Sau khi mất hồn một lát, Yến Tam Hợp lại kéo suy nghĩ mình trở về.
“Đại nhân lấy lý do Nghiêm Như Hiền dâm loạn hậu cung, kéo ra màn cuối cùng này?”
Khóe miệng Lục Thời cong lên.
“Không có mánh lới này, thì sao khiến hắn phẫn nộ, không có phẫn nộ của hắn, ai dám điều tra rõ đảng Nghiêm thị, rất nhiều chuyện đều phải có dẫn đầu.”
Yến Tam Hợp không khỏi âm thầm kêu một tiếng tốt.
Nam nhân trên đời này, dù là đế vương tướng quân, hay là người buôn bán nhỏ, đều sợ trên đầu mình có cặp sừng.
Chiêu này, gọi là lớn tiếng dọa người.
“Tiếp theo, đại nhân tung ra việc Nghiêm Như Hiền tham nhũng, hơn nữa chứng cứ còn vô cùng xác thực.”
Lục Thời: “Nghiêm tặc tham ô, thực ra không cần chứng cứ, cứ xét nhà hắn, thì cái gì cũng biết.”
Yến Tam Hợp: “Sau đó, đại nhân tung ra vụ gian lận trong khoa thi mùa xuân của Nghiêm Như Hiền và Lý Hưng, làm lớn chuyện lên.”
Lục Thời: “Đây cũng là lấy gậy ông đập lưng ông. Điều khác biệt là, năm đó bọn họ là thiết kế để vu oan cho tiên sinh, hôm nay lại là chứng cớ vô cùng xác thực.”
Yến Tam Hợp: “Tiếp theo, lão đại nhân kích động đám thư sinh gây sự, mục đích là bức tử Nghiêm Như Hiền.”
Lục Thời cười gằn: “Với tội danh của hắn, ngũ mã phanh thây cũng không quá đáng, tự sát xem như hời cho hắn rồi.”
Yến Tam Hợp: “Treo thi thể thì sao?”
Lục Thời lại cười gằn: “Hắn chiếm Đường phủ làm của riêng, lý do này có đủ hay không?”
Yến Tam Hợp nghĩ đến sân khấu bỏ hoang kia, ngực run lên: “Đủ rồi.”
“Thật ra còn có một lý do. Lâm Bích làm quân cờ ngầm, là bởi vì nàng ta có muội muội nằm trong tay hắn, thù này, ta báo cho Lâm Bích.”
Thì ra là thế.
Yến Tam Hợp bừng tỉnh đại ngộ.
Nói tới đây, Yến Tam Hợp gần như đã khôi phục lại bảy tám phần vụ án của Đường Kỳ Lệnh.
Lâm Bích trộm bài thi của Đường Kỳ Lệnh, giao cho người của Nghiêm Như Hiền, Nghiêm Như Hiền và Lý Hưng, tiết lộ bài thi cho thí sinh.
Bài thi là vật chứng, thí sinh là nhân chứng, chữ viết là bằng chứng, Đường Kỳ Lệnh có mọc mười cái miệng, cũng khó giải thích cho mình.
Yến Tam Hợp: “Nghiêm Như Hiền vừa chết, cấm quân đã điều tra ra tấu chương hắn cất lại trong phòng, dẫn ra vụ án thuế ở Giang Nam, sao đại nhân biết, trong phòng Nghiêm Như Hiền có cất tấu chương.”
Lục Thời: “Ta còn tưởng hẳn đã đốt, không ngờ hắn còn giữ lại.”
“Theo ta thấy, hắn giữ mấy tấu chương này là muốn gây khó dễ cho ba cha con Lý Hưng.” Tạ Tri Phi chen vào: “Có đôi khi, làm chủ nhân cũng phải đề phòng chó cùng rứt giậu.”
Lục Thời nhìn Tạ Tri Phi một cái, sau đó nhìn về phía bóng đêm vô biên, thản nhiên nói: “Ta không cần phải suy nghĩ quá nhiều, đó là một điều tốt đối với ta, nghĩ nó như nhân quả báo ứng cũng không tệ.”
Tạ Tri Phi không biết nói gì tiếp theo, nhìn qua Yến Tam Hợp, Yến Tam Hợp lại phân tích: “Khoa thi mùa xuân thuộc về học trò thiên hạ, thuế ngân thuộc về giang sơn xã tắc, hai chuyện này đều là chuyện lớn, nên đại nhân mới ép hoàng đế hạ tội kỷ chiếu.”
Lục Thời: “Nửa chữ cũng không sai.”
Yến Tam Hợp: “Đại nhân còn cất giấu hậu chiêu không?”
“Con à.” Lục Thời: “Con quá coi trọng ta rồi, ép hắn hạ tội kỷ chiếu, đã là toàn bộ mưu tính của ta rồi, kể từ đó, ta cũng coi như dỡ bỏ gánh nặng trên người, có thể nhắm mắt được rồi.”
Giọng của hắn mang theo sự bình tĩnh, lòng đã như tro tàn, Yến Tam Hợp tựa như thấy được một Ngô Thư Niên khác trên người hắn.
“Thật ra những chứng cứ kia, ngươi đã chuẩn bị từ lâu, chưa động đến là vì muốn chờ nàng rời đi.”
Lục Thời hờ hững ừ một tiếng.
Có một số việc không thể mạo hiểm, am Thủy Nguyệt chẳng qua là một am ni cô yên tĩnh, thực ra nhất cử nhất động đều ở trước mắt người khác.
Trái tim Yến Tam Hợp run lên, khổ sở hỏi: “Ngươi lớn hơn nàng tròn mười tuổi, lấy đâu ra lòng tin có thể đợi nàng rời đi trước một bước, lỡ như ngươi rời đi trước, vậy thì nên làm sao?”
Lục Thời im lặng đánh giá Yến Tam Hợp.
Hắn bỗng nhiên nghĩ đến lần đầu tiên gặp nàng, nàng giả trang thành y đồng, ánh mắt sắc bén không chịu thua, trong lời ngoài đều là bức ép.
Lúc này lại vô duyên vô cớ thể hiện ra chút đồng tình với hắn, Tạ tam gia nói không sai, vẫn là mềm lòng quá!
“Con à, con người chỉ sống nhờ một hơi thở thôi.” Sắc mặt hắn trầm tĩnh: “Ta chỉ cần nghĩ đến việc nàng còn chưa chết, thì ta làm sao dám chết trước nàng, nghĩ đến đó thì hơi thở này đã không thể dứt được.”
Yến Tam Hợp vô cớ hỏi: “Vậy bây giờ thì sao, ngữ khí này còn không?”
Lục Thời cười cười: “Ta đâu thể để nàng ở bên cầu Nại Hà chờ ta lâu quá, nàng đã chờ ta cả đời rồi.”
Yến Tam Hợp nghe xong lại muốn khóc.
Nàng làm sao vậy?
Nàng hóa niệm giải ma cho người khác, trái tim cũng dần cứng rắn khi giải từ niệm này sang niệm khác.
Vì sao tâm ma này giải đến cuối cùng, nàng lại trở nên yếu ớt thế này.
“Còn gì để hỏi nữa không?” Lục Thời hỏi.
“Có.” Yến Tam Hợp nghẹn ngào nói: “Chuyện của Lâm Bích, Chử Ngôn Đình biết không?”
Lục Thời: “Nói thật, Thái tử có nói cho hắn biết hay không, ta không biết.”
“Vậy nàng thì sao, nàng có biết không?”
Lục Thời lắc đầu: “Ta sẽ không để cho nàng biết.”
“Là sợ nàng đau lòng sao?”
“Là sợ ta đau lòng.” Lục Thời cười cười: “Nàng từng nói, muốn ở bên ta thật lâu, thật lâu.”
Yến Tam Hợp cố nén nước mắt nửa ngày, giờ lại ào ào chảy xuống.
Lâm Bích là người bạn tốt nhất của Đường Chi Vị, nàng phản bội, đối với Đường Chi Vị đâu chỉ là thương tâm, quả thực chính là một kích trí mạng.
Đường Chi Vị nếu biết thì không thể sống nổi.
Yến Tam Hợp cầm khăn lau nước mắt.
“Một tháng một lần đến Xướng Xuân Viên nghe Tây Sương Ký là vì sao?”
“Tiền thân của Xướng Xuân Viên là Khánh Dư Ban, Trình Phù Dao trước đây từng hát cho đại tiểu thư, đại tiểu thư khen hắn hát rất hay. Sau đó Trình Phù Dao xảy ra chút chuyện, ta đưa tay giúp đỡ một chút, nên mới có Xướng Xuân Viên hiện tại.”
Lục Thời: “Khi còn bé nàng không thích nghe kịch, đều là bị tên nhóc họ Đường kia dẫn đi, ta nghĩ, nàng ở trong am ni cô không nghe được kịch, nên ta đi nghe thay nàng.”
Nói đến đây, hắn cười như đứa bé, có hơi ngượng ngùng.
“Những cảnh khác ta cũng nghe không hiểu, từng hứa sẽ đóng vai thư sinh cho nàng một lần, cũng chỉ có thể nghe Tây Sương Ký, nghe thời gian dài, Trình Phù Dao lại chỉ điểm vài cái, ta dốt đặc cán mai như thế cũng đã học được.”
Nghe một chút là học được sao?
Chưa chắc!
Dưới đài mười năm, trên đài một phút, thư sinh trong phim giơ tay nhấc chân đều rất ra dáng, chuyện này nếu không có mười năm khổ luyện, làm sao học cho giống được?
Yến Tam Hợp không có vạch trần hắn, cố ý qua loa hỏi một vấn đề cuối cùng: “Lục Thời, mấy năm nay, ngươi có hối hận không?”
Lục Thời im lặng một hồi, đứng lên, mở cửa thủy tạ ra.
Gió đêm thổi vào, trong không khí có mùi hoa cúc trong lành, hắn chợt nhớ tới sinh nhật mười sáu tuổi của nàng, lúc ở trước sân khấu, nàng cực kỳ tức giận.
“Sư huynh ta là người đọc sách đường đường chính chính, các ngươi không nên nói lung tung.”
“Ai da đại tiểu thư, chúng ta chẳng lẽ đổ oan cho hắn hay sao?”
“Oan uổng.”
“Một là oan uổng, hai thì sao?”
“Cũng oan uổng.”
“Đại tiểu thư, ngươi không thể vô lý như vậy.”
“Ta vô lý thế đó.” nàng đột nhiên chống nạnh, thở hổn hển: “Ta đang ở nhà ta, vì sao phải nói lý với các ngươi.”
Hắn lại nhớ đến ở hậu viện Đường phủ...
“Lâm Bích?”
“Tiểu thư.”
“Chỗ này bẩn quá, không ở được, ngươi dọn đồ sư huynh ta đến tiền viện đi.”
“Vâng!”
Thiếu nữ đi tới bên cạnh Lục Thời, đưa tay kéo vạt áo Lục Thời: “Sư huynh, những người còn lại xử lý thế nào, huynh nói một câu, ta nghe huynh.”
“Thôi bỏ đi.”
“Có nghe hay không, sư huynh ta nói bỏ đi, các ngươi nhớ kỹ điểm tốt của huynh ấy, nếu không, các ngươi cũng phải giống như Lý Hưng.”
Thiếu nữ kéo ống tay áo hắn: “Sư huynh, chúng ta đi.”
Lục Thời khẽ mỉm cười: “Các ngươi có biết tiên sinh đặt cho nàng cái tên này, là có dụng ý gì không?
Tạ Tri Phi và Bùi Tiếu hai mặt nhìn nhau.
Yến Tam Hợp suy nghĩ một lát: “Là tang chi vị lạc, kỳ diệp ốc nhược sao?”
“Không phải.”
Khuôn mặt già nua của Lục Thời trở nên dịu dàng: “Đường Chi Vị, Vị Chi Điềm.”