Quan Thanh

Chương 370: Tân Bí thư, tân Chủ tịch huyện

Trước Sau

break
Loại cảm giác nguy cơ này là bản năng phòng bị của người trong quan trường.

Nhắm mắt theo đuôi, như đi giày trên băng mỏng, cẩn thận chặt chẽ là tâm lý của rất nhiều cán bộ làm quan. Ngay cả khi lên tới tầng cao ở huyện, uy phong ngút trời, nhưng cũng chỉ là tương đối mà thôi. Khi đối mặt với quyền lực cao hơn thì cán bộ cấp Huyện hay cấp phòng cũng không khác biệt gì. Trưởng phòng ở trước mặt Chủ tịch huyện thì cung kính, trái lại, Chủ tịch huyện ở trước mặt Chủ tịch thành phố cũng sẽ kính sợ như vậy, không có ngoại lệ. Đương nhiên, sợ hãi chính là quyền lực, quyền lực cao hơn mình, quyền lực nắm trong tay tiền đồ và vận mệnh của mình chứ không phải là con người.

Đương nhiên, đối với An Tại Đào, cẩn thận chặt chẽ là nhất định, nhưng tỉnh táo sáng suốt còn quan trọng hơn. Ở rất nhiều thời điểm, đây gần như là đoạn khởi đầu của một chặng đường dài.

Trước mắt hắn, tuy rằng nhìn qua xuôi gió xuôi nước, mà trên thực tế, quả thực cũng có một chút dựa thế và tài nguyên sẵn có. Ví dụ như Trần Cận Nam ở Tỉnh ủy, ví dụ như hậu trường phía sau Lưu Ngạn và Mạnh Cúc. Hơn nữa hắn là người tái sinh, có được ưu thế dự đoán tương lai mà người thường không thể tưởng tượng được, còn có công ty An Hạ và tài lực khổng lồ của Tập đoàn Tiếu thị chống lưng. Nếu đổi là những người khác thì sớm đã đắc ý vênh váo, tràn đầy khát vọng đối với tiền đồ tương lai.

Nhưng ý nghĩ của An Tại Đào cũng rất tỉnh táo. Hắn biết những thứ đó chỉ là “Tài nguyên”, không phải là thực lực của chính mình. Nếu hắn muốn làm được điều gì đó trong quan trường thì đều phải tự thân, nhất là những thời khắc mấu chốt càng phải suy xét kỹ càng. Bởi vì quyền lực phân tranh quá mức hiểm ác, hơn nữa biến số rất lớn.

Có một ngụ ngôn Châu Âu đại ý là “Một viên phân chuột có thể làm hỏng một nồi thức ăn”, một chi tiết nhỏ thay đổi cũng có thể phá hỏng toàn bộ cục diện.

An Tại Đào rất giỏi trong việc phán đoán nguy cơ hoặc manh mối qua các chi tiết nhỏ bé, từ đó ra tay hành động trước. Hắn coi đó là một loại dược liệu trong kiếp sống quan trường, hắn hưởng thụ cảm giác dự đoán được tương lai, thích thú vận dụng không biết mệt.

Hạ Hiểu Tuyết cũng vậy, Mạnh Cúc và Lưu Ngạn cũng thế, ba người phụ nữ này đều là hồng nhan tri kỷ cả đời của An Tại Đào. Nhưng ba cô thực sự không hiểu hết về An Tại Đào hiện tại, hơn nữa khi gia nhập vào quan trường, hắn lại đội thêm một lớp mặt nạ mỏng.

Nếu so sánh ra thì Mã Hiểu Yến bởi vì sớm chiều ở chung cùng hắn, đối với mặt này của An Tại Đào cũng có chút cảm nhận.

Điều này kỳ thật là nguyên nhân mấu chốt khiến Mã Hiểu Yến đối với An Tại Đào duy trì một cảm giác kính sợ thậm chí là e ngại. Cô dường như vĩnh viễn nhìn không thấy, người đàn ông này rốt cuộc khả năng chống đỡ là ở chỗ nào. Rõ ràng nhìn qua không thể không lùi bước, áp lực thật mạnh, thế rồi đột nhiên lại có hi vọng. Một lần, hai lần còn có thể lý giải là may mắn và ngẫu nhiên, nhưng nhiều lần như vậy thì đủ để nói lên rất nhiều vấn đề.

Còn có một điểm: Mã Hiểu Yến vẫn cho rằng, An Tại Đào cùng rất nhiều người trong quan trường không giống nhau, có sự bất đồng rất lớn. Hắn cũng muốn chiến tích, cũng có quyền mưu thủ đoạn, nhưng lại kiên định nguyên tắc “Làm việc thật sự”. Đây là điều khiến Mã Hiểu Yến kính nể nhất.

Sự thay đổi của An Tại Đào để thích ứng với quan trường, vì sự sinh tồn của tiền đồ, chỉ sợ chính hắn cũng không ý thức được.

- Chủ tịch huyện An, chào ngài!

Từ trong đi ra một cán bộ của Thành ủy, là một trưởng phòng của Ban tổ chức cán bộ. Y bắt chuyện cùng với An Tại Đào.

An Tại Đào ở Thành ủy cũng là một “Người quen”. Dù sao hắn cũng đã làm việc ở đây một thời gian, làn Trưởng ban truyền thông của Thành phố Phòng Sơn, ở thành phố rất nhiều cán bộ đều nhận ra hắn.

Mà mấy năm nay, hắn ở huyện Quy Ninh

“Oai phong một cõi”, sớm đã khiến hắn trở nên nổi tiếng ở quan trường Phòng Sơn.

- Xin chào!

An Tại Đào cười cười cùng bắt tay y, sau đó liền gật đầu rồi bước ra khỏi toà nhà. Hoàng Thao chạy xe như bay tới. An Tại Đào lên xe, chiếc xe lăn bánh, không bao lâu đã ra đến đường quốc lộ, hướng Huyện Quy Ninh mà chạy.

- Ông xã, quyết định rồi à? Cho anh làm Bí thư huyện ủy sao?

Hạ Hiểu Tuyết vừa cầm điện thoại di động nhắn tin cho Mạnh Cúc vừa cười hỏi, thanh âm thần thái rất là không chút để ý. Dường như chồng của mình được đề bạt, cô một chút cảm giác đều không có.

- Ừ, đúng vậy.

An Tại Đào thản nhiên lên tiếng.

- Ha ha, chúc mừng lãnh đạo!

Hoàng Thao quay đầu lại cười nói.

An Tại Đào cười cười:

- Ha ha, lão Hoàng, tôi đến Huyện ủy công tác, nếu anh bằng lòng thì có thể đi cùng với tôi.

- Tôi bằng lòng, tôi nguyện vì lãnh đạo phục vụ.

Hoàng Thao khẩn trương biểu lộ lòng trung thành của mình. An Tại Đào chủ động “Mời”, trong lòng y cảm thấy vô cùng hưng phấn. Cuối cùng công sức của mình cũng không uổng phí, đạt được sự tín nhiệm của An Tại Đào.

- Có gì mà chúc mừng. Ông xã, không phải chỉ là một Bí thư huyện ủy thôi sao. Em thật sự là không thích anh làm trong cơ quan chính phủ, anh...

Hạ Hiểu Tuyết thở dài, đang muốn khuyên An Tại Đào vài câu, lại phát hiện ra An Tại Đào đã lâm vào “trầm tư”, liền nhẹ nhàng ngậm miệng, không nói thêm gì nữa.

Lái xe Hoàng Thao há to miệng kinh ngạc, không nói nên lời. Một Bí thư huyện ủy, đối với nhân viên công tác ở tầng thấp như y và với quần chúng mà nói thì là một quyền lực đỉnh cao, gần như không thể với tới, không khác gì so với Hoàng đế thời xưa. Nhưng chức quan này trong miệng Hạ Hiểu Tuyết lại giống như thứ rác rưởi tùy tay vất đi, căn bản không đáng nhắc tới.

Con người mà, người với người mà cũng có sự khác biệt lớn đến thế.

Hoàng Thao âm thầm thở dài, khẩn trương tập trung tinh thần, chuyên chú lái xe.

Trên đường về Quy Ninh, Hạ Hiểu Tuyết không nhận điện thoại thì cũng gọi điện thoại. Dù sao cô là Chủ tịch Hội đồng quản trị công ty An Hạ, công việc của công ty phức tạp, mặc dù có Giám đốc chuyên trách rồi nhưng rất nhiều quyết sách vẫn phải do cô tự mình định đoạt.

An Tại Đào cười khổ một tiếng:

- Hiểu Tuyết, xem ra em còn bận hơn cả anh. Em tắt điện thoại đi, ồn ào chết đi được.

Hạ Hiểu Tuyết hì hì cười:

- Thấy chưa, bà xã của anh phải quản lý một công ty lớn như vậy, vất vả lắm. Nếu anh thương em thì từ chức đến giúp em đi.

Tuy nhiên, cô nói thì nói vậy nhưng cũng ngoan ngoãn tắt điện thoại di động, sau đó bỏ vào trong túi.

“Từ chức?”

Hoàng Thao trong lòng nhảy dựng. Trên đường đi, y đã nghe thấy Hạ Hiểu Tuyết mở miệng khuyên An Tại Đào từ chức vài lần. Trời ạ, đường đường là Bí thư huyện ủy, có phải là cây dại ven đường đâu, chẳng lẽ trong lòng cô không đáng một đồng? Nói từ chức là từ chức sao? Trời ạ!

Hoàng Thao cảm thấy chính mình sắp sụp đổ.

Cũng may rất nhanh đã về đến Quy Ninh, dừng xe dưới tòa nhà An Tại Đào ở, Hoàng Thao thở phào một cái:

- Lãnh đạo, tới rồi, ngài về trước nghỉ ngơi hay là...

An Tại Đào nhìn đồng hồ, đã là hơn 2h. Hắn quay sang Hạ Hiểu Tuyết:

- Hiểu Tuyết, buổi tối anh còn muốn mời mấy đồng chí ở Huyện. Bọn họ giúp chúng ta lo việc hôn lễ, cũng mệt mỏi lắm, chúng ta cũng nên cảm ơn một chút.

- Vâng, em sớm đã có ý định này.

Hạ Hiểu Tuyết vừa xuống xe vừa gật đầu, đột nhiên lại nói:

- Ông xã, anh về nhà nghỉ đi. Hoàng Thao, anh cùng tôi đi mua chút đồ được không?

An Tại Đào về nhà tắm rửa một chút liền nằm xuống ngủ một hồi, cũng không biết Hạ Hiểu Tuyết về lúc nào. Lúc hắn tỉnh dậy thì Hạ Hiểu Tuyết cũng đã tắm rửa xong, đang ngồi trang điểm.

- Em yêu, em đi mua gì thế? Có phải mua vài món quà cho đám người Chủ nhiệm Mã không?

An Tại Đào ngồi dậy, hỏi một câu. Hắn biết Hạ Hiểu Tuyết rất tinh tế, cô di ra ngoài khẳng định là mua cho đám Mã Hiểu Yến chút quà vì họ đã giúp đỡ trong hôn lễ vừa qua.

- Cũng không có gì. Em cảm thấy họ giúp chúng ta rất nhiều, chúng ta cũng nên tỏ chút thành ý. Em đến Trung tâm thương mại Quy Ninh làm mấy cái thẻ mua sắm.

Hạ Hiểu Tuyết duyên dáng đi tới, trong tay còn ôm quần áo của An Tại Đào:

- Đến giờ rồi, em đã nhờ lão Hoàng đặt phòng ở Nhà hàng hải sản Kim Thái Dương rồi, anh khẩn trương mặc quần áo, chúng ta đi thôi.

Kỳ thật, An Tại Đào cảm thấy cô có chút chuyện bé xé ra to. Làm Chủ tịch huyện và sắp nhậm chức Bí thư huyện ủy, hắn kết hôn thì cấp dưới của hắn giúp đỡ lo liệu, đây là thái độ bình thường trên quan trường mà. Có thể chủ động mời cấp dưới ăn một bữa cơm cảm ơn, đây là An Tại Đào đã rất chu đáo rồi. Đổi lại là lãnh đạo khác, chỉ e trong lòng căn bản không hề có suy nghĩ đó.

Ăn cơm là được rồi, lại còn tặng quà? Thật sự không cần thiết.

Vì lãnh đạo phục vụ là nên thế. Loại quan niệm này không xét đúng sai, chỉ liên quan đến chủ nghĩa thực dụng. Nhưng Hạ Hiểu Tuyết rất hiển nhiên không có suy nghĩ này. Tuy rằng xuất thân là đại tiểu thư con nhà quan, nhưng cô không có quan niệm về cấp bậc. Hơn nữa, cô đã sống hơn 2 năm ở Mỹ, càng không hề có ý niệm gì.

Hạ Hiểu Tuyết rất vừa lòng về hôn lễ của mình, nên đối với đám người Mã Hiểu Yến đứng ra giúp đỡ hôn lễ của mình, trong lòng quả thật chân thành cảm ơn.

Lãnh Mai đột nhiên được điều đến làmTrưởng ban thư ký Ủy ban nhân dân thành phố, điều này làm cho quan trường Quy Ninh gợn lên chút sóng gió. Dù sao Lãnh Mai làm Bí thư huyện ủy cũng chưa lâu, nay lại đột nhiên bị điều đi, nhìn qua thật sự rất kỳ lạ, khó tránh cho thiên hạ xì xào bàn tán.

Có người nói Lãnh Mai hậu trường thật lớn, lập tức sẽ được lên Phó Chủ tịch thành phố, Trưởng ban thư ký Ủy ban nhân dân thành phố chỉ là quá độ thôi. Cũng có người nói Lãnh Mai phạm sai lầm, đắc tội lãnh đạo cấp trên, tuy nói là điều động cùng cấp nhưng thực tế là bị giáng chức. Trong lúc nhất thời, mọi lời bàn tán, đồn đại bay đầy trời. Đương nhiên, một số cán bộ thân cận với Lãnh Mai ở huyện cũng đã đoán được điều gì đó, nhưng đoán chỉ là đoán, chỉ có thể để ở trong bụng, không thể nói lung tung.

Mặc kệ tin đồn như thế nào, dù sao Lãnh Mai cũng đã đi rồi, đi rất đột ngột, cũng rất nhanh gọn. Ban tổ chức cán bộ thành ủy đến tuyên bố bổ nhiệm, Lãnh Mai nhanh chóng thu dọn mọi thứ, từ chối “Tiệc chia tay” của Huyện ủy, lặng lẽ rời Quy Ninh. Khi mọi người kịp phản ứng thì Lãnh Mai đã biến mất khỏi Quy Ninh.

Lãnh Mai không trực tiếp đến nhận chức mà trở về Tỉnh, xin phép Trương Bằng Viễn cho nghỉ một tháng. Cô cần thời gian điều chỉnh.

Lãnh Mai đi rồi, vị trí Bí thư huyện ủy bỏ trống. Mà ngay sau đó, lại truyền đến tin Thành ủy sắp bổ nhiệm An Tại Đào tiếp nhậm chức Bí thư huyện ủy, điều này làm cho các cán bộ và lãnh đạo ở huyện đều thở phào một hơi nhẹ nhõm. Trước đây An Tại Đào tuy rằng không phải Bí thư huyện ủy, nhưng trên thực tế nắm giữ quyền lực của huyện Quy Ninh, việc hắn chính thức nhận chức cũng không làm thay đổi gì đáng kể.

Lãnh đạo mới nhận chức có nghĩa rằng sẽ có động tác mới, chỉnh đốn mới, tranh đấu mới, sức ép này nối tiếp sức ép kia. Nhất là đối với các cán bộ trung tầng mà nói, An Tại Đào nhậm chức, không thể nghi ngờ sẽ không tồn tại mấy vấn đề này.

Bởi vậy, tin tức An Tại Đào sẽ tiếp nhận chức Bí thư huyện ủy của Lãnh Mai vừa được truyền ra, làm cho gợn sóng dần bình ổn trở lại. Đương nhiên, mọi người bắt đầu đoán mò, rốt cuộc ai sẽ tiếp nhận chức vụ của An Tại Đào ban, làm Chủ tịch huyện Quy Ninh. Là Phó chủ tịch thường trực huyện Cổ Trường Lăng hay là một cán bộ từ Thành phố xuống?

Cổ Trường Lăng có vẻ rất hợp lý, nhưng sự việc trong quan trường, nhất là liên quan đến chức vụ Chủ tịch một Huyện, ai có thể nói rõ ràng?

Cho nên, hiện tại ở Huyện có hai người đang hết sức bất an.

Một người tất nhiên là Cổ Trường Lăng. Mặc dù y không có hậu thuẫn quá lớn, nhưng ở Thành phố cũng biết vài người, hai ngày nay cũng hoạt động không ít. Tuy rằng An Tại Đào rõ ràng ủng hộ y, nhưng y trong lòng chung quy là không có nắm chắc. Y chỉ có thể lo lắng chờ đợi, căng thẳng chờ đợi, chờ đợi chính là một loại dày vò.

Cũng may vừa rồi, thông gia của bà xã y, Phó trưởng ban thư ký Thành ủy Tống gọi điện thoại tới nói cho y một số thông tin mật, nói rằng An Tại Đào công khai hướng Bí thư Thành ủy Trương Bằng Viễn tiến cử y. Tin tức này cũng khiến Cổ Trường Lăng trong lòng yên ổn được một chút.

An Tại Đào cùng Trương Bằng Viễn rốt cuộc là quan hệ gì, đơn thuần là cấp trên cấp dưới hay là mối quan hệ gì thì người ngoài không thể biết. Nhưng duy nhất có thể khẳng định chính là, lời nói của An Tại Đào rất có trọng lượng đối với Trương Bằng Viễn, hẳn là không hề kém các cán bộ lãnh đạo ở Thành phố.

Cổ Trường Lăng trong lòng sinh ra vài phần cảm kích đối với An Tại Đào, hành động này như thể đưa than sưởi ấm trong ngày tuyết rơi, so với dệt hoa trên gấm càng làm cho người ta khắc cốt ghi tâm. Ở thời điểm y cần trợ giúp nhất, An Tại Đào đã vươn tay ra, điều này làm cho Cổ Trường Lăng không thể quên.

Người còn lại chính là Chánh văn phòng Huyện ủy Trương Manh.

Trương Manh là người Lãnh Mai đề bạt lên. Lãnh Mai vừa đi, nếu là người khác tiếp nhận chức Bí thư huyện ủy thì cũng thôi, nhưng lại là An Tại Đào!

Như vậy, chức Chánh văn phòng Huyện ủy của cô khẳng định là không bảo đảm. Sau khi An Tại Đào đến nhận chức, hiển nhiên sẽ điều Chánh văn phòng Ủy ban nhân dân huyện Mã Hiểu Yến lại đây. Mã Hiểu Yến có ơn cứu mạng đối với An Tại Đào, lại là tâm phúc của hắn, điểm này mọi người ở huyện đề rất rõ ràng. Hơn nữa, năng lực công tác của Mã Hiểu Yến lại cực kỳ mạnh, tiếng lành đồn xa, so với Trương Manh mạnh hơn nhiều lắm.

Một người thắng cũng có nghĩa là người còn lại bại. Vị trí Chánh văn phòng Huyện ủy chỉ có một, về phần Trương Manh, cũng khó thoát khỏi vận mệnh bị “Lưu đày”.

Hai ngày nay Trương Manh rất buồn bực, cũng rất thống khổ. Lãnh Mai đi quá đột ngột, một chút tư tưởng chuẩn bị cũng không có. Ngay sau khi cô biết tin đã gọi điện ngay cho Lãnh Mai, vốn định đi theo Lãnh mai rời khỏi Quy Ninh, nhưng Lãnh Mai lại căn bản không tiếp điện thoại của cô.

Điều này làm Trương Manh trong lòng phẫn nộ không ngừng, âm thầm mắng Lãnh Mai hơn nửa ngày.

Buổi chiều tan ca, Trương Manh ngồi một chiếc xe của Văn phòng huyện ủy về nhà. Ngồi trên xe, nhìn qua cửa kính dòng xe cộ đi lại, trong lòng lại càng thêm bực bội. Cô tuy rằng chỉ là một cán bộ cấp Trưởng phòng, không có tư cách có xe chuyên dụng phục vụ, nhưng là nhân vật số một quản lý chiếc xe của văn phòng Huyện ủy, cô có thể điều xe cho chính mình. Nhưng đãi ngộ này chỉ sợ không kéo dài được vài ngày.

Khi đi ngang qua Nhà hàng hải sản Kim Thái Dương, cô đột nhiên nhìn thấy Mã Hiểu Yến, Bành Quân mang theo một vài nhân viên của Ủy ban nhân dân huyện, còn có cả hai lái xe của Ủy ban nhân dân huyện, đang nói nói cười cười đi vào nhà hàng.

Ánh mắt cô chợt nhìn thấy An Tại Đào cùng người vợ mới cưới xinh đẹp của mình đanh mỉm cười đứng ở đại sảnh Nhà hàng, nghênh đón đám người này.

Nhìn Mã Hiểu Yến trên mặt “Rạng rỡ”, Trương Manh cắn chặt răng. Đột nhiên, cô cúi đầu nói:

- Anh dừng xe lại, tôi có chút việc, anh cứ về trước đi.

Người lái xe có chút kỳ quái, nhưng cũng không có nghĩ nhiều, liền dừng xe lại để cho Trương Manh xuống xe.

Trương Manh vội vàng đi vào Kim Thái Dương. Nhưng lúc cô đi vào, đám người An Tại Đào sớm đã lên phòng. Do dự một chút, cô đi vào tìm Giám đốc tiếp tân của Nhà hàng. Cô là Chánh văn phòng Huyện ủy, nơi này lại là địa điểm chiêu đãi thường xuyên của Huyện ủy, người ở đây phần lớn đều biết cô.

Giám đốc tiếp tân kính cẩn nói:

- Xin chào Chủ nhiệm Trương, cô tới đặt tiệc sao?

break
Đàn Anh Cứ Muốn Tôi
Sắc, Sủng, Nữ Cường, Nam Cường
Trò Chơi Ái Tình
Ngôn tình Sắc, Sủng, Đô Thị
Tập truyện: Nam Nhân Là Để Cưỡi (NP, Cao H)
Ngôn tình Sắc, Sủng, Cổ Đại, Cao H
Trước Sau

Báo lỗi chương

Ngôn tình sắc Đam mỹ sắc