Quan Thanh

Chương 43: Siêu phẩm Titanic.

Trước Sau

break
Phỏng vấn Đỗ Canh xong, rời khỏi tòa nhà Thành ủy, An Tại Đào và Dịch Thần lại tới phỏng vấn các cơ quan đã liên hệ trước đó, sau đó lúc giữa trưa vội vàng trở về báo Tân Hải Thần. Chẳng quan tâm ăn cơm, hai người đơn giản thảo luận một chút cấu tứ của bài báo trong phòng làm việc của Ban Tin tức Thần báo, liền phân công nhau bắt đầu đánh máy. An Tại Đào phụ trách nửa trước, mà Dịch Thần phụ trách phần sau.

Viết xong bài báo, hai người ghép lại, thảo luận từ đầu đến cuối một lần, đều cảm thấy khá vừa lòng. Lúc này mới đứng dậy ra ngoài tìm cửa hàng ăn nhanh, gọi hai hộp cơm ăn như hổ đói.

Trở lại cao ốc Thần báo, gõ ra bản thảo đầy đủ, An Tại Đào cầm đưa đến cho Tổng biên tập, mà Dịch Thần thì đưa bản thảo cùng ảnh chụp cuộc phỏng vấn Đỗ Canh fax trở về phòng Tổng biên tập báo chiều Đông Sơn.

Xong việc, giờ là chờ đợi. Báo chiều Đông Sơn là báo tỉnh, chỉ cần Tổng biên tập và Phó Tổng biên tập phân công quản lý thẩm duyệt thông qua là có thể đăng báo, nhưng báo Tân Hải Thần không giống như vậy. Loại bài Bí thư Thành ủy tự mình hẹn phỏng vấn này, trước tiên phải fax cho Tống Lượng Văn phòng Thành ủy, để Tống Lượng xét duyệt một lần.

Dịch Thần quay về nhà khách chờ đợi, An Tại Đào nhàm chán ngồi trong phòng làm việc, lật xem một số báo chí cũ.

Mã Hiểu Lệ, Mạnh Dương và Hồ Dũng cười nói đi tới từ bên ngoài, thấy An Tại Đào, Mã Hiểu Lệ bĩu môi, cũng không để ý đến hắn. Lần trước Mã Hiểu Lệ mời đi vũ trường, An Tại Đào không nể tình không tham gia, Mã Hiểu Lệ vẫn "canh cánh trong lòng".

Hồ Dũng cười ha ha:

- An đại phóng viên của chúng ta vẫn bận à? … Tiểu An à, tôi nói với cậu, một lát tan ca cùng chúng tôi đi xem Titanic đi, hôm nay rạp chiếu phim Tân Hải chiếu lần đầu, một vé 50 đồng.

An Tại Đào ngẩn ra, tiếp đó cười rộ lên, lắc đầu:

- Điện ảnh có gì hay, tôi không đi đâu, vé rất đắt.

Lúc này An Tại Đào mới nhớ tới, bộ phim này của Hollywood năm 1998 quét qua toàn bộ phòng chiếu trên thế giới, lúc ấy có thể nói chấn động một thời, bất kể nam nữ già trẻ đều bị xua như xua vịt. Hắn nhớ rõ ràng, lúc trước vé còn không dễ mua, hắn cũng xếp hàng nhiều giờ, mới mua được một tấm, xem thỏa cơn nghiện.

Hồ Dũng bĩu môi:

- Tiểu An, 50 đồng này tiêu giá trị! Siêu phẩm chấn động toàn thế giới, không xem sẽ phải hối hận. Nếu không, tôi mời cậu?

An Tại Đào lắc đầu:

- Cảm ơn anh Hồ, không cần, buổi tối tôi còn có việc.

Hồ Dũng thở dài:

- Tiểu An, trong đám chúng ta cậu nhỏ tuổi nhất, nhưng lại thuộc loại quê mùa nhất… Thôi đi, không thèm nói với cậu nữa, tôi đi soạn bản thảo.





Triệu Sách đứng ở cửa Ban Tin tức, nhẹ nhàng vẫy tay với An Tại Đào.

An Tại Đào đứng dậy, cúi đầu hỏi:

- Triệu trưởng ban, bản thảo đã thông qua chưa?

Triệu Sách gật đầu:

- Vất vả rồi, Tiểu An. Hoàng Tổng nói Tống Chủ nhiệm Văn phòng Thành ủy rất vừa lòng, bản thảo tôi đã giao cho Ban biên tập chuẩn bị in bản bông rồi, nếu cậu không có việc gì nữa, có thể tan việc nghỉ ngơi…

Nói xong, Triệu Sách nhìn lướt qua phòng làm việc trong Ban Tin tức, thấy đám phóng viên đang dựa bàn đánh máy, liền kéo An Tại Đào ra ngoài, lấy hai tấm vé điện ảnh màu xanh da trời từ trong túi tiền, nhẹ nhàng nói:

- Tiểu An, hôm nay Titanic phát lần đầu, bên Tổng cục điện ảnh đưa tới mấy vé cho lãnh đạo, Hoàng Tổng nói, cho cậu hai cái. Tốt lắm, không cần lộ ra, mời bạn gái đi xem.

An Tại Đào hơi sửng sốt, cười liền nhận lấy:

- Cảm ơn Triệu trưởng ban.

Triệu Sách ôn hòa cười, vỗ nhẹ bả vai của hắn, xoay người rời đi. Chỉ có điều lúc sắp vào thang máy, Triệu Sách lơ đãng quăng cái nhìn phức tạp về phía An Tại Đào.

Triệu Sách năng lực không mạnh lắm, nhưng tính tình rất giỏi đoán ý qua lời nói và sắc mặt. Đối với An Tại Đào người mới đi vào nghề báo này, từ các dấu hiệu vô hình hoặc hữu hình mà đoán, anh ta cảm thấy rất không đơn giản. Thật ra cũng không phải Triệu Sách phát hiện cái gì, mà phỏng đoán từ sự chiếu cố không giống bình thường của Hoàng Trạch Danh đối với An Tại Đào, hơn nữa năng lực nghiệp vụ xuất chúng, hắn cho rằng tiền đồ tương lai của An Tại Đào sẽ vô lượng.

Cho nên, Triệu Sách đối với An Tại Đào rất khách khí.





An Tại Đào đúng là không hào hứng xem tác phẩm điện ảnh lớn mà hắn đã xem thuộc làu làu này, vì kiếp trước, trước sau hắn đã xem qua hơn mười lần. Dù cho bữa tiệc lớn, liên tục ăn mười lần, cũng sẽ cảm thấy buồn tẻ vô vị, huống chi là một bộ phim. Thêm nữa, tác phẩm điện ảnh lớn càng hoa lệ càng rung động hơn Titanic rất nhiều chỗ nào cũng có, hắn sớm đã cảm thấy thị giác mệt mỏi.

Nhưng đi trên đường cái, nơi nơi đều có thể thấy được những cặp đôi nam nữ yêu nhau đi tới rạp chiếu phim, An Tại Đào vẫn không kìm nổi gọi điện cho Hạ Hiểu Tuyết.

Thạch Thanh tiếp điện thoại, nhưng nghe ra giọng điệu của bà đã dịu đi rất nhiều, thậm chí không nói thêm gì để cho Hạ Hiểu Tuyết nhận điện thoại.

- Hiểu Tuyết, em có muốn xem điện ảnh không?

An Tại Đào dịu dàng hỏi.

An Tại Đào nói chưa xong, Hạ Hiểu Tuyết đầu dây bên kia hưng phấn mà nhảy dựng lên:

- Tiểu Đào, em đang muốn nhắn tin để anh đi gọi điện đây, em nghe người ta nói hôm nay chiếu Titanic lần đầu, chúng ta cùng xem đi. Nhưng… chỉ có điều, không biết còn có thể mua được vé hay không.

- Trong tay anh vừa vặn có hai vé, Hiểu Tuyết, em nhanh tới đi, anh chờ em ở cửa rạp chiếu phim Tân Hải.

An Tại Đào nhẹ nhàng buông điện thoại, tâm tình thả lỏng mà đi dọc theo lối đi bộ trên đường Tân Dân chậm rãi tới rạp chiếu phim Tân Hải.

Đi qua hai con phố, lại qua ba ngã rẽ, hắn chậm rãi đến cửa rạp chiếu phim, liếc mắt một cái, không khỏi hít một ngụm khí lạnh. Cảnh tượng người người tấp nập trước mắt này, dường như càng thêm nóng hơn so với trí nhớ của hắn, nơi nơi là tiếng động lớn của dòng người, người xếp hàng chờ mua vé và vào trong chiếm cứ toàn bộ quảng trưởng nhỏ trước rạp chiếu phim, ít nhất có mấy trăm người.

Không ngờ ma lực một bộ phim điện ảnh lớn như vậy, bởi vậy có thể thấy được, so với đời sau thông dụng inte và các loại phương tiện truyền đạt tin tức giải trí, cuộc sống giải trí của mọi người hiện giờ đơn điệu cỡ nào.

An Tại Đào thở dài, tâm tình xem phim lập tức giảm vài phần, chẳng qua có thể cùng xem với Hiểu Tuyết, ngay cả phải giết thời gian cũng không sao cả. Hắn đứng trên đường hình răng cưa cách xa mọi người, nhìn chung quanh.

Một chiếc Santana 2000 màu đỏ đột nhiên dừng lại, cửa sau mở ra, Hạ Hiểu Tuyết mỉm cười nhảy xuống xe, vẫy tay với An Tại Đào:

- Tiểu Đào!

Lập tức, một nam một nữ cũng đi xuống chiếc Santana 2000 màu đỏ, giống như một cặp mẹ con. Người phụ nữ tuổi hơn bốn mươi, thùy mị thướt tha quần áo cực kỳ đẹp đẽ, bộ váy công sở màu chanh được là ủi cẩn thận, thậm chí ngay cả một nếp uốn cũng không có, khí chất văn nhã, lại phối hợp với một mái tóc đen ngắn trên đầu, nhìn qua biết ngay là một nữ nhân vật thành công trong sự nghiệp. Mà chàng trai kia khoảng chừng hai mươi tuổi, vóc dáng không quá cao, dáng người bậc trung, mặc một bộ áo phông quần thể thao hàng hiệu, chân đi một đôi giày thể thao màu trắng, khóe miệng hơi vểnh, khuôn mặt hơi hồng nhuận tản ra khí chất cao ngạo mà hung hăng tự nhiên.

break
Thiếu Phụ Khuê Phòng Và Thiếu Gia Hắc Đạo
Ngôn tình Sắc, Đô Thị, 1x1
Cậu Thật Hư Hỏng
Ngôn tình Sắc, Sủng, Hào Môn
Cố Ý Mê Hoặc (Sắc)
Ngôn tình Sắc, Sủng, Đô Thị
Trước Sau

Báo lỗi chương

Ngôn tình sắc Đam mỹ sắc