Tống Mang đã hiểu.
Vậy là… Trương Minh Hoa thật ở trong gương?
Chẳng lẽ cô ta vẫn bám theo từ trước đến giờ?
Cô nheo mắt: “Cô là Trương Minh Hoa? Theo tôi làm gì?”
Người kia đáp: “Tôi là cô, cô chính là tôi.”
Trong gương, người phụ nữ nhìn thẳng vào Tống Mang, nụ cười càng lúc càng rộng, khoé môi rách tới tận mang tai.
Tống Mang cau mày: “Vậy thì tôi không cười, cô cười cái gì? Khoe răng to xấu chết đi được, ngậm lại.”
Nghe vậy, thứ trong gương khựng lại một chút, rồi ánh mắt trở nên lạnh hẳn.
Một tiếng loảng xoảng vang lên.
Tấm gương trước mặt Tống Mang bất ngờ vỡ vụn, bóng dáng người đàn bà áo đỏ biến mất, nhưng những mảnh gương không rơi xuống mà lơ lửng giữa không trung.
Trong nhà vệ sinh kín bưng, một luồng gió lạnh quét qua, toàn bộ mảnh gương đồng loạt lao về phía Tống Mang.
Cô lùi một bước, vung tay, lưỡi quỷ trong tay lập tức xuất ra.
Lưỡi quỷ mang theo luồng quỷ lực mạnh mẽ, chém nát phần lớn mảnh gương thành bụi.
Nhưng vẫn còn hai mảnh lớn nhất, sắc như dao, quấn theo làn oán khí đỏ rực, chém về phần nối giữa vai và cánh tay cô.
“Trả tay… cho tôi!”
Giọng nói âm u vang lên lần nữa.
Tống Mang trầm mắt, bật chức năng Thần Phục, luồng oán khí đỏ lập tức khựng lại, hai mảnh gương như lưỡi dao cũng dừng giữa không trung.
Cô nhìn chằm chằm vào làn oán khí, giọng lạnh: “Trả gì mà trả, đây là tay của tôi.”
Cô liên tục kích hoạt Thần Phục, nhưng khi Trương Minh Hoa nhận ra mình không thể cử động, tiếng hét trở nên chói tai:
“Thân thể của cô là của tôi, tất cả bộ phận trên người cô đều là của tôi, đưa đây!”
Tống Mang nhớ lại hình ảnh trong gương.
Không chỉ mất hai cánh tay, cổ cô ta còn có một đường máu, da thịt lật lên, giống như đầu từng bị chém rời rồi gắn lại.
Phần lớn quỷ dị có dáng vẻ kinh khủng như vậy đều do chết trong tình cảnh thê thảm.
Chẳng lẽ cô ta chết vì bị phân xác?
Tống Mang chợt nhớ đến thi thể trong cốp xe – cũng bị chặt thành nhiều khúc, nhét trong va-li, rồi bị đám quỷ đưa vào bệnh viện tâm thần.
Hôm đó họ còn ở ngoại ô, vốn cách bệnh viện này rất xa, đáng lẽ không thể vào phó bản liên quan.
Nhưng trên đường về lại gặp quỷ dị của bệnh viện, ép bọn họ tới tận nơi này.
Rất có thể, nguyên nhân là vì có thứ gì đó liên quan đến bệnh viện đi cùng họ – chính là xác của Trương Minh Hoa.
Chìa khoá để kích hoạt phó bản này… chính là đống thi thể trong cốp xe.
Oán khí đỏ quanh Tống Mang càng lúc càng đặc, như phủ kín bởi màn sương máu. Thần Phục dần mất tác dụng, nữ quỷ càng giận dữ.
“Trả thân thể lại cho tôi!”
Hai mảnh gương lơ lửng lại lao tới.
Nhưng lần này, Tống Mang không dùng lá bài Thần Phục, mà giơ lưỡi quỷ đỡ.
Tiếng rắc vang lên – lưỡi quỷ trong tay cô xuất hiện vết nứt.
Không lâu sau, nó vỡ vụn.
Đây vốn là pháp khí cấp Lệ Quỷ, vậy mà không đỡ nổi một đòn của nữ quỷ này.
Chứng tỏ Trương Minh Hoa còn mạnh hơn nhiều, thậm chí có khi còn vượt cả Mary.
Tống Mang lập tức cúi người tránh né, đồng thời lớn tiếng:
“Đây không phải thân thể của cô, là của tôi. Xác của cô đã bị đám quỷ đưa vào bệnh viện tâm thần. Tôi có thể giúp cô tìm lại, trước tiên hãy bình tĩnh.”
Nữ quỷ thấy cô né được liền hừ lạnh, lại điều khiển mảnh gương tấn công.
“Cô phiền vừa thôi. Tôi chỉ muốn đi vệ sinh mà từ nãy đến giờ còn chưa xong, sắp chịu không nổi rồi.”
Tống Mang rút ra một xấp tiền âm phủ, nhìn về hướng mảnh gương:
“Tôi có từng này tiền tiết kiệm, cô có không? Thấy thân thể giống mình là đòi nhận, cô không thấy ngượng à?”
Xấp tiền dày, toàn tờ mệnh giá một nghìn, ước chừng mấy chục vạn.
Cô rút vài tờ đưa ra chặn trước mảnh gương:
“Bình tĩnh lại, ra khỏi nhà vệ sinh ngay, đừng lén nhìn tôi đi vệ sinh. Số này cho cô hết.”
Mảnh gương khựng lại.
Tuy Tống Mang không thấy mặt nữ quỷ, nhưng từ động tác, rõ ràng cô ta đang do dự.
“Muốn thân thể phải không? Tôi có cả đống, tặng cô một cái.”
Tống Mang lấy từ không gian lưu trữ ra một hình nhân hàng mã dáng phụ nữ hiện đại.
“Cô nhập vào đây, lập tức có thân thể, có cả đôi tay.”
Hầu hết quỷ dị khó cưỡng lại cám dỗ của hình nhân giấy. Chưa tới mười giây, mắt hình nhân sáng lên, đảo một vòng quan sát nhà vệ sinh.
Cuối cùng, đôi mắt ấy dừng lại trên Tống Mang, bật thốt:
“Cô… sao lại thay đổi rồi?”
Giọng chính là nữ quỷ khi nãy.
Tống Mang nhướng mày: “Đổi là sao? Tôi khác lúc nãy cô nhìn thấy à?”
“Đúng. Khi nãy cô giống y như tôi lúc còn sống, nên tôi mới muốn thân thể đó. Nhưng giờ nhìn lại, cô hoàn toàn không giống.”
Tống Mang sờ mặt, trầm ngâm: “Chẳng lẽ lúc tôi vào phó bản, sức mạnh của nó đã thay đổi hình dạng tôi trong mắt quỷ dị?”
Cô đoán phó bản đã dùng loại ảo thuật nào đó, khiến các quỷ dị nhìn thấy cô khác hẳn hình ảnh thật, để đánh lừa chúng.
Còn hình nhân hàng mã không thuộc về phó bản, nên khi nữ quỷ nhập vào, hiệu ứng ấy biến mất.
“Cũng lắm trò ghê.”
Tống Mang khẽ cười lạnh. Đây chắc là cách phó bản tăng độ khó – khiến Trương Minh Hoa tưởng đây là thân thể mình, bám riết không buông.
Hơn nữa, nếu trong mắt những quỷ dị khác cô là Trương Minh Hoa – vốn từng là bác sĩ ở bệnh viện này – thì thân phận ấy có thể kích hoạt những nguy hiểm chưa biết.
“Chỗ tiền này cho tôi thật à?”
Giọng nữ quỷ lại vang lên.
Tống Mang ngẩng lên, thấy hình nhân đứng ngay trước mặt, ánh mắt mong ngóng nhìn xấp tiền âm phủ.
Khoé môi cô giật nhẹ, rồi đưa tiền cho, hỏi:
“Cô biết mình đã chết chứ? Lại còn chết rất thảm?”
“Tôi biết, tôi bị phân xác mà.”
“Tôi hiểu cô muốn một thân thể giống hệt mình. Nhưng sao lại chém tôi? Chém hỏng rồi thì cô đâu dùng được thân thể nguyên vẹn nữa?”