“Uyển Xu!” Liễu di nương lên tiếng cắt ngang, ánh mắt nhìn mấy nha hoàn: “Các ngươi đi ra ngoài ngắm trăng hết đi, nơi này không cần hầu hạ.”
“Vâng, di nương.:
Trong viện không có người ngoài, ngón tay nhỏ nhắn của Liễu di nương chọc lên đầu nữ nhi nhà mình.
“Đã nói với con bao nhiêu lần rồi, không được nói lung tung ở bên ngoài.”
Tạ Uyển Xu không phục: “Đây đâu phải bên ngoài đâu, đây là viện của di nương mà.”
Tạ Bất Hoặc: “Viện của mình cũng không được, lòng người khó đoán, lời di nương nói, muội phải ghi tạc trong lòng.”
“Ca, ca thật sự thích Yến cô nương sao?”
“Nếu không thì sao?”
Tạ Uyển Xu bĩu môi: “Nàng gì cũng tốt, thế nhưng tính cách lại lạnh lùng quá, không thân thiện.”
“Ngươi thì biết cái gì?”
Tạ Bất Hoặc cười gằn: “Người di nương nhìn trúng, sao có thể sai được.”
“Ồ....” Tạ Uyển Xu kéo dài âm điệu: “Thì ra là di nương nhìn trúng.”
“Đừng nói bừa, là ca ca nhìn trúng trước.”
Liễu di nương rót thêm cho con trai một chút trà: “Ta chỉ nhắc lại chuyện cũ thôi.”
Tạ Uyển Xu tò mò: “Ca, ca thích gì ở nàng thế?”
“Thích nàng thông minh hơn muội.”
“Nhưng ta nghe nói nàng và Tam ca rất thân thiết mà.”
“Vậy thì càng phải tranh giành rồi.” Tạ Bất Hoặc như đang lầm bầm một mình: “Không thể để cho hắn hưởng hết chuyện tốt một mình được.”
“Nhị gia có ở đây không?”
Ba nương con ngẩn người, Tạ Bất Hoặc đáp một tiếng: “Có.”
Tạ tổng quản đi tới, cầm một cái hộp trong tay: “Lão gia bảo lão nô đưa tới, nói là cho Nhị gia.”
Tạ Bất Hoặc đứng dậy nhận lấy, không mở ra, chỉ thản nhiên nói một tiếng: “Cảm ơn phụ thân thay ta.”
“Vâng.” Tạ tổng quản thấy hắn không nói gì khác nữa bèn rời đi.
Lúc này, Tạ Bất Hoặc mới mở hộp ra.
“Là một khối Thanh ngọc, không tính là lớn, rất phù hợp để khắc con dấu.”
Tạ Bất Hoặc đặt trong tay thưởng thức một hồi, khóe miệng nhếch lên nụ cười trào phúng.
“Nước cờ này của di nương, đi đúng rồi.”
“Cái gì mà đi đúng đi sai.” Liễu di nương khép hộp kia lại: “Là con có mắt nhìn.”
“Nhưng ta vẫn cảm thấy gia thế Yến cô nương quá mỏng.” Tạ Uyển Xu hai tay chống má: “Nếu nàng gả vào, khẳng định không có của hồi môn.”
Tạ Bất Hoặc thầm mắng một câu: Ngu xuẩn!
...
Tạ tổng quản đi ra viện Mộc Hương, đi thẳng đến thư phòng lão gia.
Trong thư phòng, đại gia, tam gia đang ngồi uống trà, Tạ tổng quản tiến lên báo cáo xong, vừa định rời đi, thì bị Tạ Đạo Chi gọi lại.
“Ngươi cũng ngồi nghe đi.”
“Vâng.”
Tạ tổng quản nào dám ngồi thật, chỉ ngồi nửa ghế thôi.
Tạ Đạo Chi uống một ngụm trà nóng: “Lão tam, tâm ma ở Am Thủy Nguyệt kia đã giải xong chưa?”
“Giải rồi.”
“Giải như thế nào?”
“Cha, không phải con trai không muốn nói.” Tạ Tri Phi nói dối mắt cũng không chớp: “Là Yến Tam Hợp không cho nói, nếu cha muốn biết thì cứ trực tiếp đi hỏi nàng ạ.”
Chỉ cần cha dám!
“Đúng rồi.” Hắn lại nói: “Đôi phu thê nhỏ ở khách viện, sáng mai sẽ rời khỏi Thành Tứ Cửu, chuyện Am Thủy Nguyệt xem như giải quyết triệt để.”
Tạ Đạo Chi tất nhiên cũng biết Yến Tam Hợp sau khi vào Tạ phủ thì điều đầu tiên là đến chỗ đôi phu thê kia, sau đó mới tới gặp lão phu nhân.
Trong lòng tuy rằng cực kỳ tò mò, nhưng Yến Tam Hợp không cho nói, thì hắn tất nhiên cũng sẽ không hỏi nhiều.
“Nhưng có một chuyện, phải hỏi cho rõ ràng.”
“Lão tam, Yến cô nương có người trong lòng không?”
Ý gì?
Muốn giật dây bắc cầu cho Tạ lão nhị thật sao?
Tạ Tri Phi bắt chéo chân, thản nhiên nói: “Cha, có một số việc con không tiện nói, hay cha tự hỏi nàng đi!”
“Chuyện này không tiện, chuyện kia cũng không tiện, vậy ta tìm con làm gì?”
“Ta hỏi con, nàng ta nói không kết hôn sinh con là có ý gì?”
“Nghĩa trên mặt chữ đó ạ.”
“Con...”
“Cha!” Tạ Tri Phi mắt hoa đào giương lên, cười gằn.
“Nàng thật sự không phải cô nương bình thường, nếu như ép nàng nữa thì có khi nàng sẽ chẳng vào cửa Tạ phủ nữa đâu, cha và lão tổ tông nên kiềm chế một chút, đừng để cuối cùng thành công dã tràng.”
“Được rồi, được rồi!” Tạ Đạo Chi không kiên nhẫn khoát tay, thầm nghĩ tiểu súc sinh này hôm nay chẳng nhìn vừa mắt gì sất.
“Lão Tạ, ngươi vừa tiễn Yến cô nương rời đi, nàng có nói gì không?”
Tạ tổng quản vừa muốn ăn ngay nói thật, thì liếc thấy Tam gia lạnh lùng nhìn hắn, vội sửa lời nói: “Yến cô nương cũng không nói gì với lão nô, chỉ là...”
“Chỉ là cái gì? Nói mau!”
“Chỉ là lúc lão nô đỡ nàng lên xe, nghe nàng nói thầm với nha hoàn bên cạnh một câu, bữa yến tiệc không có chút ý tốt.”
Tạ Tri Phi lập tức cười gằn một tiếng: “Ta nói rồi mà.”
“Phụ thân.” Tạ Nhi Lập chen vào: “Lệnh của phụ mẫu, lời của mai mối không thích hợp với Yến cô nương, có một số việc vẫn nên để nhị đệ tự tranh thủ đi, lỡ như được kết quả như mong muốn thì sao?”
Tạ Đạo Chi thở dài, thầm nghĩ đây cũng là một cách.
“Gọi các ngươi tới, không phải chỉ vì một chuyện này.” Hắn nhìn về phía con trai lớn: “Khoa thi mùa xuân xảy ra chuyện, chỗ Lễ bộ e là phải chết vài người, con có muốn vào trong đó không?”
Khóe miệng Tạ Nhi Lập tức kéo căng: “Phụ thân, Lễ bộ có Đỗ đại nhân làm đương gia, con qua đó thì có chướng mắt hắn không?”
Tạ Đạo Chi thản nhiên nói: “Con người mà, luôn luôn phải rèn luyện bản thân.”
“Con thấy không cần thiết.” Tạ Tri Phi vẫn lười biếng: “Hiện giờ thời cuộc bất ổn, đại ca vẫn nên an ổn ở Hàn Lâm Viện thì hơn.”
Tạ Nhi Lập cũng cảm thấy đây không phải là một thời cơ tốt, chỉ là phụ thân làm việc luôn luôn ổn định, tại sao lại vào lúc này...
“Phụ thân có tính toán gì khác sao?” Hắn thử thăm dò.
Tạ Đạo Chi liếc con trai lớn một cái: “Ta định lui về phía sau một chút.”
“Tại sao?” Tạ Tri Phi không khỏi ngồi thẳng người, cha ruột nhà mình tuổi tác cũng không lớn, lại được hoàng thượng sủng, bây giờ sao lại lui về sau?
“Tấu chương Hán vương hôm qua đưa đến kinh, nói là lo cho bệnh của bệ hạ, muốn hồi kinh hiếu thảo.”
Tạ Đạo Chi đỡ chòm râu: “Lần này hắn về, e rằng kinh thành sẽ không yên ổn.”
Tạ Tri Phi tất nhiên là biết vì sao không yên ổn.
“Lễ bộ có mấy con chó của Hán vương, hắn phải bảo vệ một chút.”
Thái tôn đang điều tra quan trường Giang Nam, chắc chắn cũng sẽ giết vài người, hắn cũng sẽ chen chân vào bên trong.
Điểm quan trọng nhất, Lục Thời vừa chết, phía bên Ngự Sử đài cũng sẽ có biến động.
Nếu hắn không nghĩ cách trở về từ đất phong thì làm sao bài binh bố trận được?
Lão cha nhà mình sợ xen vào tranh đấu giữa Thái tử và Hán vương, cho nên muốn lui về phía sau một bước, trước khi lui về, muốn đẩy đại ca về phía trước.
“Lui không phải cách.” Tạ Tri Phi nghiêm túc: “Phụ thân cứ ngồi vững, đi đứng đàng hoàng là được, đại ca nói xem có phải không?”
Tạ Nhi Lập biết rõ phụ thân cũng không phải dạng yếu đuối: “Phụ thân muốn lui về phía sau một bước, còn có nỗi khổ gì không à?”
Tạ Đạo Chi nhíu đôi mày đầy nếp nhăn: “Mấy ngày gần đây, tính khí bệ hạ thay đổi rất lớn.”
Tạ Tri Phi đứng bật dậy: “Ý là sao ạ?”
Tạ Đạo Chi xoa xoa huyệt Thái Dương, sau một lúc lâu, mới thấp giọng nói: “Ngài ấy hình như thấy nghi ngờ với tất cả mọi người.”