Thời tiết ở miền Nam càng trở nên nóng hơn sau mùa hạ, bên ngoài mặt trời nhô lên cao, trong nhà lại ấm áp dễ chịu.
Nhưng đứng trong hành lang của bệnh viện, Tiết Trạm chỉ cảm thấy bản thân như đang rơi vào động băng, cả người đều lạnh buốt đến đau đớn.
“Ý của anh là, tôi cố ý lừa anh, không cho anh mang áo mưa, lừa anh bắn vào bên trong, tìm đủ mọi cách để mang thai đứa con anh?”
“Đúng vậy, loại người hạ đẳng như tôi, có tư cách gì mà mang thai quý tử của gia tộc nhà hào môn.”
“Phó chủ tịch Tiết có muốn tự mình đến bệnh viện với tôi để kiểm tra một lần hay không? Lỡ như tôi mang thai, vạn nhất đứa trẻ đó đúng thật là của anh thì cũng có thể kịp thời phá đi.”
“Bắn tinh ở bên ngoài cơ thể cũng có thể sẽ mang thai, Phó chủ tịch Tiết có muốn tự mình đi mua thuốc tránh thai không, lỡ như tôi lại lừa anh thì phải làm sao bây giờ? Nếu tôi không uống thuốc, không cẩn thận mang thai đứa nhỏ…”
Vô số giọng nói không ngừng vang lên ở bên tai anh, toàn bộ không ngừng chui vào trong đầu anh.
Rõ ràng nhìn thấy khuôn miệng của y tá trước mặt lúc đóng lúc mở, đang dặn dò gì đó với anh, nhưng anh lại dường như không nghe được một chữ nào, gió từ cửa sổ thổi đến làm anh lạnh tới phát run.
“Này!” Thấy trạng thái của anh không đúng lắm, y tá duỗi tay quơ quơ trước mắt anh: “Tôi nói cái gì anh có nghe rõ không?”
Tiết Trạm ngơ ngác nhìn y tá, một chút thanh âm cũng không phát ra.
“Tôi nói, thân thể của bạn gái anh không có gì trở ngại, chỉ là uống thuốc tránh thai khẩn cấp gây ra tác dụng phụ, cần được tĩnh dưỡng, điều trị hai ngày là ổn thôi, nhưng loại thuốc này về sau nhất định không được dùng nữa, thuốc này gây thương tổn rất lớn đến thân thể, cô ấy vốn dĩ không cần thiết phải uống loại thuốc này.
Tâm lý của cô ấy hiện tại rất không ổn, anh phải biết rằng, mất đi t.ử ƈυиɠ đối với phụ nữ mà nói là đả kϊƈɦ rất lớn. Cho nên mặc kệ anh có biết chuyện hay không, nhưng anh là bạn trai của cô ấy, hiện tại nên cố gắng an ủi chia sẻ với cô ấy, đừng để cô ấy phiền lòng vì mấy chuyện vụn vặt, đã rõ chưa?”
Tiết Trạm không rõ bản thân đã phải dùng bao nhiêu sức lực mới có thể gật gật đầu với y tá, nhưng khi nhìn đến cửa phòng bệnh ngay cạnh đó, anh lại không còn chút sức lực và can đảm để bước vào.
Anh đột nhiên nghĩ đến chuyện cô tổng cộng đã uống bao nhiêu lần thuốc tránh thai khẩn cấp ở trước mặt anh?
Lần đầu tiên, ở Ngô Thành, cô mất khống chế, gấp không chờ nổi mà muốn làm cùng anh, không cho anh kịp đi lấy áo mưa, xong việc cô muốn anh đi mua thuốc, rồi uống ở ngay trước mặt anh, thì ra cô làm vậy là vì muốn anh yên tâm.
Lần thứ hai, là lúc ra khỏi văn phòng Hứa Thừa Ngôn, anh tự mình đi mua thuốc, lúc ấy nhìn cô vô cùng bi thương cùng tràn ngập châm chọc, nhưng anh lại cho rằng chỉ là cô đang diễn.
Lần thứ ba, là anh thô lỗ bóp miệng cô mà nhét thuốc vào.
Siết chặt bàn tay, nhìn vào cái bóng của mình trêи mặt đất, lần đầu tiên anh cảm thấy mình tàn nhẫn và ti tiện đến như vậy.
Cái mà anh thương tổn, đâu chỉ có mỗi thân thể của cô?
Tất cả những gì anh làm với cô, là tội lỗi không thể thứ.
Phòng bệnh có 3 giường, nhưng Triệu Ngu thực may mắn, hai giường bên cạnh đều không có người, miễn cưỡng xem như cô được độc chiếm cả phòng, thanh tĩnh lại tự tại.
Trêи cửa sổ có đặt mấy chậu cây xanh, sinh trưởng rất tươi tốt, hẳn là bệnh viện cố ý bày biện, để làm tâm tình người bệnh thoải mái một chút.
Triệu Ngu biết Tiết Trạm đã bước vào, nhưng cô vẫn không nhúc nhích mà ngồi dựa vào đầu giường, ngơ ngác nhìn theo những chiếc lá đong đưa trong gió như cũ.
Cửa phòng bệnh vẫn luôn mở, những gì y tá nói với Tiết Trạm, cô tất nhiên cũng có thể nghe được.
Mất đi t.ử ƈυиɠ đối với phụ nữ là một đả kϊƈɦ rất lớn sao?
Có lẽ đối với đại đa số phụ nữ là đúng, nhưng đối với cô mà nói, kỳ thật cũng không có gì ghê gớm.
Khi còn nhỏ cùng mẹ sống nương tựa lẫn nhau, cô tận mắt nhìn thấy mẹ đã chịu đựng rất nhiều cực khổ, mà hầu như mọi sự khổ cực đó đều là vì cô mà chịu đựng.
Nếu không có cô, hẳn là mẹ đã không cần liều mạng như vậy, nếu không có cô, mẹ đã sớm có một gia đình mới và sống một cuộc sống thoải mái hơn, không cần phải chịu đựng khổ sở mà sống qua ngày.
Cô hiểu rõ, từ trước đến nay mẹ không bao giờ trói buộc cô, mẹ thực sự rất yêu cô, nguyện vì cô mà trả giá hết thảy, bao gồm cả sinh mệnh.
Chính vào những năm đó, khi cô còn rất nhỏ, cô đã nghĩ con cái không phải là điều nhất định phải có đối với mình.
Khi cô trưởng thành, được tiếp thu kiến thức thời đại mới, được nền giáo ɖu͙ƈ khai sáng, thiết lập được nhân sinh quan của riêng mình, cô cảm thấy dù là nam hay nữ, sinh con không phải là điều cần thiết phải trải qua trong cuộc đời, muốn có con thì sinh, không muốn vậy thì không sinh.
Đến nỗi việc cô có muốn có con hay không, kỳ thật cô cũng không biết, bởi vì cô chưa có cơ hội để nghiêm túc suy xét vấn đề này.
Lúc còn ở bên Trang Diệp, bọn họ vẫn còn đang học đại học, nên chưa suy nghĩ xa đến như vậy.
Hơn nữa, cô vẫn luôn biết mình và Trang Diệp có sự cách biệt, chênh lệch về gia thế rất lớn.
Một bên cô không có biện pháp kiềm chế bản thân sa vào tình yêu, một bên lại luôn bất an, không dám nghiêm túc suy nghĩ về tương lai.
Sau đó, mỗi lần làʍ t̠ìиɦ đều thực hiện biện pháp an toàn, nhưng đứa bé kia vẫn đến ngoài ý muốn.
Chính là khi đó, cảm giác bất an của cô đối với tương lai không xác định càng mạnh mẽ hơn lúc trước.
Thậm chí cô chưa từng nghĩ đến chuyện thảo luận với Trang Diệp mà đã hạ quyết tâm bỏ đứa trẻ.
Kết quả là cô còn chưa kịp tự mình giải quyết thì đã bị Trang Diệc Tình đi trước một bước.
Cô không chỉ mất đi đứa con, mất đi t.ử ƈυиɠ, còn mất đi hai người thân nhất của đời mình.
Nhưng so với nỗi đau và sự thống khổ khi mất đi người thân của mình, thì mất đi cái t.ử ƈυиɠ đó có tính là cái gì?
Huống chi, ngay từ khoảnh khắc tận mắt nhìn thấy cảnh tượng người thân chết ngay trước mắt ấy, cô liền như đã rơi vào địa ngục, là địa ngục trần gian, thì làm sao còn có thể muốn tạo ra một sinh mệnh mới?
Cô không khổ sở, nỗi đau khổ của cô trước nay đều không liên quan đến việc bị mất t.ử ƈυиɠ.
Nhưng cô biết đối với đại đa số người mà nói, đây đã là một chuyện cực kỳ thống khổ và khó có thể chấp nhận được.
Cô tin là Tiết Trạm cũng nghĩ như thế. Đặc biệt là sau những gì anh đã làm gây tổn thương cho cô.
Cho nên, cô phải thể hiện sự thống khổ của mình ở trước mặt anh, làm cho anh hối hận và khiến anh đau lòng.
Có lẽ đối với nhiều người mà nói, sự thương hại và cảm thông của người khác chính là vũ khí sắc bén đâm thủng sự tự tôn của họ, là điều họ không muốn tiếp nhận nhất.
Nhưng với Triệu Ngu thì không. Từ nɠɵạı hình đến thân thể hay cả những cuộc gặp gỡ đau khổ bi thương của chính bản thân cô, đều là những lợi thế mà cô muốn tận dụng, cô không quan tâm đó là sự cảm thông hay thương hại, chỉ cần là tình cảm, cô đều chấp nhận hết.
Mà mất đi t.ử ƈυиɠ, chính là đòn sát thủ của cô.
Ánh sáng trước mặt bị ngăn trở, một cái bóng màu đen chậm rãi bao phủ lấy cô, cô biết là Tiết Trạm đi đến bên người mình, nhưng cô vẫn không nhúc nhích, cũng không hề ngước mắt nhìn anh một cái như cũ.
Trong ánh sáng mờ nhạt, cánh tay anh hạ xuống, càng ngày càng gần vai cô, chỉ chớp mắt là sắp chạm vào thì anh lại bỗng nhiên rụt tay về.
Anh không dám đụng vào cô.
Cứ như vậy mà im lặng một lúc lâu, cô mới nghe được giọng điệu khàn khàn và run rẩy của anh truyền đến: “Triệu Ngu, thực xin lỗi.”
Cô vẫn không có bất cứ phản ứng gì.
Sau đó, anh lại thử thăm dò, từng chút từng chút một mà nhẹ nhàng cầm tay cô: “Thực xin lỗi.”
Sau một hồi, Triệu Ngu rốt cuộc quay đầu, ngơ ngác mà nhìn anh.
Khuôn mặt trắng bệch, hai mắt đỏ bừng, là cô – là một Triệu Ngu đầy khổ sở mà trước nay anh chưa từng gặp qua.
Hai hàng nước mắt tràn ra từ khóe mắt cô, anh nhẹ nhàng vươn tay lau đi, lại cẩn thận từng chút mà kéo cô vào trong lòng ngực.
Triệu Ngu tinh tường cảm giác được toàn thân anh đều đang run rẩy.
—-
Lời tác giả:
Trong chương trước mọi người hẳn đã rất tức giận, mắng chửi Phó chủ tịch Tiết rất thảm (icon che mặt)
Không cần cảm thấy ngược chị Triệu, giống như trong chương này ta đã nói, không phải ai cũng để ý đến t.ử ƈυиɠ và để ý chuyện có con, đối với chị Triệu mà nói có hay không cũng đều giống nhau, cô đã sớm không muốn có con, chuyện này chân chính ngược chỉ có các nam chính.