Trực giác nói cho Yến Tam Hợp, nữ quyến nhà này nhìn thì nhiệt tình vui vẻ như thế, thực ra là mạch nước ngầm bắt đầu khởi động, đều đang xem kịch hay.
“Không sao, làm phiề đại phu nhân cắt thêm cho phu nhân một miếng.”
“Cũng trách ta.”
Chu thị thông minh: “Phu nhân gần đây xương cốt không tốt lắm, tay không có sức, mau bưng đĩa khác lên.”
Lập tức có nha hoàn bưng đĩa tới.
Chu thị đặt bánh trung thu trong đĩa, tự tay dâng cho Ngô thị.
Thang đã dựng xong rồi, Ngô thị có ngốc đến mấy cũng biết phải leo xuống, vội nếm thử một miếng.
Một miếng này, khiến nàng kinh sợ.
Yến Tam Hợp không hỏi ai cả, chỉ hỏi nàng: “Phu nhân cảm thấy thế nào?”
Nàng không làme được lấy ơn báo oán, nhưng Tạ Tri Phi đã giúp nàng quá nhiều trong lần tâm ma Tĩnh Trần này, vuốt mặt cũng phải nể mũi mà.
Hơn nữa, đến lão phu nhân nàng cũng có thể khách khí nói chuyện, một Ngô thị thì tính là gì?
Bà là người hồ đồ, cũng là người đáng thương.
Ngô thị cắn răng, trong lòng khó chịu gật đầu.
Mọi người vừa thấy Ngô thị gật đầu, cũng cùng ăn bánh trung thu trong tay.
Vừa ăn, sắc mặt mỗi người đều kinh ngạc.
Ngọt mà không ngấy, rất ngon.
Lão phu nhân nuốt một miếng cuối cùng, vẫn thấy chưa đủ: “Con à, đây là con làm sao?”
“Là Lý Bất Ngôn.”
Mọi người lúc này mới nhìn về phía Lý Bất Ngôn bên cạnh Yến Tam Hợp.
Vừa nhìn, lại thấy cả kinh, ngày đại lễ mà nha hoàn này lại mặc một bộ đồ nam.
Lý Bất Ngôn là cố ý mặc đồ nam tới, là cố ý để cho Ngô thị xem.
Kết quả nhìn thấy mặt Ngô thị, còn khó coi hơn rau héo.
Đường đường là phu nhân, lại ngồi ngay ngắn như m con rối gỗ không rên một tiếng, vốn còn muốn đấu với nàng một trận, nhưng phút chốc lại ỉu xìu.
Con người, phải đấu với người mạnh hơn ngươi mới đã.
Đấu một Ngô thị...
Thôi quên đi!
“Lão gia đến rồi.”
Trong lúc nói chuyện, Tạ Đạo Chi mang theo ba đứa con trai đi vào nội đường.
Các nữ quyến đồng loạt đứng dậy hành lễ.
Yến Tam Hợp ngồi không nhúc nhích, ánh mắt xuyên qua đám người, liếc mắt một cái đã nhìn thấy Tạ Tri Phi.
Hắn mặc một bộ thường phục, thân hình cao ngất thẳng thắp, lại là dáng vẻ công tử nhẹ nhàng, nếu như không nhìn cặp mắt đỏ hoe kia.
Bỗng nhiên, có một người càng khiến Yến Tam Hợp chú ý Tạ Tri Phi.
Đó là Liễu di nương.
Liễu di nương mặc một bộ đồ thuần khiết, trên đầu cài một cây trâm ngọc trắng nho nhỏ, nhìn người nhạt như cúc.
Thấy Tạ Đạo Chi đến, nàng không chỉ không nghênh đón phía trước, lại còn tránh sang bên cạnh, Tạ Đạo Chi sao khi vào nhà cũng nhìn nàng đầu tiên
Yến Tam Hợp nhìn ánh mắt hai người giao nhau, lại nhìn Ngô thị nghênh đón ở phía trước, khẽ lắc đầu.
Cũng khó trách một Lý Chính Gia, lại có thể xoay vòng Ngô thị, Liễu di nương này thực sự quá được Tạ Đạo Chi sủng ái.
Lúc này, Tạ Đạo Chi đã đi tới trước mặt Yến Tam Hợp.
Yến Tam Hợp lúc này mới đứng lên: “Tạ lão gia.”
Tạ Đạo Chi nhìn nàng, cười nói: “Ở bên kia đã quen chữ?”
Yến Tam Hợp: “Rất tốt.”
Tạ Đạo Chi: “Thiếu cái gì thì chỉ cần mở miệng.”
Yến Tam Hợp: “Đều đủ rồi.”
Tạ Đạo Chi: “Nghe nói cô nương mang theo bánh trung thu hả, có phần của ta không?”
Yến Tam Hợp: “Không có.”
Tạ Đạo Chi không chỉ không giận, còn vuốt mấy cọng râu thưa thớt, cười cười: “Yến cô nương vẫn giống như trước kia, ít nói.”
Nói ít là đúng rồi.
Lão phu nhân trừng mắt nhìn con trai: “Nữ nhi, nói nhiều là miệng nát, con mau ngồi xuống đi, đừng để ý đến nó.”
Tạ Đạo Chi liếc nhìn lão nương nhà mình, lại cười nói: “Yến cô nương vừa đến, lão tam cũng phải núp sang bên rồi, lão phu nhân à, người thiên vị quá!”
“Đó là bởi vì con của người ta tốt, không giống người trong phủ chúng ta, ai cũng chỉ biết chọc giận ta thôi.” Lão phu nhân: “Người đâu, mau cho lão gia nếm thử bánh trung thu Yến cô nương mang đến, ngon lắm đó.”
“Lão phu nhân nói ăn ngon, vậy chắc chắn là ngon rồi, lấy cho ta nếm thử.”
“Nếm rồi sẽ còn muốn ăn nữa đấy.”
“Lão phu nhân thích ăn, con sẽ mặt dày hỏi xin Yến cô nương.”
“Lão gia, con đừng giày vò nàng nữa.”
“Có lão phu nhân che chở, con cũng không dám.”
Yến Tam Hợp nhìn hai nương con kẻ xướng người hoạ này, tròng lòng chợt thấy lạnh lẽo.
Đây là lời khách sáo, nghe thì rất hoà thuận nhưng trong lời nói ít nhiều sẽ có vài câu chân tình thực ý, nhưng chắc chắn cũng trộn lẫn vài thứ không thật, không thể toàn bộ là sự thật được.
Đang nghĩ ngợi, bỗng nhiên phát hiện có tầm mắt rơi trên người nàng.
Yến Tam Hợp ngẩng đầu, đối diện với ánh mắt của Tạ Tri Phi.
Trong lòng hơi sợ hãi.
Chẳng biết tại sao, người này gần đây luôn nhìn chằm chằm nàng, nhìn thì nhìn đi, ánh mắt còn rất kỳ lạ, giống như muốn nhìn xuyên qua nàng vậy.
Không chỉ có ánh mắt kỳ lạ, ngữ khí nói chuyện cũng lạ kỳ, có hơi lãnh đạm, cái miệng ngọt kia đã một đi không trở lại.
Yến Tam Hợp như không để ý dời tầm mắt đi.
Cũng trong nháy mắt, Tạ Tri Phi cũng thu ánh mắt lại, nhìn về phía tảng đá xanh trên mặt đất.
Bình thường vào ngày vui như vậy, Tạ tam gia sẽ nói mấy câu chọc cười, miệng ngọt kia cứ liên thanh khiến các trưởng rất bối yêu thích.
Nhưng hôm nay không biết vì sao, hắn ngồi trong đám người lại chẳng muốn nói điều gì, chỉ mong có thể ẩn thân đi mà thôi.
Ánh mắt Yến Tam Hợp lại lặng lẽ chuyển về lại.
Xung quanh vui vẻ như vậy, hắn chỉ cúi đầu ngồi ở chỗ đó, im lặng nhìn gạch đá xanh dưới chân, giống như sự vui vẻ ồn ào xung quanh, đều không liên quan đến hắn.
Người này, chắc chắn có tâm sự.
Hơn nữa, còn không phải chuyện nhỏ.
Sau khi Yến Tam Hợp đưa ra kết luận này, lại dời tầm mắt đi, nàng không biết, ánh mắt vừa rồi của mình và Tạ Tri Phi, đã bị Liễu di nương nhìn thấy hết thảy.
Liễu di nương từ nhỏ đã lớn lên trong đại tộc, trong nhà có mấy chục huynh đệ tỷ muội, cả ngày gà bay chó sủa, khiến cho nàng còn nhỏ tuổi, đã hiểu được việc nhìn sắc mặt người.
Nhìn sắc mặt người, đó là nhìn người.
Đây là một môn học vấn, cũng là đạo sinh tồn mà nàng học được trong những năm sống ở Tạ gia.
Tạ phủ này, ai cũng đeo một cái mặt nạ để sống qua ngày.
Lão phu nhân nhìn thì giống hồ đồ yếu đuối, thực ra thì rất khôn khéo; Sự khôn khéo của lão gia cũng giống như lão phu nhân.
Điều khác biệt là, hắn lúc nào nên mềm thì mêm lúc nào nên cứng thì cũng, việc nhỏ hồ đồ, nhưng việc lớn thì không hàm hồ, thuộc về loại ăn mềm không ăn cứng.
Đại gia đối nhân xử thế còn khéo léo hơn lão gí, nhược điểm nằm ở một chữ tình.
Đại thiếu phu nhân thông minh ẩn nhẫn, nhược điểm cũng ở một chữ tình, hai phu thê bằng mặt không bằng lòng.
Đại tiểu thư mù một đôi mắt, vạn sự không tranh giành.
Chỉ có Tam gia, Liễu di nương nhìn bao nhiêu năm nay nhưng mãi chẳng thấy rõ.
Nói hắn là một tên ăn không ngồi rồi, dựa vào Tạ gia kiếm cơm ăn, nhưng hắn lại sống rất tốt.
Nói hắn thông minh tài giỏi, thì người này cả ngày chỉ ăn uống chơi gái đánh bạc, không làm chính sự.
Hôm nay, lại có thêm một người.
Liễu di nương lại dời ánh mắt về phía Yến Tam Hợp.
Vừa rồi lão phu nhân, lão gia người xướng kẻ hoạ, chỉ còn thiếu viết bốn chữ “Chúng ta thương ngươi” này lên trên mặt thôi, thế nhưng bà lại mặt không đỏ, tim không đập, rất bình tĩnh.
Nếu đổi lại là nha đầu nhà mình, thì cái đuôi đã vểnh lên trời rồi.
Mười bảy tuổi, tính tình trầm ổn như vậy, tuyệt đối không phải đơn giản một câu già trước tuổi là có thể hình dung được.
Người như vậy...
Ánh mắt Liễu di nương chuyển qua lại giữa Yến Tam Hợp và Tam gia, trong lòng chợt thấy rất kiên quyết...
Người như vậy, dù thế nào nàng cũng đều phải bất chấp tất cả, vì nhi tử mà tranh thủ một lần, tuyệt không thể để cho nàng rơi vào Tạ lão tam trong tay, nếu không thì nhị phòng vĩnh viễn không có ngày ngóc đầu lên được.