêu tan.
Nội thị dâng trà lên, rồi lặng lẽ lui ra ngoài.
Tần Khởi tiến lên đáp lời: “Bệ hạ, phía bên Cẩm Y vệ truyền tin đến, Lý Hưng đã khai hết rồi.”
Hoàng đế nhìn hắn một cái: “Đã dặn ra những gì rồi?”
“Nói là bị Nghiêm Như Hiền ép bức dụ dỗ.”
Tần Khởi lấy mấy tờ giấy ra: “Những tội trạng còn lại đều ở trên mấy tờ giấy này.”
“Không cần xem, cũng không muốn xem nữa.”
Hoàng đế cũng không đưa tay ra nhận, chỉ nghiêm khắc nhìn Tần Khởi: “Nếu đã nhận tội phục pháp, thì trẫm nên trị hắn tội gì mới được đây?”
Ai cũng biết Nghiêm Như Hiền là không thể không chết, Lý Hưng ngươi dám đổ mọi tội danh lên một người chết...
Tần Khởi chẳng hề do dự: “Nô tài cho rằng phụ tử Lý Hưng đáng tru di cửu tộc.”
“Được!”
Hoàng đế vỗ tay, hiển nhiên rất hài lòng với đề nghị của Tần Khởi: “Không tru di cửu tộc, rất khó bình ổn sự phẫn nộ của dân chúng.”
“Bệ hạ anh minh.” Tần Khởi cười nói: “Hôm nay bách tính đều vỗ tay khen ngợi, khen bệ hạ là Minh Quân thánh chủ khó gặp.”
Hoàng đế đứng lên, im lặng không nói gì đi tới bên cửa sổ, vầng trăng sáng treo trên bầu trời, lạnh lùng chiếu vào nhân thế này.
“Tần Khởi, ngươi có biết vì sao trẫm phải chôn Lục Thời ở hoàng lăng không?”
“Nô tài đoán không ra.”
“Đi đi.”
“Vâng.”
Tần Khởi khom người lui ra ngoài, lúc một chân vừa bước qua ngưỡng cửa, thì nghe thấy hoàng đế nói một câu xa xăm: “Bởi vì hắn sống là người của trẫm, chết là quỷ của trẫm.”
...
Thư phòng Tạ phủ, cuộc nói chuyện vẫn còn tiếp tục.
“Cha, Nghiêm Như Hiền là người bệ hạ tín nhiệm nhất, người nhìn xem hắn đã làm những chuyện gì sau lưng?”
Tạ Tri Phi vân vê góc áo, từ từ nói: “Đây là nguyên nhân.”
Sau đó, lại thêm một lão Ngự Sử, trực tiếp ép hắn hạ tội kỷ chiếu.
Hắn thở dài: “Đổi lại là ngươi nào thì cũng phải mở to hai mắt nhìn người bên cạnh, điều này vừa khéo nói rõ cha là người bên cạnh bệ hạ, người gần gũi thì đa nghi.”
Tạ Nhi Lập gật đầu: “Phụ thân đi tới vị trí hôm nay không dễ dàng, vào thời điểm mấu chốt này, một động không bằng một tĩnh, chỉ cần phụ thân đi đứng đường hoàng thì bệ hạ cho dù có tạm thời nghi ngờ, thì ngày sau cũng sẽ hiểu được.”
Tạ Tri Phi nói trắng ra: “Cha, người ngồi vững, Tạ gia chúng ta mới an ổn.”
Tạ Đạo Chi nhìn hai đứa con trai, bỗng nhiên cảm thấy mình già rồi.
Người già rồi nên lá gan cũng nhỏ, nói chuyện làm việc gì cũng trở nên sợ hãi rụt rè.
Cũng đúng.
Người ngồi ở vị trí đó, ai mà không đa nghi, chỉ sợ đến con ruột mình còn chưa chắc tin được.
Tạ Đạo Chi gật đầu nói: “Được rồi, trở về cả đi.”
Hắn gật đầu, trái tim hai đứa con trai giờ mới yên tâm.
Tạ Tri Phi lười biếng đứng dậy, lại nghe cha mình thở dài nói: “Lão Tam, về sau làm việc phải chú ý một chút!”
Chú gì ý chứ, không phải chỉ mộ Hán vương muốn trở về thôi sao?
Hắn dù không về thì Tam gia cũng phải chú ý cho Hoài Nhân thôi!
Hắn cười: “Cha yên tâm!”
...
Đi ra khỏi thư phòng, hai huynh đệ không hẹn mà cũng thả chậm bước chân.
Đều có lời muốn nói!
“Lão Tam, chuyện hôm nay của Nhị phòng, đệ thấy thế nào?”
Tạ Tri Phi cúi đầu nhìn giày của mình, thản nhiên trả lời bốn chữ: “Kẻ xướng người họa.”
Tạ Nhi Lập thầm thấy vui mừng, hai huynh đệ hắn đều nghĩ giống nhau.
Tạ Tri Phi dùng mũi chân chạm vào ca ca mình: “Cứ coi như xem kịch là được rồi, chỉ cần cho hắn hiểu một điều, không ai có thể làm chủ cho nha đầu kia được.”
“Làm như mỗi ngươi hiểu!” Tạ Nhi Lập ngoài miệng tuy rằng mắng, nhưng gương mặt lại thoải mái không ít.
Con người Liễu di nương tuy rằng bình thường ít nói, nhưng càng là người ẩn nhẫn, thì mưu đồ càng lớn, có một số việc không thể không đề phòng.
“Đi, đi ăn bánh trung thu với cháu trai rồi chơi ném bình nào.”
Đời thứ ba của Tạ phủ chỉ có một đứa con duy nhất, Tạ Hoài Châu, người mà nó thích nhất là Tam thúc.
Vừa rồi trên bàn cơm, ánh mắt cậu nhóc đã nhìn qua Tạ Tri Phi mấy lần, vẻ mặt vô cùng chờ đợi.
Hàng năm sau khi tiệc Trung thu đoàn viên kết thúc, Tạ Tri Phi đều chơi mấy ván ném bình với câu nhóc, đồng thời luyện lực cánh tay của hắn.
Tạ Tri Phi ném cho Tạ tổng quản một ánh mắt, bảo hắn đi trước, còn mình sẽ đến viện Phương Châu với đại ca.
Vừa tới cửa viện, đã nghe thấy giọng Chu thị nói.
“Con trai, con đọc cho nương nghe một bài thơ có ánh trăng đi, chúng ta cũng ứng cảnh một chút nào.”
“Sân trong đất trắng quạ trên cây
Hoa quế đẫm sương ướt lạnh vây
Người người ngẩng mặt nhìn trăng sáng
Hơi thu phảng phất chốn nào đây... “
(gg dịch ạ)
“Hay thì hay như hơi buồn, ấy, Tam đệ tới rồi.”
Tiểu Hoài Châu chạy tới, đầu tiên cung kính gọi Tạ Nhi Lập đứng đằng sau một tiếng “Cha”, sau đó nắm tay Tạ Tri Phi.
“Tam thúc, đi thôi.”
Không dắt đi được;
Lại kéo, vẫn không động đậy.
Cậu nhóc không nhịn được ngẩng đầu: “Tam thúc, thúc sao vậy?”