Hạ Hiểu Tuyết chạy tới kéo tay An Tại Đào, vẫy tay với hai mẹ con bên kia:
- Dì Phùng, chúng cháu vào xem phim, một lát gặp lại.
Người phụ nữ trung niên họ Phùng khí chất cao nhã kia khẽ cười:
- Được, Hiểu Tuyết, một lát gặp lại.
Thanh niên ở bên đuôi mày nhảy dựng, ngang nhiên đi về phía An Tại Đào, đánh giá hắn từ trên xuống dưới, thấy toàn thân hắn không có một món đồ hàng hiệu, sợ đều là hàng vỉa hè, không khỏi bĩu môi, một tia khinh thường chợt lóe rồi biến mất, anh ta cười với Hạ Hiểu Tuyết:
- Hiểu Tuyết, vị này là...
- Đây là bạn trai tôi, An Tại Đào, phóng viên báo Tân Hải Thần. Tiểu Đào, đây là Lưu Bằng, công tử của Lưu Phó Bí thư.
Hạ Hiểu Tuyết cười hì hì giới thiệu. Cô rời nhà đang muốn gọi xe, thì gặp phu nhân và con trai Phó Bí thư Thành ủy Lưu Khắc, bọn họ cũng muốn đi xem Titanic, nên tiện thể đi nhờ xe của bọn họ tới.
Lưu Bằng vừa mới du học từ Châu Âu trở về, nghe nói kiếm được một tấm bằng thạc sĩ không đáng giá tiền gì. Tuy rằng đời sau thạc sĩ đi đầy đường giống như cải trắng bán đổ bán tháo, nhưng ở năm 1998 này, cái mác thạc sĩ vẫn khiến cho Lưu Bằng tâm cao khí ngạo. Hơn nữa xuất thân gia thế số một ở Tân Hải, cho dù gia giáo Lưu gia rất nghiêm khắc, Lưu Bằng vẫn khó có thể tránh được mà lây nhiễm “thói hung hăng vênh váo” của con cái một số cán bộ.
Anh ta liếc An Tại Đào một cái. Cái liếc mắt này, khiến An Tại Đào hiểu rõ tình đời âm thầm khinh miệt và cười khổ trong lòng: “chẳng lẽ, sau khi mình tái sinh, vẫn khó có thể tránh được mà gặp gỡ loại chuyện cũ tình định gặp mặt đỏ mắt này?”
Hắn chậm rãi vươn tay ra, thản nhiên nói:
- Xin chào.
Lưu Bằng cũng vươn tay nhẹ nhàng nắm tay An Tại Đào rồi rút về, quay đầu nhìn Hạ Hiểu Tuyết:
- Hiểu Tuyết, em xem nhiều người như vậy, hay là cùng xem với mẹ con anh đi, đi phòng khách quý lầu hai... Anh còn phải nghĩ biện pháp chuẩn bị cho em một tấm vé.
Hạ Hiểu Tuyết nhíu mày, lắc đầu:
- Không cần, cảm ơn anh Lưu, tôi và Tiểu Đào đi cùng rồi, gặp lại sau.
An Tại Đào lôi kéo tay Hạ Hiểu Tuyết, hai người cùng nhau chen chúc vào đám người, chuẩn bị bắt đầu xếp hàng vào trong.
Phía sau, sắc mặt Lưu Bằng hơi âm trầm mà nhìn bóng lưng thân thiết của hai ngươi, không kìm nổi cắn chặt răng.
Phùng Sóc, vợ của Lưu Khắc nhíu mày, đi tới liếc con mình:
- Tiểu Bằng, mẹ đã sớm nói với con, Hạ Hiểu Tuyết có bạn trai, con...
Lưu Bằng lắc đầu, đổi hướng:
- Đừng nói nữa, đi thôi, mẹ !
Gần đây Lưu Bằng về nước mới nhìn thấy Hạ Hiểu Tuyết, vài năm không gặp, cô bé bình thường trong trí nhớ trở thiếu nữ duyên dáng yêu kiều, Lưu Bằng vừa mới trải qua cú sốc tình ái gần như cùng lúc nhìn thấy Hạ Hiểu Tuyết, đã nhận định cô làm đối tượng theo đuổi.
...
...
Cảnh tượng “máu chó” ngắn ngủn kia, cũng không lưu lại gợn sóng quá lớn trong lòng An Tại Đào, trải qua tình yêu cay đắng kiếp trước và kiếp này gặp lại, An Tại Đào đã hiểu được, thế gian này không có thứ gì có thể trở thành vật cản hắn ở cùng một chỗ với Hạ Hiểu Tuyết. Tình cảm sâu đậm của Hạ Hiểu Tuyết đối với hắn, người ngoài cuộc khó có thể lý giải. Nếu không, kiếp trước, Hạ Hiểu Tuyết đâu quả quyết đến mức đi nước ngoài mắc chứng trầm cảm nhảy lầu tự sát.
Đau thương kiếp trước, tuyệt đối sẽ không tái diễn ở kiếp này. An Tại Đào trong lòng rất thản nhiên, hắn nắm chặt tay Hạ Hiểu Tuyết, cùng với cô xếp hàng kiểm vé, chậm rãi đi vào trong rạp chiếu phim.
Vé của An Tại Đào cũng là vé khách quý, là vé lưu thông nội bộ do Tổng cục điện ảnh phát chia cho lãnh đạo các đơn vị. Tự nhiên, hai người lên phòng khách quý lầu hai, lại gặp mẹ con Phùng Sóc.
Phòng khách quý chỉ có hơn trăm ghế, cũng chưa ngồi đầy, túm năm tụm ba ngồi ở các nơi, đa số là phụ nữ và trẻ em. Vé khách quý là phát cho lãnh đạo các đơn vị hoặc là kẻ có tiền, chẳng qua đối với đám quan viên Tân Hải mà nói, lực hấp dẫn của bộ phim điện ảnh lớn nước Mĩ này có lẽ còn không bằng một lần uống rượu xã giao.
Tìm nơi khá yên tĩnh ngồi xuống, An Tại Đào đưa qua một bao bỏng và một lon đồ uống lạnh vừa mới mua xong:
- Hiểu Tuyết, của em này.
Trên khuôn mặt Hạ Hiểu Tuyết tràn đầy hưng phấn và hạnh phúc, hưng phấn là bởi vì bộ phim điện ảnh này, mà hạnh phúc là bởi vì ở cùng một chỗ với người yêu. Mấy ngày nay, Hạ Hiểu Tuyết cảm thấy An Tại Đào tương đối khác với dĩ vãng, đối với cô nhu tình và cẩn thận khác thường. Giống như mua đồ ăn vặt, trước kia đều là Hạ Hiểu Tuyết chủ động đề xuất, hắn mới đi mua. Mà hiện giờ, không đợi cô nói gì, An Tại Đào cũng đã chuẩn bị hết thảy.
Loại cảm giác này, khiến Hạ Hiểu Tuyết rất ngọt ngào, trái tim ngọt ngào thủy chung dạo chơi trước nhu tình vô tận.
Hạ Hiểu Tuyết cầm gói bỏng ngô to đưa tới tay An Tại Đào, hơi làm nũng mà há miệng:
- Tiểu Đào, anh đút cho em.
An Tại Đào cười cười, lấy một hạt bỏng, thả vào miệng Hạ Hiểu Tuyết.
Một ánh mắt âm lạnh quăng tới, An Tại Đào nhíu mày, dùng khóe mắt lướt qua bên kia. Nhưng tâm tình hắn lập tức liền bình tĩnh trở lại, cúi đầu cười nói:
- Hiểu Tuyết, dường như Lưu Bằng kia có chút ý tứ với em, em xem hắn vẫn đang nhìn chúng ta, lòng đố kị trong mắt sắp thiêu cháy chúng ta…
Hạ Hiểu Tuyết ngẩn ra, quay đầu lại liếc mẹ con Phùng Sóc cách đó không xa, mày liễu nhẹ nhàng nhướng lên, đột nhiên mỉm cười hì hì:
- Tiểu Đào, anh ghen à?
An Tại Đào lắc đầu:
- Anh không ăn giấm, em là của anh, ai cũng không cướp được, trừ phi anh chết.
An Tại Đào cũng không ý thức được, lúc tùy tiện nói lời này ra theo bản năng, thần sắc hắn trở nên cực kỳ kiên nghị và dũng mãnh, thậm chí còn một tia bá đạo, trái ngược với hình tượng khiêm tốn thường ngày.
Trên khuôn mặt trắng nõn mà tinh xảo của Hạ Hiểu Tuyết lập tức lộ ra một lớp đỏ ứng, nhu tình trong mắt ngày càng đậm, nàng ừm một tiếng, dán toàn bộ thân trên vào lòng An Tại Đào. Dù cho tiếng người trong rạp chiếu phim giờ phút này ồn ào, nhưng trong thế giới của Hạ Hiểu Tuyết, chỉ có hai người bọn họ. Im lặng, ngồi trên ghế xốp, mắt nhìn màn hình chiếu phim trắng rộng thùng thình, Hạ Hiểu Tuyết rất muốn cứ ôm nhau với người yêu vĩnh viễn như vậy.
Hiện giờ là mùa hè, hai người đều mặc khá mỏng, dáng người tinh xảo, đặc biệt là bộ ngực đẫy đà trước ngực Hạ Hiểu Tuyết nhẹ nhàng ma sát vào cánh tay An Tại Đào, cho dù cảm thụ được nhu tình của cô, nhưng An Tại Đào làm đàn ông vẫn nổi lên một tia khác thường theo bản năng.
Rất nhanh Hạ Hiểu Tuyết liền phản ứng lại, khuôn mặt nàng đỏ lên, giống như điện giật rời khỏi lòng An Tại Đào, sẵng giọng:
- Tên vô lại, muốn làm chuyện xấu.
An Tại Đào hơi xấu hổ mà gãi đầu, cười ha ha, ánh mắt đặt lên màn hình điện ảnh đã bắt đầu chiếu phim. Hai người tình nồng đã lâu, tuy rằng không thiếu vuốt ve hôn môi, nhưng vẫn không đột phá phòng tuyến cuối cùng.
Mà dừng một chút, An Tại Đào lại theo bản năng quay đầu nhìn lướt qua Lưu Bằng khuôn mặt trở nên dữ tợn vì thấy hành vi thân mật của hai người, miệng hắn nhướng lên, quăng lại một ánh mắt thật sâu.
Hắn nắm chặt tay vịn ghế, trên mặt tươi cười nhưng trong lòng lại lạnh như băng sương.