Tam gia nói không hề sai, Yến cô nương thật ra không muốn gặp nàng, cũng không muốn nhận lời cảm ơn của nàng.
Yến Tam Hợp nghĩ đến phần tội kỷ chiếu, nghĩ đến thủ đoạn của hoàng đế, sắc mặt trầm xuống.
“Sự việc đã kết thúc, Đường tiểu thư nên sớm về đi, từ nay trở đi nếu không cần thiết thì đừng đến kinh thành này, đây không phải là một nơi tốt đẹp gì.”
Ấy, đến lời nói cũng giống Tam gia nữa.
“Yến cô nương, sáng sớm mai chúng ta sẽ xuất phát, ta sống trên núi quen rồi, cứ cảm thấy không nơi nào tốt bằng trên núi.”
“Vậy hãy sống thật tốt với cha nương ngươi, đừng phụ lòng yêu thương của sư phụ dành cho ngươi.” Nếu gặp một sư phụ khác, ngươi sẽ không được may mắn như bây giờ.
Nàng nói lời này, nhất định có liên quan đến thân thế của ta.
Đường Minh Nguyệt tỏ vẻ nghe lời: “Yến cô nương yên tâm, ta sẽ như vậy.”
Vậy thì không còn gì để nói nữa.
Yến Tam Hợp liếc Lý Bất Ngôn, Lý Bất Ngôn đặt hộp bánh trung thu lên bàn: “Hôm nay là trung thu, xin mời Đường tiểu thư thưởng thức.”
“Được, đây là vị gì thế?”
Kìm nén mãi, tính cách cuối cùng cũng bộc phát, sắc mặt Yến Tam Hợp dịu dàng hơn: “Cứ thử sẽ rõ.”
“Ta không có đồ gì tốt tặng Yến cô nương, khi nào ngươi và Tam gia đến núi Mộc Lê chơi, ta sẽ tiếp đãi chu đáo.”
“Chắc chắn rồi.”
Woa!
Trả lời cũng giống hệt Tam gia, không thừa một chữ, không thiếu một từ.
Đường Minh Nguyệt bỗng nhiên không còn thấy sợ Yến Tam Hợp nữa, Tam gia là người tốt, Yến cô nương chắc chắn cũng là người tốt.
“Ngày mai ta không đi tiễn Đường tiểu thư, núi cao đường xa, các ngươi hãy cẩn thận.”
Yến Tam Hợp đứng dậy, nhìn nam nhân bên cạnh Đường Minh Nguyệt, như cười như không.
Đường Minh Nguyệt vội nói: “Đây là phu quân của ta, họ Đan tên Nhị Nhất...”
Trong nháy mắt, thấy nam nhân vẫn còn sững sờ, ngồi trơ như phỗng... nàng vội vàng kéo tay áo Đan Nhị Nhất.
“Chúng ta cùng đi tiễn Yến cô nương.”
Đan Nhị Nhất ngơ ngác đứng dậy, nuốt một ngụm nước miếng: “Yến...”
Yến Tam Hợp đột nhiên đập bàn, Đan Nhị Nhất sợ đến nỗi nhảy dựng lên.
“Nửa đêm nửa hôm cãi nhau làm gì, còn có chút lòng từ bi hay không, nương tử nhà ta đang mang thai, câm mồm con bà nó hết cho ta.”
Ai da!
Ai da!
Đan Nhị Nhất túm chặt ngực, không thốt ra được lời nào.
Thật ra lúc hai người vừa bước vào viện, hắn đã nhận ra, luôn cúi gằm mặt xuống không dám chào, chỉ sợ bị nhận ra, kết quả là...
Mặt nương tử hắn lại hoàn toàn kích động.
“Yến cô nương, ngươi là người nhường phòng... chả trách ta trông quen thế.”
Yến Tam Hợp gật đầu với Đường Minh Nguyệt, sau đó đi đến trước mặt Đan Nhị Nhất, tay chống hông, nở một nụ cười lạnh lùng.
“Chỉ là một đôi phu thê cãi nhau mà không ai nhường ai à?”
Đan Nhị Nhất sợ đến mức lại nhảy dựng lên, run run nói: “Ta...”
“Ta sao lại không biết mình đã gả cho người khác rồi nhỉ?”
“Cái này...”
“Lần này nể mặt nương tử ngươi, coi như cho qua.”
“Ngươi...”
“Ngươi còn dám nói năng lung tung...”
Yến Tam Hợp đưa tay còn lại ra trước cổ hắn, làm một động tác cắt cổ.
Mắt Đan Nhị Nhất tối sầm, trong lòng gào thét: “Nương tử ơi, cứu ta!”
......
Từ Ân Đường.
Nữ quyến ngồi xung quanh lão tổ tông nói nói cười cười, bầu không khí như vậy đã lâu không được thấy.
“Yến cô nương đến rồi.”
Lão phu nhân chống quải trượng đứng dậy: “Mau, mau đón người vào.”
“Lão phu nhân cứ ngồi yên đó, để con đi đón.”
Chu thị ra viện, đón Yến Tam Hợp vào trong.
Khi ánh mặt họ gặp nhau, mắt Chu thị sáng lên, còn Yến Tam Hợp khẽ cau mày.
Mặc dù Chu thị đã tô son điểm phấn nhưng cũng không thể che giấu đi nét mệt mỏi trên khuôn mặt.
Yến Tam Hợp ho khan một tiếng.
Lý Bất Ngôn vừa đưa hộp bánh qua vừa nháy mắt với Chu thị: “Tiểu thư dặn ta thêm nguyên liệu vào trong bánh trung thu của đại phu nhân, đại phu nhân phải nếm thử đó.”
Chu Thị ngạc nhiên: “Lý cô nương làm ư?”
Suỵt!
Lý Bất Ngôn giơ ngón tay lên: “Bí mật.”
Chu thị bị chọc cười, đưa bánh trung thu cho Xuân Đào phía sau, vỗ vỗ tay Yến Tam Hợp: “Có lòng rồi.”
Yến Tam Hợp gật đầu, không khỏi bổ sung thêm một câu: “Ngươi đừng gắng sức quá.”
“Không sao, hai ngày nay hơi bận thôi.”
Chu Thị đi ngang qua, mỉm cười kéo Yến Tam Hợp vào phòng.
Trong phòng chợt yên tĩnh.
Yến Tam Hợp thật sư không phải cố ý trang điểm, nàng chỉ mặc một bộ y phục nhũ đỏ bạc, bộ váy này cho chính tay Thang Viên may.
Nàng tướng mạo lạnh lùng, thường ngày hay mặc trang phục đơn sắc, thỉnh thoảng mới mặc đồ đỏ, toàn thân như ánh mặt trời rực rỡ, thiêu đốt ánh mắt của tất cả mọi người.
Tạ Văn Xu mắt không nhìn rõ, nhưng có thể cảm nhận được sự khác thường xung quanh, không nhịn được véo tay tỳ nữ Vân Huệ.
Vân Huệ ghé sát tai nàng thì thầm: “Yến cô nương hôm nay rất xinh đẹp.”
Tạ Văn Xu mỉm cười, trong lòng nghĩ cũng phải có nhan sắc xinh đẹp mới được.
Yến Tam Hợp tiến lên một bước, hành lễ với lão phu nhân.
“Chúc sức khỏe lão phu nhân.”
Lão phu nhân cười không ngậm được miệng: “Tốt tốt, mau ngồi xuống, đừng đứng nữa.”
Lý Bất Ngôn bước tới, dâng một hộp bánh trung thu: “Mời lão phu nhân dùng ạ.”
Không chỉ qua chào hỏi mà còn tặng quà cho bà, hốc mắt lão phu nhân nóng lên, suýt nữa thì rơi lệ.
“Mau lấy cho ta nếm thử.”
Chu thị vừa lấy bánh, vừa dìu Yến Tam Hợp đến ngồi cạnh lão phu nhân.
Yến Tam Hợp bưng tách trà lên, khóe miệng cười lạnh.
Thời gian đúng là liều thuốc tiên, so với mấy tháng trước, yến Tam Hợp không còn nghiến răng nghiến lợi với vị lão phu nhân trước mặt này nữa.
Không phải tha thứ, mà là đã bỏ qua.
Bỏ qua đi, bà ấy cũng già rồi.
Đặt tách trà xuống, Yến Tam Hợp gõ tay lên tách trà vài cái, Lý Bất Ngôn vội đưa hộp bánh trung thu vào tay Tạ Văn Xu.
“Hộp bánh này tặng đại tiểu thư ạ.”
Tạ Văn Xu không ngờ Yến Tam Hợp lại tặng bánh cho mình, kinh ngạc đến mức không biết phải làm sao.
“Vân Huệ, mau giúp ta đi cảm ơn Yến cô nương.”
Vân Huệ đến trước mặt Yến Tam Hợp, nói.
“Đa tạ Yến cô nương.”
“Không cần khách sáo.”
“Lão phu nhân, bánh trung thu đây ạ.”
Nha hoàn bưng một khay bánh trung thu đã được cắt thành từng miếng nhỏ đi vào.
Lão phu nhân lấy một miếng, cười nói: “Mang cho họ nếm thử đi.”
Chu thị cười nịnh nhọt: “Con đang nghĩ không biết hôm nay sao lại nghe thấy tiếng chim hỷ tước hót líu lo trên cành, thì ra là có lộc ăn.”
Chu thị cầm khay dâng tới trước mặt nương chồng Ngô thị: “Phu nhân ăn một miếng đi ạ.”
Chu thị cười gượng, lấy một miếng, ngẩng đầu nhìn Yến Tam Hợp.
Không ngờ Yến Tam Hợp cũng đang lạnh lùng nhìn bà.
Ngô thị khẽ giật mình, miếng bánh rơi trên đất, lăn vào trong ghế.
Lúc này, thật sự hết sức xấu hổ.
Ai mà không biết Ngô thị bị lão gia cấm túc vì Yến Tam Hợp, ngay cả Đại gia, Tam gia cũng không được đến thăm.
Cố ý làm rơi miếng bánh, chẳng phải thể hiện rõ ràng bất mãn với Yến Tam Hợp hay sao?
Ngô thị thầm mắng mình đáng chết, ta đúng là bị dọa sợ mà.
“Yến cô nương, ta không phải cố ý, vừa nãy không cầm chắc thôi.”