Đáy lòng như bị vô số mũi kim châm, cảm giác đau nhói lan khắp toàn thân, rõ ràng trong phòng ấm áp như mùa xuân nhưng cô lại thấy hơi lạnh.
Cô không nói gì.
Lương Văn Viễn vẫn nhìn cô, thấy cô không nói gì lại phủ lên lần nữa, anh ta kẹp chặt cằm Thời Văn Nhân, buộc cô ngẩng đầu lên, hôn cô và nói mơ hồ: "Không nói, vậy thì dùng hành động."
Áo của Thời Văn Nhân xộc xệch, chiếc áo sơ mi trắng tinh rơi trên vai, sắp rơi nhưng lại bị Lương Văn Viễn giữ chặt trước cửa sổ sát đất.
"... Ư, đừng..." Trong ŧıểυ huyệt chặt chẽ bị nhét vào một ngón tay, xuyên qua lớp thịt non mềm, cắm vào trong đường đi hẹp hòi.
Thời Văn Nhân dang rộng hai chân, nghiêng mặt nhìn người đàn ông phía sau, trong mắt lấp lánh nước, đầy vẻ mê đắm.
Lương Văn Viễn đè hai tay cô lên đỉnh đầu, âu yếm đôi gò bồng đào non mềm, núm vυ" bị anh ta ngậm trong miệng mυ"ŧ mát, quầng vυ" đỏ sẫm lúc này vô cùng diễm lệ.
"Ưm ưm... Lương Văn Viễn..." Thời Văn Nhân khóc thành tiếng, thật sự quá khó chịu, hạ thân vừa ngứa vừa tê, cô sắp bị Lương Văn Viễn làm cho phát điên rồi.
"Nhân Nhân không thích sao?" Lương Văn Viễn ngẩng đầu nhìn khuôn mặt nhỏ nhắn đỏ bừng, trong đường đi lại trào ra một đợt nước, nhân lúc trơn trượt lại nhét thêm một ngón tay vào.
"Nhân Nhân, em nhiều nước quá." Giọng nói khàn khàn của Lương Văn Viễn vang lên bên tai.
Hai ngón tay song song tiến vào, trong huyệt đa͙σ xoay tròn đẩy ra những miếng thịt mềm mại quấn lấy.
Hai ngón tay liên tục ra vào trong cơ thể cô, liên tục chọc vào điểm G, hai chân Thời Văn Nhân mềm nhũn vô lực, cả người đều treo trên người anh ta.
Lương Văn Viễn động tác rất nhanh, hai ngón tay liên tục khuấy đảo ŧıểυ huyệt, dâm thủy theo ngón tay bắn ra khắp nơi.
"Nhân Nhân, tay áo anh đều bị em làm ướt rồi."
Huyệt khẩu chật hẹp ép ra càng nhiều dâm thủy, theo ngón tay của Lương Văn Viễn nhỏ hết xuống đất, tụ thành một vũng nước.
Thời Văn Nhân nhắm mắt cắn chặt môi dưới, tiếng nức nở đều nuốt vào trong bụng.
Hai chân liên tục siết chặt nhưng Lương Văn Viễn không cho phép, cô run rẩy không biết phải làm sao.
"Nhân Nhân, em nói cho anh biết, anh sẽ khiến em thoải mái." Lương Văn Viễn cắn một miếng vào xương quai xanh của cô, mơ hồ nói.
ŧıểυ huyệt của Thời Văn Nhân ngứa ngáy khó chịu, ngón tay căn bản không giải quyết được vấn đề, cô muốn thứ gì đó to hơn và dài hơn tiến vào.
Nhưng cô không muốn nói gì.
"Không muốn sao?" Ánh mắt Lương Văn Viễn dần sâu, đôi mắt đen láy như màn đêm, anh ta cụp mắt xuống: "Anh vào thì em nói được không?"
Thời Văn Nhân sắp phát điên rồi, ŧıểυ huyệt kẹp càng lúc càng chặt, tiếng nước chảy càng lúc càng lớn, ngón tay của Lương Văn Viễn khuấy đảo cô loạn cả lên.
Hai ngón tay của anh ta nhanh chóng vuốt lên xuống, căn phòng yên tĩnh nhất thời chỉ còn lại tiếng nước.
"A a a... Đừng, ha..." Thời Văn Nhân ôm lấy vai Lương Văn Viễn, nức nở: "Khó chịu quá, đừng mà..."
Lương Văn Viễn ngậm lấy núm vυ" từ từ mυ"ŧ, đầu lưỡi nhanh chóng liếʍ núm vυ" nhạy cảm.
Những nơi nhạy cảm của Thời Văn Nhân đều bị Lương Văn Viễn chiếm giữ, trên dưới kẹp chặt rất nhanh không chịu nổi.
"Ưm... A Viễn, không được rồi." ŧıểυ huyệt liên tục co rút, kẹp hai ngón tay ngày càng chặt, từ nhụy hoa thấm ra chất lỏng ngâm ướt vật lạ.
Thịt mềm vô cùng khao khát, thành huyệt trơn bóng bị căng phồng, khắp nơi đều được chăm sóc.
Thời Văn Nhân thở ngày càng nặng nề, tiếng nức nở dần nhỏ lại, chuyển thành tiếng thở dốc không thỏa mãn.
Tiếng nước "Ọc ọc" ngày càng lớn, khiến căn phòng tối đen tĩnh lặng này trở nên ái muội và mập mờ.
"Sắp đến rồi... Chật quá..."
Bụng dưới của Thời Văn Nhân bắt đầu co giật không tự chủ, Lương Văn Viễn thay đổi hướng chọc ngoáy, mỗi lần lại dùng sức hơn.
Thời Văn Nhân nắm chặt lấy áo anh ta, toàn thân run rẩy thở hổn hển một tiếng, hạ thân như nước lũ tràn ra.