Quan Thanh

Chương 371: Tân Bí thư, tân Chủ tịch huyện

Trước Sau

break
Đứng trước mặt người này, quyền uy của Chánh văn phòng huyện ủy lại trở lại, Trương Manh khoát tay nói:

- Chưa nói đến chuyện này. Tôi hỏi ông, Ủy ban nhân dân huyện tối nay đặt phòng ở đây đúng không? Là phòng nào?

- Ồ, Ủy ban nhân dân huyện không có tới đặt phòng mà là lái xe của Chủ tịch huyện An đến đặt, nói là Chủ tịch huyện An mời khách, nhưng nói không phải viết hóa đơn, Chủ tịch huyện An đài thọ.

Trương Manh ồ một tiếng, khoát tay bước ra ngoài.

Ở một phòng Vip tầng ba, tiệc chiêu đãi của hai vợ chồng An Tại Đào và Hạ Hiểu Tuyết đã chính thức bắt đầu. An Tại Đào chủ bồi, Hạ Hiểu Tuyết phó bồi. Bên trái An Tại Đào là Mã Hiểu Yến, bên phải là Bành Quân. Mấy nhân viên của Ủy ban nhân dân huyện cũng đã ngồi ổn định, chỉ có điều thần thái có chút câu nệ và kính sợ.

Vừa thấy An Tại Đào và Hạ Hiểu Tuyết trịnh trọng đứng lên, Mã Hiểu Yến không kìm nổi mỉm cười.

- Lãnh đạo, em Hiểu Tuyết, hai người cứ như vậy khiến mọi người đứng ngồi không yên.

Mã Hiểu Yến cười hì hì:

- Hẳn là chúng ta nên mở tiệc đón gió cho lãnh đạo, chúc lãnh đạo và em Hiểu Tuyết tân hôn vui vẻ.

An Tại Đào mỉm cười, không nói gì thêm, nhưng hắn lại liếc mắt với Hạ Hiểu Tuyết. Hạ Hiểu Tuyết hiểu được trong trường hợp thế này, hắn không tiện nói những lời cảm ơn thân thiết quá, dù sao cũng phải nhìn đến thân phận của hắn.

Nên Hạ Hiểu Tuyết phải nói. Cô chấp nhận ngay, mỉm cười dè dặt:

- Chị Hiểu Yến, các vị đồng chí, việc chúng tôi kết hôn cũng đã khiến mọi người vất vả. Hôm nay hai chúng ta mời mọi người cùng ăn bữa cơm. Mọi người tề tụ vui vẻ, là chút tấm lòng của chúng tôi.

- Đây là trường hợp cá nhân, mọi người đừng nhìn hắn như Chủ tịch huyện gì nữa, đừng mở miệng là lãnh đạo, khiến người ta nghe được cảm thấy không tự nhiên.

Nghe Hạ Hiểu Tuyết nói xong, ngoài mặt mọi người tươi cười nhưng trong lòng lại đổ mồ hôi lạnh, thầm nghĩ “lãnh đạo mà không gọi là lãnh đạo, có thể gọi tên sao? Ai dám gọi, trừ phi không có suy nghĩ”.

- Em Hiểu Tuyết, em khách sáo quá, chúng tôi cũng đâu có làm gì. Hơn nữa, cũng nên làm như vậy. Văn phòng ủy ban của chúng tôi chính là để phục vụ lãnh đạo chủ chốt của Ủy ban nhân dân huyện mà.

Mã Hiểu Yến khách sáo mấy câu, Bành Quân cũng nói tiếp theo một cách khách khí.

Thấy Mã Hiểu Yến thân quen với Hạ Hiểu Tuyết như thế, mấy nhân viên và tài xế trong văn phòng Ủy ban đều có chút hâm mộ. Thầm nghĩ Chủ nhiệm Mã quả nhiên là tâm phúc của Chủ tịch huyện An, thấy cô ấy gần gũi với vợ Chủ tịch huyện An như thế cũng hiểu rồi.

Hạ Hiểu Tuyết mỉm cười, nhìn Hoàng Thao đang ngồi cạnh cô. Hoàng Thao khẩn trương lấy một chồng phiếu mua hàng ra, đứng dậy nói:

- Chủ nhiệm Mã, thư ký Bành, các vị, đây là chút tâm ý của giám đốc Hạ cám ơn mọi người đã giúp đỡ, xin mọi người hãy nhận lấy.

Tất cả mọi người đều giật mình kinh hãi: giúp lãnh đạo tổ chức hôn lễ một chút mà lại có thể nhận quà của vợ lãnh đạo sao? Chuyện gì thế này? Nhất là Mã Hiểu Yến, nhìn thoáng qua thấy số tiền trên phiếu mua hàng lại càng hoảng sợ, mỗi một phiếu đều rất có giá trị, quả nhiên là nữ tỷ phú! Ra tay thật hào phóng!

Mã Hiểu Yến vội đứng dậy cười khổ, nói lời từ chối, nhưng cô không nhìn Hạ Hiểu Tuyết, chỉ nhìn vào An Tại Đào:

- Lãnh đạo, nếu anh cũng nói như vậy, bữa cơm hôm nay chúng tôi không dám ăn đâu. Sao chúng tôi có thể nhận quà của em Hiểu Tuyết được? Chuyện này mà truyền ra ngoài, chúng tôi còn mặt mũi gì!

- Đúng, nhất định như thế!

- Giám đốc Hạ, cô thật khách sáo quá!

Mỗi người đều mồm năm miệng mười từ chối.

Tuy An Tại Đào cũng không cho việc Hạ Hiểu Tuyết tặng quà là đúng, nhưng chút tiền ấy hắn cũng không coi vào đâu. Nếu mua thì mua, muốn cầm thì cầm, nhưng không thể lấy trở về.

Hắn khẽ mỉm cười, cất giọng nói:

- Ha ha…đây chỉ là chút tâm ý của chúng tôi thôi. Ừ, Hiểu Yến, cô dẫn đầu, nhận lấy trước đi!

Mã Hiểu Yến khẽ nhíu đôi mày liễu. Cô có chút khó hiểu, rốt cuộc An Tại Đào này muốn làm gì? Theo quan điểm của cô, theo logic của cô mà xem xét, thì chuyện này rất kỳ lạ.

- Đúng là vậy đó, chỉ là chút tâm ý, mọi người cũng đừng nghĩ nhiều, không có ý gì khác đâu! Ha ha, được rồi, Hiểu Yến, nhận lấy đi. Dù sao cũng không quý giá gì lắm, một cái phiếu mua hàng thôi, mọi người ngàn vạn lần đừng khách sáo!

An Tại Đào vừa cười vừa nói.

- Được rồi, quyết định như vậy đi. Nếu mọi người không nhận là không nể mặt tôi.

An Tại Đào vờ sầm mặt xuống, trầm giọng nói.

An Tại Đào bảo cô lấy trước, lại liên tục nói hai lần, Mã Hiểu Yến trong lòng không tình nguyện, nhưng cũng không dám nghịch ý An Tại Đào, chỉ đành xấu hổ nhận lấy phiếu mua hàng từ tay Hoàng Thao, sau đó giữ lại cho mình một phiếu, còn lại thì phát cho mọi người.

Mọi người ngơ ngác nhìn nhau, nhìn giá trị của phiếu mua hàng, hơi bối rối. Không khí trong phòng chợt có phần xấu hổ và ngột ngạt.

- Ha ha, nào, mọi người nâng chén, tôi đại diện người nhà tôi kính mọi người một ly, cám ơn mọi người đã giúp đỡ, nào, nâng ly.

An Tại Đào nâng ly lên, hô một tiếng, mọi người cũng vội vã nâng ly. Mã Hiểu Yến cười nói:

- Sao lại có thể để lãnh đạo kính rượu? Các đồng chí, chúng ta cùng kính rượu lãnh đạo và giám đốc Hạ, chúc họ gia đình hạnh phúc, sớm sinh quý tử.

Cô nâng ly rượu lên trước, mấy người Bành Quân cũng đứng lên, thấy Hạ Hiểu Tuyết cũng khách sáo đứng dậy, An Tại Đào rơi vào đường cùng, đành phải chạm cốc với họ, sau đó mọi người uống một hơi cạn sạch.

Trừ Mã Hiểu Yến và Bành Quân ra, những người khác trong văn phòng huyện ủy đều rất xa cách với An Tại Đào, vì thế, dù cho Hạ Hiểu Tuyết bình dị, gần gũi đến thế nào, thì không khí trong phòng vẫn có phần hơi ngượng ngùng.

Ngay trước mặt vị Chủ tịch huyện An, lại sắp nhậm chức Bí thư Huyện ủy, người có quyền lực lớn nhất Quy Ninh này, bọn họ không dám tự tiện nói đến chuyện gì, đành phải liên tiếp không ngừng kính rượu An Tại Đào, ý đồ giúp cho An Tại Đào có ấn tượng sâu đậm về mình.

Nhưng Mã Hiểu Yến và Bành Quân lại xem đây là một trường hợp chính thức, nên vẫn duy trì sự kính cẩn vừa phải với An Tại Đào.

Hạ Hiểu Tuyết thầm cười khổ, hơi hối hận vì đã để An Tại Đào tham dự. Cô nâng ly lên cùng uống với Mã Hiểu Yến, sau đó mới cười nói với An Tại Đào:

- Nếu biết như thế thì đã không cho anh đến rồi. Anh ngồi ở đây khiến cho mọi người ngại ngùng không dám uống rượu.

Hạ Hiểu Tuyết ghét nhất cảnh như thế này trong quan trường: hết người này đến người kia thay nhau kính rượu An Tại Đào, còn những lời khen tặng thì ồ ạt không dứt như nước Hoàng Hà. Mà An Tại Đào thì cứ ngồi đó, vẻ mặt ung dung mỉm cười, bày ra bộ dáng bình thản chịu đựng gian khổ và vô cùng hưởng thụ, khiến cô không khỏi thầm nhíu mày.

Dối trá, đạo đức giả! Tiểu Đào cũng như vậy! Ôi, người đàn ông này rốt cuộc suy nghĩ những gì trong lòng? Quyền lực khiến bọn họ không thể tự kềm chế sao? Hạ Hiểu Tuyết thấy hơi khó chịu, liền đứng dậy vào phòng vệ sinh.

Trong lúc uống rượu, Bành Quân đột nhiên nửa thật nửa giỡn hỏi:

- Sếp, trong huyện có tin đồn anh sẽ đến huyện ủy, có phải như thế không? Ha ha, dù sao đây cũng là trường hợp cá nhân, cũng không có người ngoài, anh cho tôi vài thông tin đi!

Những lời này của Bành Quân đã nói ra được “nghi hoặc” trong lòng mọi người, nên tất cả đều đặt ánh mắt chờ mong lên người An Tại Đào, chờ hắn trả lời.

Chuyện này tuy không có gì là bí mật, nhưng dù sao Ban Tổ chức cán bộ cũng chưa tuyên bố, An Tại Đào là cán bộ lãnh đạo, tất nhiên sẽ không cầm đèn chạy trước ô tô.

Hắn cười ha ha:

- Bí thư Lãnh chuyển đến làm trưởng ban thư ký Ủy ban nhân dân thành phố là quyết sách điều chỉnh cán bộ của Thành ủy và Ủy ban nhân dân thành phố. Còn về phần tôi, tất nhiên phải phục tùng sự bố trí của tổ chức. Ai làm Bí thư huyện ủy? Ôi dào, việc này Ban Tổ chức cán bộ Thành ủy sẽ tuyên bố trong thời gian sớm nhất, trước đó mọi người cũng không cần phải bàn tán làm gì? Thế nào?

- Có nghe thấy không? lãnh đạo nói mặc kệ các ban ngành khác thế nào, nhưng văn phòng ủy ban chúng ta đừng tham gia đồn đại mấy tin tức như vậy nữa.

An Tại Đào không thừa nhận, nhưng cũng không phủ nhận. Trong lòng mọi người đều hiểu rõ. Mã Hiểu Yến vội cười, nâng ly lên, cụng ly với An Tại Đào, chủ động cho qua đề tài này.

An Tại Đào phải tiếp nhận chức Bí thư huyện ủy, Mã Hiểu Yến đã được chính miệng An Tại Đào chứng thực từ lâu. Cô đang chuẩn bị tư liệu để báo cáo Thành ủy, lấy danh nghĩa huyện ủy đề cử Cổ Trường Lăng tiếp nhận vị trí của An Tại Đào. Đây là việc mà An Tại Đào đích thân gọi đến bảo cô làm, cô tất nhiên đã hỏi rõ trong điện thoại.

Đột nhiên, một nhân viên phục vụ mặc đồng phục màu mận chính đẩy cửa bước vào, đến bên An Tại Đào, đưa một tờ giấy, sau đó lại ghé sát vào tai hắn nói mấy câu.

An Tại Đào nhíu mày, quét mắt nhìn tờ giấy trong tay sau đó xé nát, bỏ vào gạt tàn thuốc trước mặt.

Mã Hiểu Yến nhìn động tác của An Tại Đào lòng đầy nghi hoặc. Nếu không có Hạ Hiểu Tuyết ở đây thì cô đã hỏi thẳng rồi.

An Tại Đào dường như không có việc gì, lại cùng uống rượu với mọi người, cũng không hề nhúc nhích. Nhân viên phục vụ kia cũng không nói gì thêm, liền chuồn ra ngoài.

Thật lâu sau, An Tại Đào đứng dậy đi vào phòng vệ sinh, trên đường quay lại, hắn gặp phải Trương Manh mặt mày đỏ bừng, thần sắc xấu hổ. Trương Manh bước lên một bước, cúi đầu nói:

- Chủ tịch huyện An, tôi muốn báo cáo công tác một chút với lãnh đạo. Xin lãnh đạo cho tôi một cơ hội, tôi chỉ quấy rầy lãnh đạo vài phút thôi. Chỉ vài phút thôi!

Thật ra An Tại Đào cũng biết được vì sao Trương Manh đi tìm hắn, nhưng hắn không ngờ Trương Manh lại đến đây tìm. Hắn nhíu mày, hơi trầm ngâm, khoát tay:

- Chủ nhiệm Trương, có việc gì ngày mai cứ đến văn phòng tôi, hiện giờ tôi có chút việc nên không tiện.

Nói xong An Tại Đào không chờ phân bua đã sải bước mà đi. Trương Manh đứng ngơ ngác trên lối đi nhỏ, mặt đỏ bừng, mím chặt môi, bộ ngực phập phồng dữ dội. Trong chớp mắt lóe lên một tia tuyệt vọng và ganh tị.

Thật ra Trương Manh đã mâu thuẫn trong lòng, cô rốt cuộc phải làm “công tác” thế nào với An Tại Đào? Đưa tiền, người ta cũng không thiếu tiền. Toàn thể người dân trong huyện ai mà không biết Chủ tịch huyện An nhiều tiền thế lớn, lại có một người vợ siêu giàu có. Còn nữ sắc, lần trước đã bị một bài học thê thảm, loại nhan sắc trung bình như mình, lại vào tuổi trung niên, người ta cũng không vừa mắt! Ngay cả luận về nhan sắc, Mã Hiểu Yến kia cũng mạnh hơn mình nhiều. Một bà già như cô sao tranh được với Mã Hiểu Yến!

Có lẽ có chút linh cảm, Mã Hiểu Yến cũng mượn cớ đi ra khỏi phòng, vừa đúng lúc thấy An Tại Đào bị Trương Manh ngăn lại. Vào thời điểm nhạy cảm này, Trương Manh đột nhiên tìm An Tại Đào, không cần nói cũng hiểu được dụng ý của cô ta. Là người có liên quan, Mã Hiểu Yến càng rõ hơn ai hết.

Cô tin rằng vị trí của mình không có vấn đề gì. Nhưng người làm trong quan trường, thường xuyên lo được mất cũng là “bệnh chung”. Thấy hành động của Trương Manh, cô đột nhiên có chút bất an. Cô thậm chí còn muốn bước đến, nếu chẳng may Trương Manh, cô ta…

An Tại Đào bước tới, thấy Mã Hiểu Yến vẻ mặt thất thường đứng trên hành lang, cả cười nói:

- Hiểu Yến, cô đứng ở đây làm gì?

- Tôi..

Mã Hiểu Yến muốn nói lại thôi.

An Tại Đào thầm thở dài. Hiện Mã Hiểu Yến cái gì cũng tốt, riêng điểm đó là không tốt. Chuyện vốn không liên quan đến mình, nếu quan tâm sẽ bị loạn. Cô vốn là người thông minh, nhưng nếu chạm đến “vị trí” của mình thì bắt đầu hồ đồ.

Hắn nhướn mắt lên, định đi vào phòng, rồi lại dừng bước, do dự một chút, muốn cho cô một liều thuốc an thần:

- Được rồi, cô đừng nghĩ lung tung nữa, chuẩn bị về bàn giao công tác đi.

Nói xong, An Tại Đào đẩy cửa bước vào, Mã Hiểu Yến mừng vui khôn xiết, dần lấy lại bình tĩnh, giấu đi vẻ vui mừng trên mặt, đứng im một lúc rồi mới theo vào.

Văn phòng Huyện ủy và văn phòng ủy ban huyện không giống nhau. Sớm muộn gì cô cũng có thể làm Chánh văn phòng huyện ủy.

Cấp phó huyện được đề bạt lên trưởng ban thư ký huyện ủy rất gần, nên Mã Hiểu Yến rất xem trọng cơ hội này.

Cơm nước xong, mọi người vui vẻ giải tán. Đương nhiên, đối với Hạ Hiểu Tuyết mà nói, bữa tiệc này khá tẻ nhạt và vô vị. Cô ngồi ở đó, suốt buổi bị mọi người thay phiên nhau nịnh hót, rồi lại thay phiên nhau kính rượu. Nếu không phải vì thể diện của An Tại Đào, cô đã không đủ kiên nhẫn mà bỏ về sớm rồi.

Trên đường lái xe về nhà, thấy Hạ Hiểu Tuyết có vẻ không vui, An Tại Đào cười ha hả:

- Này, cục cưng, sao đang yên lành tự dưng mất hứng như vậy?

- Thôi đi, đừng nói nữa, nếu biết sớm như vậy, em sẽ không mời khách đâu. Một chữ: mệt! Hai chữ: mệt chết!

Hạ Hiểu Tuyết than thở:

- Không hiểu sao người làm quan toàn có thói quan liêu như vậy!

An Tại Đào cười ha hả:

- Em là con gái của Chủ tịch thành phố, từ lâu phải quen rồi mới phải? Anh tốt xấu gì cũng là lãnh đạo chủ chốt ở huyện, đích thân mời bọn họ ăn cơm, em lại còn tặng quà cho họ nữa, bọn họ có thể không tỏ vẻ sao? Được rồi, đừng nghĩ nữa, tình hình chung như thế, chúng ta không thay đổi được đâu.

- Hừ, em không thay đổi được hoàn cảnh chung, nhưng em lại muốn thay đổi anh.

Hạ Hiểu Tuyết sẵng giọng:

- Em lo không được người khác, thì cứ lo ông xã mình cho chu toàn thôi. Ông xã, nói thật, anh thật sự cảm thấy anh cả ngày tiêu tốn thời gian và sức lực vào mấy trò đẩy đưa vô vị, nếu anh không nịnh bợ cấp trên thì cấp dưới cũng nịnh bợ anh, có ý nghĩa sao? Quả là lãng phí cuộc đời. Hay là anh từ chức đi, hai chúng ta cùng nhau quản lý công ty, thật là chuyện tốt!

An Tại Đào cười khổ nói:

- Cưng ơi, không thể nói như vậy được. Trong quan trường có những việc như thế, nhưng anh cũng thật sự làm được rất nhiều.

- Em nhìn đi, sau khi anh đến Quy Ninh. Đầu tiên là làm Bí thư Đảng ủy ở thị trấn Tư Hà, anh đã xây dựng, sửa chữa cho thị trấn những con đường đã hơn mười năm không xây thành đường, sau đó lại thành lập khu kinh tế mới Tư Hà với dự án sinh thái nông nghiệp, thu hút đầu tư.

- Trước mắt, ở khu kinh tế mới Tư Hà, công trình nông nghiệp sinh thái hóa chất lập thể đã có được hiệu quả và lợi ích. Mấy chiến tích đó cũng không cần nhắc lại, nhưng dân chúng cũng phải cần lợi ích thực tế chứ? Anh có thể tự hào nói một câu: khu kinh tế mới Tư Hà có hơn một trăm ngàn người, mấy năm trước đây họ nghèo khổ như thế nào? Hiện tại, hôm nào anh dẫn em đi xem, rất nhiều người đã cất nhà lầu, rất nhiều trai tráng khỏe mạnh ra ngoài tìm việc giờ đã trở lại quê hương.

- Trước mắt, tổng giá trị sản lượng kinh tế và danh tiếng của khu kinh tế mới Tư Hà đã vang dội trong nước, trở thành huyện có nền kinh tế có tiếng nói quan trọng ở Bắc Kinh. Tiếp đó, anh còn có dự án hậu cần ở ngoại ô thị trấn, còn có dự án căn cứ ngàn mẫu rượu Quy Ninh. Làm xong dự án khai thác và phát triển thiết bị tiết kiệm năng lượng ô tô, anh cho rằng, chỉ cần thời gian một năm, huyện Quy Ninh sẽ hoàn toàn thoát khỏi cảnh nghèo khó, gia nhập vào một trăm huyện mạnh trong cả nước cũng không phải không có khả năng.

- Em kinh doanh một công ty, cùng lắm là giải quyết vấn đề của mấy ngàn nhân công, nhưng anh, lợi dụng quyền lực trong tay, có thể tính đến con số một trăm ngàn, thậm chí là một triệu người thoát khỏi cuộc sống nghèo khó, vươn lên làm giàu.

- Em yêu, em phải tin tưởng anh. Anh không phải tham lam quyền lực, nhưng anh muốn thực hiện khát vọng và chí hướng trong lòng anh, nên nhất định phải nắm giữ quyền lực.

- Tiếp theo, anh còn có một mục tiêu lớn hơn nữa.

break
Thái Tử Tỷ Phu Và Cô Em Vợ
Ngôn tình Sắc, Sủng, Cổ Đại
Bà Chủ Trọ Muốn Được Yêu
Ngôn tình Sắc, Đô Thị
Nuôi thú cưng (NP hiện đại H)
Ngôn tình sắc, NP hiện đại H
Trước Sau

Báo lỗi chương

Ngôn tình sắc Đam mỹ sắc