Chu Thanh phản ứng nhạy bén nhất, vội vàng bước lên nghênh đón, ánh mắt đảo qua mặt Tạ Tri Phi, kinh hãi.
“Mặt của gia sao vậy?”
“Không sao.” Tạ Tri Phi khoát tay, đi tới trước mặt Yến Tam Hợp và Tiểu Bùi gia, giơ ngón tay chỉ vào mặt mình.
Tiểu Bùi gia bị dấu bàn tay rõ ràng trên mặt hắn kích thích: “Chậc, hai người các ngươi rốt cuộc là ai đè ai thế?”
Tạ Tri Phi không để ý tới tên khốn kiếp này, liếc mắt nhìn Yến Tam Hợp chằm chằm.
“Vất vả rồi.” Yến Tam Hợp biết tính tình hắn, cũng không keo kiệt quan tâm: “Rút lui trước đi, có gì lên xe nói sau.”
Tạ Tri Phi Không nói lời nào, cũng không làm gì, ánh mắt toàn là sự tủi thân đáng thương ấm ức.
“Đợi lát nữa ta kêu Bất Ngôn giúp ngươi chườm lạnh một chút.”
Yến Tam Hợp có cảm giác cùng chung một mái nhà, không thể không cúi đầu: “Nếu ngươi cảm thấy nàng tay chân vụng về thì để ta!”
“Chắc chắn phải là ngươi!” Tạ Tri Phi đưa tay chỉ xuống đất: “Người này...”
“Nơi này không phải chỗ nói chuyện, lên hẵng xe nói.”
Yến Tam Hợp xoay người, trong ánh đèn lờ mờ vẫn thấy tai mặt nàng đỏ ửng, nhưng như thế cũng đủ để cho Tạ Tri Phi vui mừng rồi.
Nha đầu ngốc, ta chịu một cái tát vì ngươi thì có gì đâu!
......
“Không tốt, có người chết.”
Một tiếng hét to dẫn tới thị vệ ti phường đồng loạt vây lại, kẻ dẫn đầu ngồi xổm xuống thăm dò hơi thở, lắc đầu.
“Hết thở rồi, tìm hai người ném ra bãi tha ma đi.”
“Vâng!”
“Người đâu, qua bên quản sự nói một tiếng, đưa người này vào danh sách.”
“Vâng!” Ngay lúc “Thi thể” bà lão bị ném lên xe, thì xe ngựa của Tạ phủ cũng chậm rãi lăn bánh.
Trong xe ngựa, có năm người đang chen chúc, chỉ có một Chu Thanh ở bên ngoài lái xe.
Hoàng Kỳ ỉu xìu nhìn Yến Tam Hợp, xấu hổ nói: “Yến cô nương, ta không nghe thấy gì cả.”
“Ta cũng vậy!” Lý Bất Ngôn: “Hỏi thăm cả đêm, bạc cũng dùng đến rồi, thế nhưng chỉ có một bà lão giặt quần áo từng nghe nói đến tên của Thệ Thủy, hỏi cụ thể thì bà ta hỏi gì cũng chẳng biết nữa.”
“Tam gia thì sao?” Yến Tam Hợp: “Có thu hoạch gì không?”
Tạ Tri Phi thản nhiên mở miệng, kể lại từng lời nói hành động của Hạ ma ma.
Nói xong, bốn người còn lại thần sắc khác nhau.
Hoàng Kỳ: “...” Tam gia hy sinh quá lớn.
Lý Bất Ngôn: “...” Tam gia treo biển bán thân, giả khởi điểm là năm ngàn lượng bạc.
Tiểu Bùi gia: “...” Gà con không sạch sẽ nữa, bị người ta triệt lông rồi.
Yến Tam Hợp: “...” Đều là lỗi của ta.
Yến Tam Hợp mặc dù lòng tràn đầy áy náy, nhưng đầu óc lại cực kỳ tỉnh táo: “Trong lời nói của Hạ ma ma, có thể lược ra mấy tin tức:
Một, trong khuê phòng Đường Chi Vị chưa đợi gả có điểm kỳ lạ, có phải thật sự có liên quan đến Đường Kỳ Lệnh hay không thì tạm thời không biết.”
Hai, Đường Kỳ Lệnh rất được học sinh kính yêu, trong đám học sinh không thiếu người có tình có nghĩa. Trong số học sinh của Đường Kỳ Lệnh, có một người tên là Tuế Hàn Tam Hữu, chúng ta phải tìm được hắn.
Bốn, Lý Tam là ngụy trang, người đứng sau không phải là Tuế Hàn Tam Hữu, mà là người khác.”
Tiểu Bùi gia bình tĩnh nói tiếp: “Chỉ dựa vào biệt hiệu của Tuế hàn tam hữu thì e là không dễ tìm.”
“Tuế Hàn tam hữu là tùng, trúc, mai.” Yến Tam Hợp: “Đường Chi Vị thư họa đều tốt, chắc chắn nhờ phụ thân Đường Kỳ Lệnh, con ngươi Đường Kỳ Lệnh hẳn là thư họa toàn tài, các ngươi nói có đúng không?”
Bốn người mặc dù không biết Yến Tam Hợp muốn nói gì, nhưng đều không tự chủ được mà gật đầu.
Nếu là thi họa toàn tài, có thể dạy nữ nhi, vậy thì chắc chắn sẽ dạy các học sinh.
Yến Tam Hợp thử suy diễn tiếp: “Có khả năng là Tuế Hàn Tam Hữu này thật ra là ba người, một người trong đó am hiểu vẽ tùng, một người am hiểu vẽ trúc, một người am hiểu vẽ mai không?”
Tạ Tri Phi cảm thấy ý nghĩ này cực kỳ mới mẻ độc đáo, liên tưởng đến phụ thân mình, nói: “Rất có khả năng, phụ thân ta am hiểu vẽ sơn thủy, cho nên có biệt danh Sơn thủy dã ông.”
Tiểu Bùi gia: “Nếu là ba người, vậy thì vì sao người nọ không tự xưng là Tùng Ông, Trúc Ông, Mai Ông, Tuế Hàn tam hữu đại diện cho ba người, hắn có tư cách gì đại biểu, điều này không có lý.”
Yến Tam Hợp nghe vậy thì hơi nhíu mày, Tiểu Bùi gia nói không sai, quả thật vô lý.
“Vậy ngươi nghĩ một câu có lý đi.” Tạ Tri Phi hừ một tiếng với Bùi Tiếu.
“Ta...” Bùi Tiếu nghẹn họng, biến sắc mặt nói: “Tạ Ngũ Thập, ngươi cứ muốn tranh cãi với ta phải không?”
Ai rảnh?
Tạ Tri Phi khinh bỉ nhìn Tiểu Bùi gia, nhưng vừa quay đầu đã đổi thành vẻ mặt dịu dàng: “Yến Tam Hợp, ngươi nói tiếp đi.”
Yến Tam Hợp cũng nghẹn họng.
Cô không hiểu người này sao lại lật mặt như bánh tráng thế?
“Chúng ta trực tiếp hỏi thăm Đường Kỳ Lệnh thì quá nhạy cảm, chỉ sợ người khác hoài nghi, nhưng hỏi thăm học sinh Đường Kỳ Lệnh, thì hẳn là không sao.”
Tạ Tri Phi: “Hạ ma ma nói học sinh của hắn đều là mấy con đỗ nghèo khỉ.”
“Nghèo, vậy thì càng khó sinh nghi.” Yến Tam Hợp nhìn về phía Lý Bất Ngôn: “Bất Ngôn, ngươi...”
“Việc này giao cho ta.” Tạ Tri Phi lên tiếng ngắt lời nàng: “Ta có cách hỏi thăm.”
Da đầu Yến Tam Hợp tê dại.
Hắn chủ động đi Am Thủy Nguyệt điều tra.
Chủ động đến giáo phường ti điều tra án.
Chủ động lấy sắc dụ dỗ.
Lúc này hắn lại muốn chủ động hỏi thăm Tuế Hàn tam hữu...
Mùi vị xa lạ suốt mười bảy năm chưa cảm nhận được chợt tràn ra ngoài trong đêm nay.
Lý Bất Ngôn nhìn sắc mặt Yến Tam Hợp, cố ý cười khúc khích: “Tam gia gần đây tích cực quá, thật khiến người ta khó hiểu.”
Khó hiểu là đúng rồi.
Ánh mắt Tạ Tri Phi đều dán vào Yến Tam Hợp, chắc hề liếc qua Lý Bất Ngôn.
“Sau này chuyện ở nha môn phỏng chừng sẽ bề bộn nhiều việc, ta không có nhiều thời gian, nhân lúc bây giờ còn rảnh.”
“Này!” Lý Bất Ngôn cười nói: “Tam gia nói thế thì sao ta nhận nổi.”
Tam gia lúc này mới cho nàng một cái biểu cảm “Ta mặc kệ ngươi sống chết”: “Yến Tam Hợp, ngươi nói một câu đi.”
Yến Tam Hợp cắn cắn môi, đáp một đằng hỏi một nẻo: “Chuyện Trịnh gia, ta cũng sẽ tận tâm.”
Giống như không nói như vậy, thì cảm giác áy náy không thể tiêu tan.
Giống như không nói thế, thì không thể không nhìn thấy năm dấu tay.
Giống như không nói thế, thì tim sẽ không thể đập chậm lại.
Đến giờ phút này, Yến Tam Hợp mới hiểu được một điều, mình thực ra tim mình đã loạn nhịp với nam tử này rồi.
Vì sao tim một người lại loạn nhịp với người khác?
Là bởi vì tình sao?
Chữ tình này hiện ra trong đâu, khiến Yến Tam Hợp giống như bị thứ gì đó đốt cháy vậy.
Cái tên công tử phong lưu mắt hoa đào, ngoài mặt tươi cười, say sẽ làm nũng, muốn người khác dỗ dành...
Ta? Thích? Hắn? Ư?
Từng chữ hiện lên trong đầu, cuối cùng liền thành một câu...
Yến Tam Hợp cảm giác bốn kinh tám mạch của mình đều nóng lên.
Trên đời này, chuyện gì cũng không chống lại được một chữ “Ngộ”, nàng trước đây không nghĩ tới phương diện này, có quá nhiều chuyện xảy ra trước mắt, cho nên có thể làm như không thấy.
Nhưng một khi đã “ngộ”, thì giống như giải tâm ma của người, lần theo muôn vàn dấu vết tìm về quá khứ, luôn có thể tìm ra chân tướng bị người ta xem nhẹ.
Yến Tam Hợp chợt hoảng hốt, nàng luôn cảm thấy đây là một chuyện không nên xảy ra, rõ ràng người này từng là người mà nàng ghét nhất trong mười bảy năm qua.