Trần Cận Nam ngồi xe rời khỏi nhà khách Thiên Nam nhưng không về nhà, trực tiếp kêu lái xe đến tòa nhà cơ quan Tỉnh ủy. Thấy vẻ mặt âm trầm của Trần Cận Nam, lái xe và thư ký của ông đều hơi ngạc nhiên. Mới vừa rồi còn tốt như vậy, sao đột nhiên “trời đang quang đãng lại chuyển nhiều mây”?
Nhưng Trần Cận Nam ngày thường luôn mạnh mẽ cứng rắn, mưa nắng thất thường, bọn họ cũng không dám nói thêm điều gì. Nhiều lắm là nói thầm trong bụng vài câu thôi.
Bước được hai bước, Trần Cận Nam đột nhiên dừng lại, quay đầu, khoát tay với thư ký của ông:
- Chuyện tôi đến tìm Triệu lão, không được nói với bất cứ ai đó.
Thư ký rùng mình trong lòng, vội im lặng gật đầu:
- Dạ, lãnh đạo, tôi biết rồi.
Trần Cận Nam lại dừng trong giây lát, xoay người sải bước bước lên văn phòng làm việc của mình trên lầu.
Đóng cửa phòng làm việc, Trần Cận Nam phiền muộn đi tới đi lui trong văn phòng. Ông ta vốn rất ít hút thuốc, không ngờ cũng cũng vội vàng rít hết hai điếu.
Lời nói của Triệu lão như sấm nổ ngang tai, vẫn còn quanh quẩn trong tai ông ta. Lúc này ông ta cảm thấy áp lực cực lớn, nhưng đồng thời vẫn ẩn chứa một niềm lạc quan hưng phấn. Nếu An Tại Đào có thể cưới được cháu ngoại Triệu lão, dù An Tại Đào không chịu nhận ông ta làm cha, ông ta cũng nhận được lợi ích vô cùng lớn lao.
Có được Triệu lão là có được một chỗ dựa chính trị vững chắc như hàng không mẫu hạm. Sức cám dỗ của quyền lực thật lớn, gần như mỗi người trong quan trường đều không thể từ chối.
Trần Cận Nam đương nhiên cũng không ngoại lệ.
Hiển nhiên, Triệu lão sở dĩ nói chuyện này với ông ta, dụng ý không cần nói cũng hiểu. Thẳng thắn thực hiện áp lực. Đối với Trần Cận Nam, tuy lời nói của Triệu lão tuy rất ôn hòa, có thể nói là có chứa chút ý thỉnh cẩu, nhưng lời nhắc nhở tiếp theo thật ra vô cùng kiêu ngạo, không để cho người khác từ chối.
Tiến thêm một bước là đã có thể nhận được sự ủng hộ của Triệu lão, có thể kết thông gia với nhà họ Triệu, bước lùi một bước thì vận mệnh và tiền đồ chính trị của ông ta có thể gặp phải vực sâu muôn trượng, vạn kiếp không siêu sinh, sao Trần Cận Nam có thể không lo sợ bất an được chứ.
Nhưng hiện tại, vấn đề lớn nhất là An Tại Đào…
Tuy Trần Cận Nam không tiếp xúc với đứa con riêng này nhiều lắm, nhưng ông lại hiểu biết sâu sắc tính tình của An Tại Đào. Nếu muốn hắn bỏ Hạ Hiểu Tuyết, cưới Mạnh Cúc, dù rằng như lời Triệu lão nói, hắn đối với Mạnh Cúc có tình cảm trên mức bình thường, thì chuyện này gần như là không thể.
Hơn nữa, dường như còn dính líu đến Lưu Ngạn trong đó. Trần Cận Nam tức giận bóp tắt tàn thuốc, đôi mày nhíu chặt.
Thậm chí, còn tệ hơn nữa là ông ta biết rất rõ, nếu chính miệng mình nói ra những lời này, chỉ sợ hiệu quả sẽ hoàn toàn ngược lại. Dựa vào nỗi oán hận và những gút mắc của An Tại Đào với ông ta, căn bản là ông ta không có khả năng “khuyên bảo” hắn.
Vì thế, Trần Cận Nam vội vã muốn nói chuyện với An Tại Đào, nhưng trong lòng lại biết cuối cùng sẽ buồn phiền, nhất định sẽ không có kết quả gì. Nhưng dù không có kết quả, ông cũng quyết định chạy tới Quy Ninh, nói chuyện với An Tại Đào.
Thật ra Triệu lão không hề có ý bức bách ông, nhưng thái độ của ông ta cũng biểu lộ từ từ. Dựa theo logic và tâm tính của Triệu lão cùng cách suy nghĩ của ông ta, An Tại Đào sao có thể vì một người con gái mà xem nhẹ tiền đồ được dự đoán là vô cùng tốt đẹp đó? Huống chi không phải hắn không có cảm tình với Mạnh Cúc. Nên biết rằng, nếu cưới Mạnh Cúc, An Tại Đào liền trở thành quý tộc “công khai”. Dựa vào “cơ sở” trong quan trường và tài cán của hắn, lại có Triệu lão thúc đẩy, tương lai của hắn rất thênh thang. Tương lai phát triển không thể dự đoán được, thậm chí còn có khả năng trở thành “người nối nghiệp đỏ” độc nhất vô nhị.
Triệu lão tin rằng, An Tại Đào cuối cùng sẽ tính ra được món hời này. Đừng nói hắn chưa kết hôn với Hạ Hiểu Tuyết, ngay cả khi kết hôn rồi, hắn cũng sẽ đến giữ chặt lấy Mạnh Cúc.
Nhưng ông ta không biết những lời nói hôm nay cùng với lời “thỉnh cầu” bâng quơ của ông ta đã uy hiếp và gây cho Trần Cận Nam nhiều áp lực. Cảm giác này khiến Trần Cận Nam đứng ngồi không yên, không ngờ thêm một khắc cũng không chờ nổi.
Trần Cận Nam leo lên đến cương vị lãnh đạo cấp Thứ trưởng, ngay cả khi phải dừng chân thì cũng quyết không thể vì vậy mà hủy hết những gì hiện có. Ông hiểu rất rõ, loại cán bộ cấp Thứ trưởng vô danh như ông ta, trong mắt ông Triệu, cũng không có gì khác biệt so với các cán bộ khác. Chỉ cần Triệu lão gây chút sức ép thì chức quan của ông khó mà giữ được, khiến cho tâm huyết hai mươi ba năm của ông bị hủy trong chốc lát.
Nghĩ đến đây, Trần Cận Nam lại trở nên do dự, bèn giả vờ nói với Bí thư Tỉnh ủy Tiếu, rằng trong người hơi khó chịu nên tối nay không thể tham dự buổi tiệc do Tỉnh ủy chiêu đãi Triệu lão. Sau đó đi xuống lầu, đích thân mở cửa xe, phóng như bay về phía Quy Ninh. Khoảng năm giờ, xe ô tô của ông đã chạy đến cửa tòa nhà cơ quan Ban quản lý Khu kinh tế mới Tư Hà.
Ngồi trong xe gọi điện thoại cho An Tại Đào, không ai nhấc máy. Trần Cận Nam lại gọi về nhà An Tại Đào, cũng không ai nhấc máy. Do dự một lúc, ông cầm điện thoại, trực tiếp gọi vào văn phòng Ban quản lý khu kinh tế mới.
Mã Hiểu Yến đang hướng dẫn nhân viên xử lý vài việc lặt vặt cho ngày mai trong phòng làm việc lớn của văn phòng, đột nhiên nghe thấy tiếng điện thoại reng lên, liền nhấc máy lên:
- A lô, xin chào, đây là văn phòng khu kinh tế mới Tư Hà.
- Xin chào, tôi muốn tìm Bí thư Tiểu An một chút. Xin hỏi, anh ta có ở nhà không?
Nghe được giọng nói một người đàn ông bên đầu dây điện thoại, tuy trầm thấp bình thản nhưng vẫn mơ hồ chứa chút uy thế, Mã Hiểu Yến trong lòng máy động. Cô vốn am hiểu việc đoán ý qua lời nói và sắc mặt, lại làm việc trong văn phòng, thường xuyên giao tiếp. Vừa nghe giọng nói của người này qua điện thoại, cô liền chắc chắn đây là một vị lãnh đạo, hơn nữa cấp bậc cũng không thấp.
Ít nhất phải là cấp huyện trở lên. Nếu không sao lại gọi An Tại Đào là Bí thư Tiểu An.
Phải không?
Nghĩ đến đây, Mã Hiểu Yến vội điều chỉnh giọng nói đến mức vô cùng dịu dàng mà còn chứa đựng sự kính cẩn, cười đáp:
- Bí thư An đang họp cùng các bộ môn liên quan cho khu kinh tế mới. Hay là chút nữa ông gọi lại, có được không?
Trần Cận Nam thở phào một cái, đột nhiên trở nên mất kiên nhẫn. Ông ngồi trên cao, có chuyện gì cũng không cần lên tiếng, người phía dưới cứ tự giải quyết cho thỏa đáng. Giờ muốn gặp An Tại Đào một lúc lại phiền phức như vậy, tất nhiên không hài lòng. Ông nhíu mày nói:
- Phiền cô gọi giúp hắn trong thời gian ngắn nhất, tôi có việc gấp tìm hắn. Cám ơn.
Mã Hiểu Yến hơi sửng sốt, giọng nói người kia trong điện thoại không ngờ lại không muốn cho mình từ chối. Cô ngẫm nghĩ một chút, sợ là vị lãnh đạo cấp trên nào đó, tất nhiên là không dám chậm trễ, liền cười hỏi:
- Dạ được, ông chờ một chút. Xin hỏi ông họ gì?
Trần Cận Nam cắn chặt răng, nói nhỏ:
- Tôi họ Trần.
An Tại Đào đang họp với vài ngành trong khu kinh tế mới. Hai ngày tới là hai ngày quan trọng nhất từ lúc chuẩn bị thành lập khu kinh tế mới Tư Hà đến nay.
Nên biết rằng, không chỉ có nhiệm vụ tiếp đãi quan trọng, khu kinh tế mới còn muốn hôm sau cử hành “nghi thức khởi công công trình nông nghiệp sinh thái và khí sinh học đến từng thôn”, công việc rất nhiều. Hắn không thể không triệu tập các ngành liên quan một lần nữa, sắp xếp lại một chút.
Mã Hiểu Yến nhẹ nhàng đẩy cửa phòng họp, bước đến bên người An Tại Đào, cúi người nói nhỏ:
- Bí thư An, có một vị họ Trần gọi điện thoại đến tìm anh, có thể là một vị lãnh đạo.
- Họ Trần? Lãnh đạo?
An Tại Đào ngẩn ra, đột nhiên quay đầu lại, ánh mắt kinh ngạc dừng trên người Mã Hiểu Yến. Vì cô đang cúi người nên bộ ngực trắng như sữa cứ lồ lộ. Khe ngực trắng ngần sâu hun hút, hai luồng đẫy đà vun cao, được bộ quần áo màu xám nhạt ôm chặt lấy, mơ hồ có thể thấy được hình dáng hai viên Bội Lôi.
An Tại Đào xấu hổ nhìn nơi khác, mặt Mã Hiểu Yến hơi đỏ, vội vàng đứng thẳng dậy.
Nhờ Mã Hiểu Yến đứng thẳng lên, An Tại Đào che giấu được chút xấu hổ. Hắn khoát tay:
- Các đồng chí, cuộc họp hôm nay đến đây thôi. Sau này, các ban ngành cứ dựa theo phương án chúng ta đã định kiểm tra lần cuối, xem còn thiếu sót gì không. Được rồi, tan họp!
- Hiểu Yến, đi!
An Tại Đào vội vã đi về phía phòng làm việc, Mã Hiểu Yến thì đỏ mặt, bước ngay theo sau hắn.
Cầm lấy điện thoại, hắn thản nhiên nói:
- A lô, tôi là An Tại Đào, xin hỏi là vị nào vậy?
Trần Cận Nam nghe được giọng nói quen thuộc mà xa lạ của An Tại Đào, thở phào một cái, dùng hết sức để khiến giọng nói trở nên dịu dàng, nói khẽ:
- Tiểu Đào, cha có chút việc gấp, phải nói chuyện với con ngay. Con xuống lầu ngay đi, cha đang ở ngoài cửa cơ quan con.
Nghe được giọng nói của Trần Cận Nam, An Tại Đào biến sắc, còn chưa kịp nói gì thì bên kia Trần Cận Nam đã ngắt điện thoại. Vẻ mặt thất thường một lúc, An Tại Đào sắc mặt hơi khó coi, chậm chạp bước ra cửa.
- Bí thư An…
Mã Hiểu Yến cúi đầu gọi.
- Tôi ra ngoài một chút. Hiểu Yến, các cô tiếp tục làm việc đi. Nói cho các đồng chí biết, đêm nay xong hết mọi việc, tôi mời mọi người ăn cơm.
An Tại Đào khoát tay, bước nhanh hơn.
Mã Hiểu Yến không tự chủ được, cũng bước ra cửa, đứng trên hành lang nhìn ra cửa. Thấy một chiếc xe cao cấp cấp màu đen có rèm che lẳng lặng đậu ngoài cửa, còn An Tại Đào thì hoảng hốt chạy vội xuống lầu, sải bước đến chiếc xe có rèm che kia.
“Đông Sơn sao?”
Đôi mày liễu thanh tú của Mã Hiểu Yến khẽ giương lên, thì thào lẩm bẩm “Dường như xe này là xe Tỉnh ủy…”
An Tại Đào vừa đi vừa vô cùng sợ hãi. Lúc này, Trần Cận Nam nói là ở tỉnh tiếp đãi ông Triệu, sao đột nhiên lại chạy đến chỗ của mình? Ông muốn làm gì? Hay là có tình huống gì đột ngột phát sinh?
Trải qua một thời gian “li hợp”, nhất là cách đó không lâu, lại một trận “anh em nhìn nhận nhau” với Trần Duệ, tuy An Tại Đào không chịu thừa nhận quan hệ cha con với Trần Cận Nam, nhưng vô hình trung, nỗi oán hận với nhà họ Trần cũng phai nhạt không ít. Nếu không, như trước kia, chắc chắn hắn sẽ không xuống lầu gặp Trần Cận Nam. Dù ông có nói thế nào thì cũng sẽ không gặp.
Chậm rãi bước đến trước xe, Trần Cận Nam đẩy cửa xe bước xuống, nhìn An Tại Đào thật sâu, vẻ mặt phức tạp ngày càng nặng nề.
Ôm trong lòng áy náy mãnh liệt đối với An Tại Đào, Trần Cận Nam vốn muốn gắng sức lợi dụng lực lượng của mình bồi thường một chút đứa con chưa từng có được tình thương của cha này, nhưng ông ta lại thật không ngờ, không ngờ An Tại Đào dùng lực một người xông ra được một khoảng không của mình trong quan trường, thế cho nên người cha quyền cao chức trọng là ông căn bản không thể nào xuống tay giúp hắn.
Trong thời gian ngắn ngủn không tới 2 năm, An Tại Đào không ngừng lật mây che mưa ngay dưới mắt ông, trèo lên trên từng bước vững vàng, tự nhiên như cá gặp nước trong quan trường.
Tố chất cao, năng lực mạnh, thủ đoạn quyền mưu sâu, tấm nhìn chính trị rộng rãi, chẳng những vượt xa người bình thường, cũng vượt xa sự tưởng tượng của người bình thường. Bắt đầu từ lúc hai cha con gặp nhau lần đầu, An Tại Đào lần lượt mang tới niềm vui bất ngờ cho ông, mà lúc này đây, không ngờ hắn lại có quan hệ nào đó với Triệu Lão Trung ương, điều này khiến cho Trần Cận Nam nghĩ tới giống như nằm mơ vậy.
Thị trấn Tư Hà sửa đường, quy hoạch công trình sinh thái nông nghiệp khu kinh tế mới Tư Hà, vào thủ đô bán táo, đi Hongkong thảo luận thành công hạng mục đầu tư hơn 200 triệu, làm Trưởng Ban Truyền thông Phòng Sơn… Mãi cho đến hôm nay Triệu Lão đến khảo sát, trong khoảng thời gian không đến 2 năm, mỗi một đoạn thời gian An Tại Đào lại làm ra động tĩnh chấn động toàn tỉnh, trong tỉnh Đông Sơn, hắn đã trở thành ngôi sao mới của quan trường chiến tích nổi bật, danh tiếng quần chúng rất tốt, khiến cho lãnh đạo ở tĩnh chú ý và ngạc nhiên thán phục.
Ngay cả không có Ban Tổ chức Trung ương sắp xếp hắn vào cán bộ dự bị khảo sát giai đoạn trước, ở tỉnh cũng sẽ coi hắn trở thành cán bộ thanh niên tiến hành bồi dưỡng trọng điểm.
Khoảng cách giữa hai cha con ba bốn bước, yên lặng mà đánh giá đối phương, ai cũng không chủ động mở miệng. Một chiếc Santana màu bạc chạy tới như bay đột nhiên dừng lại. Tạ Vinh nhảy xuống từ trên xe, cười hô:
- Phó Bí thư An!
Tạ Vinh vừa muốn tiến lên nói cái gì, trong lúc này lại thấy được một bóng dáng quen thuộc, cao lớn, khí thế không tầm thường, trong lòng gã đột nhiên giật mình một cái, cả kinh thầm nói: Đây dường như là Trưởng Ban Tổ chức cán bộ Tỉnh ủy Trần.
Mà đúng lúc này, Trần Cận Nam đã xoay người chui vào xe, đóng chặt cửa lại.
An Tại Đào thản nhiên cười, tiến lên một bước, khoát tay áo:
- Lão Tạ, anh về trước đi, hiện giờ tôi có việc gấp, có chuyện gì chờ tôi trở lại bàn sau!
Dứt lời, không đợi Tạ Vinh phản ứng lại, An Tại Đào cũng chui vào trong xe con của Trần Cận Nam. Trần Cận Nam thấy hắn lên xe, lập tức khởi động, quay đầu xe chạy đi như bay.
Xa xa nhìn thấy chiếc xe con màu đen có biển Đông Sơn A000356 rời đi, Tạ Vinh hơi không thể tin nổi mà sững sờ đương trường. Gã từng tham gia tổ chức huấn luyện cán bộ tại Trưởng Đảng ở Tỉnh ủy một lần, Trần Cận Nam lúc ấy đảm nhiệm Phó Trưởng Ban thường trực Ban Tổ chức cán bộ TỈnh ủy từng tới dạy hai buổi cho lớp huấn luyện kia, đối với lãnh đạo Tỉnh ủy vừa nho nhã lại mạnh mẽ, cứng rắn này, để lại ấn tượng rất sâu sắc cho Tạ Vinh.
Đường đường ủy viên thường vụ Tỉnh ủy, một trong những lãnh đạo quan trọng Tỉnh ủy đều biết, như nào lại chạy tới khu kinh tế mới Tư Hà… Phó Bí thư An cùng ông ta… Tạ Vinh suy nghĩ, trong lòng sợ hãi.
- Chủ nhiệm Tạ, anh đứng ở cửa nghĩ gì đó?
Mã Hiểu Yến chậm rãi đi tới.
Tạ Vinh thở dài một cái, thấp giọng nói với Mã Hiểu Yến:
- Chủ nhiệm Mã, người tôi thấy vừa rồi hình như là ủy viên thường vụ TỈnh ủy, Trưởng Ban Tổ chức cán bộ Trần Cận Nam! Ông ta cùng Phó Bí thư An… ?
Mã Hiểu Yến run lên trong lòng một chút, thầm nghĩ mình quả nhiên đoán trúng vài phần. Nhưng Mã Hiểu Yến tâm tư tinh tế thông tuệ, lại làm bộ dường như không có việc gì, cười cười:
-Chủ nhiệm Tạ, anh đang nói bừa, như nào có thể? Trưởng Ban Trần là ủy viên thường vụ Tỉnh ủy, lãnh đạo lớn như vậy tại sao lại một mình chạy đến chỗ chúng ta? Đây là một người bạn của Phó Bí thư An, vừa rồi tìm đến Phó Bí thư An, còn là tôi tiếp đãi đó!
Mày Tạ Vinh nhướng lên:
- Ồ, nhưng Chủ nhiệm Mã, cô xem chiếc xe kia, dãy số đầu biển xe Đông Sơn A000, đây chính là xe Tỉnh ủy, không phải người bình thường có thể ngồi!
Mã Hiểu Yến bĩu môi:
- Chủ nhiệm Tạ, chắc chắn anh nhận sai người, đường đường ủy viên thường vụ Tỉnh ủy lại tự mình lái xe? Cho dù là xe Tỉnh ủy cũng rất bình thường, anh đã quên Phó Bí thư An là cán bộ khảo sát dự bị của Ban Tổ chức Trung ương sao? Quan hệ của anh ta nhiều, có thể quen biết bạn bè Tỉnh ủy cũng rất bình thường!
Tạ Vinh suy nghĩ một chút, cũng hiểu được Mã Hiểu Yến nói có lý. Đúng vậy, đường đường một ủy viên thường vụ Tỉnh ủy sao lại tự mình lái xe đi tới khu kinh tế mới Tư Hà, ngay cả ông ta có quan hệ mật thiết gì với An Tại Đào, cũng tuyệt đối sẽ không như vậy.
Cho nên Tạ Vinh liền cười ha ha:
- Có thể là tôi nhìn lầm người đi, chẳng qua, Chủ nhiệm Mã, tôi không lừa cô, người vừa rồi quả thật rất giống Trưởng Ban Trần!