Trong bụi cỏ, vừa vặn một đèn lục giác cung đình dựng thẳng, chân bà lão kia vừa khép đứng ở dưới ánh đèn, một vầng trăng sáng xuất hiện ở trên chân của bà.
Chỉ là, vầng trăng này ảm đạm hơn đôi giày mà Tĩnh Trần rất nhiều.
Tiểu Bùi gia kinh ngạc không thôi.
Một bà lão hốt phân, làm sao có thể mang đôi giày năm lượng bạc?
Lúc tiểu Bùi gia đang kinh ngạc xuất thần, thì Yến Tam Hợp đã không chút do dự đi qua.
“Bà bà, bà tên gì?”
Bà lão run lẩy bẩy xoay người: “Ngươi không phải muốn lấy lại bạc mới cho chứ, không thể được!”
“Cho ngươi, thì là của ngươi.”
Nàng vừa để ý sắc mặt bà lão, vừa thử thăm dò nói: “Giày trên chân ngươi ta từng thấy ở bên ngoài, dưới ánh đèn cũng có vầng trăng sáng như vậy.”
Bà lão chân tay luống cuống nhìn Yến Tam Hợp, chậm chạp lui về phía sau.
Giọng Yến Tam Hợp thoáng dịu dàng: “Là tại một đám tang.”
Khóe mắt bà lão đầy nếp nhăn, tự dưng run lên một cái.
Cái run rẩy này, Yến Tam Hợp nắm bắt được hết sức rõ ràng, suy nghĩ một hồi, nàng quyết định thực hiện một thách thức thật sự.
“Nơi làm tang sự là am ni cô, ni cô chết tên Tĩnh Trần, khi còn sống nàng nói nàng từng là hoa khôi của giáo phường ti, ở chỗ này suốt chín năm.”
Yến Tam Hợp nói rất chậm, chậm đến mức tiểu Bùi gia nhịn không được muốn cười, nghĩ bà đồng ngươi đúng là giỏi bịa chuyện.
“Nàng còn nói ở toàn bộ giáo phường ti, nàng chỉ có một người có thể coi là bạn tốt, nàng còn tặng người nọ một đôi giày thêu năm lượng bạc.”
Sắc mặt bà lão thay đổi, cả người không tự chủ được mà run lên.
“Đúng rồi.” Yến Tam Hợp dừng một chút: “Nàng còn đốt một ngọn đèn Trường Minh ở am Am Thủy Nguyệt, phù hộ nàng vạn sự thuận lợi, sớm ngày thoát khỏi biển khổ.”
Rầm!
Thùng phân lại rơi xuống, bắn tung tóe lên góc áo Yến Tam Hợp, Yến Tam Hợp không tránh không né, đôi mắt đen yên lặng nhìn bà lão.
Hai hàm răng của bà lão run lập cập, một lúc lâu sau nới nặn ra một chư từ trong kẽ răng: “Đèn Trường Minh viết tên gì?”
“Cái này...” Môi Yến Tam Hợp giật giật, dường như đang do dự không biết có nên nói cho bà hay không vậy.
Bà lão lại chờ không kịp: “Có phải ghi là Quế Hoa hay không?”
“Đúng vậy, chính là Quế Hoa.”
Bà lão đồng tử co rụt lại đồng thời, tay dùng sức bắt lấy Yến Tam Hợp cánh tay: “Ta chính là Quế Hoa, ta là Quế Hoa, ta chính là....”
Tay bà càng nắm càng chặt, giọng cũng càng lúc càng điên cuồng, ánh mắt nhìn Yến Tam Hợp tựa như muốn phun ra lửa.
Lúc tất cả mọi người chờ bà tiếp tục nói thì bà đột nhiên buông tay, ngã ngồi xuống đất rồi gào khóc.
Một lão phụ nhân gào khóc, như tiếng qua quỷ xuyên qua tai.
Chu Thanh sợ tới mức vội vàng đưa tay vỗ nhẹ một chưởng sau gáy bà, lúc tiếng khóc dừng lại, bà lão chậm rãi ngã xuống đất.
Vừa vặn ngã vào trong một vũng phân.
Làm sao bây giờ?
Chu Thanh áy náy nhìn Yến Tam Hợp: “Ta là sợ người khác đến.”
“Không sao?” Yến Tam Hợp nghiêng đầu:“ Tiểu Bùi gia, làm sao bây giờ?”
Làm sao ta biết được?
Tiểu Bùi gia trừng mắt nhìn đôi mắt vô tội của nàng, nhưng vẫn cho ý kiến: “Hay là... lại ấn nhân trung, đánh thức người dậy?”
Ấn tỉnh thì được, nhưng sau khi tỉnh lại thì sao?
Dáng vẻ này của bà có vẻ không thể bình tĩnh nói chuyện được, như vậy có khi lại khiến cho giáo phường ti nghi ngờ?
Yến Tam Hợp căng thẳng: “Chu Thanh, nếu ta muốn thần không biết, quỷ không hay mang người này ra ngoài hỏi, thì có cách nào không?”
Chu Thanh híp mắt: “Yến cô nương chắc chắn bà ta có quan hệ với tâm ma của Tĩnh Trần sao?”
Yến Tam Hợp: “Chắc chắn.”
Chu Thanh nhíu mày: “Vì sao?”
“Ta từ đầu tới cuối chẳng hề gọi tên Thệ Thủy, chỉ nhắc tới nhưng tin tức đại khái như ni cô am, Tĩnh Trần, giày thêu, hoa khôi, chín năm...”
Yến Tam Hợp: “Bà ấy không thể chờ đợi được nữa mà nói ra mình là Quế Hoa, muốn có quan hệ với những tin tức này, đây là vì sao?”
Chu Thanh không trả lời được, chỉ có thể thành thật lắc đầu.
“Nếu như ngươi và Tạ Tri Phi cách xa nhau mười mấy năm, nếu có một ngày ngươi vô tình nghe có người nhắc tới Tam gia, trong lòng ngươi sốt ruột mà bước lên túm lấy người nọ chất vấn không...” Yến Tam Hợp không nói tiếp, nhưng Chu Thanh đã hoàn toàn hiểu rõ.
Các ngươi nói Tam gia là Tạ Tam gia của kinh thành sao?
Là Tam gia của Tạ gia kinh thành sao?
Là Tam gia của Ngũ Thành Binh Mã Ti sao?
Ta đã từng là thị vệ bên người Tam gia đó!
Chuyện trong ngoài của Tam gia, đều là ta xử lý!
Đây là sự ràng buộc giữa cố nhân!
Tuy rằng suy nghĩ cẩn thận, nhưng Chu Thanh vẫn cau mày: “Yến cô nương, chuyện này không dễ, giáo phường ti không phải nơi khác...”
“Có một cách.” Tiểu Bùi gia hồi lâu không lên tiếng đột nhiên chen vào.
Yến Tam Hợp nhìn hắn: “Cách gì?”
Tiểu Bùi gia che môi giả ho khan vài tiếng: “Hà xứ tối thương tâm, quan sơn kiến thu nguyệt thì sao?”
Yến Tam Hợp chấn động, đôi mắt đen nhìn hắn thật sâu: “Ngươi chắc chắn?”
Tiểu Bùi gia đắc ý nhướng mày: “Ngươi chắc chắn, thì ta cũng chắc chắn.
Yến Tam Hợp: “Ngươi có thể không?”
Tiểu Bùi gia vỗ vỗ ngực: “Cũng không nhìn xem ta họ gì?”
Yến Tam Hợp: “Chuyện này ta không lo, ta chỉ lo một chuyện khác.”
Tiểu Bùi gia nhích đến gần Yến Tam Hợp, chẳng hề để ý nói: “Chỉ cần có ngươi.”
Yến Tam Hợp không chút keo kiệt nhìn tiểu Bùi gia cười yếu ớt, giải quyết dứt khoát nói: “Vậy thì quan sơn kiến Thu Nguyệt đi!”
Cả người Tiểu Bùi gia lung lay sắp đổ, tựa như không thở nổi.
Xong rồi, hồn của ta lại bị nàng câu mất rồi!
Chu Thanh đứng một bên chợt cảm giác được áp lực trước nay chưa từng có.
So với Đinh Nhất thì tốt xấu gì mình cũng là người thông minh, sao lại chẳng nghe hiểu câu nào thế?
Lúc này, chỉ thấy Tiểu Bùi gia hồn bay giữa không trung, run rẩy lấy ra một bình sứ nhỏ, quơ quơ với Yến Tam Hợp: “Ba trăm lượng một viên!”
“Không nỡ à?”
“Ai nói không nỡ?” Tiểu Bùi gia đổ ra một viên thuốc màu đen: “Chu Thanh, mở miệng bà ta ra, nhét viên thuốc này vào.”
Đến đây, Chu Thanh mới hoàn toàn hiểu được:
“Hà xứ bất thương tâm, Quan Sơn Kiến Thu Nguyệt trong ý của Yến Tam Hợp và Tiểu Bùi gia, còn có ý khác là: Chết.”
“Cho nên, cuộc đối đối thoại của bọn họ phiên dịch thành tiếng người chính là:
Yến Tam Hợp: Ngươi có bản lĩnh để cho người này chết không?
Tiểu Bùi gia: Ta không có, nhưng Bùi gia ta có.
Yến Tam Hợp: Mang theo không?
Tiểu Bùi gia: Ngay trên người.
Yến Tam Hợp: Người như vậy nếu chết, thì tám chín phần mười sẽ bị ném ra bãi tha ma, ngươi dám đi không?
Tiểu Bùi gia: Có ngươi ở đây thì ta ngại gì.
Yến Tam Hợp: Vậy thì chết đi!
(có ai lướt lên trên để đối chiếu như em hong, há há)
Chu Thanh tách miệng bà lão ra, nhét viên thuốc vào, sau đó đứng dậy dùng ánh mắt xin chỉ thị của Yến Tam Hợp.
Yến Tam Hợp suy nghĩ một lát: “Đi thông báo cho Hoàng Kỳ, Lý Bất Ngôn, rút lui.”
“Vậy gia nhà ta thì sao?”
Yến Tam Hợp bị hỏi mà nghẹn họng, ánh mắt ở nơi người ngoài không nhìn thấy, lại bắt đầu rối rắm.
Nhưng mà sự rối rắm này chỉ vẻn vẹn duy trì trong nháy mắt, nàng lập tức đưa ra quyết định.
“Đi thông báo cho hắn, ta rút lui trước!”
Từ xa xa, trong lòng vị gia nào đó không kiêng nể gì mà nổ tung, chậm rãi từ trong bóng tối đi ra.