Vị bác sĩ nam vừa rồi… có khi nào chỉ là một bệnh nhân giả dạng bác sĩ?
Khóe môi Tống Mang giật nhẹ. Cô nhìn vào màn hình điện thoại, nói:
“Ý mọi người là, quy tắc mà các anh nhận được nhắc rõ: ban ngày mới có thể nói chuyện với bệnh nhân, trong bệnh viện tâm thần này hoàn toàn không có bác sĩ, đúng không?
Nhưng lần này tôi vào phó bản, lại không hề thấy hai điều đó trong quy tắc. Khi đó quy tắc gốc các anh nhận được trông thế nào?”
Tống Mang lấy tờ giấy âm phủ ghi quy tắc của mình ra, giơ trước ống kính cho họ xem.
Nhìn thấy ba điều trên tờ giấy, tất cả những người từng vượt ải đều đồng loạt hít mạnh.
Thông tin quan trọng nhất… lại không hề nhắc cho cô.
Có người gửi nguyên bản quy tắc vào khung bình luận:
[Quy tắc 1: Hãy nhớ, trong bệnh viện tâm thần này chỉ có bệnh nhân, không có bác sĩ
Quy tắc 2: Xin hãy nói chuyện với bệnh nhân vào ban ngày, ban đêm họ sẽ trở nên rất nguy hiểm
Quy tắc 3: Trước 12 giờ đêm phải quay về phòng trực. Bệnh nhân ghét nhất là phòng trực của bác sĩ, ở trong đó sẽ được an toàn tạm thời.]
Tống Mang không ngờ ba quy tắc gốc lại không có điều nào trùng với thứ cô thấy.
Hơn nữa, tờ cô nhận được là “quy tắc phần trên”, nghĩa là vẫn còn “quy tắc phần dưới” đang chờ. Mà khả năng cao, phần đó cũng đã bị bóp méo.
Lần này, Tống Mang không cần đoán là phó bản tự làm ô nhiễm quy tắc hay do kẻ xâm nhập gây ra. Với tình hình hiện tại, dù là ai, mục đích cũng chỉ để lấy mạng cô.
Cô suy xét lại bản quy tắc gốc:
“Trong quy tắc mới tôi nhận, hai điều bị đổi nội dung, còn điều cuối thì bị ẩn mất thông tin sống còn. Theo điều ba trong bản gốc, phòng trực là nơi an toàn. Nhưng tại sao lại chỉ ‘an toàn tạm thời’ chứ không phải tuyệt đối? Trong tình huống nào thì nó sẽ không còn an toàn?”
Cô vẫn đang livestream, có người tốt bụng trả lời:
[Phá vỡ quy tắc sẽ khiến quái vật thừa cơ xông vào phòng trực. Tự mở cửa sổ hoặc cửa ra vào cũng sẽ để chúng vào. Khi quái vật vào được thì nơi đó không còn an toàn nữa.
Ngoài ra, trong bệnh viện có nhiều phòng trực, mỗi tầng ít nhất hai, ba cái. Nếu phòng trực hiện tại của cô bị phá, không thể trú ẩn, cô có thể sang phòng khác để được che chở.]
Tống Mang gật đầu: “Cảm ơn đã nhắc.”
[Cơ mà, quy tắc của cô ấy khác hẳn bọn mình, vậy nên nghe theo cái nào?]
Tống Mang thấy dòng này, nghĩ một chút rồi nói:
“Quy tắc 2 của tôi chắc chắn đã bị bóp méo, quy tắc 3 thì bị ẩn mất thông tin quan trọng. Giờ phó bản này còn xuất hiện một kẻ xâm nhập.
Quy tắc 1 khả năng có liên quan tới kẻ đó, nhưng tạm thời tôi vẫn chưa hiểu ý nghĩa. Có lẽ phải chạm mặt thì mới rõ.”
[Còn điều này, tại sao lại bắt cô nhớ màu quần áo? Phó bản làm sao biết cô có nhớ hay không?]
[Nếu quy tắc 1 cũng bị bóp méo, thì lời nhắc này nhằm mục đích gì? Nghe theo hay bỏ qua hình như cũng chẳng gây nguy hiểm trực tiếp.]
[Đúng nhỉ, chẳng lẽ quên màu áo mình mặc sẽ bị quái tấn công? Nghe buồn cười thật.]
Thấy mọi người bàn tán về màu áo của mình, Tống Mang cũng bắt đầu băn khoăn.
Cô tự hỏi… mình cần nhớ màu nào? Màu của chiếc hoodie xám đang mặc, hay màu đỏ trên người Trương Minh Hoa?
Trong mắt đám quỷ trong bệnh viện, cô chính là Trương Minh Hoa. Nếu theo thân phận này, câu trả lời phải là… đỏ.
“Phó bản này rối rắm thật, còn nhiều điểm tôi chưa thông. Tôi nghỉ một lát đã.”
Nói xong với khán giả, cô thả Ngân Điệp ra, giao điện thoại cho cô bé tiếp tục livestream.
Tống Mang kiểm tra cửa sổ, cửa ra vào, khóa chặt rồi nằm nghỉ. Lúc này, thời gian đã qua hẳn mốc 12 giờ đêm.
Tiếng bước chân ngoài hành lang vang lên dồn dập, lúc nặng lúc nhẹ, chứng tỏ có không ít người đang đi qua lại ngay trước cửa.
Vì phòng trực không tuyệt đối an toàn nên bên ngoài rất ồn. Cô không đeo nút tai, nằm nhắm mắt nghỉ ngơi.
Tiếng đập cửa bất chợt vang lên.
“Bác sĩ, mở cửa, tôi muốn khám bệnh, tôi khó chịu lắm, mở cửa ra xem cho tôi.”
“Bác sĩ, tôi không ngủ được, cho tôi ít thuốc ngủ, mau lên.”
“Trương Minh Hoa, mở cửa! Sao không mở cho tôi? Tôi thấy cô với viện trưởng ngủ cùng nhau, hai người đang âm mưu giết tôi phải không?”
Tiếng ồn mỗi lúc một lớn. Cô biết, theo quy tắc gốc, ban đêm không được bắt chuyện với bệnh nhân, nếu không họ sẽ phá cửa mà vào.
Tống Mang im lặng, giả vờ như không có ai trong phòng, cũng không bật đèn.
Nhưng tiếng gõ cửa và chửi bới vẫn không dứt.
“Phiền chết đi được.”
Không ngủ nổi, cô lấy một chiếc điện thoại bằng giấy khác ra chơi game, mở nhạc hết cỡ để át tiếng ồn.
Nghe thấy nhạc, đám người bên ngoài càng nổi cáu, đập cửa mạnh hơn, chửi bới thậm tệ.
Tống Mang vừa chơi vừa nghe nhạc, tiếng bên ngoài chẳng lọt vào tai. Một lúc sau, cô quên bẵng mọi thứ.
Trời dần sáng, bên ngoài cũng yên ắng trở lại. Cô cất điện thoại, định vào nhà vệ sinh.
Đến cửa, cô khựng lại. Cô nhớ tới lời nhắc của bác sĩ nam: đừng soi gương.
Nhà vệ sinh có gương, vừa bước vào sẽ nhìn thấy, trốn cũng không được.
Rồi cô lại nghĩ… bác sĩ đó thực chất chỉ là bệnh nhân giả trang. Lời hắn nói… liệu có đáng tin?
“Chẳng lẽ để không soi gương thì phải nhịn luôn không đi vệ sinh? Người cũng phải chết vì nhịn mất. Soi thì soi, cùng lắm chết một lần nữa, có phải chưa chết bao giờ đâu.”
Bỏ qua sự do dự, cô đẩy cửa bước vào thì thấy hình ảnh mình trong gương.
Đúng như dự đoán, thứ phản chiếu trong gương không phải diện mạo thật, mà là hình dáng theo lời bác sĩ kia miêu tả.
Tống Mang đã quen với đủ loại cảnh lạ, không hề sợ, thậm chí còn nhìn kỹ hơn.
“Dù đầy máu nhưng vẫn nhận ra là áo đỏ, nhìn cũng đẹp. Có điều…
Hôm qua chẳng phải nói tôi mất một cánh tay sao? Sao hôm nay lại mất cả hai?”
Cô nhìn hình ảnh trong gương, ánh mắt ngờ vực.
Bất chợt.
Hình ảnh kia khẽ nghiêng người về phía trước, khóe môi kéo lên thành một nụ cười mỗi lúc một rộng.