Lục Thời khẽ mỉm cười, nếp nhăn nơi khóe mắt đều chồng chất lên.
“Ta và nàng sớm chiều ở chung bảy năm, đến bây giờ hình ảnh hiện lên trong đầu ta, mãi mãi là dáng vẻ tủi thân nàng sau khi bị vấp ngã, rồi bất bình đứng lên trong một đêm nọ.”
Ngày đó, hắn trốn ở phía sau chuồng ngựa, nhìn thấy cô nương xinh đẹp như thế, trong nháy mắt hắn còn tưởng rằng đó là ánh trăng thành tinh.
Nước mắt Yến Tam Hợp không hề báo trước mà trượt xuống, chờ đến khi nàng tự mình phát hiện thì đã có một chiếc khăn gấm nhét qua.
Ngẩng đầu lên, là một đôi mắt đen nhánh.
“Lau đi.” Tạ Tri Phi nhét khăn gấm vào tay Yến Tam Hợp, sau đó nhìn Lục Thời cười xin lỗi.
“Lão đại nhân, nha đầu này cái gì cũng tốt, chỉ là mềm lòng quá.”
“Ngươi mới mềm lòng!” Yến Tam Hợp vừa lau nước mắt, vừa trừng mắt với Tạ Tri Phi.
“Ta chỉ cảm thấy bọn họ khó khăn qua, nhiều năm như vậy mà.”
“Lão đại nhân, ngươi xem nàng...” Tạ Tri Phi bị trừng đến bất đắc dĩ.
“Con à, đừng khóc.”
Ánh mắt Lục Thời đảo qua trên mặt hai người, rồi hiện lên một nụ cười.
“Không riêng gì vấn đề giữa ta và nàng, về sau thực ra còn có một nguyên nhân quan trọng hơn.”
Yến Tam Hợp khịt mũi: “Ta biết, tiền thái tử thất bại.”
“Bại bất thình lình, không hề có một chút dấu hiệu.” Giọng Lục Thời dần trầm trọng: “Lúc ấy ta không ở kinh thành, chờ đến khi ta biết, thì trời đã chuyển rồi.”
“Không liên lụy đến ngươi sao?”
“Ám kỳ chính là ám kỳ, chưa đến lúc chết, thì sẽ không có ai biết quân cờ này của ngươi là do ai bày ra.”
Lục Thời: “Cũng nhờ hắn đã chôn ta thật kỹ.”
“Sau đó thì sao?”
“Ta tiếp tục làm ngự sử của ta, nàng tiếp tục làm ni cô của nàng.” Lục Thời ngừng lại, ảm đạm cười nhạo: “Chỉ là từ nay về sau, sống chết không còn ngày gặp lại.”
Lời này khiến Yến Tam Hợp lại lần nữa thấy bi thương.
Người ngồi trên ngôi vị hoàng đế giỏi giang đến thế, Cẩm Y Vệ lại nhúng tay vào bất cứ đâu, kết cục cuối cùng của con gái thái sư của thái tử, sao có thể không thể hỏi thăm được.
Để lại cho nàng một mạng, chẳng qua là nghĩ nàng chỉ là một cô nữ, lại trốn vào không môn, không nhấc nổi chút sóng gió nào mà thôi.
Mà Lục Thời muốn lật lại bản án cho Đường gia, chắc chắn phải làm một Ngự Sử lưu danh sử sách, làm một kẻ cô độc.
Nàng bỗng nhiên nhớ tới một câu nói của Tuệ Như: “Một cổng chùa, cách trần thế và Phật môn.”
Không đúng.
Một cổng chùa, cách hai người thân bất do kỷ.
Trong cửa, là người đau lòng.
Ngoài cửa, cũng là người đau lòng.
Tạ Tri Phi liếc nhìn sườn mặt Yến Tam Hợp, xen vào: “Lão đại nhân, bệ hạ... tin ngươi?”
“Tin ư?” Biểu cảm của Lục Thời sâu thẳm.
“Người ngồi ở vị trí đó, sẽ không tin bất cứ ai cả, ta chẳng qua chỉ giúp hắn lật đổ hai người.”
Tạ Tri Phi: “Một là Dụ vương, một là Hộ bộ thượng thư Thái Tấn Đồng.”
“Sau lưng Dụ vương là kẻ trộm nước, hắn sớm đã có ý muốn giết, lại kiêng kị miệng lưỡi thiên hạ; quốc khố trống rỗng, Thái Tấn Đồng là một con heo mập, hắn cần một thanh đao thay hắn giết heo.” Lục Thời giơ chung trà lên, chậm rãi nhấp một ngụm.
“Thế nhân đều nói Lục Thời ta cương trực công chính, ai biết ta vừa có bản tâm, lại giấu tư tâm, biển quan chìm nổi, muốn đi càng cao càng xa, phải biến mình thành một thanh đao trong tay người khác, một thanh đao sắc bén nhất.”
Nói tới đây, hắn chợt nhìn về phía Bùi Tiếu.
“Bùi công tử, cậu của ngươi Quý Lăng Xuyên vì sao phải ngã?”
Bùi Tiếu bị hắn hỏi đến trong lòng run rẩy: “Không phải bởi vì tham ô sao?”
Lục Thời lắc đầu.
“Nông dân khi gánh đồ, đầu này nặng, đầu kia sẽ vểnh lên, đầu kia nặng, đầu này sẽ vểnh lên, muốn gánh cho bớt việc bớt sức, thì hai bên phải nặng như nhau.”
“Ý của ngươi là...” Bùi Tiếu cắn môi dưới: “Đầu chúng ta nặng sao?”
Lục Thời: “Nặng.”
Bùi Tiếu: “Nặng ở đâu.”
Lục Thời: “Trong lòng người khác đã nặng rồi, trong lòng nông dân phải nhẹ lại.”
Bùi Tiếu á khẩu không trả lời được.
“Ta có được địa vị của ngày hôm nay, không phải dựa vào việc sống thành một người cô độc, không phải dựa vào cương trực công chính, một thân chính khí, mà là mỗi ngày đều suy nghĩ xem người nọ đang nghĩ gì, hắn hy vọng người nào ngã xuống tiếp theo?”
Lục Thời dùng ngữ khí cực kỳ khinh thường nói: Tiên sinh ta vì sao lại chết, ông cả đời dạy học nuôi dưỡng người, luôn nói với chúng ta là, quân tử khiêm tốn, phải mài phải dũa*, kết quả cả đời của ông nói với ta, người như vậy không sống lâu ở thế đạo này.”
*làm quân tử thì phải khiêm tốn lễ độ, nghiêm giữ kỷ luật, học vấn phải mài dũa, phẩm chất phải lương thiện.
“Tiền thái tử vì sao lại bại? Bởi vì hắn nghĩ nhân tính quá tốt, không đủ tàn nhẫn với mình, lại càng không đủ tàn nhẫn với người khác.”
“Khi còn bé, Tứ thiếu gia Lục phủ hại ta bị treo ba ngày ba đêm, suýt nữa thì chết, vài năm sau, ta chặt đứt tiền đồ của hắn, để hắn đời này chỉ có thể làm một thư sinh vô dụng.”
Ánh mắt Lục Thời hung dữ, giống như một con sói con muốn ăn thịt người, tựa như ông lão vừa rồi mới nói với Yến Tam Hợp “Con à, đừng khóc”, chỉ là một ảo ảnh vậy.
Bùi Tiếu cơ hồ muốn quỳ xuống với Lục Thời.
Hắn thò đầu ra, nhìn về phía Tạ Tri Phi.
Huynh đệ, bây giờ lôi kéo hắn cho Thái Tôn, còn kịp không? Một người tàn nhẫn như vậy, tuyệt đối không thể để lại cho Hán vương.
Tạ Tri Phi không nhận được tin tức trong mắt Bùi Tiếu.
Hắn nghĩ tới một vấn đề mấu chốt, nhưng Yến Tam Hợp đã hỏi giúp hắn sớm một bước rồi.
“Sao lão đại nhân lại biết Tĩnh Trần chết?”
Lục Thời không hiểu lắm: “Sao ngươi lại hỏi vấn đề này?”
“Tất cả hành động của ngươi, đều xảy ra sau khi Tĩnh Trần chết, có thể thấy được ngươi biết rất rõ về cái chết của nàng.”
Yến Tam Hợp: “Ngươi cài người ở Am Thủy Nguyệt? Cũng là ám kỳ giống ngươi sao?”
Lục Thời lắc đầu: “Con à, người già sẽ có dự cảm.”
Đêm đó, hắn vẫn ngủ như thường ngày, nhưng mãi cũng không ngủ được.
Rất nhiều hồi ức quá khứ hiện lên trong đầu, vừa giống như là đang nằm mơ, lại giống như đi qua cuộc đời này lần nữa.
Trong lúc nửa mê nửa tỉnh, bỗng nhiên cả người hắn rơi xuống thật mạnh, sau đó trái tim chợt hoảng hốt.
Hắn đứng lên rót cho mình một chung trà, chung trà đang yên lành thì vỡ ra.
Trong khoảnh khắc đó, hắn biết, nàng đã đi rồi.
Hắn không hề thấy khổ sở, chỉ vui vẻ thay nàng, vui vẻ vì nàng cuối cùng cũng được giải thoát.
Ngày hôm sau, A Đại vẫn bước vào phòng như bình thường, vẫn xông ngải cứu cho hắn, hắn vẫn ra sân luyện công một hồi như bình thường.
Dùng xong điểm tâm, hắn nói với A Đại: “A Đại, chúng ta sắp bắt đầu rồi.”
A Đại sửng sốt thật lâu, sau đó gật đầu nói: “Lão gia nói bắt đầu, vậy thì bắt đầu thôi.”
“Ta sẽ không cài người ở Am Thủy Nguyệt.”
Lục Thời nhìn Yến Tam Hợp, mỉm cười.
“Nếu cài người vào, thì nhất cử nhất động, vui hờn buồn giận của nàng sẽ làm ta trở nên nôn nao sẽ trở nên yếu ớt, ta không cho phép mình biến thành người như vậy.”
Yến Tam Hợp không chớp mắt nhìn lại hắn, phát hiện mình nghĩ sai rồi.
Hắn là người đau lòng, cũng là người cầm đao.
Đao trong tay hắn giết người giúp kẻ khác, cũng mưu đồ cho mưu đồ của mình, mười tám năm ngủ đông chờ đợi, chỉ vì một khắc rút đao cuối cùng.